A Ngốc vừa định cự tuyệt, đột
nhiên hắn phát hiện thân thể chính mình đã không cách nào động đậy được, nhưng
cũng không phải là cảm giác gì khó chịu, chỉ là năng lượng thần thánh khổng lồ
kia đối với hắn tạo thành sự uy hiếp mà thôi. Trong đầu hắn mơ hồ, bất tri bất
giác hướng tới căn phòng nơi Huyền Nguyệt đang dưỡng thương đi đến. Hồng Y Giáo
Chủ không có nói gì, cũng không hề để ý đến Cơ Cách đang toàn thân run rẩy,
cùng hai bạch y tế tự và ngân giáp chiến sĩ hộ vệ chậm rãi đi theo A Ngốc. Tới
trước cửa phòng A Ngốc mới chợt bừng tỉnh, hắn đột nhiên xoay người lại nhìn về
phía Hồng Y Giáo Chủ, giật mình nói:
- Ngươi……..ngươi vừa làm gì ta ?
Hồng Y Giáo Chủ nhàn nhạt nói:
- Là thần thánh dẫn đường cho
ngươi, mở cửa đi.
A Ngốc hiểu được, đã tới nước này
rồi thì Huyền Nguyệt như thế nào cũng trốn không thoát. Dưới sự bất đắc dĩ, hắn
đành phải tiến lên mở cửa. Làm cho người ta ngạc nhiên chính là bên trong phòng
không hề có người, chăn gối trên giường ngoại trừ có chút hỗn loạn ra thì chỉ
có một bộ ma pháp bào bị dính máu.
Hồng Y Giáo Chủ tựa hồ cũng không
cảm thấy gì kì quái, chỉ là thở dài một tiếng nói:
- Nha đầu này, thật sự là càng
ngày càng ngoan cố a. Ai……..
Vị nữ bạch y tế tự kia vội vàng
bước lên hai bước, đi tới trước giường cầm bộ ma pháp bào có dính chút máu kia
lên, run giọng nói:
- A…..Nguyệt Nguyệt thật sự là bị
thương rồi.
Thanh âm nàng nhu hòa phi thường
dễ nghe, tựa như đến từ tiên giới, cho dù là đang trong trạng thái lo lắng vẫn
không hề giảm đi chút mị lực mê nhân nào.
Hồng Y Giáo Chủ nói:
- Na Toa, nàng đừng khẩn trương
như vậy, Nguyệt Nguyệt không có việc gì đâu. Chúng ta trước tiên qua bên kia
đã.
Vị nữ bạch y tế tự bước nhanh tới
trước mặt Hồng Y Giáo Chủ, đưa tay hất mạnh chiếc mũ trùm đầu ra, cả giận nói:
- Nó là nữ nhi của ta, ta có thể
không nóng nảy được sao ? Ngươi không phải là thần thông quảng đại sao, vậy mau
đưa Nguyệt Nguyệt về đây cho ta. Nếu nó mà có gặp phải chuyện gì, ta cũng không
muốn sống nữa.
A Ngốc ngơ ngác nhìn vị nữ bạch y
tế tự, chiếc mũ trùm đầu trong cơn tức giận rơi xuống làm mái tóc màu lam dài
óng mượt của nàng xõa tung trước mặt mọi người, làn da trắng nõn điểm chút phấn
hồng, một đôi mắt to tròn long lanh cũng màu lam giống hệt Huyền Nguyệt đang
toát ra thần sắc lo lắng. Nhìn qua nàng mới chỉ khoảng hai tám hai chín tuổi,
dung nhan tuyệt mĩ lộ vẻ ai oán, hàng mi cong vút mang theo nét sầu bi. Gương mặt
này…….nhìn có chút quen quen a. Đúng rồi, Huyền Nguyệt và nàng cơ hồ giống nhau
như đúc.
Hồng Y Giáo Chủ tựa hồ có chút xấu
hổ ho khan một tiếng, tự mình đội lại mũ trùm đầu cho Na Toa:
- Ta đã tính qua rồi, Nguyệt Nguyệt
không có việc gì. Đây là ở bên ngoài, nàng đừng nên phóng túng quá.
Na Toa tựa hồ như cũng biết vừa rồi
chính mình có chút nóng nảy, cúi đầu im lặng không nói gì, chỉ là ngọc thủ nắm
chặt lấy ma pháp bào đang run rẩy.
Hồng Y Giáo Chủ nhìn A Ngốc nói:
- Tiểu bằng hữu, chúng ta qua bên
kia đi, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi.
Dưới khí thế cường đại của bọn họ,
A Ngốc căn bản không khơi dậy nổi một chút ý niệm phản kháng trong đầu, chỉ
đành đi theo về phía hậu đường.
Bọn người Cơ Cách vẫn như cũ đứng
im tại chỗ, thấy trong đoàn người trở về không có bóng dáng Huyền Nguyệt, sắc mặt
nhất thời trở nên tái nhợt.
Hồng Y Giáo Chủ đi tới trước mặt
Cơ Cách ngừng lại, hỏi:
- Nói cho ta biết hết thảy mọi
chuyện từ khi ngươi gặp nữ nhi của ta.
Cơ Cách cung kính cúi đầu, nói:
- Vâng, thưa giáo chủ đại nhân. Tại
buổi sáng hôm nay…………..
Hắn không dám có chút sai lệch, đem chuyện Huyền
Nguyệt tại sao đến nơi này, như thế nào tiến hành trắc thí ma pháp nhất nhất kể
qua một lượt:
-
………Cuối cùng, lệnh thiên kim cùng vị tiểu huynh đệ này mới vừa rời khỏi
lại quay trở về. Khi đó lệnh thiên kim đã bị thương.
Khi Hồng Y Giáo Chủ nghe được A
Ngốc dụng giới chỉ hút lấy ma pháp lực của Huyền Nguyệt, không khỏi liếc mắt
nhìn A Ngốc một cái. A Ngốc toàn thân chấn động, tựa hồ mới bị một cỗ năng lượng
thần thánh cường đại đánh vào người. Đó chính là tinh thần lực của Hồng Y Giáo
Chủ.
Hồng Y Giáo Chủ chuyển hướng qua
A Ngốc, nhàn nhạt nói:
- Cho ta biết quá trình các ngươi
ở bên ngoài, đừng nên có gì dối trá.
A Ngốc ngẩn ra một chút, cảm thấy
áp lực toàn thân tựa hồ giảm đi rất nhiều, đã có thể nhúc nhích một chút, nói:
- Thúc thúc, ngài đừng lo lắng,
thương thế của Nguyệt Nguyệt đã tốt hơn nhiều rồi, không có việc gì đâu. Có thể
nàng vì không muốn gặp ngài nên mới bỏ trốn thôi.
Không biết vì cái gì, A Ngốc cảm
giác được trên thân vị nữ bạch y tế tự dung nhan tuyệt mĩ kia một loại cảm giác
rất thân thiết, mà hơi thở thần thánh cường đại trên thân vị Hồng Y Giáo Chủ
này cũng làm cho hắn sinh ra lòng tôn kính.
Một gã ngân giáp chiến sĩ quát lớn:
- To gan, ai cho phép ngươi nói
chuyện với giáo chủ đại nhân như vậy? Danh húy của tiểu thư là để cho ngươi gọi
sao?
Hồng Y Giáo Chủ nói:
- Để cho hắn nói đi. Tiểu bằng hữu,
ngươi hãy đem tất cả những chuyện mình biết nói cho ta đi. Vì nha đầu này bôn
ba đã mấy ngày nay rồi, ta rất muốn nhanh chóng tìm được nó.
- Vâng!
A Ngốc ứng tiếng, đem chuyện Huyền
Nguyệt như thế nào bắt mình làm người hầu, như thế nào cùng mình tới trả tiền
cho lão bản màn thầu điếm, rồi sau cùng lại bị thương ra sao tất cả nói qua một
lần.
Hồng Y Giáo Chủ thanh âm mang
theo vài phần lạnh lẽo, nói:
- Nói như vậy, nữ nhi của ta vì
giận ngươi nên mới tự làm nó bị thương ?
A Ngốc gãi gãi đầu nói:
- Đúng là như vậy!
Hồng Y Giáo Chủ thở dài một tiếng,
chầm chậm lắc đầu, nói:
- Nha đầu này, thật sự là quá
ương bướng, làm cho các ngươi thêm phiền toái thật là xin lỗi. Cơ Cách tiên
sinh, nếu sau này lại gặp nó, ta hi vọng ngươi hãy lưu nó lại, rồi tìm cách
thông báo cho giáo hội, được không ?
Cơ Cách vội vàng đáp ứng, nói:
- Đây là vinh dự của tại hạ.
Hồng Y Giáo Chủ nhìn A Ngốc nói:
- Lần này mọi chuyện là do tiểu nữ
gây ra, người làm cha như ta tại đây xin ngươi thứ lỗi.
A Ngốc vội vàng nói:
- Không cần xin lỗi, cũng là do
ta không tốt. Nếu ta không giận nàng thì nàng cũng không tự làm bị thương mình
như vậy !
Hồng Y Giáo Chủ chợt thanh âm biến
đổi, lạnh lùng nói:
- Mặc dù nữ nhi của ta có lỗi,
nhưng ta là cha nó, cũng quyết không để cho nó chịu một điểm ủy khuất. Ngươi biết
không? Đây là lần đầu nữ nhi của ta bị thương. Ta muốn thỉnh giáo ngươi một
chút, coi như là hoàn thành chức trách của người làm cha.
Cơ Cách trong lòng kinh hãi, Hồng
Y Giáo Chủ hướng tới A Ngốc “thỉnh giáo”?? Vậy…….vậy không phải muốn lấy mạng hắn
sao:
- Hồng Y Giáo Chủ đại nhân, A Ngốc
vẫn còn là một đứa nhỏ. Hơn nữa cái đầu hắn có chút không được nhanh nhẹn, mong
ngài……….
Lục mang tinh màu vàng trước ngực
Hồng Y Giáo Chủ chợt sáng lên, một kết giới màu vàng thật lớn bao vây lấy A Ngốc
vào bên trong, nói:
- Hắn còn không xứng cho ta ra
tay. Mười năm rồi, ta không có động thủ với người ngoài. Ngân Tam, ngươi ra thỉnh
giáo hắn ba chiêu. Tiểu bằng hữu, nếu ngươi có thể tiếp được ba chiêu, chuyện lần
này coi như cho qua.
Năng lượng thần thánh khổng lồ áp
chế thân thể A Ngốc đến không thể cử động được, hắn giãy dụa nói:
- Thúc thúc, ta………ta không muốn
cùng các người động thủ.
Hắn thật không rõ, vừa rồi còn là
vị Hồng Y Giáo Chủ hòa nhã, bây giờ vì cái gì mà lại trói buộc thân thể mình.
Ngân mang chợt lóe, một gã ngân
giáp chiến sĩ đã nhảy vào trong kết giới. Hắn rút trường kiếm ra, hướng về phía
A Ngốc thi một lễ theo kiểu kỵ sĩ, nói:
- Tiểu bằng hữu, xin chỉ giáo!
Na Toa kéo ống tay áo Hồng Y Giáo
Chủ, thấp giọng nói:
- Tính ra chuyện cũng không thể
trách hài tử này. Theo thiếp thấy, hắn là người rất thiện lương a.
Nàng không rõ, vì cái gì trượng
phu của mình luôn luôn rất sáng suốt lại đi làm khó dễ một tiểu hài tử mới hơn
mười tuổi đầu.
Thanh âm của Hồng Y Giáo Chủ chợt
vang lên trong đầu nàng, nói:
- Ta cũng biết hắn không phải người
xấu xa, chỉ là muốn thử một chút, xem hắn có đủ tư cách trở thành thành viên dự
bị của Thẩm Phán Sở hay không thôi !
Nghe xong lý giải của Hồng Y Giáo
Chủ, Na Toa giật mình hiểu ra, từ từ gật đầu. Hồng Y Giáo Chủ nhẹ nhàng nắm lấy
ngọc thủ của nàng:
- Ta cũng đã cảm giác được vị trí
của Nguyệt Nguyệt, bất quá lúc này ta lại không muốn bắt nó về. Nha đầu này thật
sự là ương bướng quá thể, cũng nên để cho nó nếm qua chút khổ sở ở bên ngoài. Nếu
không, nó không chịu tu luyện, sau này làm sao có thể kế thừa vị trí của ta được.
Trong lòng vị Hồng Y Giáo Chủ
này, nữ nhi cùng thê tử của hắn so với sự nghiệp trong giáo đình còn quan trọng
hơn nhiều.
Cảm nhận được sự ôn nhu của trượng
phu mình, Na Toa tiến đến sát hơn một chút, ánh mắt bọn họ đều chăm chú hướng
vào bên trong kết giới.
A Ngốc chợt thấy toàn thân nhẹ
nhõm, tất cả áp lực đều biến mất, ngân giáp chiến sĩ trước mặt đang lãnh đạm
nhìn mình, trường kiếm trong tay hắn tản ra ngân quang nhàn nhạt. Trở tay ra
sau rút Thiên Cương Kiếm, A Ngốc nghĩ thầm hôm nay đã cùng Phong Bình đánh một
trận, như thế nào bây giờ lại tiếp nữa? Xã hội bên ngoài thực là phức tạp, cũng
chỉ có Thạch Đường Trấn cùng Mê Huyễn Chi Sâm mới là tốt nhất. Chỉ có ở hai nơi
ấy mới có được cuộc sống yên bình. Nguyệt Nguyệt a, ngươi lại hại ta rồi !
Hồng Y Giáo Chủ thấy Thiên Cương
Kiếm dài đến năm thước trong tay A Ngốc, kinh hãi nhìn Na Toa nói:
- Thì ra hắn là đồ tử đồ tôn của
Thiên Cương Kiếm Thánh, vậy thì về nhân phẩm có thể yên tâm được rồi.
Ngân giáp chiến sĩ thanh âm lạnh
lùng nói: “ Mời.”
A Ngốc cũng không khách khí, hét
lớn một tiếng, toàn thân Sanh Sanh đấu khí mau chóng vận chuyển, trên ma pháp
bào màu đỏ nhất thời hiện lên một tầng bạch quang nhàn nhạt. Hai tay hắn nắm chặt
Thiên Cương Kiếm giơ cao, phảng phất như trước mắt không còn cái gì ngoài ngân
giáp chiến sĩ, giống như những cơn sóng mãnh liệt trên biển rộng. Hắn lại dụng
chiêu thức quen thuộc nhất – Phách Trảm, Thiên Cương Cự Kiếm dài hơn năm thước
quang mang đại phóng.
Ngân giáp chiến sĩ đột nhiên cảm
thấy thiếu niên trước mặt cao lớn như một ngọn núi, khí thế không ngừng tích tụ
trong không trung, đấu khí càng ngày càng thịnh. Với địa vị của hắn, đương
nhiên không thể thừa dịp lúc này tiến hành công kích, hắn cũng không tin cái
tên thiếu niên trước mặt bất quá mới hơn mười tuổi này lại có khả năng tạo thành
cái gì uy hiếp đối với mình. Ngân kiếm trong tay hoa lên một cái, ngân quang đại
phóng, toàn thân hắn tỏa ra chiến ý cường đại đối chọi lại với khí thế của A Ngốc.
Con mắt A Ngốc nheo lại thành một
khe hở, đột nhiên tinh quang đại phóng, Thiên Cương Cự Kiếm mang theo uy lực
khai thiên tích địa cùng thân thể hắn vọt tới trước, khí thế vững vàng như một
ngọn núi vây trụ lấy ngân giáp chiến sĩ, làm cho hắn không thể né tránh. Ngân
giáp chiến sĩ không nhịn được tán thưởng nói:
- Hảo khí thế!
Ngân kiếm trong tay hắn dựng đứng
lên, trước sau tung ra hai mươi bảy điểm tinh quang không ngừng đối chọi với
Thiên Cương Kiếm của A Ngốc. Từng đạo đấu khí giống như kim châm len lỏi chui
vào trong cơ thể A Ngốc.
Sanh Sanh đấu khí của A Ngốc dù
sao cũng là một trong những đệ nhất chánh tông thượng thừa tuyệt học. Đấu khí
bén nhọn của Ngân Tam mặc dù có lực xuyên thấu rất mạnh, nhưng cứ đến trước
thân thể A Ngốc là bị đấu khí tỏa ra trên thân Thiên Cương Kiếm hoàn toàn hóa
giải. Đương nhiên, bởi vì phải hóa tán đi công kích của đối phương, Phách Trảm
của A Ngốc nhất thời chậm đi một chút.
“Bang” – hai thanh kiếm một dài một
ngắn, một nặng một nhẹ tại không trung va chạm vào nhau. Sức nặng của Thiên
Cương Kiếm cùng với kình lực của A Ngốc phát ra, cộng thêm đấu khí tạo nên một
hiệu quả kinh người. Hơn nữa đây là do A Ngốc dưới sự nguy hiểm áp bức đã tung
ra một kích toàn lực, tự nhiên phải tới một trăm hai mươi phần trăm lúc bình
thường, so với lúc cùng Phong Bình tỷ thí thì phải tăng thêm ba phần uy lực. Thế
nhưng thân thể ngân giáp chiến sĩ cũng chỉ hơi rung động một tí, mà A Ngốc cả
người và kiếm cùng bị chấn hồi tại chỗ.
Chấn động mãnh liệt làm cho A Ngốc
cảm thấy một trận khí huyết sôi trào, đối phương dưới tình huống bị động như thế
vẫn có khả năng đem hắn chấn bay trở lại. Hắn biết, giữa mình cùng ngân giáp
chiến sĩ kia có một khoảng cách rất lớn. A Ngốc trong lòng vừa động, miệng bắt
đầu niệm chú ngữ hỏa diệm, Thiên Cương Kiếm trong tay lại giơ lên.
Kì thật, ngân giáp chiến sĩ kia
cũng khó mà tiếp thụ. Công lực của hắn mặc dù so với A Ngốc cao hơn không ít,
nhưng vừa rồi công kích của A Ngốc dù sao cũng ngoài ý liệu, trọng trảm đó phải
mang hơn một ngàn cân lực lượng a. Đối với một người không phải chiến sĩ mà
nói, đột nhiên đón đỡ một đòn như vậy tuyệt đối không phải là một sự tình dễ chịu.
Thật vất vả mới đè nén được khí huyết đang sôi trào trong thân, hắn ngước lên
giật mình phát hiện, thần thánh quang mang vốn màu trắng trên thân cự kiếm của
A Ngốc đã hừng hực một ngọn lửa màu lam. Ngọn lửa tuyệt đối là do hỏa nguyên tố
tinh khiết trong không khí ngưng tụ lại, còn màu lam đậm đại biểu cho nhiệt độ
cực cao.
A Ngốc đã dốc toàn lực, ma pháp lực
trong cơ thể hắn cũng chỉ còn đủ cho một kích này mà thôi. Nhưng vì khả năng sống
sốt, hắn cũng đành phải liều mạng.
Ngân giáp chiến sĩ sẽ không cấp
cho A Ngốc một cơ hội đánh bừa lần nữa, lập tức nhân kiếm hợp nhất, toàn thân
hóa thành một quang ảnh màu bạc, hướng tới A Ngốc công kích.
Nhiệt độ trên thân Thiên Cương Kiếm
đang cực cao, A Ngốc đem Sanh Sanh đấu khí trong cơ thể hoàn toàn áp súc ở hai
tay. Trước mặt hắn, ngân ảnh trùng trùng lớp lớp giống như những lần đối mặt
cùng sóng biển, mặc dù khí thế mãnh liệt nhưng lực lượng không tập trung. Hắn
không hề do dự lại tung ra chiêu Phách Trảm, chỉ có điều lần này trên Thiên
Cương Kiếm ngoài bạch sắc còn có lam quang hỏa diễm.
Ngân giáp chiến sĩ lại một lần nữa
rơi vào thất sách, hắn rõ ràng cảm giác được nếu chính mình xuyên thủng nơi yếu
hại của A Ngốc thì thân thể mình cũng bị hắn bổ trúng. Công kích mạnh mẽ như vậy
không phải là thứ thân thể hắn có thể chịu được. Hậu đường vốn là nơi nhỏ hẹp lại
chứa nhiều người như vậy, thêm vào đó kết giới của Hồng Y Giáo Chủ tạo ra không
lớn, làm cho Ngân Tam căn bản không thể phát huy hết ưu thế kĩ xảo của mình.
Trong phút chốc, Ngân Tam hạ quyết định, cũng là cái mạng nhỏ của mình trọng yếu
hơn. Dưới sự bất đắc dĩ, hắn đành phải tại không trung biến thức, ngạnh tiếp
Thiên Cương Kiếm của A Ngốc.
Quyết định này đã làm cho ngân
giáp chiến sĩ bất lợi lớn. Hắn thân thể đang tại không trung, hoàn toàn không
có lực trụ, hơn nữa lại còn biến chiêu, công lực ngưng tụ chưa đủ, nhất thời bị
A Ngốc một kích đánh văng ra ngoài. Ngọn lửa nóng rực của A Ngốc đã làm cho mái
tóc màu vàng kim của hắn trụi đi không ít, thối lui đến tận sát bên bờ kết giới
mới dừng lại được.
A Ngốc cũng chẳng tốt đẹp gì hơn,
vừa rồi một kiếm của hắn mặc dù không phải là toàn lực nhất kích, nhưng công lực
còn lại cũng chẳng đến hai thành, căn bản không còn đủ khả năng phát ra một lần
công kích như thế nữa.
Ngân Tam đại nộ, toàn thân đấu
khí chợt bùng lên, hắn đã xuất toàn lực. Việc A Ngốc đốt gần trụi mái tóc khiến
cho đáy mắt hắn xuất hiện một tầng sát khí.
- Được rồi, ngừng đi thôi!
Ngân Tam vừa muốn tiến hành công
kích lần nữa, rốt cuộc lại bị một tầng kết giới vô hình đánh bật trở về. Với
nhãn lực của Hồng Y Giáo Chủ, lẽ nào nhìn không ra A Ngốc đã hoàn toàn kiệt sức
chứ.
A Ngốc thở phào nhẹ nhõm, dụng
Thiên Cương Kiếm chống đỡ thân thể, không ngừng thở hổn hển. Sanh Sanh chân khí
trong cơ thể vẫn cuồn cuộn không ngừng tự khôi phục, nhưng muốn trở lại trạng
thái tốt nhất cũng không phải chỉ trong chốc lát công phu. Hồng quang chợt lóe,
Hồng Y Giáo Chủ đã xuất hiện trước mặt hắn, bàn tay thon dài đặt lên bờ vai A
Ngốc:
- Đem thần lực khôi phục lại lực
lượng, vĩ đại thiên giới chi thần, thỉnh cầu ngài ban cho kẻ tín đồ trung thành
này lực lượng, quang mang khu trừ hắc ám, thiên thần sẽ vĩnh viễn chúc phúc cho
ngươi – Thần Chi Chúc Phúc.
Quang mang màu trắng trong tay Hồng
Y Giáo Chủ lóe lên, trong nháy mắt đã bao phủ toàn thân A Ngốc.
A Ngốc sợ đến nhảy dựng lên, vội
vã dùng lượng chân khí cuối cùng trong cơ thể đem Minh Vương Kiếm ở trước ngực
hoàn toàn bao trụ lại. Hắn căn bản không dám tưởng tượng, nếu để cho vị giáo
đình đại tế tự trước mặt này biết trên người mình có mang theo chí tà Minh
Vương Kiếm sẽ có hậu quả gì.
Trong sự ấm áp nhu hòa do quang
mang thuần khiết của Hồng Y Giáo Chủ phát ra, Sanh Sanh chân khí trong cơ thể A
Ngốc nhanh chóng khôi phục, chỉ trong chốc lát đã vượt qua năng lượng ban đầu.
Toàn thân A Ngốc đột nhiên chấn động, Sanh Sanh chân khí mênh mông cuồn cuộn
trong nháy mắt đã phá tan đạo kinh mạch tắc nghẽn ở ngực, năng lượng khổng lồ
giống như biển rộng mênh mông mãnh liệt. Dưới sự khống chế của hắn, chân khí
trong nháy mắt đã tràn đầy trong đan điền cùng toàn thân kinh mạch. A Ngốc
trong lòng mừng rỡ, rốt cuộc hắn cũng đột phá chướng ngại cuối cùng của Sanh
Sanh Quyết đệ tứ trọng, đạt tới đệ ngũ trọng cảnh giới. Hết thảy điều này đều
là do có vị Hồng Y Giáo Chủ trước mặt này thành toàn cho. Hồng Y Giáo Chủ thu
tay về, quang mang màu trắng trên người A Ngốc cũng không hề yếu bớt, từ trong
đáy lòng A Ngốc vang lên tiếng nói:
- Tiểu bằng hữu, ngươi kêu là A
Ngốc phải không? Do ngươi có quan hệ cùng Thiên Cương Kiếm phái nên ta cũng yên
tâm. Ngươi có nói đáp ứng nữ nhi ta làm người hầu cho nó, ta hi vọng ngươi sẽ
hoàn thành lời hứa này. Hiện tại Sanh Sanh chân khí của ngươi đã đạt tới đệ ngũ
trọng, dưới những tình huống bình thường cũng đủ sức để tự bảo vệ. Nha đầu của
ta tính tình hơi ương bướng, hi vọng ngươi quan tâm chăm sóc nó một chút. Tạm
thời ta sẽ không bắt nó trở về, cho nó lĩnh hội một chút cực khổ của nhân gian
bên ngoài cũng là điều tốt. Lấy thời gian một năm làm hạn định, nếu từ nay về
sau các ngươi có gặp cái gì nguy hiểm, hãy mở cái ma pháp quyển trục trong tay
ngươi ra. Còn nữa, giới chỉ bên tay trái của ngươi ta nhìn rất quen mắt, khi
nào trở về ta sẽ hướng tới giáo hoàng đại nhân thỉnh giáo. Đây có lẽ là một món
thần khí, ngươi nên giữ gìn cẩn thận. Nếu một năm sau nữ nhi của ta có thể an
toàn trở về, ta sẽ tiến cử ngươi với giáo đình Thẩm Phán Sở. Bây giờ ngươi
không thể cử động, phải đem chân khí trong cơ thể vận hành đủ bốn mươi chín chu
thiên mới có thể hoàn toàn đạt tới đệ ngũ trọng cảnh giới.
A Ngốc đương nhiên không dám cử động,
Sanh Sanh chân khí trong cơ thể hắn mênh mông cường đại, cơ hồ muốn bạo phá
thân thể mà ra, hoàn hảo là hắn còn nhớ kĩ khẩu quyết hành công tầng thứ năm, rất
nhanh chóng vận chuyển đi khắp nơi trong kinh mạch. Những lời Hồng Y Giáo Chủ
nói đã khắc sâu trong lòng, toàn thân thả lỏng, hắn hoàn toàn tiến vào trạng
thái nhập định.
Hồng Y Giáo Chủ khe khẽ thở dài,
chuyển qua Cơ Cách nói:
- Bắt đầu từ bây giờ các ngươi
không nên làm phiền hắn. Qua một đoạn thời gian, hắn sẽ tự mình tỉnh lại thôi.
Nếu nữ nhi của ta trở về, ngươi cũng không cần bẩm báo với giáo hội nữa. Chúng
ta đi.!
Nói xong, hắn nhẹ nhàng đi ra, thống
lĩnh hai bạch y tế tự cùng ngân giáp chiến sĩ hộ vệ rời khỏi Ma Pháp Sư công hội.
Hồng Y Giáo Chủ cùng chúng hộ vệ
vừa rời khỏi tầm mắt, Cơ Cách tức thì xụi lơ trên mặt đất, hơi thở thần thánh
cường đại thật sự mang đến cho hắn áp lực quá lớn. Quần áo bên trong cùng ma
pháp bào đã ướt đẫm mồ hôi. Rốt cuộc bây giờ hắn đã hiểu thế lực giáo đình vì
cái gì mà cường đại như thế, nếu chính mình nhìn nhận không sai, vị Hồng Y Giáo
Chủ vừa rồi tuyệt đối có thực lực ma đạo sư đỉnh cấp.
Trở lại trong xe ngựa, Na Toa nhịn
không được hỏi:
- Dạ, chàng thật sự không đem nữ
nhi của chúng ta trở về sao?
Hồng Y Giáo Chủ Huyền Dạ mỉm cười,
nói:
- Na Toa, nữ nhi của chúng ta
không có việc gì, pháp bảo trên người nó so với ta còn muốn nhiều hơn a. Nó
cũng đã mười lăm tuổi rồi, cũng nên học hỏi dần dần kinh nghiệm. Hơn nữa, đứa
nhỏ vừa rồi tâm tính thiện lương, công lực cũng có chút thành tựu, thêm vào
tánh mạng lực lại phi thường cường đại, nó tuyệt đối có khả năng trở thành một
vị kiếm thánh. Nàng nên biết, trong Thiên Cương Kiếm Phái trước hai mươi tuổi
mà đạt tới tầng thứ năm Sanh Sanh Quyết tuyệt đối là chưa từng có. Dưới sự trợ
giúp của Thần Chi Chúc Phúc, vừa rồi đứa nhỏ kia đã đạt tới cảnh giới đó. Tiềm
lực của hắn vô cùng cường đại, ta tuyệt đối yên tâm cho nữ nhi đi theo một người
như vậy.
Na Toa chợt nhớ tới ánh mắt ngơ
ngác vừa rồi A Ngốc nhìn mình, không nhịn được mỉm cười nói:
- Quả thật là một tiểu ngốc tử.
Ta vẫn còn có chút lo lắng.
Hồng Y Giáo Chủ thở dài nói:
- Quả thật là con hư tại mẹ mà,
nha đầu kia chính là do nàng sủng ái quá nên mới ương bướng như thế đó.
Na Toa trừng mắt, sẵng giọng nói:
- Chàng thì có quản nó chắc?
Chàng cùng cha sủng ái nó còn ít hơn ta sao? Còn dám trách ta nữa.
Thanh âm của nàng cao vút lên, sợ
rằng đám ngân giáp thẩm phán giả bên ngoài đều có thể nghe được.
Gã bạch y tế tự còn lại giả vờ hướng
đầu ra ngoài cửa sổ, tựa hồ như không biết cái gì.
Hồng Y Giáo Chủ vội vã ôm lấy Na
Toa vào trong lồng ngực, cười trừ nói:
- Là ta không tốt……..là ta không
tốt mà, đều tại ta làm hư Nguyệt Nguyệt, đừng tức giận nữa. Ta đã cho tiểu tử
kia một cái Triệu Hồi Quyển Trục, nếu chúng có gặp cái gì nguy hiểm là ta sẽ biết
liền.
Na Toa hừ một tiếng, thân thể
cũng không tự giác dịu dàng dựa vào Hồng Y Giáo Chủ, nói:
- Ta mặc kệ, cho Nguyệt Nguyệt lịch
lãm một chút ở bên ngoài cũng được, bất quá nếu nó có gặp chuyện gì, ta sẽ tìm
chàng thanh toán.
Ghé sát vào tai Hồng Y Giáo Chủ,
nàng thấp giọng nói:
- Sẽ cho chàng cả đời ngủ trên ghế
ngoài phòng khách luôn.
Hồng Y Giáo Chủ thân thể cứng đờ,
cười khổ nói:
- Ai, nàng thật là ma tinh mệnh của
ta mà. Ta sẽ phái người bảo vệ bọn chúng, được chưa?
Na Toa nhìn vị phu quân đã bị mình
quản thúc, trong đôi mắt to toát ra vẻ hài lòng, mỉm cười ôn nhu nói:
- Hảo phu quân, chàng thật tốt.
Hồng Y Giáo Chủ ôm chặt thê tử của
mình, hít thật sâu một hơi hương thơm trên thân thể nàng, nói:
- Không biết mấy vị giáo chủ kia
có tìm được cứu thế giả hay không? Năm năm rồi, chúng ta ngay cả một chút tin tức
cũng đều không có.
Na Toa sắc mặt khẽ biến, thở dài
nói:
- Thiên ý khó dò, ngàn năm kiếp nạn
sao có thể dễ dàng vượt qua như vậy được, chỉ có thể đi từng bước, từng bước mà
thôi.
Bọn người Hồng Y Giáo Chủ vừa mới
đi không lâu, một đạo thân ảnh màu trắng lặng lẽ quay trở lại Ma Pháp Sư công hội,
đúng là Huyền Nguyệt. Giữa nàng cùng cha mình luôn có một loại tinh thần cảm ứng,
khi Hồng Y Giáo Chủ đi tới gần, nàng tức thì cảm thấy bất hảo, vội vã từ cửa sổ
chạy thoát ra ngoài. Chạy được một đoạn xa xa, nàng len lén nhìn trộm cỗ xe ngựa
lớn hào hoa đỗ ở cửa hội, rồi lại thấy cha mẹ lên xe ngựa rời đi mới lặng lẽ
quay trở về Ma Pháp Sư công hội.
Vừa vào nội đường, Huyền Nguyệt
đã thấy A Ngốc toàn thân quang mang lưu chuyển, đang muốn đi tới gọi đã bị Cơ
Cách cản lại:
- Huyền Nguyệt tiểu thư, ngươi đã
trở lại, thiếu chút nữa thì hại chết ta a. Cha ngươi vừa mới đi rồi.
Huyền Nguyệt hì hì cười, nói:
- Cơ Cách đại ma pháp sư, lá gan
ngài cũng thật nhỏ quá a. Cha ta là tế tự, cũng không phải ma vương giết người,
sẽ không tùy tiện giết chóc lung tung đâu, yên tâm đi. A Ngốc bị làm sao vậy?
Sao toàn thân cứ sáng lên rồi bất động thế?
Sắc mặt nàng chợt biến đổi, thất
thanh nói:
- Chắc không phải là cha ta đã biết
vì hắn nên ta mới bị thương chứ?
Cơ Cách cười khổ nói:
- Cha ngươi quả thật đã biết, dưới
khí tức thần thánh cường đại của hắn, còn có thể không nói thật sao ? Tiểu tổ
tông, ta thật sự là sợ ngươi rồi đó.
Huyền Nguyệt khẩn trương nói:
- Cha……cha ta sẽ không làm tổn
thương A Ngốc đâu. Ta thật nghĩ không ra lại……….lại làm hại A Ngốc như thế.
Mặc dù nàng mang tính tình tiểu
thư, nhưng bản chất vẫn vô cùng lương thiện, cùng A Ngốc ở chung một thời gian
chưa dài nhưng nàng cũng không nghĩ tới vì mình mà tổn thương A Ngốc.
Cơ Cách giữ chặt Huyền Nguyệt
đang kích động, nói:
- Ngươi chẳng phải đã nói, phụ
thân ngươi không phải là ma vương giết người sao ! Hắn cũng không có trách móc
nặng nề gì A Ngốc, chỉ bảo hắn cùng một vị Thẩm Phán Sở giao thủ hai chiêu. Ta
thật là được mở rộng tầm mắt, dù là ma pháp sư thế nhưng hắn lại không hề thua
kém vị Thẩm Phán Sở kia, chống lại hai chiêu mà không hề rơi vào thế hạ phong.
Khi A Ngốc kiệt sức, cha ngươi đã thi phóng cho hắn một cái ma pháp Thần Chi
Chúc Phúc, nói chúng ta đừng làm phiền hắn, qua một đoạn thời gian hắn sẽ tự tỉnh
lại thôi.
Huyền Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, vỗ
vỗ bộ ngực đang phập phồng lo lắng của mình, nói:
- Thần Chi Chúc Phúc, vậy không
có việc gì rồi. Cơ Cách đại ma pháp sư, ta đói quá, muốn ăn cơm rồi.
Cơ Cách thở dài một tiếng, nói:
- Từ nay về sau gọi ta là Cơ Cách
được rồi. Lần này ra mắt cha ngươi, ta ở nơi này còn dám xưng cái gì đại ma
pháp sư. Bây giờ ta đi kiếm đồ ăn cho ngươi, ngươi ngàn vạn lần đừng nên kinh động
đến A Ngốc. Hắn đang tu luyện một môn đấu khí, nếu bị quấy rầy sẽ rất dễ tẩu hỏa
nhập ma đó.
Huyền Nguyệt cười hì hì nói:
- Biết rồi……..biết rồi, ngài mau
đi đi.
Tia cảm ứng mỏng manh với cha
nàng đã hoàn toàn biến mất, chắc đã đi được một đoạn rất xa rồi. Không lo sợ bị
cha “lùng bắt”, Huyền Nguyệt thấy trong lòng thư thái hơn rất nhiều. Nàng đến
bên cạnh A Ngốc, nhìn tên tiểu tử ngơ ngơ ngẩn ngẩn này, lại nhớ tới bộ dạng lo
lắng của hắn khi thấy mình bị thương, âm thầm nghĩ: “ Tên tiểu ngốc tử này, thế
nào mà lại muốn cởi quần nhân gia ra khám xét, ai da……..thật là ngượng chết đi
được.” Nghĩ tới đây, mặt hoa của Huyền Nguyệt không khỏi đỏ bừng lên xấu hổ.
Trong khi Huyền Nguyệt còn chìm
trong tâm sự, A Ngốc cũng đang hành công tới lúc khẩn yếu. Bởi vì tinh thần lực
của hắn cường đại nên việc khống chế chân khí cũng dễ dàng hơn nhiều. Nhưng đạt
tới Sanh Sanh Quyết đệ ngũ trọng là đã bắt đầu bước vào cảnh giới thượng thừa,
tu luyện càng lên cao càng khó. Bắt đầu từ đệ ngũ trọng, mỗi lần tăng thêm một
tầng là công lực lại có bước nhảy vọt cực lớn. Đấu khí trong cơ thể A Ngốc đang
trong quá trình không ngừng trùng tổ, chân khí dần dần áp súc. Rốt cuộc, sau
khi hắn hành công được ba mươi sáu chu thiên, trong cơ thể đã xuất hiện một “giọt”
Sanh Sanh chân khí, đấu khí đang bành trướng cũng nhất thời thu liễm, A Ngốc
cũng thư thái hơn nhiều. Dịch thể Sanh Sanh đấu khí cứ sau một vòng chu thiên lại
tích tụ thêm một ít, lúc hành công chấm dứt cũng là lúc trong đan điền A Ngốc
đã có một đoàn dịch thể lóe lên quang mang thần thánh. A Ngốc không biết, trong
khi hình thành dịch thể chân khí, kinh mạch của hắn đã hấp thụ nốt bộ phận năng
lượng của Vãng Sanh Quả lúc trước tiềm nhập trong đó, làm cho chân khí cùng
tánh mạng lực của hắn trở nên vô cùng vô tận.
Thở ra một hơi thật dài, toàn
thân quang mang màu trắng của A Ngốc chợt thu liễm, hắn từ trong nhập định tỉnh
táo lại. Mở to mắt ra, hắn giật mình phát hiện Huyền Nguyệt đang ngồi trước mặt
mình, tựa lưng vào cái tràng kỉ ngủ ngon lành. Trên mặt đất bên cạnh nàng là một
cái giỏ nhỏ, bên trong có mấy cái màn thầu cùng một ít thịt nguội.
Gặp lại Huyền Nguyệt, trong lòng
A Ngốc đột nhiên sinh ra một tia cảm giác kì dị, hàng lông mi thật dài của nàng
cong vút trên đôi mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào bỗng nhiên nhúc nhích, hơi
nhăn nhó, hiển nhiên là ngủ không được thoải mái cho lắm. Nhẹ nhàng nhấc chiếc
giỏ lên, A Ngốc rất nhanh tiêu diệt chỗ thức ăn để phần cho hắn, sau đó cẩn thận
bế nàng lên, hướng phía phòng ngủ đi đến.
Huyền Nguyệt rất nhẹ, tựa hồ còn
không bằng sức nặng của Thiên Cương Kiếm. Da thịt mềm mại nõn nà của nàng tràn
ngập hương thơm xúc cảm, dù còn cách một tầng quần áo mà vẫn làm cho A Ngốc
nóng bừng cả mặt.
“Ưm…….” Tựa hồ như có chút hơi mỏi,
cánh tay Huyền Nguyệt đưa lên ôm chặt lấy cổ A Ngốc, tựa đầu vào vai hắn, tìm lấy
một tư thế thoải mái nhất để ngủ tiếp.
Nhẹ nhàng dùng chân đẩy cửa phòng
ra, A Ngốc ôm Huyền Nguyệt đi vào bên trong phòng, tới trước cái giường lớn. Hắn
muốn đem Huyền Nguyệt đặt lên trên giường, nhưng nàng lại ôm chặt cổ hắn, nói
cái gì cũng không chịu bỏ ra. A Ngốc sợ đánh thức nàng, cũng không dám giãy dụa
quá mạnh, chỉ đành phải nằm xuống bên cạnh Huyền Nguyệt, cho nàng gối lên tay
mình.
Trong một ngày qua, A Ngốc kinh
qua hai lần luận võ, hơn nữa đối thủ so với hắn đều cường đại hơn không ít,
thêm vào đó ma pháp trắc thí cũng làm tiêu hao gần hết tinh thần lực, từng trận
mệt mỏi kéo lại khiến cho hắn dần dần chìm vào trong mộng. Tay hắn không tự chủ
quấn quanh chiếc eo nhỏ của Huyền Nguyệt, mà nàng sau khi ôm chặt lấy cổ rồi
chui vào trong lồng ngực hắn thì tựa như thoải mái hơn rất nhiều, cũng bắt đầu
chìm sâu trong giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau……..
- Á……………
Một tiếng hét thất thanh đánh thức
A Ngốc tỉnh dậy từ trong mộng đẹp. Trong mơ hắn thấy mình đang trợ giúp Ca Lý
Tư sư phụ tiến hành ma pháp thực nghiệm. Mắt nhắm mắt mở, hắn chớp chớp cố gắng
hiểu sự việc đang xảy ra. Huyền Nguyệt há to miệng, ngơ ngác nhìn hắn, mà thân
thể của nàng vẫn còn đang được hắn ôm chặt trong lòng. Cảm giác ôn nhu mềm mại
thoải mái nói không nên lời.
Huyền Nguyệt cũng vừa mới tỉnh lại,
trong giấc mơ nàng thấy mình đang được ngủ trong lòng mẹ. Chạy trốn đã nhiều
ngày như vậy, chỉ có giấc ngủ vừa rồi là thoải mái nhất. Đến khi nàng tỉnh lại
thì phát hiện mình không phải đang ngủ trong vòng tay êm ái của mẫu thân, mà
là……….mà là đang bị cái tên tiểu tử ngốc kia ôm chặt lấy. Hét to một tiếng,
trong đầu nàng cũng nhất thời trống rỗng, lâm vào tình trạng không biết phải
làm gì.
A Ngốc cũng chẳng cảm thấy có cái
gì không đúng, mỉm cười nói:
- Ngươi tỉnh rồi à, tối qua ngủ
có ngon không ?
Huyền Nguyệt run giọng, nói:
- Ngươi………ngươi…….ngươi tối hôm
qua đã làm gì ta?
A Ngốc ngơ ngác, nói:
- Ta cái gì cũng không có làm à!
Ta thấy ngươi đang nằm trên ghế, ngủ cũng không được thoải mái nên đem ngươi trở
vào trong này. Bởi vì ngươi ôm chặt cổ ta, nói cái gì cũng không chịu thả ra,
ta lại sợ đánh thức nên mới đành phải ngủ như vậy. Làm sao thế?”
Huyền Nguyệt sắc mặt nhất thời trở
nên tái nhợt, một cước hung mãnh đá A Ngốc bay xuống đất, khóc to:
- Ngươi còn hỏi ta làm sao à?
Ngươi đã làm gì còn không biết ư? Ngươi……….ngươi…….đã hủy đi sự trong sạch của
ta………ta muốn giết ngươi !
Nói xong, nàng vươn tay lấy ma
pháp trượng của mình chuẩn bị sử dụng ma pháp.
A Ngốc còn đang mơ hồ thì bị đá
bay xuống đất, vừa nhìn thấy Huyền Nguyệt cầm ma pháp trượng, vội vã nắm lấy
tay nàng, nói:
- Nguyệt Nguyệt, ngươi rốt cuộc
là làm sao thế?
Cửa phòng bật mở, Cơ Cách thò đầu
vào hỏi:
- Huyền Nguyệt tiểu thư, xảy ra
chuyện gì vậy?
Huyền Nguyệt toàn thân run rẩy,
chỉ vào A Ngốc nói:
- Hắn…….hắn đã cướp đi sự trong sạch
của ta………ta muốn giết hắn.
=============================
Mục lục
<< Chương 17: Dĩ tử tương hiệp
>> Chương 19: Dong Binh công hội
=============================
Mục lục
<< Chương 17: Dĩ tử tương hiệp
>> Chương 19: Dong Binh công hội
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét