Cơ Cách bị dọa cho nhảy dựng lên,
thất thanh hỏi:
- Cái gì ?
Nữ nhi của Hồng Y Giáo Chủ ở tại
chỗ hắn bị thất thân……loại sự tình này nếu để cho giáo đình biết được, muốn
không chết cũng khó. Hắn cũng không kịp suy nghĩ, lập tức tung ra một ma pháp
băng trùy, hướng về phía A Ngốc oanh kích.
A Ngốc vừa muốn giải thích đã thấy
một cái băng trùy cực lớn bay tới trước mặt, hắn không thể né tránh vì đằng sau
chính là Huyền Nguyệt. Cắn chặt răng, Sanh Sanh đấu khí bùng phát, hắn mãnh liệt
tung ra một quyền đánh thẳng vào băng trùy.
“Oanh” một tiếng, băng trùy mặc
dù bị đánh tan tành, nhưng một mảnh băng lăng cũng đã xuyên thủng cánh tay A Ngốc,
nhất thời máu tươi chảy ướt đẫm áo.
- Cơ Cách đại ma pháp sư, ngài
nghe ta giải thích đã, ta cái gì cũng không làm a !
Sau khi phóng ra cái băng trùy
kia, Cơ Cách mới thấy hối hận. Nhìn A Ngốc như thế nào cũng không có giống cái
loại người kia , hơn nữa xem cái bộ dạng ngốc nghếch của hắn, có khả năng làm
ra loại sự việc này hay không còn chưa biết à. Lại nói, Huyền Nguyệt cùng A Ngốc
trên thân thể quần áo đều phi thường chỉnh tề, hơn nữa Huyền Nguyệt vẫn còn
đang chưa tỉnh táo lắm……..
- Rốt cuộc là chuyện gì thế này ?
Cơ Cách nhíu mày hỏi.
A Ngốc phong bế mấy huyệt đạo
trên cánh tay lại, nói:
- Ta cũng không biết sao lại thế
này. Mới sáng sớm ra nàng đã đòi đánh đòi giết……..”
Hắn mau chóng đem chuyện tối hôm
qua phát sinh nói qua một lần.
Nghe xong tự thuật của A Ngốc, Cơ
Cách cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn đi tới trước giường, nhìn A Ngốc mắng:
- Ngươi tên tiểu tử ngốc này,
không biết thế nào là nam nữ thụ thụ bất thân à ? Như thế nào lại ôm con gái
nhà người ta lên giường mà ngủ cùng chứ !
Chuyển qua Huyền Nguyệt, hắn nhẹ nhàng nói:
- Huyền Nguyệt tiểu thư, những gì
mà A Ngốc nói đều là sự thật, hắn cũng không có làm cái gì đâu. Ngươi xem, tay
hắn đã bị băng trùy của ta đâm xuyên qua rồi, ngươi cũng đừng nên trách hắn nữa.
Huyền Nguyệt kì thật đối với việc
nam nữ cũng chỉ là mơ hồ biết một chút, nghe vậy liền vội vàng hỏi:
- Thật vậy chứ ? Cái mà….cái
mà…….ta với hắn ngủ cùng một chỗ sẽ……sẽ không có đứa nhỏ phải không? Ta không
muốn có đứa nhỏ a ! Nếu nó lại giống như hắn ngây ngây ngốc ngốc thì ta…….ta chẳng
muốn sống nữa.
Lời Huyền Nguyệt nói đã làm tổn
thương trầm trọng tới tâm hồn A Ngốc, hắn thầm nghĩ , nguyên lai trong mắt
nàng, mình cũng chỉ là một tên tiểu tử ngu ngốc mà thôi. Đúng vậy, ta quả thật
chỉ là một thằng ngốc a! Lùi ra sau hai bước, A Ngốc nặng nề ngồi xuống, trong
đáy mắt hắn xuất hiện một tầng băng sương lạnh lẽo.
Cơ Cách nghe xong Huyền Nguyệt
nói, không nhịn được phì ra mà cười:
- Như thế nào lại thế, Huyền Nguyệt
tiểu thư ? Nam nữ trong lúc ngủ mà không làm cái gì thì không thể có đứa nhỏ được.
A Ngốc tuyệt không phải là cái loại người này, huống chi thân thể ngươi cùng
đâu có chỗ nào không tốt, đúng không ? A Ngốc, ngươi còn không mau qua đây nhận
lỗi với Huyền Nguyệt tiểu thư đi.
A Ngốc ứng tiếng, đi tới trước
giường, cúi đầu lạnh nhạt nói:
- Xin lỗi, Huyền Nguyệt tiểu thư,
ta là kẻ hạ nhân quê mùa, mới tiến nhập đại lục không lâu nên cái gì cũng đều
không hiểu, làm cho ngài phải chịu ủy khuất. Ta cam đoan, từ nay về sau sẽ
không dám động đến một sợi tóc của ngài nữa, ngoan ngoãn làm người hầu cho
ngài.
Nói xong, hắn lui về phía sau hai bước, lại ngồi
xuống chỗ cũ. Sở dĩ còn nguyện ý ở lại, đầu tiên cũng vì hắn đã từng phát ra lời
thề “màn thầu”, nếu sai lời hắn sẽ không còn được thưởng thức mĩ vị kia nữa. Mà
điều còn lại, chính là hắn đã nợ của Hồng Y Giáo Chủ một cái ân tình, nếu không
có sự trợ giúp của Thần Chi Chúc Phúc, muốn đạt tới tầng thứ năm Sanh Sanh Quyết
cũng còn phải cố gắng một thời gian dài.
Cơ Cách cũng không có nhận ra
thái độ bất đồng của A Ngốc, xoay người an ủi Huyền Nguyệt:
- Huyền Nguyệt tiểu thư, ngươi đừng
tức giận nữa. Ta nghĩ từ nay về sau A Ngốc hắn sẽ không dám xâm phạm ngươi nữa
đâu.
Huyền Nguyệt hừ một tiếng, xoa
xoa nước mắt trên mặt, nhìn Cơ Cách nói:
- Quần áo ta ngày hôm qua đều bị
nhiễm huyết ô uế hết rồi, người kiếm cho ta một bộ khác như thế, thêm một bộ ma
pháp bào nữa, nhanh lên cho ta còn đi.
Cơ Cách mong nàng đi nhanh nhanh
còn không được, nghe thấy thế vội vã ứng tiếng, quay đầu chạy ra ngoài chuẩn bị.
Cơ Cách đi rồi, trong phòng chỉ
còn lại A Ngốc và Huyền Nguyệt, không khí có chút ngượng ngập xấu hổ. Huyền
Nguyệt đã ngừng khóc, Cơ Cách rời đi, nàng mới để ý thấy trên giường có một
vũng máu thật to, A Ngốc mặc dù đã phong bế kinh mạch trên cánh tay, nhưng bởi
vì miệng vết thương quá lớn, hiện tại máu tươi vẫn đang không ngừng rỉ ra.
Không biết vì cái gì, trong lòng nàng đột nhiên sinh ra một cảm giác vô cùng
khó chịu. Nàng cũng biết A Ngốc không có khả năng làm gì đối với mình, vừa rồi
khóc nháo lên như thế chủ yếu là để phát tiết những bất mãn trong lòng mấy hôm
nay. Sâu thẳm trong nội tâm nàng, A Ngốc cùng nàng không phải là người cùng một
cấp bậc, tóm lại đó là một cảm giác cao cao tại thượng.
- A Ngốc, ngươi qua đây, ta giúp
ngươi trị liệu một chút.
A Ngốc nhìn nhìn cánh tay của
mình, cảm giác băng lạnh đã biến mất, từng trận đau đớn đang không ngừng truyền
đến. Vừa rồi Cơ Cách công kích bất ngờ, hộ thể đấu khí của hắn căn bản vốn
không kịp phòng ngự, hoàn hảo là không có tổn thương đến gân cốt, nhưng mất một
lượng lớn máu tươi như thế cũng làm cho hắn cảm giác một trận mệt mỏi.
- Không cần, ta tự làm được.
A Ngốc từ trên chiếc áo của mình
xé ra một mảnh vải nhỏ, dùng răng cắn một đầu, tay cầm đầu còn lại, rất nhanh
quấn quanh miệng vết thương. Cảm giác đau đớn mãnh liệt làm cho trán hắn đổ mồ
hôi ròng ròng.
Huyền Nguyệt hừ một tiếng, nói:
- Không cần thì thôi, ngươi nghĩ
rằng tự nhiên ta nguyện ý hao phí ma pháp lực cho ngươi chắc ?
Ngoài miệng mặc dù nói như vậy,
nhưng ánh mắt của nàng thủy chung vẫn không rời khỏi vết thương của A Ngốc.
A Ngốc nhàn nhạt nói:
- Đúng vậy ! Một vết thương nho
nhỏ này của ta nào dám phiền toái đến tiểu thư ngài.
Nói xong, hắn đưa tay xách bao quần
áo bên cạnh, đứng lên đi ra ngoài.
Huyền Nguyệt hỏi:
- Ngươi đi đâu đó ?
A Ngốc vừa mở cửa vừa nói:
- Ta đi tẩy rửa quần áo , đỡ phải
ngồi đây làm ô uế ngọc nhãn của ngài.
Nói xong, hắn đóng sập cửa lại đi
thẳng.
A Ngốc bỏ đi, Huyền Nguyệt hoàn
toàn ngơ ngẩn. Khi A Ngốc nhặt bao quần áo lên, nàng đã thấy được trong mắt hắn
một tia lạnh lẽo như băng. Nàng không rõ vì cái gì A Ngốc lại đột nhiên thay đổi
như vậy, ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng đều không giống như trước nữa, không
còn cái bộ dạng ngơ ngơ ngác ngác. Chẳng lẽ……..chẳng lẽ bởi vì ta không đồng ý
cho hắn ngủ cùng nên mới thành ra như vậy ? Người ta là con gái, như thế nào lại
có thể cùng hắn thân mật như vậy được. Hừ , mặc kệ hắn, dù sao hắn cũng là người
hầu của ta, chỉ cần đi theo ta là được rồi, chẳng cần phải để ý tới trong lòng
hắn nghĩ cái gì cả.
Trong chốc lát công phu, A Ngốc
quay trở lại phòng, sắc mặt hắn trở nên tái nhợt, cánh tay bị thương đang buộc ở
một bên. Tay phải hắn cầm một cái khay nhỏ, trong khay có đựng một ít đồ ăn.
Đem cái khay đặt xuống trước mặt
Huyền Nguyệt, A Ngốc nói:
- Huyền Nguyệt tiểu thư, mời ngài
ăn sáng.
Huyền Nguyệt nhìn hắn hỏi:
- Ngươi không ăn à ? Sao lại ít
như vậy ?
A Ngốc lắc đầu nói:
- Ta là người hầu của ngài, làm
sao dám cùng ngài ngồi ăn được, ta đi ra ngoài kia ăn là được rồi. Ngài có chuyện
gì thì cứ gọi.
Nói xong, hắn xoay người đi thẳng.
Ra khỏi phong, A Ngốc thở dài một
tiếng, trong lòng hắn phi thường khó chịu, cười cười tự giễu, lẩm bẩm nói: “Phải
rồi! Ta xuất thân chỉ là một tên ăn cắp nho nhỏ, còn người ta lại là tiểu thư của
thần thánh giáo đình, như thế nào lại có khả năng để mắt đến ta chứ. Một năm……một
năm thật dài a? Ca Lý Tư sư phụ, một năm nữa con mới có thể được nhìn thấy người
.”
- Làm sao vậy, A Ngốc ? Ngươi tựa
hồ như không vui a!
Thanh âm của Cơ Cách truyền đến.
A Ngốc ngẩng đầu nhìn về phía Cơ
Cách cùng lão ma pháp sư, trên mặt mang theo một nụ cười nhàn nhạt:
- Ta không có việc gì, cám ơn
ngài đã quan tâm.
Cơ Cách thở dài một tiếng, nói:
- Hài tử, vừa rồi ta thật sự là
xúc động thái quá, làm cho ngươi bị trọng thương như vậy. Qua đây, để ta dùng
thủy hệ trị liệu thuật giúp ngươi một chút, miệng vết thương lớn như vậy, nếu
không cẩn thận xử lý sẽ để lại di chứng đó.
A Ngốc nhẹ nhàng gật đầu, đối với
Cơ Cách hắn vốn rất tôn kính.
Dưới sự trị liệu của Cơ Cách, tay
trái của A Ngốc đã có thể động đậy được. Sau khi ăn điểm tâm, sắc mặt hắn cũng
tốt lên không ít.
- Tiểu tử, từ nay về sau ngươi đi
theo cái vị tiểu tổ tông kia phải cẩn thận một chút. Thế lực sau lưng nàng thật
sự là quá lớn, bất luận là ngươi hay ta đều đắc tội không nổi đâu. Cuộc sống
sau này của ngươi sẽ vô cùng khó khăn đấy.
A Ngốc cúi đầu, cũng không có nói
cái gì.
Cơ Cách lại nói:
- Nhớ tận lực cùng nàng bảo trì
khoảng cách, ngàn vạn lần không nên thân cận quá với nàng.
Hắn đột nhiên nghiêm giọng:
- Phải biết rõ tuyệt đối không được
có tình cảm với nàng, nếu không ngươi sẽ cả đời thống khổ, khoảng cách giữa các
ngươi quá lớn, không thể vượt qua được đâu.
A Ngốc cười cười tự giễu, nói
- Cơ Cách đại ma pháp sư, ngài lo
lắng quá rồi, ta cùng Huyền Nguyệt tiểu thư có thể phát sinh ra cái gì chứ ?
Chúng ta căn bản là người của hai thế giới khác nhau mà.
- Ngươi cũng đừng nên tự khinh
thường bản thân mình như vậy, bằng vào độ tuổi của ngươi mà có thành tựu như thế
cũng đã là rất hiếm có rồi. Tốt lắm, ngươi nghỉ ngơi chút đi, ta phải đem cho tiểu
ma nữ đó chút đồ. Còn nữa, quần áo ngươi cũng đều bẩn hết cả rồi, ta đã chuẩn bị
cho ngươi một bộ ma pháp bào mới rồi đó, mau thay đi.
Thay xong quần áo mới, A Ngốc kiểm
tra thân thể một chút. Vết thương trên cánh tay tuy đã tốt hơn không ít, nhưng
trận trận đau đớn vẫn đang không ngừng truyền đến, Sanh Sanh đấu khí trong cơ
thể cũng không ngừng tuần hoàn chữa trị cho kinh mạch trên cánh tay. Buổi tối
hôm qua, hắn ngủ cũng phi thường thoải mái, ấn tượng đối với Huyền Nguyệt cũng
đã cải biến không ít, nhưng trải qua vụ lộn xộn sáng nay, tâm tình hắn đã hoàn
toàn băng lãnh, sau này sợ rằng sẽ không dễ dàng trở lại như cũ nữa.
Sờ vào Minh Vương Kiếm trước ngực,
A Ngốc trong lòng rung động. Sanh Sanh chân khí đã đạt tới đệ ngũ trọng cảnh giới,
cũng biểu thị ta đã có thể bắt đầu tu luyện thức thứ nhất trong Minh Tự Cửu Quyết
được rồi. Tưởng tượng đến uy lực của Minh Vương Kiếm Pháp, tâm tình A Ngốc
không khỏi run lên vì hưng phấn, sức mạnh cường đại nọ đã sớm khắc sâu ấn tượng
vào trong đầu hắn. Đồng thời, cái cảm giác tà ác đến cực độ ấy cũng như một
bóng ma bám chặt không rời đi. Dù sao Minh Vương Kiếm cũng là vật chí tà a! Hắn
thật sự không muốn lạm sát vô tội, từng câu nói của Âu Văn thúc thúc trước khi
chết vẫn còn in rõ trong đầu hắn :”Dụng ác chi ác, dụng thiện tắc thiện.” Cắn
chặt răng, A Ngốc đã quyết định nghe theo lời Âu Văn phân phó, nếu có cơ hội sẽ
bắt đầu tu luyện Minh Tự Cửu Quyết.
Đúng lúc này, Cơ Cách cùng Huyền
Nguyệt đồng thời đi ra, Huyền Nguyệt đã thay bộ quần áo mới, mái tóc màu lam vẫn
như cũ bện thành hai cuộn ở trên đầu. Nhìn qua tinh thần nàng đã tốt hơn nhiều,
chỉ là vừa rồi khóc dữ quá nên hai mắt có chút vẫn còn sưng mọng mà thôi. A Ngốc
đứng lên, nhìn Huyền Nguyệt nói:
- Tiểu thư, ngài đã dậy.
Huyền Nguyệt nhíu mày, nói:
- Không phải ta đã kêu ngươi gọi
ta là Nguyệt Nguyệt sao ? Chẳng lẽ ngươi muốn ta gọi ngươi là Ngốc Ngốc hả ?
A Ngốc lạnh nhạt nói:
- Ta bây giờ là người hầu của
ngài, vô luận ngài có gọi ta là cái gì cũng đều được hết.
Cảm nhận được không khí gượng gạo,
Cơ Cách ho khan một tiếng nói:
- Huyền Nguyệt tiểu thư, bây giờ
ngươi muốn đi đâu a ?
Huyền Nguyệt trợn mắt nhìn hắn, sẵng
giọng nói:
- Ngươi có phải là nhịn không được
muốn đuổi ta đi mau mau có phải không……Hừ ! Ta sau này sẽ còn quay lại đó. A Ngốc,
chúng ta đi.
Nói xong, nàng hướng phía đại môn
Ma Pháp Sư công hội đi đến.
Vừa nghe thấy Huyền Nguyệt nói
còn muốn quay lại, Cơ Cách thiếu chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ, bất đắc dĩ lắc
đầu, nhìn A Ngốc đầy thương hại.
A Ngốc hướng về Cơ Cách cúi người
thi lễ, sau đó theo Huyền Nguyệt rời khỏi Ma Pháp Sư công hội.
Vừa ra khỏi cửa, Huyền Nguyệt
không chút do dự trực tiếp thẳng hướng Dong Binh Công Hội đi đến. A Ngốc cúi đầu,
dưới tác dụng của cái mũ trùm màu đỏ rực trên ma pháp bào, căn bản là hắn không
sợ người ta nhận ra dung mạo.
Dong Binh Công Hội vẫn giống như
ngày hôm qua ồn ào náo nhiệt, tiếng nói chuyện không ngừng truyền đến. Huyền
Nguyệt cùng A Ngốc vừa đến, nhất thời đã hấp dẫn đại đa số sự chú ý của mọi người,
trên ngực Huyền Nguyệt đang lấp lánh một huy chương màu vàng, chính là tiêu chí
đại biểu cho ma pháp sư cao cấp a! Trong dong binh đoàn, hiếm có nhất chính là
những ma pháp sư, nếu có một ma pháp sư gia nhập vào đương nhiên có thể mang đến
cho dong binh đoàn ấy vận khí thật tốt. Cứ thử tưởng tượng, chiến sĩ che chắn
tung hoành phía trước, ma pháp sư yểm trợ cùng trị liệu ở đằng sau, thật là một
sự kiện tuyệt hảo a! A Ngốc trước khi bước vào Dong Binh Công Hội đã cố ý đem
Thiên Cương Kiếm dấu vào trong ma pháp bào, hắn sợ bị bọn Phong Bình nhận ra.
- Vị ma pháp sư đại nhân cao quý,
ngài có muốn gia nhập vào dong binh đoàn không ? Chúng ta Thiên Phong dong binh
đoàn thực lực phi thường hùng hậu , nếu có thêm ngài gia nhập sẽ như hổ thêm
cánh, ngài cũng nên suy nghĩ một chút a.
- Ma pháp sư đại nhân, ngài đừng
nên nghe hắn nói bậy, gia nhập vào Thiết Chiến dong binh đoàn của chúng ta đi.
Chúng ta cam đoan tuyệt đối sẽ đảm bảo an toàn cho ngài. Cho dù gặp nguy hiểm,
chúng ta cũng sẽ liều mạng để bảo vệ ngài a.
- Ma pháp sư đại nhân, chúng ta
Long Phượng dong binh đoàn có rất nhiều mỹ nữ thành viên a, gia nhập với chúng
ta đi.
Cơ hồ tất cả các dong binh đoàn đều
có người xông tới dụ dỗ, âm thanh mời gọi không dứt, đem Huyền Nguyệt cùng A Ngốc
vây kín ở giữa.
Huyền Nguyệt cũng không nghĩ tới
chính mình lại được chào mời như thế, trong lòng không khỏi âm thầm đắc ý.
Nhưng với mục đích của nàng thì không thể nào gia nhập những dong binh đoàn tầm
thường như vậy được, lớn tiếng nói:
- Đừng ồn…….đừng ồn nữa, ta sẽ
không gia nhập với các ngươi đâu, mau tránh ra. Ta muốn chính mình thành lập một
cái dong binh đoàn a.
Đại biểu cho các dong binh đoàn
nhất thời trợn tròn mắt, một ma pháp sư tự mình thành lập một dong binh đoàn ?
Đây là cái khái niệm gì ? Dựa theo thanh âm, tựa hồ vị cao cấp ma pháp sư này là
nữ nhi, hơn nữa tuổi cũng không lớn lắm.
Thừa dịp mọi người đang còn ngơ
ngác, Huyền Nguyệt quay đầu nhìn A Ngốc nói:
- Mau lên, ngươi đi trước mở đường,
chúng ta tới mấy cái quầy bên trong kia.
A Ngốc ứng tiếng, thu lại đấu
khí, nhẹ nhàng đẩy mọi người ra tạo thành một cái thông lộ, mang theo Huyền
Nguyệt đi vào tận cùng bên trong công hội.
Đại sảnh của Dong Binh Công Hội
này phi thường rộng lớn, hoàn toàn có thể dung nạp mấy trăm người. Tận cùng bên
trong đại sảnh có ba cái quầy, phân biệt là quầy đăng kí, quầy lĩnh nhiệm vụ và
quầy nhận tiền thưởng. Xuyên qua đám đông người, Huyền Nguyệt kéo A Ngốc nhanh
chóng đi tới trước quầy đăng kí, nhìn nhân viên công tác bên trong nói lớn:
- Ta muốn đăng kí một dong binh
đoàn.
Đằng sau quầy đăng kí là một thiếu
nữ trẻ, dáng vẻ nhanh nhẹn, nàng kinh ngạc nhìn huy hiệu cao cấp ma pháp sư
trên ngực Huyền Nguyệt, khách khí nói:
- Tiểu thư, ngài chắc chắn chứ ?
Nàng làm ở chỗ này cũng đã mấy
năm, cho tới bây giờ còn chưa có nghe qua vị ma pháp sư nào lại tự mình thành lập
một dong binh đoàn. Với địa vị của bọn họ trên đại lục, thật sự không cần phải
vì sinh kế mà bôn ba. Dong binh mặc dù cũng là chức nghiệp có khả năng kiếm tiền,
nhưng thực lòng mà nói thì nguy hiểm cũng rất lớn. Theo hiểu biết của nàng, chỉ
có Hồng Cụ đại dong binh đoàn mới sở hữu vài vị ma pháp sư, các tiểu dong binh
đoàn bình thường khác đừng nói đến ma pháp sư, ngay cả số ít người hiểu được ý
nghĩa của ma pháp còn chẳng có.
Huyền Nguyệt không nhịn được nói:
- Ta đương nhiên là chắc chắn rồi,
ngươi nhanh lên một chút đi. Không thấy bọn họ đang vây bắt chúng ta à ?
Thiếu nữ duyên dáng hé miệng cười,
nhìn A Ngốc đang trầm mặc bên cạnh Huyền Nguyệt, nói:
- Xin hỏi, dong binh đoàn của
ngài có mấy người ? Đoàn trưởng – đoàn phó tính danh là gì ?
Huyền Nguyệt không cần suy nghĩ
đáp luôn:
- Dong binh đoàn của ta có hai
thành viên, đoàn trưởng Huyền Nguyệt – chính là bổn tiểu thư, phó đoàn trưởng
là hắn, kêu là A Ngốc.
Nói xong, nàng chỉ chỉ vào thân
thể cao lớn của A Ngốc.
A Ngốc ? Thiếu nữ ngẩn ra một
chút nhưng cũng không có nói gì thêm, dụng bút nhanh nhẹn ghi lại bản đăng kí.
Lúc này, mấy dong binh đoàn khác đều đã phản ứng, từ phía sau đi tới, còn muốn
tiến hành một nỗ lực lôi kéo cuối cùng. Huyền Nguyệt hừ một tiêng, cúi đầu niệm
vài câu ma pháp chú ngữ, trên ma pháp trượng nhất thời xuất hiện một cái Quang
Cầu Đạn, quang mang đại phóng, thần thánh năng lượng đem nàng cùng A Ngốc bao bọc
vào bên trong:
- Nếu ai còn làm phiền, đừng
trách ta không khách khí.
Nàng sử dụng chỉ là một cái ma
pháp quang hệ bình thường Chiếu Minh Thuật mà thôi, nhưng dưới tác dụng của hơi
thở thần thánh trên thân thể nàng, Chiếu Minh Thuật lại sinh ra một cỗ năng lượng
ba động, có tác dụng khu trừ tà ác, đối phó với một số ít các sinh vật hắc ám đẳng
cấp thấp cũng có chút hiệu quả. Mặt ngoài nhìn qua thì mười phần uy lực, nhưng
kì thực căn bản không có cái gì tính là lực công kích. Tuy nhiên đối với những
người không hiểu biết về ma pháp mà nói, đe dọa như vậy cũng quá đủ rồi.
Nhất thời trận trận hơi thở thần
thánh nồng đậm tỏa ra bức chúng dong binh đoàn lui ra sau vài bước, ngoại trừ một
số ít có công lực cao thâm ra, những người còn lại đều đồng loạt thối lui sang
một bên, quay về nói tiếp chuyện của mình.
Thiếu nữ kia nói:
- Xin hỏi chức nghiệp của ngài,
cùng lĩnh vực am hiểu là gì ?
Huyền Nguyệt nói:
- Đương nhiên là ma pháp sư rồi,
ta am hiểu quang hệ ma pháp, còn hắn am hiểu hỏa hệ ma pháp. Đăng kí này phải
phiền toái như vậy sao ?
Thiếu nữ mỉm cười nói:
- Đăng kí quả thật rất phiền
toái, bởi vì chúng ta phải ghi nhớ rõ ràng a! Ma pháp sư tiểu thư, ngài xác định
dong binh đoàn chỉ có hai người chứ ? Thật sự là dong binh đoàn nhỏ nhất mà ta
từng thấy qua. Ta nghĩ, ngài nên chiêu mộ thêm vài tên chiến sĩ, như vậy thực lực
của dong binh đoàn sẽ càng thêm cường đại.
Huyền Nguyệt liếc mắt nhìn A Ngốc,
lắc đầu nói:
- Không cần đâu, chúng ta hai người
là đủ rồi. Còn phải đăng kí cái gì nữa thì ngươi nhanh nhanh lên một chút.
Thiếu nữ mỉm cười nói:
- Chỉ còn điều cuối cùng, mời
ngài đặt cho dong binh đoàn của mình một cái tên.
Huyền Nguyệt ngơ ngác:
- Đặt tên ư ?
Nàng thật sự không có nghĩ tới vấn
đề này. Buổi sáng nay cùng A Ngốc có chuyện, trong lòng vốn buồn bực, chỉ nghĩ
sang bên Dong Binh Công Hội thưởng ngoạn chút thôi, cũng không có để ý nhiều lắm.
Tên ? Tên gọi là gì thì tốt nhỉ ? Nàng quay đầu nhìn A Ngốc hỏi:
- A Ngốc, ngươi nói coi, dong
binh đoàn của chúng ta kêu là cái gì thì tốt ?
A Ngốc lắc lắc đầu, nói:
- Ta khờ khạo lắm, tiểu thư tự đặt
tên là được rồi.
Sau khi tới nơi này, hắn một mực để
ý tìm kiếm Phong Bình cùng thành viên của Hồng Sư Dong Binh Đoàn, nhưng nhìn
mãi cũng không thấy ai trên ngực có tiêu chí đầu sư tử màu đỏ, trong lòng không
khỏi nhẹ nhõm hơn nhiều. Nguyên lai sau khi Phong Bình rời đi, thành viên Hồng
Sư Dong Binh Đoàn đã tiếp nhận một nhiệm vụ mới và lên đường chấp hành. Cho dù
bọn họ có còn ở lại, sợ rằng cũng khó mà nhận ra A Ngốc bây giờ trong bộ dáng
hoàn toàn thay đổi.
Huyền Nguyệt bất mãn hừ một tiếng,
quay lại nói với thiếu nữ kia:
- Vậy chúng kêu là Thiên Sứ Dong
Binh Đoàn đi, nghe cũng được lắm.
Thiếu nữ cúi đầu tra danh sách một
chút, đoạn nói:
- Xin lỗi tiểu thư, cái tên này
đã có một dong binh đoàn dùng rồi, mời ngài chọn lại một lần nữa.
Huyền Nguyệt ngây ra, hừ một tiếng,
sẵng giọng nói:
- Ngay cả cái tên cũng bị người
ta đoạt mất, thật là tức chết ta mà. Tất cả đều tại ngươi, mới sáng sớm ra đã
làm cho người ta tức giận, ngươi xem đi, cái gì cũng không thuận lợi cả.
Nàng tức khí vung tay đánh A Ngốc
một cái, vốn chỉ muốn giáo huấn hắn một chút, không khéo sao lại đánh trúng vào
vết thương trên tay hắn.
A Ngốc toàn thân run lên, cảm
giác đau đớn mãnh liệt khiến cho hắn không tự chủ được phải kêu lên một tiếng.
Huyền Nguyệt sợ nhảy dựng lên, lúc này nàng mới nhớ ra trên tay hắn có thương
tích. Liếc mắt nhìn thân thể đang run rẩy của A Ngốc, nàng quay lại nói với thiếu
nữ:
- Vậy chúng ta kêu là Thiện Ác
dong binh đoàn đi, thiên sứ cùng ác ma – thật là có ý tứ.
Sau đó nàng trừng mắt lườm A Ngốc,
nói:
- Cả ngày cứ lạnh lẽo như băng,
danh xưng ác ma là hợp với ngươi nhất.
A Ngốc cắn răng cố nén cảm giác
đau đớn trên cánh tay, thầm nghĩ cũng không biết ai mới là ác ma?
Thiếu nữ mỉm cười, nói:
- Ma pháp sư tiểu thư, phiền toái
ngài chờ trong giây lát, ta cho người đi chế tác dong binh tạp phiến của các
người, rất nhanh sẽ trở về thôi. Ngài có thể qua bên quầy lĩnh nhiệm vụ bên kia
đã xem qua một chút.
Huyền Nguyệt đáp ứng một tiếng, lại
lôi A Ngốc đi tới bên kia, nhìn vào hắc bảng thật lớn phía sau quầy lĩnh nhiệm
vụ.
Đúng lúc này, thanh âm của một ngươi
vang lên phía sau bọn họ:
- Ma pháp sư tiểu thư, không biết
chúng ta có thể nói chuyện một chút được không ?
Một gã trung niên mặc bì giáp màu đỏ xuất hiện
phía sau bọn họ, mái tóc dài màu hỏa hồng được buộc gọn ghẽ vô cùng chỉnh tề,
trên lưng đeo một thanh cự kiếm thật to, mặc dù so ra vẫn còn kém Thiên Cương
Kiếm của A Ngốc nhưng cũng là một dạng cự kiếm rồi.
Đôi mắt đẹp của Huyền Nguyệt lưu
chuyển vài lần, ngầm đánh giá cao thấp rồi nói:
- Nói chuyện ? Có chuyện gì để
nói ?
Trung niên nhân mỉm cười, chỉ chỉ
vào tiêu chí Long Quyển Phong màu đỏ trên ngực mình rồi nói:
- Tại hạ là đại đội trưởng đệ nhất
chiến sĩ đại đội của Hồng Cụ Dong Binh Đoàn, muốn đại biểu cho đoàn trưởng của
chúng ta kính mời hai vị ma pháp sư đại nhân gia nhập cùng, cam đoan các vị sẽ
nhận được đãi ngộ tốt nhất.
Huyền Nguyệt cùng A Ngốc nhất thời
ngẩn ra, cho dù bọn cô văn quả lậu nhưng cũng biết về uy đanh của Hồng Cụ dong
binh đoàn. Dong binh đoàn này có tới mấy vạn người phân bố trên khắp đại lục,
là đệ nhất dong binh đoàn, thực lực cực kì hùng mạnh, các dong binh đoàn khác
khó mà có thể so bì được. Khi trung niên nhân vừa mới xuất hiện, mấy tên thuyết
khách của các dong binh đoàn kia đều đồng loạt lẩn sang một bên, Hồng Cụ dong
binh đoàn – cũng không ai nguyện ý đắc tội với bọn họ cả, địa vị của bọn họ
trong giới Dong Binh cũng giống như ảnh hưởng của Thần Thánh Giáo Đình trên
toàn đại lục.
Huyền Nguyệt lại chẳng có chút
kiêng dè dong binh đoàn hùng mạnh này, thanh âm lạnh nhạt nói:
- Ngươi không thấy chúng ta vừa mới
thành lập một dong binh đoàn sao ?
Trung niêm nhân mỉm cười nói:
- Cái này đơn giản thôi, có hai
cách có thể giải quyết. Một là các người lập tức giải tán dong binh đoàn đó,
hai là Hồng Cụ dong binh đoàn chúng ta có thể thu nạp các ngươi, đảm bảo sẽ nhận
được ưu đãi tốt nhất.
Huyền Nguyệt nhìn bộ dáng tâm cao
khí ngạo của trung niên nhân, trong lòng bất mãn hừ một tiếng, nói:
- Chúng ta sẽ không gia nhập cùng
các ngươi đâu, đừng có làm phiền nữa. Muốn nói chuyện tiền bạc với ma pháp sư,
ngươi rảnh quá hay sao ? Nếu cần tiền, ngươi nghĩ chúng ta lại nguyện ý đi làm
dong binh à ?
Trung niên nhân ngơ ngác hỏi:
- Vậy hai vị đi làm dong binh là
vì cái gì ?
Huyền Nguyệt trên mặt hoa toát
lên một tia đắc ý, mỉm cười nói:
- Chúng ta đi làm dong binh là vì
muốn trải nghiệm niềm vui thú trong mạo hiểm. Là người của dong binh đoàn đệ nhất
đại lục, chẳng lẽ ngươi ngay cả đạo lý này cũng không rõ hay sao ?
Trung niên nhân mỉm cười, nói:
- Vậy thì tốt rồi, trên đại lục
có rất nhiều nhiệm vụ gian nan phi thường, căn bản không phải là chuyện một người
hoặc một ít người có khả năng hoàn thành, tính mạo hiểm cũng phi thường cao. Nếu
có Hồng Cụ dong binh đoàn chúng ta giúp đỡ, ngươi có thể đi làm những nhiệm vụ
này, không phải là một cơ hội tốt để thể hội sự mạo hiểm hay sao ?
Huyền Nguyệt nghe hắn nói xong,
trong lòng cũng có chút dao động, bất quá ý niệm muốn gia nhập cùng hắn vừa
manh nha xuất hiện trong đầu đã bị dập tắt. Nếu để cho cha biết được mình gia
nhập vào một dong binh đoàn thì không biết người sẽ thế nào ? Mặc dù người đối
với mình rất mực sủng ái, nhưng cái loại sự việc làm mất mặt thần thánh giáo
đình thế này mà để cho người biết, sợ rằng thoát không nổi hình phạt bế quan diện
bích. Nhưng nếu chính mình thành lập nên một dong binh đoàn thì không giống như
thế, cha cũng sẽ không trách mình đâu. Nghĩ như vậy, Huyền Nguyệt lắc đầu nói:
- Chúng ta thích mạo hiểm một
mình, xin lỗi ngươi.
A Ngốc từ đầu đến cuối tuyệt
không có nói câu nào, hắn tại buổi sáng nay đã quyết định, sau này đi theo Huyền
Nguyệt nhất định ít tiếp xúc cùng nàng, đỡ phải để cho nàng có cơ hội làm tổn
thương mình. Hắn bây giờ chỉ thầm cầu mong thời gian một năm có thể qua đi
nhanh nhanh một chút.
- Ma pháp sư tiểu thư, tạp phiến
của các ngươi đã xong rồi đây.
Nguyên là là thiếu nữ bên quầy
đăng kí đã trở lại, trong tay nàng cầm hai ma pháp tạp phiến màu trắng.
Huyền Nguyệt cũng không để ý tới
trung niên nhân nữa, cùng A Ngốc đi tới quầy đăng kí, tiếp nhận tạp phiến, nói:
- Cái này có tác dụng gì ?
Thiếu nữ vui vẻ giải thích:
- Bởi vì ngài là đoàn trưởng Thiện
Ác dong binh đoàn, trong tạp phiến của ngài có ghi lại tư liệu của dong binh
đoàn cùng tư liệu của bản thân ngài, cấp bậc dong binh đoàn của ngài bây giờ là
cấp bốn – thấp nhất, nhưng cấp bậc sẽ theo số lượng và sự khó khăn của nhiệm vụ
mà ngài hoàn thành không ngừng gia tăng. Tuy nhiên vì ngài là cao cấp ma pháp
sư cho nên dong binh cấp bậc chúng ta định cho ngài là cấp ba, cũng tùy theo số
lượng và độ khó của các nhiệm vụ hoàn thành mà tăng lên. Tạp phiến này ngài cần
giữ gìn cẩn thận, nếu thất lạc phải nhanh chóng tìm đến công hội khác để bổ
sung. Khi tiếp nhận nhiệm vụ thì cũng cần phải xuất ra tạp phiến. À, còn đây là
hai huy chương của dong binh đoàn cấp ba, xin gửi ngài.
Huyền Nguyệt tiếp nhận hai cái
huy chương được làm bằng đồng, bất mãn nói:
- Như thế nào ta mới là dong binh
đoàn cấp ba, thật là thấp quá mà.
- Dong binh cấp bậc mà muốn thăng
lên thì phi thường khó khăn, càng lên cao càng khó, nếu chỉ hoàn thành những
nhiệm vụ bình thường, sợ rằng trong một năm mới có thể từ cấp bốn lên tới cấp
ba. Dong Binh Công Hội vì các ngươi là ma pháp sư đích thực đã cho các ngươi ân
huệ thật lớn rồi. Như ta đây, hai mươi năm làm dong binh, đến bây giờ cũng chỉ
là cấp một mà thôi.
Người đang nói chuyện kia chính
là đại đội trưởng đệ nhất chiến sĩ đại đội của Hồng Cụ Dong Binh Đoàn – Tạp Huệ.
Huyền Nguyệt liếc mắt nhìn hắn,
nói:
- Ngươi như thế nào còn chưa đi ?
Không phải đã nói với người rồi sao, chúng ta sẽ không gia nhập với các ngươi
đâu .
Trung niên nhân mỉm cười nói
- Mua bán không thành thì cũng
còn tình nghĩa mà, từ nay về sau nếu có cái gì cần trợ giúp cứ tới tìm ta. Nếu
có nhiệm vụ gian nan cần hợp tác, chúng ta cũng sẽ cùng vui vẻ nhé.
Hợp tác ? Ý tưởng này đúng là
không tồi, Huyền Nguyệt ngay lập tức khẩu khí nhu hòa, nói:
- Vậy được rồi, xin hỏi đại thúc
ngài tên gì ?
Trung niên nhân bất giác sờ sờ
gương mặt cũng không lấy gì làm sương gió lắm của mình, xấu hổ nói:
- Ta già đến vậy sao ? Ngươi gọi là đại ca
cũng được rồi mà, ta kêu là Tạp Duệ.
Huyền Nguyệt cười hì hì, nói:
- So với chúng ta thì người đương
nhiên là già rồi. Tạp Duệ đại thúc, từ nay về sau nếu có nhiệm vụ cần phải hợp
tác, chúng ta nhất định sẽ tìm đến ngài. Tốt lắm, chúng ta còn phải đi tiếp nhận
nhiệm vụ.
Nói xong, nàng kéo áo A Ngốc chạy
về phía quầy nhiệm vụ, háo hức nhìn vào hắc bảng thật lớn đằng sau. Vừa rồi bọn
họ căn bản còn chưa kịp xem kĩ đã bị trung niên nhân cắt ngang, lúc này mới có
dịp nhìn cẩn thận.
Hắc bảng được chia làm bốn tầng,
dưới cùng thấp nhất là các nhiệm vụ bình thường, cũng chỉ là hộ tống thương lữ
hoặc một ít vật phẩm, thù lao tương đối thấp. Lên trên một tầng là nhiệm vụ cấp
hai, trăm ngàn kì quái, cái gì cũng có, khó khăn cũng theo đó tăng thêm một ít,
như tìm kiếm thứ A Ngốc rất quen thuộc là Huân Phong Thảo, rồi vài thứ linh tinh
cũng ở trong đó. Lại nhìn lên trên một tầng nữa, là nhiệm vụ cấp một, khó khăn
cũng lớn hơn. Đa phần trên này là việc tìm kiếm một ít vật phẩm trân quý, trong
đó có một nhiệm vụ tìm kiếm Cửu Long Tôn thù lao cao nhất, lên tới một vạn kim
tệ. Tầng trên cùng là đặc cấp nhiệm vụ, bên trong cũng chỉ có một nhiệm vụ duy
nhất, được miêu tả: “Tại địa phương Thiên Nguyên Tộc cùng Hoa Thịnh đế quốc
giao nhau gọi là Tử Vong Sơn Mạch, theo truyền thuyết bên trong đó có một huyệt
động tồn tại loại cực phẩm ma pháp thủy tinh. Yêu cầu nhiệm vụ : lấy được cực
phẩm ma pháp thủy tinh mang về. Thù lao nhiệm vụ : căn cứ vào chúc tính cùng phẩm
chất mà định lượng, giá tối thiểu là một vạn tử tinh tệ.”
Ma pháp thủy tinh thì A Ngốc có
biết, lúc trước bên trong bút kí của Ca Lý Tư sư phụ cũng từng nói qua, ma pháp
thủy tinh có chúc tính bất đồng thì ẩn chứa những ma pháp nguyên tố khác nhau,
có khả năng hấp thụ và chứa đựng ma pháp nguyên tố, tương đương với một vị ma
pháp sư tăng thêm được một nơi chứa đựng ma pháp lực, phi thường trân quý, là
tài liệu chế tạo ma pháp dụng phẩm tốt nhất. Cực phẩm ma pháp thủy tinh mà chế
thành ma pháp dụng phẩm, mặc dù so ra còn kém thần khí, nhưng cũng có thể tăng
cường rất nhiều thực lực của ma pháp sư, thậm chí còn hơn hẳn một bậc. Trong các
tài liệu của Ca Lý Tư cất giữ cũng có vài khối ma pháp thủy tinh, bất quả chỉ
là loại bình thường mà thôi. Nhiệm vụ này không khỏi làm A Ngốc động tâm, cũng
không phải vì tiền, hắn tưởng tượng nếu có thể đem một khối cực phẩm ma pháp thủy
tinh đưa cho sư phụ Ca Lý Tư, người nhất định sẽ rất là cao hứng a.
Huyền Nguyệt cũng đồng thời thấy
được nhiệm vụ này, thì thào nói:
- Nguyên lại cực phẩm ma pháp thủy
tinh lại giá trị như vậy a!
Tạp Duệ lại thò đầu chen vào, nói:
- Cực phẩm ma pháp thủy tinh
đương nhiên là đáng giá rồi. Ma pháp thủy tinh tại đại lục đã phi thường thưa
thớt, bình thường dùng ma pháp thủy tinh chế ra ma pháp trượng đều có giá đến
trên vạn kim tệ, mà cực phẩm ma pháp thủy tinh lại càng là báu vật trong các
báu vật, cơ hồ chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Dùng nó mà chế ra ma pháp dụng
phẩm, giá trị thật sự rất khó mà tưởng tượng được. Nhiệm vụ này đã có từ rất
lâu rồi, nghe nói có một vị đại sư cấp bậc Luyện Kim Thuật Sĩ đã phát ra, tuy
nhiên cho tới bây giờ vẫn không ai có thể hoàn thành được.
Huyền Nguyệt nói:
- Nhiệm vụ có thù lao cao như vậy,
vì cái gì Hồng Cụ dong binh đoàn các ngươi lại không đi hoàn thành ? Các ngươi
không phải đệ nhất dong binh đoàn trên đại lục sao ? Chẳng lẽ các ngươi không cần
tiền hả ?
Tạp Duệ cười khổ nói:
- Như thế nào mà không cần chứ ?
Muốn duy trì một đại dong binh đoàn có tới mấy vạn người như thế, kinh phí tất
nhiên là phải khổng lồ rồi. Bất quá cái nhiệm vụ này khó khăn thật sự quá lớn,
tính nguy hiểm cực cao. Đoàn trưởng của chúng ta vì muốn đảm bảo an toàn cho mọi
người đã nghiêm cấm chúng ta không được tiếp nhận nhiệm vụ này.
Huyền Nguyệt nghi hoặc nói:
- Ma pháp thủy tinh này khó tìm vậy
sao ? Các ngươi Hồng Cụ dong binh đoàn có nhiều người như vậy, cứ đến chỗ đó
tìm tòi đào bới một hồi là được rồi, một vạn tử tinh tệ không phải là con số nhỏ
đâu a.
Tạp Duệ thở dài một tiếng, nói:
- Chủ yếu không phải là vấn đề
tìm kiếm, nguy hiểm thật sự là chuyện khác cơ. Tiểu thư không thấy địa phương tồn
tại cực phẩm ma pháp thủy tinh sao ? Là Tử Vong Sơn Mạch đó.
Lúc này, ngay cả A Ngốc cũng bừng
bừng hứng thú, lần đầu tiên từ khi vào trong Dong Binh Công Hội hắn mới chủ động
mở miệng, hỏi:
- Tử Vong Sơn Mạch này nguy hiểm
tới vậy sao ?
========================
Mục lục
<< Chương 18: Hồng Y giáo chủ
>> Chương 20: Đặc cấp nhiệm vụ
========================
Mục lục
<< Chương 18: Hồng Y giáo chủ
>> Chương 20: Đặc cấp nhiệm vụ
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét