A Ngốc yên lặng rời khỏi lều, hít
sâu một ngụm không khí, tâm trạng trở nên thoải mái hơn. Trong đầu hắn bây giờ
là một mảng hỗn loạn, càng ngày hắn càng không thể lí giải nổi rốt cuộc Huyền
Nguyệt là cái dạng người gì. Nàng lúc nóng lúc lạnh, lúc thì đối với hắn rất ra
vẻ tiểu thư, lúc lại như rất quan tâm tình cảm.
- A Ngốc huynh đệ, mau đi ngủ đi,
buổi sáng ngày mai còn phải đi sớm đó.
Người nói chuyện chính là Nguyệt
Ngân, hắn đang mỉm cười đi về phía A Ngốc.
Chiếc lều rất nhỏ, Nguyệt Ngân và
A Ngốc cùng chui vào quả thật có chút chật chội. Nguyệt Ngân khoanh chân ngồi ở
một bên, hỏi:
- A Ngốc huynh đệ, ngươi năm nay
bao nhiêu tuổi rồi ?
A Ngốc bỏ mũ trùm đầu ra, nói:
- Ta năm nay mười bảy tuổi, Nguyệt
Ngân đại ca, ngươi bao nhiêu ?
Nguyệt Ngân nói:
- Ta so với ngươi thì lớn hơn hai
tuổi, năm nay mười chín. Muội muội ta mười tám, chúng ta có thể coi là đồng
trang lứa. Lần này đi tìm Tử Vong Sơn Mạch ngươi có cái nhìn thế nào ?
A Ngốc ngẩn ra, lắc đầu nói:
- Ta chỉ là muốn có một khối ma
pháp thủy tinh đem về cho sư phụ mà thôi.
Nguyệt Ngân nói:
- Ta thấy ngươi cùng Huyền Nguyệt
tiểu thư quan hệ rất kì quái, các ngươi như thế nào lại quen biết nhau ?
A Ngốc thở dài, đáp:
- Nguyệt Ngân đại ca, ngươi đừng
hỏi nữa, chuyện này một lời khó mà nói hết. Ngươi đả tọa đi, ta cũng bắt đầu
minh tư.
Nói xong, hắn khoanh chân ngồi xuống, nhắm hai
mắt lại.
Nguyệt Ngân thấy hắn không muốn
nói, bất đắc dĩ lắc đầu, cũng tiến vào tu luyện đấu khí của mình.
A Ngốc minh tư trong chốc lát, thấy
Nguyệt Ngân đã nhập định, lúc này mới chuyển sang tu luyện Sanh Sanh chân khí.
Do Huyền Nguyệt bắt hắn không được lộ cho mọi người biết vũ kĩ của mình nên hắn
cũng đành phải nghe lời nàng.
Một đêm trôi qua yên bình. Sáng sớm
ngày thứ hai, mọi người tiếp tục di chuyển, hướng lãnh địa Phổ Nham tộc đi tới.
Khi mặt trời lên chính ngọ, trải qua nửa ngày rốt cuộc mọi người cũng tới được
một tòa thành thị. Tòa thành thị này so với Hồng Cụ thành thì lớn hơn rất nhiều,
đại bộ phận dân cư cũng đều là Hồng Cụ tộc nhân. Một lần nữa, dưới yêu cầu của
Huyền Nguyệt, mọi người đành phải mua một cỗ xe ngựa lớn cùng hai thớt tuấn mã
để kéo xe. Khi trả tiền, Huyền Nguyệt nhất định chỉ đưa năm mươi kim tệ, mà chiếc
xe ngựa này giá những hơn một trăm kim tệ có dư. Nguyệt Ngân có vẻ rất giàu có,
cũng không thèm phân chia gì cả, đem tiền của hắn ra bù vào chỗ còn thiếu. Thảm
nhất chính là A Ngốc, Huyền Nguyệt với lý do hắn cầm tiền cũng vô dụng, đem tài
sản của hắn toàn bộ sung công. Đương nhiên, “sung công” ở đây là cho vào hầu
bao riêng của nàng. Sau khi ăn xong cơm trưa, Vạn Lý lên đánh xe, đoàn người tiếp
tục đi tới.
Có xe ngựa, tốc độ được đề cao
lên rất nhiều. Sau hai ngày, bọn họ rốt cục cũng tiến vào địa giới Phổ Nham tộc.
Đi xe ngựa mặc dù có chút lắc lư,
nhưng so với đi bộ thì còn tốt hơn nhiều. Nhưng cũng bởi vì tính chất không ổn
định như vậy, bọn người Nguyệt Ngân cũng không dám đả tọa tu luyện, cả ngày
nhàn rỗi chỉ ngồi nhìn nhau. Sau vài ngày ở chung, tình cảm bọn họ cũng trở nên
thân quen, A Ngốc cùng Huyền Nguyệt biết được, Nguyệt Ngân huynh muội vốn là
con cái trong một gia đình quý tộc tại Hồng Cụ tộc. Do trong nhà quản thúc rất
nghiêm, bọn họ cũng là cùng một dạng như Huyền Nguyệt trốn ra ngoài đi lịch
lãm, hàng năm mới về nhà một hai lần. Mặc dù tuổi tác không lớn nhưng bọn họ đã
có ba năm kinh nghiệm làm dong binh, Nguyệt Ngân dong binh đoàn cũng là năm
ngoái mới được thành lập. Bởi vì chức nghiệp dong binh tại Hồng Cụ tộc phi thường
thịnh hành, cha mẹ bọn họ thấy Nguyệt Ngân dong binh đoàn xem ra có vài điểm
danh khí nên cũng không hạn chế hành động của họ. Nguyệt Ảnh kiếm pháp của Nguyệt
Ngân là sở học gia truyền, còn cung tiễn thuật của Nguyệt Cơ là học tự mẫu
thân, hai người đều có thực lực nhất định.
Có một điều hơi ngoài ý muốn của
A Ngốc, đó là chuyện Huyền Nguyệt vẫn giấu diếm thân phận thật với bọn Nguyệt
Ngân, nàng chỉ nói có theo một vị ma pháp sư vô danh học tập quang hệ ma pháp
trong vài năm. Trong mấy ngày này, Huyền Nguyệt rất ít nói chuyện, ngoại trừ
lúc nghe Nguyệt Ngân kể về một vài tân kì sự vật trên đại lục ra, còn lại nàng
đều không hề hé miệng.
- Huyền Nguyệt, nguyên lai ngồi trên xe ngựa lại thoải mái
như vậy. Chuyện này ngươi làm cũng có chút tốt đẹp a!
Nguyệt Cơ mỉa mai nói. Ở chung đã
được vài ngày nhưng quan hệ của nàng với Huyền Nguyệt thủy chung vẫn không hề
thay đổi, luôn luôn công kích lẫn nhau, tựa hồ như có thù hận từ kiếp trước vậy.
Huyền Nguyệt hừ một tiếng, nói:
- Ngươi bây giờ mới biết sao. A
Ngốc, ngươi ngồi xa ta như vậy làm gì. Ta có chút mệt mỏi, mau qua đây, đem bả
vai ngươi cho ta dựa một chút.
A Ngốc bị dọa cho nhảy dựng, vội
vã tránh sang một bên, nói:
- Tiểu thư, nam nữ thụ thụ bất
thân, như vậy không tốt đâu.
Miêu Phi hắc hắc cười nói:
- Huyền Nguyệt tiểu thư, hắn
không muốn cho ngươi dựa thì ta tình nguyện cho ngươi dựa, thế nào ?
Huyền Nguyệt trừng mắt nhìn hắn,
nói:
- Ngươi lùn như vậy, dựa vào
ngươi mới là lạ đó. A Ngốc, còn không mau qua đây.
Nói xong, nàng xích người lại gần
A Ngốc.
Trong chiếc xe ngựa nhỏ như vậy,
A Ngốc cũng không có biện pháp trốn tránh, chỉ đành lại gần bên nàng. Dưới ánh
mắt hâm mộ của Nguyệt Ngân cùng Miêu Phi, Huyền Nguyệt nhẹ nhàng tựa vào vai A
Ngốc, nhắm hai mắt lại. Không biết vì cái gì, dựa vào vai A Ngốc làm cho nàng cảm
giác thật là thoải mái, chỉ trong chốc lát đã ngủ thiếp đi.
Huyền Nguyệt cứ vô tư mà ngủ, chỉ
khổ cho A Ngốc. Hắn chẳng dám động đậy, cứ cứng đơ ngồi yên không nhúc nhích,
chẳng những phải nhận ánh mắt khác thường của Nguyệt Cơ, hắn còn phải toàn lực
bảo trì sự cân bằng của cơ thể, sợ làm nàng thức giấc.
Huyền Nguyệt dần dần tiến vào
trong giấc ngủ sâu, hai tay nàng đã vô thức ôm chặt lấy cánh tay A Ngốc, vẻ mặt
vô cùng thỏa mãn. Nhìn hình dáng Huyền Nguyệt yên bình trầm tĩnh, cảm giác được
thân thể mềm mại ấm áp của nàng, trong đáy mắt A Ngốc toát lên một tia ôn nhu
nhàn nhạt.
Bởi vì đã tới giữa trưa, khí trời
nóng bức làm cho mọi người có một loại cảm giác vô cùng buồn ngủ, thậm chí tiến
vào trạng thái mơ hồ.
Đột nhiên, xe ngựa đang đi tới bỗng
đứng khựng lại, tiếng ngựa hí vang, tựa hồ như Vạn Lý phải giật dây cương rất mạnh.
Chấn động kịch liệt làm cho tất cả mọi người đều tỉnh táo trở lại, thân thể Huyền
Nguyệt thì ngã dụi vào trong lòng A Ngốc. Nàng từ trong cơn mơ tỉnh táo trở lại,
mờ mịt hỏi:
- Làm sao thế ?
A Ngốc sợ Huyền Nguyệt lại hiểu lầm
mình chiếm tiện nghi của nàng, vội vã nâng nàng dậy, nói:
- Ta cũng không biết. Xe ngựa tự
nhiên dừng lại.
Miêu Phi đã chui ra ngoài, Nguyệt
Ngân cùng Nguyệt Cơ cũng nhanh nhẹn đi theo. Bên trong xe ngựa chỉ còn lại hai
người, A Ngốc nói:
- Tiểu thư, ta cũng ra xem thế
nào nhé!
Huyền Nguyệt ngáp dài một cái,
nói:
- Đừng hòng, ta còn muốn ngủ, bờ
vai ngươi thật là thoải mái a! Không cần để ý, bọn họ có thể giải quyết được.
Nói xong, nàng lại ôm lấy cánh
tay A Ngốc nhắm mắt ngủ tiếp.
A Ngốc không có biện pháp, chỉ
đành tụ công vào song nhĩ, nghe ngóng động tĩnh bên ngoài. Ở bên ngoài tựa hồ
có rất nhiều người, một thanh âm hùng hồn vang lên:
- Các ngươi là ai ? Tới lãnh địa
Phổ Nham tộc chúng ta làm gì ?
Nguyệt Ngân ôn hòa nói:
- Các vị sĩ binh đại ca, chúng ta
là thành viên của Nguyệt Ngân dong binh đoàn, đang chuẩn bị tới bên kia Thiên
Nguyên tộc, chỉ là muốn mượn đường qua lãnh địa của quý tộc mà thôi.
Thanh âm hùng hổ kia hừ lạnh một
tiếng, nói:
- Ta mặc kệ các ngươi có phải là
dong binh hay không, nếu muốn đi tới Thiên Nguyên tộc thì lập tức quay lại, tìm
đường khác mà đi, không được thông qua lãnh địa Phổ Nham tộc chúng ta.
A Ngốc trong lòng cả kinh, Phổ
Nham tộc này cũng quá không biết lý lẽ, chẳng lẽ ngay cả mượn đường đi qua lãnh
địa của họ cũng không thể sao ?
Nguyệt Ngân cũng không có vì sự lạnh
lùng của đối phương mà tức giận, vẫn ôn hòa như cũ nói:
- Sĩ binh đại ca, thỉnh các người
giúp đỡ một chút. Nếu chúng ta bây giờ thay đổi lộ trình, sợ rằng ít nhất cũng
mất hơn mười ngày. Tất cả đều là người trong Tác Vực Liên Bang, xin hãy cho
chúng ta chút thuận tiện, chúng ta cam đoan không dừng lại ở bên trong lãnh địa
quý tộc, hết sức mau chóng thông qua, ngài xem có được không ?
- Hừ, dạng người như ngươi ta thấy
nhiều rồi, đừng hòng lung lạc ta, ai là đại ca của ngươi ? Lập tức rời đi, nếu
không đừng trách chúng ta ra tay không vị tình.
Thanh âm phẫn nộ của Nguyệt Cơ
vang lên:
- Các ngươi là đồ không biết lý lẽ,
dựa vào cái gì mà không cho chúng ta qua. Bây giờ chúng ta cứ đi qua, để xem
các ngươi làm thế nào ngăn cản ?
Tiếng kim loại vang lên loảng xoảng,
tựa hồ như song phương đều đã rút binh khí ra. A Ngốc vội vã lay tỉnh Huyền
Nguyệt, nói:
- Tiểu thư, bên ngoài hình như muốn
đánh nhau, mau dậy đi. Ngài ở chỗ này nghỉ ngơi, ta ra ngoài xem tình hình một
chút.
Huyền Nguyệt bất mãn “ưm” một tiếng,
lại nằm xuống trường kỉ trên xe ngựa, tiếp tục giấc mộng đẹp đang dang dở của
nàng.
A Ngốc từ trên xe ngựa nhẹ nhàng
phi thân xuống, núp ở một bên nhìn ra ngoài. Nơi này là một con đường lớn, bằng
phẳng, chung quanh đều là những cây cổ thụ cao hơn mười thước, cành lá rậm rạp,
ánh sáng mặt trời chỉ có theo từ những khe hở chiếu xuống đất. Trước xe ngựa,
Nguyệt Ngân huynh muội, Miêu Phi cùng Vạn Lý đang tạo thành một hàng. Đối mặt với
bọn họ là một đám người cỡ khoảng hai mươi tên khinh kỵ binh. Bọn họ vừa mới
rút trường đao bên hông ra, bộ dạng khí thế hung hăng đang căm tức nhìn bọn
Nguyệt Ngân.
Nguyệt Ngân cao giọng nói:
- Các vị, chúng ta đúng là dong
binh, chẳng lẽ Phổ Nham tộc các vị lại không có dong binh sao? Chỉ là mượn đường
đi qua, nhưng các ngươi lại đối đãi như thế, Hồng Cụ tộc chúng ta không phải để
cho các ngươi khi dễ như thế đâu.
Kỵ sĩ cầm đầu hừ lạnh một tiếng,
nói:
- Hồng Cụ tộc ? Hồng Cụ tộc các
ngươi ngoại trừ có vài tên dong binh ra, còn có cái gì? Hôm nay ta cho các
ngươi kiến thức chút công phu, chỉ cần
trong các ngươi có người thắng được trường đao trong tay ta, ta sẽ để
cho các ngươi đi.
Lời hắn nói đã hoàn toàn kích
phát sự giận dữ của Nguyệt Ngân, Nguyệt Ngân tức giận lạnh lùng nói:
- Hảo, để ta xem thử Phổ Nham tộc
các ngươi có cái gì đặc biệt hơn người. Tiểu muội, các ngươi lùi ra phía sau.
Nói xong, hắn rút trường kiếm tùy
thân ra, chĩa về phía kỵ sĩ kia thủ thế.
Phổ Nham tộc kỵ sĩ xoay người nhảy
xuống ngựa, A Ngốc giật mình phát hiện người kỵ sĩ này so với hắn còn muốn cao
hơn nửa cái đầu. Sau khi xuống ngựa, toàn thân hắn tản mát ra khí thế mãnh liệt,
thanh trường mã đao dài đến bốn thước gác trên vai, từng bước từng bước một hướng
Nguyệt Ngân đi tới. Mỗi bước đi của hắn lại làm cho khí thế tăng thêm một chút,
vững vàng tỏa trụ trên người Nguyệt Ngân.
Nguyệt Ngân nắm chặt bảo kiếm
trong tay, trên mặt toát ra thần sắc ngưng trọng. Hắn không có nghĩ đến, ở nơi
thâm sâu cùng cốc này lại gặp được cao thủ như thế.
- Phổ Nham tộc – Nham Thạch xin
thỉnh giáo. Tiếp đao!
Theo một tiếng hét lớn, đấu khí
hoàng kim trên người Nham Thạch chợt bùng phát, hai tay nắm đao mang theo một cỗ
khí thế mãnh liệt nhằm hướng Nguyệt Ngân công tới.
A Ngốc trong lòng cả kinh, hắn nhận
ra Nham Thạch sử dụng chiêu thức này phi thường giống với Phách Trảm trong
Thiên Cương Kiếm Pháp mà mình sử dụng.
Nguyệt Ngân cũng không vì khí thế
của đối thủ mà khiếp sợ, trong tay ngân kiếm bùng lên, kích thẳng về phía đao
phong của đối thủ. “Đinh” một tiếng nhỏ vang lên, ngân kiếm của Nguyệt Ngân đã
chuẩn xác điểm vào trường đao của đối phương, trực tiếp đem thế công mãnh liệt
gạt sang một bên. Nhưng bởi vì lực đạo trên đao của Nham Thạch quá mạnh, hắn vẫn
bị chấn lui về phía sau hai bước.
Nham Thạch đắc ý không tha, liên
tiếp tung ra ba đao nữa, đao phong như chớp giật nhằm hướng Nguyệt Ngân chém tới.
Đấu khí hùng mạnh tỏa ra bức người, ngay cả A Ngốc đang núp bên xe ngựa cũng có
thể cảm giác được kình phong rát mặt. Lực lượng của Nguyệt Ngân rõ ràng kém hơn
đối phương, thân thể hắn luôn luôn phiêu hốt vô định, triển khai Nguyệt Ảnh Kiếm
Pháp của mình, cùng đối thủ cật lực chiến đấu. Trong nhất thời, dưới ánh nắng
ban trưa, hai đạo thân ảnh một trắng một vàng không ngừng va chạm với nhau.
Nguyệt Ngân so về tính linh hoạt thì nhanh hơn đối thủ không ít, nhưng đấu khí
thì Nham Thạch lại mạnh hơn nhiều, dưới khí thế kinh người của đao phong, hắn
chống đỡ cũng phi thường khốn khổ. Ngân kiếm cùng trường đao mỗi lần va chạm đều
làm cho hắn toàn thân chấn động.
“Đang”, một tiếng nổ vang, Nguyệt
Ngân lảo đảo lùi về sau ba bước, ngân giáp ở bả vai đã bị đối phương chém rụng
một khối, hiển nhiên là đang rơi vào thế hạ phong.
Nham Thạch nâng đao chỉ xéo,
khinh thường nói:
- Sớm nói các ngươi không qua được
lại hết lần này tới lần khác không tin. Lập tức rời khỏi lãnh địa Phổ Nham tộc
chúng ta, nếu không đừng trách ta không khách khí.
Nguyệt Ngân biết rõ thực lực của
mình trong nhóm dong binh đoàn là cực mạnh, ngay cả mình cũng không đánh lại đối
phương, vậy thì đành không có biện pháp gì rồi.
Miêu Phi, Vạn Lý đều rút binh khí
của mình ra, bảo vệ hai bên Nguyệt Ngân, ngân tiễn của Nguyệt Cơ đã tra lên dây
cung, mà bọn kỵ sĩ bên Phổ Nham tộc cũng nhảy xuống. Nhìn động tác cùng thân thủ
của bọn họ, thực lực rõ ràng không hề kém. Dưới khí thế bức nhân đó, đám người
Nguyệt Ngân nhất thời rơi xuống thế hạ phong.
- Thật đáng ghét, dám ồn ào làm
cho nhân gia không ngủ được. A Ngốc, ngươi núp ở chỗ này làm gì ? Chúng ta cũng
đi xem, là tên nào dám cả gan càn rỡ như vậy.
Nguyên lai là Huyền Nguyệt đã tỉnh
dậy, đang từ trong thùng xe chui ra. Bên ngoài ồn ào như vậy, trong xe ngựa làm
sao mà ngủ được, qua khe hở nàng đã sớm quan sát tình thế cả nửa ngày trời.
Nhìn thấy Nguyệt Ngân lâm vào thế hạ phong, lúc này nàng mới ra mặt.
A Ngốc giúp đỡ nàng xuống xe ngựa,
Huyền Nguyệt nhíu đôi mày liễu như còn đang ngái ngủ, cao giọng hỏi:
- Nguyệt Ngân, làm sao vậy ? Là
tên đui mù nào dám cản đường chúng ta ?
Nghe được thanh âm của Huyền Nguyệt,
chúng kỵ sĩ nhất thời đều hướng về phía đó. Trong ánh mắt Nham Thạch hiện lên một
tia kinh dị:” Ma pháp sư ?”
Huyền Nguyệt cùng A Ngốc đi tới
bên cạnh Nguyệt Ngân, nàng nhìn về phía Nham Thạch, cất giọng thánh thót:
- Ngươi cao như vậy làm gì ? Làm
cho bổn cô nương phải ngẩng đầu lên nhìn.
Nham Thạch cúi xuống, khi thấy
dung nhan tuyệt mĩ của Huyền Nguyệt, tâm chí kiên định như hắn cũng không khỏi
ngẩn ngơ, thì thào nói:
- Ta cao thì có quan hệ gì với
ngươi.
Huyền Nguyệt hừ một tiếng, nói:
- Các ngươi như thế nào lại cản
đường chúng ta, lý do vừa rồi ta cũng đã nghe được. Đánh thắng ngươi thì chúng
ta đi qua là được chứ gì ! A Ngốc, ngươi đi giáo huấn hắn một trận.
A Ngốc ngơ ngác hỏi:
- Ta ?
Nhìn biểu hiện của Nham Thạch vừa
rồi, hắn một chút điểm nắm chắc cũng đều không có.
Huyền Nguyệt không hề khẩn
trương, nói:
- Đương nhiên là ngươi, chẳng lẽ
lại để cho ta chiến đấu sao. Nhanh lên một chút, đánh bại hắn xong chúng ta còn
phải xuất phát.
A Ngốc ứng tiếng, tiến lên một bước,
đứng trước mặt Nham Thạch.
Nham Thạch trong lòng cũng cẩn trọng,
hắn chưa từng cùng ma pháp sư chiến đấu qua, chỉ nghe nói ma pháp sư rất lợi hại,
cũng không biết mình có thể đối phó được hay không. Hắn cẩn thận hoành ngang
trường đao, nói:
- Vậy xin mời.
Huyền Nguyệt ở phía sau A Ngốc
nói:
- Cứ xuất ra công phu ngày đó
ngươi đánh vỡ tường ấy, cho hắn kiến thức một chút.
A Ngốc mặc dù không rõ Huyền Nguyệt
vì cái gì không cần hắn che dấu vũ kĩ nữa, nhưng cũng với tay ra sau rút Thiên
Cương Kiếm. Nguyệt Ngân thấy tình thế này cũng không hề ngăn cản, hắn đối với
trọng kiếm của A Ngốc sớm đã sinh ra hoài nghi, thừa dịp này cũng muốn nhìn cho
rõ.
Nham Thạch vừa thấy Thiên Cương
Kiếm của A Ngốc đã giật mình, trong đáy mắt hiện lên một tia do dự, nhưng hắn
cũng giơ trường đao của mình lên thủ thế.
A Ngốc đột nhiên nhận thấy toàn
thân tràn ngập một cảm giác thoải mái, tinh thần đại chấn, tựa hồ như có một lực
lượng vô hình đang chạy dọc theo từng thớ cơ thể. Một tầng bạch quang nhàn nhạt
bao trụ lấy thân thể hắn, đây cũng không phải Sanh Sanh đấu khí bởi vì hắn chưa
có vận nội công. Nhịn không được, hắn quay đầu lại nhìn Huyền Nguyệt, chỉ thấy
nàng đang mỉm cười đung đưa ma pháp trượng trong tay, lè lưỡi làm mặt quỷ với hắn.
Bạch quang này hiển nhiên là cùng nàng có quan hệ, chắc là một loại phụ trợ ma
pháp.
Nham Thạch trầm giọng quát:
- Xin chỉ giáo.
Hắn vẫn như trước, hai tay nắm chặt
trường đao bổ tới A Ngốc.
A Ngốc không hề để ý tới khí thế
đối thủ, kinh nghiệm chiến đấu của hắn mặc dù chưa phong phú, nhưng đối với loại
chiêu thức Phách Trảm này lại vạn phần quen thuộc. Hét lớn một tiếng, hai tay hắn
luân khởi Thiên Cương Kiếm, đồng dạng dùng Phách Trảm hướng đối phương chém tới.
Quang mang đấu khí màu trắng nhất thời đại thịnh, đi sau mà đến trước, chế ngự
uy lực của trường đao. Trong tiếng nổ “ầm ầm”, trường đao của Nham Thạch cùng
Thiên Cương Kiếm nhất thời va chạm, đấu khi của hai người làm bụi đất tung bay
mù mịt.
A Ngốc cảm giác được đấu khí của
mình so với trước kia thì mạnh hơn rất nhiều, đương nhiên điều này không riêng
vì Sanh Sanh Quyết đã đạt tới đệ ngũ trọng cảnh giới, mà một phần rất lớn là do
đạo bạch quang nọ.
Nham Thạch cảm giác được trên
thân kiếm của đối phương truyền đến một cỗ kình lực cực mạnh, không khỏi thối
lui vài bước. Hắn trước giờ luôn dựa vào lực lượng cường đại giao tranh, chưa
bao giờ có người nào đẩy lui được hắn, nay lại chịu kém trong tay một gã ma pháp
sư. Gầm lên một tiếng dữ dội, trường đao lại bổ tới, lần này hắn đã xuất toàn lực.
A Ngốc khi còn ở trong Thạch Đường
Trấn, mỗi ngày đối mặt với sóng biển, Phách Trảm dụng không biết bao nhiêu lần,
Sanh Sanh đấu khí trong cơ thể không ngớt truyền vào cánh tay, lại một lần nữa
giao kích chính diện với đối thủ. “Đang………đang……….đang”, một loạt tiếng loảng
xoảng vang lên, A Ngốc cùng Nham Thạch chôn chặt chân ở một chỗ, không ngừng hướng
đối phương chém tới, tất cả đều là một cuộc đấu lực thuần túy.
Sau mười lần va chạm, A Ngốc dần
dần chiếm thế thượng phong, dù sao đặc tính cuồn cuộn không dứt của Sanh Sanh đấu
khí cũng làm cho hắn luôn dư thừa lực lượng. Trên phương diện binh khí A Ngốc
cũng chiếm tiện nghi, Thiên Cương Kiếm của hắn so với trường đao của đối phương
cũng nặng hơn nhiều. Rốt cuộc, sau lần va chạm thứ mười tám thì trường đao của
Nham Thạch bị A Ngốc chém gẫy, Thiên Cương Kiếm mang đấu khí bức người theo
quán tính bổ về phía Nham Thạch. A Ngốc sợ nhảy dựng lên, hắn không muốn giết
người, nhiều lần đối chiến vừa rồi không khỏi làm cho hắn đối với Nham Thạch nảy
sinh lòng kính nể. Hắn biết, nếu không phải nhờ ma pháp của Huyền Nguyệt, chỉ với
tài năng của mình vị tất đã chiếm được tiện nghi. Huống chi vừa rồi Nham Thạch
cùng Nguyệt Ngân đã chiến đấu một hồi, hao phí không ít khí lực. Hắn vội vã lật
người, chân phải đạp xuống một bước, miễn cưỡng đem Thiên Cương Kiếm giật sang
một bên, oanh một tiếng ngập sâu vào mặt đất. Đang toàn lực công kích lại mạnh
mẽ biến chiêu, hậu quả là phản lực thật lớn, ngực hắn giống như bị cự chùy nện
cho một cú, nhất thời phun ra một ngụm máu tươi.
Nham Thạch sớm đã bị dọa cho ngây
người, hắn cho tới bây giờ mới hiểu được cảm giác tử vong lại gần đến thế. Nhìn
thanh cự kiếm ngập sâu tới hơn phân trong đất, hắn rõ ràng hiểu, nếu một kiếm
này chém lên người hắn, hậu quả ra sao không cần phải nói, nửa thanh trường đao
còn lại trong tay cũng rơi “bịch” trên mặt đất.
Huyền Nguyệt chạy đến bên A Ngốc,
vội vàng hỏi:
- Ngươi thế nào ?
A Ngốc ho khan hai tiếng, dụng
Thiên Cương Kiếm chống đỡ thân thể mình, nói ”
- Ta không có việc gì.
Huyền Nguyệt thấp giọng ngâm xướng:
- Vĩ đại thiên thần a! Thỉnh người
từ bi đem thần lực ban cho ta, chữa trị vết thương trước mắt. Thần Dũ Thuật.
Theo chú ngữ ngâm xướng, trên ma
pháp trượng sinh ra một vầng quang mang màu trắng, tiến vào thân thể A Ngốc.
Cảm giác thư thái nhất thời tràn
ngập trong kinh mạch, Sanh Sanh chân khí của A Ngốc vốn đã mang hơi thở thần
thánh, lại thêm quang hệ ma pháp trị liệu của Huyền Nguyệt đi vào trong cơ thể
đã kích phát tánh mạng lực, làm cho hắn dễ chịu hơn rất nhiều.
Thở ra một ngụm trọc khí, A Ngốc
nhìn Huyền Nguyệt gật đầu, nói:
- Cám ơn ngài, tiểu thư.
Mấy tên kỵ sĩ Phổ Nham tộc đi
cùng với Nham Thạch đều nhảy cả xuống ngựa, hộ vệ bên cạnh Nham Thạch, giơ cao
mã đao, một bộ khí thế hung hăng, tựa hồ tùy thời đều có thể động thủ.
A Ngốc ngước đầu lên nhìn về phía
Nham Thạch thấy hắn vẫn đang ở trong trạng thái ngốc trệ, tựa hồ không dám tin
tưởng mình lại thất bại:
- Vị đại ca này, không biết lời ngươi
nói còn tính không ? Bây giờ có thể cho chúng ta đi qua được chưa ?
A Ngốc nói rất khách khí, trên mặt
lộ ra một nụ cười ngây thơ. Một kiếm vừa rồi của hắn xuất ra không phải cố ý,
cuối cùng không tổn thương đến Nham Thạch làm cho nội tâm hắn thập phần cao hứng.
Nham Thạch bị thanh âm của A Ngốc
lay tỉnh, trên mặt hắn toát ra thần sắc xấu hổ, nhìn A Ngốc nói:
- Huynh đệ, ngươi thật sự là hảo
thân thủ, đa tạ ngươi đã hạ thủ lưu tình, Nham Thạch nhận thua. Có thể hỏi
ngươi một chút không ? Binh khí ngươi dụng phải chăng là Thiên Cương Kiếm ?
A Ngốc gật đầu nói:
- Đúng vậy!
Nham Thạch trong mặt hiện lên một
tia vui mừng, đi tới trước mặt A Ngốc. Vạn Lý vội vàng bước lên một bước chắn
trước mặt, cảnh giác nhìn Nham Thạch nói:
- Ngươi muốn làm gì ?
Nham Thạch dang hai tay ra, bộ dạng
hùng hổ lúc trước hoàn toàn biến mất, hòa hoãn nói:
- Ta không hề có ác ý, chỉ muốn
cùng vị huynh đệ này nói vài câu mà thôi.
Huyền Nguyệt đứng bên cạnh A Ngốc,
nói:
- Có cái gì để mà nói! A Ngốc đã
đánh thắng ngươi, mau tránh ra cho chúng ta đi qua. Thời gian của chúng ta rất
gấp.
Nham Thạch nhìn Huyền Nguyệt, rồi
lại nhìn A Ngốc nói:
- Huynh đệ, ta gọi là Nham Thạch.
Khi ta còn nhỏ đã có cơ duyên được đại đệ tử của Thiên Cương Kiếm Thánh – Tịch
Văn sư phụ chỉ điểm cho vài ngày, có thể nói chúng ta cũng tính là đồng môn. Ta
thật sự không có ác ý, dĩ nhiên ngươi cùng Thiên Cương Kiếm Phái có quan hệ thì
tất không phải người xấu, vậy cũng có thể thông qua lãnh địa của chúng ta rồi.
A Ngốc ngơ ngác nói:
- Nguyên lai Nham Thạch đại ca
cũng là đệ tử Thiên Cương Kiếm Phái, thúc thúc ta cũng thế. Ta gọi là A Ngốc,
Thiên Cương Kiếm là do thúc thúc truyền lại cho ta. Nham Thạch đại ca, vậy
chúng ta đi trước .
Nham Thạch ha hả cười, nói:
- Như vậy đi, trong cảnh nội Phổ
Nham tộc chúng ta nếu không phải tộc nhân thì muốn đi nửa bước cũng khó, ta sẽ
hộ tống các ngươi một đoạn nhé.
Biến hóa đột ngột như vậy làm cho
Nguyệt Ngân và Nguyệt Cơ có chút khó thích ứng, Nguyệt Cơ hừ lạnh nói:
- Ai biết các người tính toán cái
gì ? Tiến vào lãnh địa của các ngươi còn không phải để cho các người tùy tiện
hí lộng sao ?
Nham Thạch giận dữ nói:
- Lấy danh dự thiếu tộc trưởng Phổ
Nham tộc ra thề, Nham Thạch ta tuyệt đối không phải hạng người khẩu thị tâm
phi.
Ngoại trừ A Ngốc cùng Huyền Nguyệt
ra, bọn Nguyệt Ngân dong binh đoàn bốn người đều bật thốt kinh ngạc. Bọn họ như
thế nào cũng không nghĩ tới tên cao lớn trước mặt này lại là thiếu tộc trưởng của
Phổ Nham tộc – một trong sáu đại chủng tộc ở Tác Vực Liên Bang.
Huyền Nguyệt đong đưa ma pháp trượng
trong tay, không thèm để ý nói:
- Mặc kệ ngươi là con của ai, mau
tránh ra nhường đường cho ta. Nguyệt Ngân đại ca, chúng ta đi.
Nói xong, nàng xoay người hướng
phía xe ngựa đi đến.
- A Ngốc huynh đệ.
Nham Thạch thấy A Ngốc đang muốn
cùng Huyền Nguyệt bước lên xe ngựa vội cất tiếng gọi:
- Chúng ta cưỡi ngựa đi trước đi,
ta có chuyện muốn nói với ngươi.
A Ngốc quay đầu nhìn Huyền Nguyệt,
nàng trừng mắt nhìn Nham Thạch, nói:”
- Đi đi……..cứ đi đi. Nếu thương thế của ngươi
chuyển biến xấu, ta sẽ mặc kệ ngươi. Hứ……….
Nói xong, nàng bước lên xe ngựa.
Nham Thạch ha ha cười, bảo một
tên thuộc hạ nhường ngựa cho A Ngốc rồi hô to:
- Các huynh đệ, mở đường.
A Ngốc lần đầu tiên cưỡi ngựa,
trong lòng không khỏi có chút khẩn trương. Khi nãy hắn vừa ngồi lên, con ngựa
này không nhịn được đã hí lên khó chịu. Một trăm cân thể trọng của hắn cộng
thêm phân lượng của Thiên Cương Kiếm quả thật có chút trầm trọng. A Ngốc vội vã
nắm chặt dây cương, hai chân gắt gao kẹp chặt vào bụng ngựa, trên mặt đỏ bừng
vì xấu hổ, bởi vì ngựa của hắn cứ đứng ỳ ra một chỗ, không chịu tiến lên.
Nham Thạch nhìn tư thế của A Ngốc
đã nhận ra hắn không biết cưỡi ngựa, cười nói:
- Sao thế ? A Ngốc huynh đệ,
ngươi lần đầu tiên cưỡi ngựa hả ?
A Ngốc đỏ bừng mặt, gật đầu.
Nham Thạch cười nói:
- Cũng không có gì, kỳ thật cưỡi
ngựa rất đơn giản, để ca ca chỉ giáo cho ngươi vài chiêu. Toàn thân ngươi đừng
có cứng ngắc như vậy, thoải mái hơn một chút, hơi nghiêng về phía trước, chân
thúc nhẹ vào bụng ngựa thì nó sẽ đi thôi. Đúng……..đúng……. là như thế. Tay nắm
dây cương cũng đừng chặt quá, lỏng ra một chút, nếu không ngựa sẽ không thoải
mái. Ngươi xem, không phải là tốt hơn sao? Trong khi cưỡi ngựa, thân thể ngươi
chuyển theo hướng nào, sau đó nhẹ nhàng kéo dây cương về hướng đó thì ngựa sẽ
nghe theo. Lúc ngươi muốn dừng lại thì hơi ngả người về phía sau, hai tay kéo
dây cương lại thì có thể rồi.
A Ngốc làm theo phương pháp của
Nham Thạch, quả nhiên con ngựa đã chịu tiến lên, chậm rãi bắt đầu tăng tốc, từng
bước từng bước một, cảm giác thật là kì diệu.
Bọn người Nguyệt Ngân đều đã ở
trên xe ngựa. Vừa lên xe, Miêu Phi đã nhịn không được vội vã hỏi Huyền Nguyệt:
- Huyền Nguyệt tiểu thư, trước
kia như thế nào không có nghe các ngươi nói qua A Ngốc có học vũ kĩ a ?
Huyền Nguyệt trợn mắt nhìn hắn,
nói:
- Chúng ta có bổn sự gì đều phải
nói cho ngươi nghe sao? Ai nói A Ngốc có học vũ kĩ, hắn chỉ là khí lực hơi lớn
một chút thôi.
Bọn người Nguyệt Ngân đã nhiều
năm tu luyện vũ kĩ, ban nãy A Ngốc và Nham Thạch giao thủ đã thể hiện ra khí thế
cùng công lực kinh người, tuyệt đối không phải chỉ do có chút khí lực mà thôi,
lại thêm cái đấu khí màu trắng bạc đó càng là biểu hiện của vũ kĩ cao thủ. Nguyệt
Ngân đưa tay cản lại Nguyệt Cơ đang muốn hỏi, nhẹ nhàng lắc đầu. Miêu Phi tựa hồ
như không còn hứng thú, cũng không hỏi dồn thêm nữa. Huyền Nguyệt tựa vào một
bên thành xe ngủ tiếp. Trong xe ngựa nhất thời yên tĩnh, chỉ có tiếng xa luân lộc
cộc vang lên cùng tiếng móng ngựa gõ xuống mặt đất.
Trong chốc lát công phu, A Ngốc
đã nắm được một số động tác đơn giản để cưỡi ngựa, dưới sự trợ giúp của Nham Thạch
hắn cũng có thể bám theo.
Nham Thạch dẫn theo A Ngốc đi tuốt
ở phía trước, phân phó thuộc hạ không cho tới gần, lúc này mới nói:
- A Ngốc huynh đệ, vừa rồi thật sự
đa tạ ngươi đã hạ thủ lưu tình, nếu không …………ài
A Ngốc gãi gãi đầu nói:
- Nham Thạch đại ca, huynh đừng
nói như vậy. Chúng ta không có thâm thù đại hận, ta như thế nào lại làm tổn
thương huynh, chúng ta thật sự là chỉ muốn được thông qua lãnh địa quý tộc mà
thôi.
Nham Thạch gật gật đầu nói:
- Đều trách ta đã quá xúc động. Bất
quá là do Phổ Nham tộc chúng ta đối với một số chủng tộc trên đại lục có chút
thù hận, nên mới xảy ra tình trạng vừa rồi. Nhưng nếu ngươi là đệ tử của Thiên
Cương Kiếm Phái thì không có vấn đề gì nữa, Thiên Cương Kiếm Phái – biểu tượng
của chính nghĩa. À, còn nữa huynh đệ, cái này cho ngươi.
Nói xong, Nham Thạch từ trong người
móc ra một đại dược hoàn đưa cho A Ngốc.
A Ngốc đưa tay tiếp lấy, hỏi:
- Nham Thạch đại ca, đây là cái
gì ?
Nham Thạch hắc hắc cười, nói:
- Huynh đệ, mau ăn đi. Cái này là
do Phổ Nham tộc chúng ta dùng bí phương chế thành, chuyên chữa trị nội thương,
gọi là thánh dược Diệt Thương Đan đó, hiệu lực phi thường tốt. Vừa rồi ngươi vì
không muốn đả thương ta mà biến chiêu, thổ ra huyết, nội thương khẳng định
không nhẹ. Ăn nó vào, ngươi không cần lo lắng, chỉ qua khoảng nửa ngày là sẽ
bình phục ngay thôi.
A Ngốc đưa Diệt Thương Đan lên
mũi ngửi ngửi, nói:
- Nham Thạch đại ca, Diệt Thương
Đan này rất trân quý a! Bên trong có Tinh Tinh Thảo, Thông Cân Quả, Bích Lạc
Hoa, toàn là những dược liệu quý. Huynh thật sự muốn cho ta ư ?
Ở cùng Ca Lý Tư một năm, A Ngốc sớm
đã có thể dựa vào mùi vị để phân biệt dược thảo.
Nham Thạch ngẩn ra:
- Không nghĩ tới ngươi còn có tài
về y dược a! Phối phương chính xác của Diệt Thương Đan chỉ có đại tiên tri
trong tộc của chúng ta mới biết được, bất quá mấy loại thành phần ngươi nói đều
chính xác. Ngươi là vì ta mới bị thương, mau ăn đi, nó đối với thương thể của
ngươi sẽ rất có ích đó.
A Ngốc gật đầu:
- Cám ơn ngươi, Nham Thạch đại
ca.
Nói xong, hắn bóp vỡ lớp sáp bên
ngoài, đem Diệt Thương Đan nuốt xuống.
Nham Thạch ha ha cười, nói:
- Huynh đệ, đối với ta đừng khách
khí. Nói thật nha, công lực của ngươi làm cho ta thật sự bội phục. Trong đám bạn
bè cùng trang lứa, rất ít người có thể cùng ta chiến đấu, ngươi cũng là người
thứ nhất. Trước kia thật sự là ta đã quá tự kiêu, đúng là “thiên ngoại hữu
thiên, nhân ngoại hữu nhân” a! Nghĩ đến một kiếm cuối cùng của ngươi, đến bây
giờ ta vẫn còn sợ đó.
Ăn xong Diệt Thương Đan, một cỗ
nhiệt lưu từ trong đan điền bốc lên, trong nháy mắt đã trải rộng toàn thân, cảm
giác thoải mái nói không lên lời, đau đớn trước ngực hoàn toàn biến mất, Sanh
Sanh chân khí trong cơ thể dưới tác dụng của dược lực lại càng thêm ngưng tụ. A
Ngốc thong thả điều tức, nói:
- Diệt Thương Đan thật là cường
hãn, thương thế của ta đã tốt hơn nhiều rồi. Nham Thạch đại ca, kì thật công lực
của ta còn kém ngươi xa, chỉ là Thiên Cương Kiếm so với trường đao của ngươi nặng
hơn một chút, thêm vào trên người ta được Huyền Nguyệt tiểu thư bảo trì ma pháp
phụ trợ nên mới giành được phần thắng thôi.
=========================
Mục lục
<< Chương 21: Minh Vương tà kiếm
>> Chương 23: Bộ lạc kinh biến
=========================
Mục lục
<< Chương 21: Minh Vương tà kiếm
>> Chương 23: Bộ lạc kinh biến
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét