Huyền Nguyệt đi tới trước mặt A
Ngốc, sẵng giọng:
- Ngươi muốn làm gì?
A Ngốc hung hăng trừng mắt nhìn
nàng, nén lửa giận trong lồng ngực, quay đầu về phía lão bản màn thầu nói:
- Ta thật lòng xin lỗi, còn đây
là tiền bánh bao, ngài xem có đủ chưa?
Hắn từ trong Nguyệt Phụng trung
trảo lấy ra một kim tệ nhét vào tay lão bản, lão bản trong khi còn đứng lặng
đó, khi nhìn rõ trên tay là một đồng kim tệ, tức thì kinh hãi nhảy dựng lên.
- Ma pháp sư tiên sinh, một cái
bánh bao không có nhiều tiền như vậy, để ta thối lại cho ngài.
Mặc dù A Ngốc khoác trên người Ma
pháp bào, sau lưng đeo thanh trọng kiếm Thiên Cương, nhưng hắn vẫn không có nhận
ra, hắn là một người dân bình thường như thế nào mà hắn lại đắc tội với ma pháp
sư được.
A Ngốc hất mũ trùm đầu, nói:
- Đại thúc, là ta đây, ngài hãy cầm
lấy đi!
Lão bản bị dọa nhảy dựng lên, thất
thanh:
- A! Ngươi, A Ngốc, ngươi như thế
nào lại biến thành ma pháp sư !
A Ngốc gãi gãi đầu nói:
- Chỉ là một ma pháp sư phổ thông
mà thôi, đại thúc, ngài phải bận rộn rồi, ta đi trước đây!
Nhặt lên chiếc bánh bao bị Huyền
Nguyệt ném trên mặt đất, A Ngốc bỏ đi cũng không quay đầu nhìn lại lần nữa.
“Uy,uy !” Huyền Nguyệt kêu lên 2
tiếng, nhưng A Ngốc tựa như không có nghe thấy, bóng dáng dần biến mất tại ngã
tư đường. Hành động vừa rồi của Huyền Nguyệt với chiếc bánh bao thực sự đã chọc
tức tới A Ngốc. Huyền Nguyệt vốn từ nhỏ kiều sanh quán dưỡng ( sinh ra đã là đại tiểu thư, được nuôi nấng
chiều chuộng ), lẽ nào lại chịu để như vậy, tức giận hừ một tiếng, vội đuổi
theo. A Ngốc đi chưa được vài bước đã bị Huyền Nguyệt vượt qua, bước đến trước
mặt:
- Ngươi làm gì, ngươi đừng quên,
ngươi đã đáp ứng làm người hầu của ta rồi đó !.
Ở ma pháp sư công hội, sở dĩ Huyền nguyệt muốn
A Ngốc làm người hầu của nàng chẳng qua vì muốn đùa giỡn mà thôi, nàng cảm giác
thấy thất vọng về tên tiểu tử ngốc này, nàng là một người có ít bạn bè, có người
hầu, tối thiểu là có người để nói chuyện, trong nội tâm của nàng cho tới tận
bây giờ, chưa từng để A Ngốc trong mắt, tựa như sự khác nhau giữa quý tộc và
bình dân, mà nàng dường như không thể bảo nổi tên bình dân này. Cũng bởi vì một
chiếc bánh bao mà hắn lại không để ý tới nàng, bảo sao nàng không tức khí cho
được.
A Ngốc lạnh nhạt hỏi:
- Ngươi chặn ta lại có việc gì thế,
từ bây giờ trở đi, ta sẽ không tiếp tục đi theo ngươi nữa, cũng không phải là
người hầu của ngươi.
Huyền Nguyệt căm tức nói:
- Ngươi nói mà không giữ lời,
ngươi đã đồng ý làm người hầu của ta mà. Bất quá cũng vì một cái bánh bao bị hỏng
thôi ư?!
A Ngốc lạnh lùng nhìn nàng, phủi
phủi lớp bụi trên bề mặt bánh bao nói:
- Trong lòng của ta, bánh bao so
với ngươi trọng yếu hơn nhiều.
Những lời nói này của A Ngốc đã đả
kích thật sâu vào lòng tự tôn của Huyền Nguyệt, nàng nhất thời giận giữ quát:
- Ngươi muốn chết ?
Tức thì pháp trượng trong tay
vung lên, nhất thời năm khỏa tiểu quang đạn hướng A Ngốc phóng đến.
Tinh quang trong mắt A Ngốc chợt
lóe, bạch sắc sanh sanh đấu khí từ trong cơ thế xuất ra, dụng sanh sanh đấu khí
đối chọi lại với năm khỏa quang đạn lan ra bên ngoài, vang lên tiếng nổ, A ngốc
vẫn bất động đứng yên một chỗ, Huyền Nguyệt nhất thời toàn thân chấn động, lui
về phía sau một bước. Hai người mới từ ma pháp sư công hội ra không lâu, ma
pháp lực trên thân đều tiêu hao rất nhiều, với khoảng thời gian ngắn, căn bản
không thể hồi phục nhanh đến vậy. Huống chi, với khoảng cách cấp bậc ma pháp sư
không sai biệt cho lắm thì tuyệt đối đánh không lại võ sĩ.
Huyền Nguyệt giật mình nhìn trên
người A Ngốc tản mát ra đấu khí, khí tức thần thánh trên thân thể A Ngốc tỏa ra
thần uy lẫm lẫm, chứ không phải như tại ma pháp sư công hội tên sõa tiểu tử này
bị nàng khi dễ.
- Ngươi, ngươi đã đánh ta, có tin
ta gọi phụ thân ta tới giết ngươi hay không !
A Ngốc trên mặt không lộ cảm xúc,
hừ lên một tiếng nói:
- Vậy thì tốt nhất ngươi nên đi
tìm cha của ngươi đi, quấn quýt lấy ta làm gì, kể cho cha mẹ ngươi về bổn sự gì
gì đó của ngươi đi. Ta nhắc lại lần nữa, ta không phải là người hầu của ngươi,
cũng sẽ không có đi theo ngươi!
Nói xong A Ngốc đi nhanh ngang
qua Huyền Nguyệt, tiện tay vung tay lên đẩy nàng sang một bên, bỏ đi không có
ngoái đầu lại.
Huyền Nguyệt ngơ ngác đứng yên tại
chỗ, trong trí nhớ của nàng từ trước tới nay cho tới tận bây giờ, không có một
ai đối xử với nàng với thái độ như vậy, lòng tự tôn bị tổn thương, nàng thế nào
lại cam tâm cho được:
- Ngươi, ngươi đứng lại cho ta !
A Ngốc dừng lại, cũng không quay
đầu lại, từ tay giơ lên chiếc bánh bao nói:
- Ngươi có biết bánh bao đối với
ta trọng yếu cỡ nào không, nếu không có bánh bao, ta căn bản không thể sống tốt
đến ngày hôm nay, trong lòng của ta, bánh bao như chính tánh mạng của ta vậy,
mà ngươi, Đại Tiểu Thư của thần thánh giáo đình, chính ngươi vừa rồi đã vũ nhục
đến tính mạng của ta, chúng ta xem như đường ai nấy đi !
Lửa giận bốc lên, nhưng A Ngốc tựu
không có phát hiện ra, trong khi tức giận, những ý nghĩ của chính bản thân mình
lại dị thường thanh tỉnh, nói ra hoàn toàn rõ ràng những suy nghĩ trong lòng.
- Ngươi tốt lắm, giỏi lắm, nếu
ngươi rời đi, ta sẽ chết cho ngươi xem .
Huyền Nguyệt biết, chính tại lúc
này, vô luận thế nào, mình cũng đánh không lại A Ngốc, chỉ có thể sử dụng chiêu
cũ – dọa chết.
Toàn thân A Ngốc chấn động, xoay
người nhìn về phía Huyền Nguyệt đang giàn dụa nước mắt, nói:
- Ngươi là tiểu thư của thần
thánh giáo đình, cha ngươi là tế tự đại nhân, vì cái gì mà ngươi cứ quấn lấy tiểu
nhân vật như ta đây, ta cũng đâu có tiếp xúc nhiều với ngươi đâu, ta không tin,
thân phận ngươi tôn quý như vậy lại vì một tên bình dân như ta mà làm nên cái
gì đó bất lợi với tự bản thân ngươi. Hẹn gặp lại, Nguyệt Nguyệt đại tiểu thư.
Thái độ lạnh băng của A Ngốc khiến
Huyền nguyệt tức khí đến độ toàn thân run rẩy, run giọng nói:
- Hảo ! ngươi không tin có phải
không, được ! nếu ta mà chết là do ngươi làm hại!
Nói xong, hai tay nắm lấy phần giữa
của ma pháp trượng, giơ lên rồi đâm vào tiểu phúc của chính mình. Phần đuôi của
ma pháp trượng trong tay nàng có hình kim tự tháp chổng ngược rất bén nhọn, dưới
ánh nắng mặt trời phản chiếu, khối hình tam lăng đó lóng lánh xuất ra một đạo
quang huy.
A Ngốc kinh hãi thất sắc, hắn thế
nào cũng không tưởng tượng nối, Huyền Nguyệt lại cư nhiên cương liệt đến vậy,
rõ ràng động tác của nàng đã xuất toàn lực. Trong nháy mặt, sanh sanh đấu khí
trong cơ thể thôi vận đến mức cực hạn, thân thể A Ngốc chợt lóe tới, tay của hắn
hướng tới hai tay của Huyền Nguyệt, nhưng nàng một khi đã quyết tâm muốn chết,
hơn nữa A Ngốc cách Huyền Nguyệt một đoạn khoảng cách. Đến khi A Ngốc nắm được
2 tay của nàng thì vùng đuôi của ma pháp trượng đã cắm một đoạn vào tiểu phúc của
Huyền Nguyệt. Kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể Huyền Nguyệt chậm rãi ngã xuống
đất.
A Ngốc giữ lấy thân thể Huyền
Nguyệt, ý nghĩ muốn thanh minh trong đầu hắn nhất thời biến mất. Gắt gao nắm lấy
song thủ của huyền Nguyệt, hắn chẳng biết phải làm sao cho đúng khi nhìn thấy vẻ
mặt đầy thống khổ vì đau đớn của Huyền Nguyệt.
Bên ngoài thành cách đó không xa,
một cỗ xe ngựa hoa lệ, hai bên có khoảng trên 10 chiến sĩ hộ vệ mặc ngân sắc khải
giáp đang chạy thật nhanh về phía tiểu thành. Trên người của những hộ vệ này tản
ra trầm ngưng khí thế, vừa nhìn cũng biết những người này công lực cực kỳ thâm
hậu. Ở trong xe, đột nhiên vang lên một thanh âm trầm thấp:
- A! không tốt, Nguyệt Nguyệt bị
thương rồi. Nào, đẩy nhanh tốc độ, ta đã cảm ứng được phương vị của nàng rồi.
- Vâng ! giáo chủ đại nhân !
A Ngốc đoạt lấy ma pháp trượng
trong tay Huyền Nguyệt, khi rút ma pháp trượng ra khỏi cơ thể Huyền Nguyệt,
thanh khiết bạch y của nàng nhất thời bị nhiễm tiên huyết loang ra một mảng. Nộ
khí của A Ngốc đang hướng về Huyền Nguyệt, nên mang ma pháp trượng giắt ra phía
hông, thúc dục sanh sanh chân khí trong cơ thể nhanh chóng che lại kinh mạch của
Huyền Nguyệt không để nàng bị mất máu quá nhiều.
- Nguyệt nguyệt, nguyệt nguyệt,
ngươi đừng chết a, ta, ta là người hầu của ngươi được chưa, ngươi không được chết
a !
Đau đớn ở vùng tiểu phúc của Huyền
Nguyệt là sự đau đớn đầu tiên mà nàng phải trải qua, mặc dù rất đau, nhưng khi
Huyền Nguyệt nghe được tiếng kêu gọi của A Ngốc thì trong lòng sinh ra một cổ
khoái cảm trả thù. Nghĩ nàng thế nào lại chết dễ dàng vậy sao, ma pháp trượng
căn bản không có tổn hại đến nội tạng của nàng, chỉ là bị chút thương ngoài da,
cho dù A Ngốc không chạy đến ngăn cản nàng, nàng cũng không có việc gì. Huyền
Nguyệt dù sao cũng là con gái của tế tự, mặc dù sở học không nhiều, nhưng sử dụng
quang hệ ma pháp trị liệu, vết thương nho nhỏ có đáng là gì. Chậm rãi mở to mắt,
nhìn thấy chính là ánh mắt đầy quan tâm của A Ngốc.
- A Ngốc, là ta trọng yếu hay
bánh bao trọng yếu?
A Ngốc vội cản lại:
- Ngươi trọng yếu, ngươi trọng yếu,
đùng có nói nữa, ta đã phong bế huyết mạch của ngươi, chúng ta nhanh đến một chỗ
chữa thương đi.
Bởi vì do bị thương, khuôn mặt nhỏ
nhắn mũm mĩm của Huyền Nguyệt trở nên tái nhợt, nhìn qua dáng vẻ đau đớn thật
đáng thương, trong mắt A Ngốc bây giờ, nàng không còn là một tiểu thư ngỗ nghịch
nữa.
Đột nhiên con mắt của Huyền Nguyệt
vụt sang, thất thanh nói:
- Không tốt, ta cảm giác được hơi
thở của ba ba, chúng ta chạy mau, nhất định vừa rồi ta sử dụng ma pháp trượng
đâm vào người, đã bị người phát hiện rồi, mau lên, mau chạy đi.
A Ngốc ôm lấy Huyền Nguyệt, nói:
- Thế bây giờ chúng ta đi đâu
đây, ngươi bị thương, cần phải kiểm tra và chữa trị gấp.
Huyền nguyệt suy nghĩ rồi nói:
- Quay lại ma pháp sư công hội, ở
nơi đó có thể an toàn một chút !
Khi Cơ Cách thấy A Ngốc dìu Huyền
Nguyệt trở lại tới trước mặt mình, sắc mặt nhất thời trở nên tái nhợt:
- Ngươi, các ngươi thế nào lại trở
lại !
Lão hoàng là người trông coi nơi
này đã đi ra ngoài liên lạc với ma pháp sư. Bây giờ ở trong công hội cũng chỉ
còn lại một mình hắn. Vừa rồi hắn còn lầm rầm cầu nguyện không muốn gặp lại Huyền
Nguyệt tiểu ma nữ, thần chú còn chưa niệm xong, Huyền Nguyệt cùng A ngốc đã xuất
hiện lại trước mặt hắn.
Huyền nguyệt cũng không có tức giận
nói:
- Thế nào, không chào đón ư?. Ta
hiện đang bị thương, nghĩ chắc sẽ ở tạm nơi này 2 ngày, ngươi nghĩ sao?
Mặc dù là nhờ vả, nhưng ngữ khí của
nàng cũng không có giống như đang hỏi.
Cơ Cách nhất kinh, lúc này mới
nhìn xuống tiểu phúc của Huyền Nguyệt một vùng máu đỏ loang lổ:
- Cô nương,thế nào lại thành như
vậy, không phải các người vừa mới rời khỏi đây hay sao? Chẳng lẽ, chẳng lẽ
trong thành này dám có người bất kính với ma pháp sư ư? Là ai lớn mật đến như vậy,
dám đụng chạm tới tôn nghiêm của ma pháp sư chúng ta, ta sẽ ra mặt giúp ngươi.
Mặt A Ngốc đỏ lên, vừa định giải
thích, lại bị Huyền Nguyệt cản trước:
- Ngươi đừng có hỏi tại sao, trước
tiên hãy tìm cho ta một chỗ nghỉ ngơi, nếu ta mà chết, thì ngươi mất ăn mất ngủ
đấy.!
- Hảo hảo, các ngươi hãy đi theo
ta.
Cơ Cách mang theo hai người xuyên
qua nội đường, thông qua ma pháp trên tường, đi tới một căn phòng cuối nơi hậu
diện, bên trong căn phòng bày biện mặc dù không tính là hoa lệ, nhưng cũng đầy
đủ, trong đó có một cái giường đôi lớn, giữa phòng bày một cái ghế bành cho 3
người ngồi, góc bên cạnh là cái bàn cùng vài cái ghế, bên trong cũng có một
gian vệ sinh riêng biệt.
A Ngốc cẩn thận đặt Huyền Nguyệt
xuống giường lớn, xoay người về phía Cơ Cách nói:
- Cám ơn ngài, Cơ Cách đại ma pháp
sư.
Cơ Cách thầm nghĩ “ Các người
không cần phải tạ ơn, chỉ cần các người mau mau chóng chóng rời khỏi nơi này là
tốt rồi !”, hắn cười khổ nói:
- Các người trước tiên hãy nghỉ
ngơi, ta sẽ bảo người mang đồ ăn tới !
Nói xong hắn xoay người rời khỏi
phòng.
- Chờ một chút!
Huyền Nguyệt gọi Cơ Cách lại:
- Ta cảnh cáo ngươi, chốc lát nữa
sẽ có người vào trong thành tìm ta, ngươi không được tiết lộ chỗ ta đang ẩn
thân !
Cơ Cách kinh ngạc hỏi:
- Cô nương, không phải là cô
nương lén rời khỏi nhà chứ?
Huyền Nguyệt cất lên khẩu khí
chính trực nói:
- Lén ra khỏi nhà thì thế nào?.Ta
cũng không sợ nói cho ngươi biết, cha ta là một trong bốn đại hồng y tế tự
trong giáo đình, nếu để cho hắn nhìn thấy ta bị thương, nhất định hắn sẽ rất tức
giận, mà một khi ba ba ta mà nổi giận thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng. Nếu hắn
tìm thấy ta ở chỗ này, ta sẽ nói cho hắn biết, có một thủy hệ ma pháp sư tên là
Cơ cách đã đánh ta bị thương. Còn kết quả như thế nào, ngươi chắc hẳn biết rất
rõ !
Vừa nói Huyền Nguyệt vừa nhìn Cơ Cách
mỉm cười.
Nụ cười của Huyền Nguyệt giống
như đóa hoa nở vào mùa xuân, tuyệt vời xinh đẹp, nhưng nụ cười đó ở trong mắt
Cơ Cách lúc này như một nụ cười tà ác, y phục hắn đã đẫm ướt mồ hôi lạnh, Hồng
y tế tự biểu thị cho cái gì chứ, hắn bất quá hiểu rất rõ, đối nghịch lại với hồng
y tế tự, hắn có chết vạn lần cũng chưa chắc có thể giải quyết hết chuyện. “Vì
cái gì? Đây là vì cái gì a!, ta khi bình thường cũng không có tụng niệm thiếu
kinh thánh a ! “. Tâm niệm Cơ Cách thay đổi thật nhanh, tới bước này thì chỉ
còn 2 phương pháp bảo toàn được an toàn của chính mình.
Một là lập tức mang 2 người trước
mặt đem giết đi, sau đó hủy thi diệt tích, nhưng cái này phải xem lại, công lực
vũ kỹ của A Ngốc rốt cuộc đạt tới trình độ nào, mà lương tâm của chính mình cũng
không thể cho phép làm như vậy. Còn phương pháp thứ 2 chính là hành động theo
những gì mà Huyền Nguyệt vừa nói, bất luận thế nào cũng không cho kẻ nào biết
nàng đang ở chỗ này.
- Được rồi, ta nhận thua, cả đời
Cơ Cách ta chưa từng làm chuyện xấu, như thế nào mà lại gặp phải tiểu ma nữ như
ngươi cơ chứ !
Huyền Nguyệt ngạc nhiên hỏi:
- Ây ! thế nào mà ngươi lại biết
ngoại hiệu của ta tại giáo đình chứ, chẳng lẽ ngươi đã biết ta là ai?
Cơ Cách cười khổ một tiếng trả lời
- Ta làm sao có thể quen ngươi cho
được, nếu có thể cũng không muốn vĩnh viễn nhận ra ngươi là may mắn của ta rồi.
Thôi các ngươi nghỉ ngơi đi ha, ta không quấy rầy nữa !
Nói xong, quay đầu ra khỏi phòng.
Cho thêm vàng hắn cũng không dám nấn ná ở lại lâu thêm nữa, vì biết đâu Huyền
Nguyệt lại hí lộng hắn chuyện gì nữa thì sao. Cơ Cách cũng biết, che dấu cho
Huyền Nguyệt cũng giống như tạc đạn đang chờ cơ hội bộc phát.
Sau khi thấy Cơ Cách đi ra ngoài,
Huyền Nguyệt vui vẻ nở nụ cười, nàng chính là dạng người thích được nói chuyện nhất
mà. “Ai ui !” tiếng cười khiến miệng vết thương phía bụng bị bục ra, khiến Huyền
Nguyệt không khỏi đau đớn thốt lên một tiếng.
A Ngốc bị dọa nhảy dựng lên hỏi:
- Nguyệt Nguyệt, ngươi sao vậy,
ngươi thực sự vừa rồi muốn tự sát ư?
Huyền Nguyệt hừ lạnh một tiếng,
trả lời:
- Cũng bởi do ngươi, ta vừa rồi
có nghe thấy, ngươi đã đáp ứng không li khai khỏi ta, tiếp tục làm người hầu của
ta, ngươi bây giờ không hối hận chứ !
A Ngốc gật đầu đáp:
- Ân, ta không rời khỏi ngươi,
nhưng từ nay về sau ngươi không được lãng phí đồ ăn nữa nhé !
Huyền Nguyệt chợt nhớ tới những lời
nói khi trước của A Ngốc, hỏi:
- Bánh bao đối với ngươi quan trọng
thế sao?
A Ngốc thở dài, nhẹ nhàng gật gật
đầu trả lời:
- Trước tiên ta giúp ngươi đóng
kín lại vết thương, nếu để nó ác hóa thì không tốt đâu.
Vừa nói, A Ngốc liền cởi quần cuả
Huyền Nguyệt ra, căn bản trong lòng của A Ngốc không có quan niệm nam nữ chi biệt,
hắn chỉ thầm nghĩ, xem xem vết thương của Huyền Nguyệt có nghiêm trọng hay
không mà thôi.
Huyền Nguyệt mặc dù mới chỉ có 15
tuổi, nhưng nữ hài tử dù sao cũng tương đối hiểu chuyện, mặt nàng đỏ lên, hất
tay A Ngốc ra, sẵng giọng:
- Ngươi làm cái gì? Chán ghét,
ngươi ra ngoài trước đi, ta tự làm một mình được rồi !
A Ngốc ngẩn người nói:
- Ngươi làm được một mình ư? Là
ta cũng muốn giúp ngươi mà !
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Huyền Nguyệt
nhất thời ửng hồng như quả táo đỏ:
- Ngươi, ngươi, ra ngoài cho ta. Thân
thể của nữ nhân thế nào mà lại tùy tiện cho ngươi xem, ta tự xem xét được rồi.
A Ngốc gãi gãi đầu, hiển nhiên vẫn
chưa có hiểu được cái gì là ý tứ, thì thào:
- Trước kia Tiểu Mĩ cũng bị
thương, cũng đều do một tay ta băng bó a !, thân thể của nàng ta đều thấy mỗi
ngày mà !
Huyền Nguyệt sững người hỏi lại:
- Tiểu Mĩ là ai ?
A Ngốc trả lời:
- Tiểu Mĩ là con chó nhỏ của gia
đình Tịch Nhĩ thúc thúc, cũng là chó cái, do không cẩn thận bị thương.
Huyền Nguyệt thiếu chút nữa bị A
Ngốc làm cho tức chết, cư nhiên dám so sánh mình với con chó nhỏ, tiện tay nàng
xuất ra một quang cầu tạc đến A Ngốc, cả giận quát:
- Cút ra ngoài nhanh cho ta !
A Ngốc bị dọa nhảy dựng lên, bộc
phát sanh sanh đấu khí hóa giải công kích của quang đạn, Huyền Nguyệt đã bị
thương, hắn cũng không dám trêu chọc vào vị đại tiểu thư này, rồi hắn chạy thục
mạng ra khỏi phòng.
Sau khi nhìn thấy A Ngốc đóng cửa
phòng lại, Huyền Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, sờ sờ lên khuôn mặt nhỏ nhăn đã ửng
hồng, tự nhủ:
- Trách không được bị người khác
gọi là A Ngốc, thật khờ chết ta.
Thương thế của mình thì mình tự
biết, Huyền Nguyệt cẩn thận cởi bỏ quần áo, vừa khi cởi được lớp áo đầu tiên
thì A Ngốc đột nhiên thò đầu vào nói:
- Nếu ngươi cảm thấy không được, hãy
gọi ta !
Huyền Nguyệt thoáng giật mình,
cài lại y phục, cả giận quát:
- Ra ngoài cho ta, không có được
nhìn ngó, nếu không ta tự tử lần nữa cho ngươi xem !
A Ngốc bị dọa lập tức chạy thật
nhanh ra khỏi phòng, không biết vì sao, khi hắn thấy gương mặt ửng hồng của Huyền
Nguyệt thì cảm thấy, hình dáng của nàng so với tính tình thì quả thật rất đẹp. Dựa
vào tường bên ngoài cửa phòng, A Ngốc nhớ tới việc Huyền Nguyệt tự sát thì vẻ mặt
và trong lòng hắn bất chợt trở nên trầm xuống, từ trong ngực áo lấy ra chiếc
bánh bao bị Huyền Nguyệt vứt bỏ, hắn đưa lên miệng nhai.
Bánh bao còn chưa có ăn xong, thì
trong phòng truyền đến tiếng gọi của Huyền Nguyệt:
- A Ngốc, ngươi vào đi.
A Ngốc đáp ứng một tiếng đẩy cửa
mà vào, sắc mặt của Huyền Nguyệt lúc này xinh tươi lên rất nhiều, ma pháp bào cởi
bỏ ở một bên, cái chăn được đắp quanh chân, một đôi mắt to đang nhìn chằm chằm
vào hắn.
Nguyệt Nguyệt, vết thương đỡ rồi
chứ? cũng không có nghiêm trọng quá chứ !” A Ngốc quan tâm hỏi.
Huyền Nguyệt cũng không có tức giận
nói:
- Không chết được đâu, ngươi tới
đây đi !
A Ngốc đi tới cạnh bên người
nàng:
- Nguyệt nguyệt, từ nay về sau,
không nên dễ dàng xúc động như vậy nữa, đâm một chút nhưng đau rất nhiều a.
Vừa nói dứt lời cầm lấy bàn tay
nhỏ bé của Huyền Nguyệt, nàng muốn gạt ra cũng không kịp. Nàng vừa định phát hỏa
khí, thì từ trong tay A Ngốc đột nhiên truyền đến một cổ khí lưu ấm áp làm dịu
đi kinh mạch trong nội thể của nàng. Mặt nàng hồng lên, hiểu được hảo ý của A Ngốc,
nên cũng không có cự nự cái gì nữa.
A Ngốc thôi vận sanh sanh chân
khí trong cơ thể kiểm tra lại kinh mạch của Huyền Nguyệt, thương thế vốn đã được
nàng sử dụng thuật trị liệu nên sớm đã khôi phục, đương nhiên A Ngốc tra không
ra được gì. Thở phào nhẹ nhõm, A Ngốc nói:
- Thật sự là không có việc gì, Nguyệt
Nguyệt, ngươi như thế nào mà tự điều trị tốt đến nhường vậy.
Huyền Nguyệt nhìn A Ngốc với ánh
mắt đầy quan tâm, trong lòng bất chợt tràn ngập niềm ấm áp, đối với tên tiểu tử
ngốc này, nàng càng thêm phần hảo cảm:
- Ta không phải từng nói với
ngươi sao, ta đâu có việc gì đâu, có phải là ngươi rất khó chịu phải không, bây
giờ ngươi thề đi !
- Ngươi đã khá lên rất nhiều, ta
cao hứng còn không kịp chứ sao lại khó chịu ! mà thề ư? thề cái gì?
Huyền Nguyệt trả lời:
- Ngươi thề làm người hầu của ta
1 năm, chứ nếu không lần sau, ngươi hối hận có muốn cũng không dễ đâu!
A Ngốc cúi đầu đáp:
- Ta, bởi vì ta…..
Lấy lại dũng khí, A Ngốc ngước đầu lên:
- Ngươi có thể nói cho ta biết,
ta phải phát thệ như thế nào bây giờ !
Nhìn hình dáng ngây ngốc của A ngốc,
Huyền Nguyệt buột miệng cười:
- Hay là lấy bánh bao mà thề đi,
không phải bánh bao đối với ngươi rất quan trọng sao? nào, nói theo ta – ta thề
- bắt đầu từ hôm nay sẽ trở thành người hầu 1 năm cho Huyền Nguyệt tiểu thư,
không được tự phép li khai, nếu vi phạm lời thề, vĩnh viễn không được ăn bánh
bao.!
“A!” A Ngốc gật gật đầu, suy nghĩ
trong chốc lát, phát thệ:
- Ta A Ngốc thề, bắt đầu từ hôm nay
sẽ trở thành người hầu một năm cho Huyền Nguyệt tiểu thư, không được tự phép li
khai, nếu vi phạm lời thề, vĩnh viễn không được ăn bánh bao. Như vậy đã được
chưa !
Huyền Nguyệt đáp:
- Như thế được rồi. À mà, ngươi
ra ngoài thử xem, nếu trông thấy nhóm kỹ sĩ mặc ngân sắc khôi giáp, thì chạy
nhanh trở lại đây báo cho ta biết.
A Ngốc hỏi:
- Nguyệt Nguyệt, là cha ngươi đi
tìm ngươi đó, sao ngươi không theo cha ngươi trở về, chả lẽ hắn đối với ngươi
không tốt ư ?
Huyền Nguyệt lắc lắc đầu, thấp giọng
nói:
- Không phải không tốt, mà chính
là cuộc sống trong giáo đình quá tẻ nhạt, ta chốn ra ngoài chỉ muốn tìm vui vẻ,
chờ thương thế ta lành lại, chúng ta đi làm dong binh vài ngày được không ?
A Ngốc liếc mắt nhìn Huyền Nguyệt,
nghĩ thầm “Nếu ta cũng có người cha quan tâm đến mình, thì thật tuyệt vời biết
bao ! “, nghĩ đến cha, hắn lại không khỏi nghĩ tới cái chết của Âu Văn, nhãn thần
đỏ lên, suýt nữa rơi nước mắt.
- A Ngốc, ngươi làm sao vậy ?
Huyền Nguyệt cầm lấy tay A Ngốc,
kinh ngạc hỏi. Bàn tay mềm mại nhỏ bé của Huyền Nguyệt làm cho A Ngốc cảm giác
rất thoải mái, trong lòng cũng tốt lên rất nhiều, lắc lắc đầu trả lời:
- Ta không có gì ! ta đi ra ngoài
xem có ngân giáp kỵ sĩ như ngươi nói hay không.
Nói xong, gỡ tay của Huyền Nguyệt ra, đặt bao
quần áo của mình trên bàn, cầm lấy thanh Thiên Cương kiếm rồi đi ra ngoài. Vừa
rồi được nàng cầm tay, trong lòng A Ngốc dấy lên cảm giác ôn nhu thật lâu không
dứt.
Khi A Ngốc rời khỏi phòng, Huyền
Nguyệt thì thào:
- Xem ra tên sõa tiểu tử này trên
người có không ít bí mật a! hì hì dò được bí mật của người khác, xem rất là
thích a!
A Ngốc vừa mới đi tới nội đường,
đột nhiên rùng mình một cái, thôi vận một chút sanh sanh chân khí trong cơ thể
để kiểm tra cũng không thấy có gì bất thường, nên cũng không có quá để ý.
Trong nội đường, khoảng bảy tám
gã ma pháp sư đang theo Cơ Cách chỉ huy thi phóng ma pháp kết giới để tân cấp,
một ít công nhân đang tu bổ lại bức tường bị A ngốc phá hỏng. Khi thấy A Ngốc
đi tới, Cơ Cách ra đón, thấp giọng hỏi:
- Tiểu ma nữ kia thế nào rồi ?.
A Ngốc lắc lắc đầu trả lời:
- Cơ Cách đại ma pháp sư, ngài cứ
yên tâm đi, Nguyệt Nguyệt không có việc gì đâu !
Cơ Cách thở phào nhẹ nhõm, nói:
- Không có việc gì là tốt rồi,
nàng mà ở chỗ này sẽ mang lại cho ta nhiều phiền toái lắm. A Ngốc, ta xem ngươi
cũng là tiểu tử lương thiện, thật là một đứa nhỏ tốt. Bất quá, lương thiện quá
sẽ bị người khác khi dễ, ngươi biết không? Ta nghĩ, ngươi nên giữ khoảng cách với
tiểu ma nữa một chút thì tốt hơn. Ngươi có biết hồng y tế tự là gì không !Giáo
đình là lực lượng mạnh nhất trong đại lục này. Nếu ngươi sau này đắc tội với tiểu
ma nữ này, sợ rằng cuộc sống của ngươi sẽ không còn được yên ổn đâu.
A Ngốc gật đầu:
- Cám ơn ngài, Cơ Cách đại ma
pháp sư, bây giờ Nguyệt Nguyệt đang bị thương, hơn nữa ta đã đáp ứng làm người
hầu của nàng trong 1 năm, nói thì không thể nuốt lời a !
Cơ Cách thở dài, nói:
- Ngươi ra ngoài nhớ cẩn thận,
chuyện Huyền Nguyệt cô nương đang ở chỗ ta, ngươi ngàn vạn lần không được nói
ra. Tuy nơi đây chỉ là Thiên Tích tiểu thành của Hồng Cụ tộc nhân, nhưng thế lực
của giáo hội vẫn rất lớn, ta không nghĩ được là Hồng Y tế tự có thể tìm được tới
nơi này.
- Ta biết rồi !
A Ngốc lên tiếng, quay đầu đi ra.
Còn chưa ra tới cửa, chợt bên ngoài có tiếng hô:
- Cơ Cách đại ma pháp sư có mặt ở
đây không?
Thanh âm từ xa vọng đến, khi câu
cuối cùng chấm dứt thì cửa nội đường mở, một bóng người đi vào, người này ăn vận
bạch bào tế tự, nhìn qua khoảng trên 50 tuổi, thần thánh khí tức nhàn nhạt tỏa
ra trên người hắn, vẻ mặt hắn nhất thời ngưng trọng.
Sắc mặt Cơ Cách hơi đổi, cười
nói:
- Ta còn tưởng ai, nguyên lai là
Cáp Thụy tế tự tới. Nào mời vào, mời an tọa !
Cáp Thụy tế tự thở dài đáp:
- Ta làm sao mà ngồi được, Cơ
Cách !, ngươi không biết, có đại sự gì xảy ra sao? Hồng y chủ giáo đại nhân đã
tới thành nhỏ này của chúng ta rồi đó.
Cơ Cách giả bộ kinh hãi hô:
- Cái gì? Chủ giáo đại nhân tới
đây ư?, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Cáp Thụy lắc lắc đầu:
- Cụ thể chuyện gì thì ta không
có rõ ràng cho lắm, chủ giáo đại nhân lần đầu tiên tới đây, mệnh lệnh cho tất cả
thần chức nhân viên trong thành đi tìm một người, đó là một tiểu cô nương sinh
đẹp, vận bạch y, trên đầu vấn hai cuộn tóc. Cơ Cách ngươi đã gặp qua cô nương
này chưa !?
Cơ cách không có đổi giọng:
- Đã gặp rồi!
A Ngốc nghe Cơ Cách nói thế, giật
nẩy mình, nghĩ thầm “ Chẳng lẽ Cơ Cách đại ma pháp sư muốn tiết lộ hành tung của
Nguyệt Nguyệt hay sao?”
Cáp Thụy mừng rỡ hỏi:
- Lão hữu, nói nhanh cho ta biết,
ngươi đã lập được đại công a!
Cơ cách trả lời:
- Không lâu trước đây, có một cô
nương vận bạch y tới đây tiến hành ma pháp trắc thí, khi trở thành cao cấp ma
pháp sư, cô nương đó đã rời khỏi đây rồi.
Cáp thụy nhíu mày hỏi:
- Ngươi biết nàng đi đâu không?
Cơ Cách mờ mịt lắc đầu trả lời:
- Cũng không có rõ lắm, hình như
là đi về hướng tây.
Ma pháp sư công hội gần với cửa
thành phía tây, hắn nói như vậy, là muốn để cho hồng y chủ giáo chuyển hướng
tìm ra ngoài thành.
Cáp Thụy nói:
- Tốt lắm, ta lập tức mang tin tức
này báo lại cho chủ giáo đại nhân biết, cám ơn ngươi Cơ Cách lão hữu
Nói xong hắn xoay người đi khỏi.
Vừa lúc Cáp Thụy mới đi ra nội đường,
tất cả ma pháp sư, cả A Ngốc ở trong đó đồng thời toàn thân chấn động. Một cỗ
năng lượng mênh mông trong nháy mắt tràn ngập khắp ma pháp sư công hội. Toàn
thân A Ngốc cứng lại. Một loại khí tức áp bức như thế này cho dù A Ngốc đối mặt
với Âu Văn cũng chưa từng có thấy qua. Khí tức thần thánh cường đại làm cho người
khác có cảm giác không thể kháng cự. Kể cả những công nhân đang thi công cũng bị
khí tức thần thánh đó áp bách đến nỗi không thể thở nổi, nhất thời đều quỳ hết
xuống mặt đất, thở hổn hiển không ngừng.
Cửa mở, Cáp Thụy lùi lại, hắn chỉ
liếc Cơ Cách một cái, rồi đứng sang một bên, cúi gập người, vẻ mặt thập phần
cung kính:
- Hồng Y chủ Giáo đại nhân tới !
Toàn thân Cơ Cách run lên, tất cả
các ma pháp sư đều nấp đằng sau lưng hắn, mờ mịt chẳng biết phải làm sao. Những
ma pháp sư bình thường tại tiểu thành đều được nhất nhất tôn kính, nhưng khi đối
mặt với một trong thần thánh giáo đình tứ đại hồng y, bọn họ không dám có một
chút thất lễ.
Rồi một chuỗi thân ảnh ngân sắc
đi đến. A Ngốc tập chung nhìn vào, đúng như lời Huyền Nguyệt miêu tả, bọn họ
chính là ngân giáp chiến sĩ, chiến giáp trên người bọn họ tỏa ra ánh sáng, tay
trái nâng đầu khôi, thần sắc hờ hững, vừa mới bước vào cửa liền chia ra thành 2
hàng, đấu khí quang hoa nhàn nhạt không ngừng lưu chuyển xung quanh thân của mỗi
người trong bọn họ, trên ngực trái của bọn họ có đeo huy hiệu màu vàng hình cây
kiếm.
Ngân giáp chiến sĩ vừa mới dừng
bước, thì 2 thân ảnh màu trắng nhẹ nhàng tiến tới, so sánh với Cáp Thụy tế tự,
khí tức thần thánh hai người bọn họ dày và nhiều hơn. Bao phủ lấy thân thể 2
người là bạch sắc tú kim tế tự bào, vị bạch y tế tự bên trái dáng đi uyển chuyển,
nhìn qua có thể nhận ra ngay là nữ nhân. Bọn họ trong tay đều cầm ma pháp trượng
được chế tạo từ gỗ, phần đầu ma pháp trượng có đính một viên bảo thạch hình
tròn trong suốt, bảo thạch đó tản mát ra bạch sắc quang tuyến nhu hòa, thần
thánh khí tức trên thân thể hai người dày đặc, khí tức thần thánh theo bọn họ
trải ngập khắp trong nội đường.
Lúc mà thần thánh khí tức bao phủ,
thì trong ngực A Ngốc xuất ra một cảm giác mát lạnh, tà khí của Minh Vương kiếm
tựa như muốn xuất ra từ trong cơ thể hắn. Hắn giật nảy mình, vội vận dụng sanh
sanh chân khí bao phủ hoàn toàn lấy tà khí của Minh Vương kiếm. Quang mang bạch
sắc nhàn nhạt từ trong người A Ngốc phát ra, vị nữ bạch y tế tự thoáng liếc mắt
qua A Ngốc, khiến hắn có thấy đôi mắt màu lam của vị nữ tế tự này mang đến cảm
giác thư thái dị thường, phảng phất toàn thân hắn đều được dần thả lỏng ra.
Một hồng sắc thân ảnh cao to đi
vào cuối cùng, cũng cùng kiểu mũ trùm đầu đầu giống với tế tự, nhưng chỉ khác
là hoàn toàn màu đỏ, phần trên được thêu với những sợi chỉ màu vàng, trên ngực
người này có đeo một ma pháp lục mang tinh lớn, trong nháy mắt, hồng y nhân này
tiến vào, khí tức thần thánh trên người hai vị bạch y tế tự nhất thời đại thịnh,
hai người lui qua một bên. Hồng y tế tự thong thả bước tới vài bước, hai tay nắm
lại để ra phía sau lưng, hắn chậm rãi ngẩng đầu. Lưỡng đạo lãnh điện từ tế tự
bào chợt lóe rồi biến mất, chỉ trong nháy mắt công phu, kể cả A Ngốc ở bên
trong đó, tất cả ma pháp sư đều có cảm giác như bị nhìn xuyên thấu qua người, dị
thường khó chịu.
- Ai là chủ nhân nơi này?
Thanh âm trầm thấp mà tràn ngập từ
trong hồng sắc tế tự bào truyền ra.
Cơ Cách toàn thân chấn động, có
chút run rẩy tiến lên trước một bước trả lời:
- Ngài hảo! Chủ giáo đại nhân tôn
kính, ta là phân hội trưởng nơi này.
Hồng y giáo chủ thong thả hoàn lễ
nói:
- Thần phù hộ ngươi ! Phân hội
trưởng tiên sinh, ta cảm giác được, khí tức của con gái ta đang ở phụ cận nơi
này, nếu ta nói không sai, thì chắc là nàng đang ở chỗ cuả ngươi !
Căn bản Cơ Cách đứng trước mặt vị
chủ giáo hồng y thần lực thông thiên này không thể che dấu được điều gì, chỉ là
có chút hơi do dự, rồi từ từ gật đầu.
A Ngốc trong lòng cả kinh, bất
quá suy nghĩ lại, những người này cũng không có nguy hại đến Huyền Nguyệt. Nội
tâm biến hóa của hắn dường như đã bị hồng y tế tự phát hiện, hắn thong thả xoay
người về phía A Ngốc nói:
- Đúng là chánh tông thần thánh đấu
khí, tuổi còn nhỏ mà đã có thành tựu như vậy thật không dễ dàng. Vừa có thần
thánh đấu khí, vừa là hỏa hệ ma pháp sư, quả thật rất có ý tứ. Ngươi chắc biết
nữ nhân của ta ở nơi nào, hãy dẫn ta đường!
Ngữ điệu của hồng y giáo chủ chậm
rãi, nhưng bao hàm một loại khí chất uy nghiêm.
=============================
Mục lục
<< Chương 16: Điêu man thiếu nữ
>> Chương 18: Hồng Y giáo chủ
=============================
Mục lục
<< Chương 16: Điêu man thiếu nữ
>> Chương 18: Hồng Y giáo chủ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét