Nham Thạch ngẩn ra, nói:
- Huynh đệ, ngươi rất thật thà,
ngươi nói Huyền Nguyệt tiểu thư chính là tiểu cô nương mặc trang phục ma pháp
sư vừa rồi phải không! Ngươi thật có phúc khí a, lại tìm được nữ bằng hữu xinh
đẹp như vậy.
A Ngốc cười khổ nói:
- Nàng không phải là nữ bằng hữu
của ta, ta chỉ là người hầu của nàng mà thôi.
Nham Thạch ngơ ngác nói:
- Sao lại thế ? Với công phu của
huynh đệ ngươi, như thế nào lại cam tâm làm người hầu ?
A Ngốc nhớ tới đủ loại tình cảnh
bất đắc dĩ khi ở cùng Huyền Nguyệt, lắc lắc đầu nói lảng sang chuyện khác:
- Nham Thạch đại ca, vì cái gì Phổ
Nham tộc các ngươi lại đối đãi với người bên ngoài bất thiện như thế?
Nham Thạch trong mắt toát lên
quang mang phẫn hận, thật lâu sau mới thở dài nói:
- Bởi vì Phổ Nham tộc chúng ta đã
phải chịu thương tổn quá lớn, bây giờ còn chưa có thể nói cho ngươi biết bí mật
lớn nhất của tộc nhân chúng ta. Nếu có cơ hội, từ nay về sau nhất định ngươi sẽ
được biết. Chúng ta đi nhanh hơn chút đi, phía trước chính là một tiểu bộ lạc của
Phổ Nham tộc, nơi đó cũng là nhà của ta. Đại tẩu ngươi trù nghệ phi thường tuyệt
vời đấy, hôm nay đại ca muốn mời ngươi vài chén, ha ha ha ……..
Hét lớn một tiếng, Nham Thạch
thúc chiến mã phi đi như bay.
A Ngốc tài nghệ cưỡi ngựa rất kém
cỏi, nhưng hắn xui xẻo cưỡi nhằm con tuấn mã tựa hồ rất cao ngạo, nó tự động đẩy
nhanh tốc độ đuổi theo Nham Thạch làm cho A Ngốc sợ hết hồn, chỉ còn biết cúi rạp
người xuống, bảo trì cân bằng cho thân thể.
Khi Nham Thạch cùng A Ngốc vừa mới
về đến Phổ Nham tộc thì Phong Bình cũng đã về tới Thiên Cương Sơn. Mấy ngày nay
hắn cưỡi ngựa cực nhanh, thông qua địa giới Á Kim tộc cùng Á Liễn tộc, cực kì gian
khổ về tới sơn môn. Vừa mới lên núi đã gặp ngay một bạch y lão giả chừng hơn
sáu mươi tuổi.
- Tiểu Bình, ngươi như thế nào đã
trở về? Ta nghe sư phụ ngươi nói, ngươi bây giờ là phó đoàn trưởng của dong
binh đoàn nào đó mà!
Phong Bình thấy bạch y lão giả vội
vàng tiến lên hành lễ:
- Lộ Văn sư bá, ngài hảo.!Sư tổ
lão nhân gia có ở trên núi không, con có việc gấp cần bẩm báo.
Lộ Văn chính là tứ đệ tử của
Thiên Cương Kiếm Thánh, năm nay đã hơn sáu mươi tuổi, bản tính trung hậu hiền
lành, đối với ai ai cũng phi thường hòa khí, được các đệ tử trong phái cực kì
yêu mến. Nghe xong Phong Bình nói, trên mặt hắn toát ra vẻ kinh ngạc, hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì mà phải
kinh động đến sư phụ ? Lão nhân gia người vẫn còn đang bế quan a!
Phong Bình xoa xoa mồ hôi trên đầu,
đem chuyện gặp được A Ngốc nói qua một lượt. Nghe xong tự thuật của hắn, Lộ Văn
nhíu mày nói:
- Vị sư điệt ấy bản lãnh cao như
vậy nhưng lại chưa tới hai mươi tuổi, là người nào trong phái có thể giáo dục
nên một nhân tài như thế ? Bình nhi, ta còn chưa có nghe vị sư huynh đệ nào nói
đến a. Đi, chúng ta đem sự việc này tới các vị sư thúc bá bàn bạc một chút.
Phong Bình đi theo Lộ Văn trở lại
Thiên Cương Sơn, trên núi phi thường yên bình, Thiên Cương Kiếm Phái tụ kiến ở
chỗ này đã hơn bảy mươi năm lịch sử. Tại Hoa Thịnh đế quốc, Thiên Cương Kiếm
Phái có địa vị vô cùng tôn quý, thống suất toàn quân Hoa Thịnh đế quốc bây giờ
chính là Phong Văn - nhị đệ tử của Thiên Cương Kiếm Thánh, quân chủ của Hoa Thịnh
đế quốc đã ban cho bọn họ địa vị quốc phái. Thiên Cương Kiếm Phái thu nhận đệ tử
yêu cầu phi thường hà khắc, trải qua tầng tầng tuyển chọn mới có thể nhập phái,
tư chất cũng không phải là yếu tố nặng nhất, bọn họ chú trọng chính là phẩm
tính. Bảy mươi năm qua, trừ tổ sư gia sáng lập Thiên Cương Kiếm Thánh thì nhân
số trong phái của bọn họ cũng chỉ hơn một trăm người mà thôi, nhưng thành tựu của
bọn họ trên đại lục thì làm cho mọi người phải nghiêng mình kính nể. Có lẽ
không thể nói là công lực của bọn họ cao cường vô địch, nhưng Thiên Cương Kiếm
Phái kiến lập nhiều năm như vậy, bất luận vị đệ tử nào trên đại lục cũng đều là
biểu tượng tuyệt đối của chính nghĩa.
Vào trong bản phái, Lộ Văn lập tức
lệnh cho mấy tên đệ tử đi thỉnh các vị sư thúc bá đến, trong đó có cả sư phụ của
Phong Bình, đứng hàng thứ năm trong các đệ tử đời thứ hai – Thạch Văn. Phong
Bình trước mặt các vị sư thúc bá ở trong đại điện, lại đem chuyện gặp được A Ngốc
tường thuật chi tiết một lần nữa. Nghe xong tự thuật của hắn, mấy vị đệ tử đời
thứ hai đều không khỏi nhíu mày suy tư, cả nửa ngày cũng không nghĩ ra được rốt
cuộc sư phụ của A Ngốc là ai.
Lộ Văn nói:
- Đệ tử đời thứ ba bây giờ cơ bản
đều có tin tức chuẩn xác, cũng không có ai thân phận lờ mờ cả. Bình nhi, ngươi
xác định đứa nhỏ kia sử dụng chính là Thiên Cương Kiếm Pháp ?
Phong Bình gật đầu nói:
- Tứ sư bá, tuyệt đối không lầm
được. Cho dù Thiên Cương Kiếm Pháp có thể giả mạo, nhưng khi A Ngốc cùng con so
chiêu thì Sanh Sanh đấu khí muốn giả cũng không được. Mặc dù hắn chưa đạt tới cảnh
giới thứ năm, nhưng bước đột phá có lẽ cũng không còn xa nữa. Đều trách con,
lúc trước không có lưu hắn lại. Nếu dẫn hắn trở về thì sự tình đã được sáng tỏ
rồi.
Tịch Văn ngồi ở vị trí thủ tịch đột
nhiên mở mắt, hai đạo tinh quang như điện xạ ra, hạ xuống người Phong Bình. Tịch
Văn là khai sơn đệ tử của Thiên Cương Kiếm Thánh, trong các sư huynh đệ công lực
cũng cao thâm nhất, Sanh Sanh Quyết đã đạt tới cảnh giới thứ tám, mặc dù năm
nay đã quá tám mươi tuổi, nhưng bề ngoài nhìn vào so với Lộ Văn còn muốn trẻ
hơn một ít.
Lộ Văn nói:
- Đại sư huynh, huynh biết đây là
đệ tử của ai không ? Hay là đồ đệ của nhị sư huynh?
Tịch Văn lắc đầu, nói:
- Không thể, nhị đệ mặc dù công lực
không dưới ta, nhưng hắn hàng năm bận việc quân, không có thời gian giáo dưỡng
đồ đệ. Đệ tử của hắn có hai người, bất quá công lực cũng chỉ là đệ ngũ trọng
Sanh Sanh Quyết mà thôi, căn bản không có khả năng dạy dỗ ra một đệ tử xuất sắc
đến thế. Huống chi, bọn họ đều ở bên cạnh nhị đệ, mấy ngày trước nhị đệ trở về
bọn họ còn cùng đến bái kiến sư phụ.
Tịch Văn trong mắt đột nhiên
quang mang đại phóng, nhìn Phong Bình nói:
- Bình nhi, ngươi còn nhớ Thiên
Cương Kiếm đứa nhỏ kia sử dụng có đặc điểm gì không ?
Phong Bình nghĩ nghĩ một chút rồi
nói:
- Từ mặt ngoài mà nhìn thì so với
kiếm của con cũng không có gì khác biệt, nhưng hình như nặng hơn một ít. Mặc dù
công lực của hắn không bằng con, nhưng trong khi chiến đấu không có thua kém
chút nào.
Tịch Văn gật đầu, nói:
- Đứa nhỏ này rất có thể không phải
thuộc hàng tứ đại đệ tử mà là tam đại đệ tử, hơn nữa binh khí hắn dụng cũng
không phải là Thiên Cương Kiếm năm mươi sáu cân của đệ tử đời thứ ba, mà là trọng
kiếm bảy mươi hai cân của đệ tử đời thứ hai chúng ta, Huyền Thiết Thiên Cương
Trọng Kiếm.
Lộ Văn cả kính, thất thanh nói:
- Đại sư huynh, người muốn nói
……….
Tịch Văn gật gật đầu, thở dài nói:
- Cũng chỉ có hắn mới có thể dạy
dỗ ra được một đệ tử xuất sắc như thế. Đã ba mươi năm rồi, rốt cuộc cũng có tin
tức của hắn. Mau, các vị sư đệ, mau theo ta cùng đi thỉnh sư phụ lão nhân gia
xuất quan. Có tin tức của hắn, lão nhân gia người nhất định sẽ thật cao hứng.
Nói đến câu này, trên mặt Tịch
Văn toát ra một nét buồn bã.
Phong Bình cảm thấy trong đầu là
một màn mờ ảo, hắn không biết người đại sư bá nói đến là ai, bất quá chắc chắn
là trưởng bối của hắn. Hắn cũng không dám hỏi nhiều, chỉ có thể lẳng lặng đi xuống.
Tịch Văn cùng bảy vị đệ tử đời thứ
hai Thiên Cương Kiếm Phái đi tới một thạch động phía sau núi. Thạch động này
nhìn qua cũng không có gì đặc thù, đây chỉ là nơi Thiên Cương Kiếm Thánh đã
thành danh từ bảy mươi năm trước bế quan tu luyện. Gió lớn cuộn lên những tảng
mây trắng, không ngừng quấn quanh đỉnh núi, tất cả mọi người đều là các cao thủ
đứng đầu đại lục, Sanh Sanh đấu khí tản mát ra một tầng bạch quang nhàn nhạt,
ngăn cách sương mù ẩm ướt.
Đi tới bên ngoài thạch động, do Tịch
Văn cầm đầu, bảy người xếp thành hàng ngang đồng thời tôn kính hô:
- Cung thỉnh sư phó xuất quan.
Âm thanh bọn họ không lớn, nhưng
dưới sự bao trụ của Sanh Sanh đấu khí truyền thật sâu vào trong thạch động.
Trong chốc lát công phu, một
thanh âm nhàn nhạt từ bên trong truyền ra:
- Rốt cuộc là chuyện gì mà lại
khiến cho các ngươi tới quấy rầy ta tu luyện ?
Tịch Văn khom người hướng phía thạch
động nói:
- Bẩm sư phụ, có chút tin tức của
tiểu sư đệ. Đệ tử của ngũ sư đệ - Phong Bình tại cảnh nội Hồng Cụ tộc phát hiện
một gã thiếu niên, đứa nhỏ này chưa đến mười tám tuổi nhưng Sanh Sanh Quyết hắn
tu luyện đã đạt tới đệ tứ trọng cảnh giới, chuẩn bị có sự đột phá đệ ngũ trọng.
Theo lời đứa nhỏ đó nói, sư phụ của hắn đã qua đời. Con nghĩ, cũng chỉ có tiểu
sư đệ mới có khả năng dạy dỗ ra được một đệ tử xuất sắc như thế.
Bên trong thạch động yên tĩnh
không một âm thanh, bảy người Tịch Văn cũng chỉ có thể lẳng lặng đứng đợi, chờ
nghe chỉ thị của Thiên Cương Kiếm Thánh. Trong mắt chúng đệ tử của Thiên Cương
Kiếm Phái, tổ sư gia cơ hồ chính là một vị thần.
Thật lâu sau, thanh âm thanh lãng
lại truyền ra, có mang theo một tia bi thương nhàn nhạt:
- Tiểu Cửu đã rời đi nhiều năm
như vậy, thật không nghĩ tới hắn lại chết nơi đất khách quê người. Ai……..tạo
hóa trêu ngươi a! Truyền mệnh lệnh chưởng môn của ta, lệnh cho tất cả đệ tử
Thiên Cương Kiếm Phái trên đại lục dốc toàn lực tìm kiếm, nhanh chóng dẫn đứa
nhỏ kia về đây gặp ta. Tịch Văn à, ta đã già rồi, từ nay về sau chuyện trong
phái cũng không cần phải hỏi qua ta nữa. Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là chưởng
môn đời thứ hai của Thiên Cương Kiếm Phái.
Tịch Văn chấn động, vội vã quỳ
trên mặt đất, run giọng nói:
- Sư phụ, đệ tử thỉnh người thu hồi
thánh mệnh.
- Ta đã già rồi, ngày vũ hóa quy
tiên cũng đã đến gần, chức vị chưởng môn này cũng nên truyền cho ngươi. Đây là
mệnh lệnh của ta, cấm không được phản kháng.
Lộ Văn sáu người vừa nghe Thiên
Cương Kiếm Thánh nói mình sắp quy tiên, đồng thời quỳ xuống mặt đất, kêu lớn:
- Sư phụ.
Thanh âm Thiên Cương Kiếm Thánh
nhu hòa truyền ra:
- Ta đã sống đến hơn một trăm mười
năm, trong tứ đại kiếm thánh cũng là lớn tuổi nhất. Con người sống lâu có hạn,
sau này Thiên Cương Kiếm Phái phải trông vào mấy người các ngươi rồi. Huyết nhật
hàng lâm, đại kiếp ngàn năm sắp tới, chuyện này cũng không phải thực lực của
giáo đình có khả năng kháng cự. Hắc ám trên đại lục đã dần dần xuất hiện, các
ngươi phải lấy đại cục làm trọng. Đến chu kì ngàn năm thần thánh lịch, tất sẽ
có yêu nghiệt hạ xuống nhân gian. Ai…….chỉ sợ ta không kiên trì được đến ngày
đó. Các ngươi nhất định phải hiệp trợ giáo đình, tảo trừ yêu nghiệt, có biết
chưa ?
- Xin vâng lời sư phụ.
- Ừm, Tịch Văn, các ngươi nhất định
phải nhanh nhanh một chút tìm được đứa nhỏ kia. Chuyện của Tiểu Cửu là nỗi tiếc
nuối lớn nhất trong cuộc đời ta. Ta thật sự hi vọng trước khi chết có thể hoàn
thành được tâm nguyện này.
………………………
Trải qua hai tiểu thì thời gian
phi như bay, do mới lần đầu cưỡi ngựa A Ngốc cảm thấy toàn thân mềm nhũn, xương
cốt nhão ra, mông gần như không còn cảm giác.
Nham Thạch hơi ghìm cương ngựa, tốc
độ chậm lại, nhìn qua A Ngốc hỏi:
- Huynh đệ, cưỡi ngựa cảm giác thế
nào ?
A Ngốc cười khổ đáp:
- Nham Thạch đại ca, xương cốt của
ta đều gãy hết rồi, còn chưa tới bộ lạc của các ngươi sao ?
Nham Thạch ha hả cười, nói:
- Lần đầu tiên cưỡi ngựa đều như
thế cả. Xuyên qua mảng rừng này sẽ tới, cố gắng kiên trì một chút.
A Ngốc vươn vai giãn gân giãn cốt
một chút, nói:
- Nham Thạch đại ca, Phổ Nham tộc
các ngươi ở đây thật tốt, có nhiều rừng như vậy. Các ngươi không có thành thị
sao ?
Nham Thạch gật đầu nói:
- Đại tự nhiên nuôi dưỡng nhân
dân Phổ Nham tộc chúng ta, chúng ta như thế nào lại phá hoại nó. Thành thị?
Thành thị có gì khác? Cũng là khai khẩn rừng rậm mà kiến tạo nên. Đại tự nhiên
có quy luật của riêng nó, nếu ngươi đối với nó không tốt, sớm muộn gì một ngày
nó cũng sẽ trả thù ngươi. Nhân loại cho dù có lực lượng của thần cũng tuyệt đối
không có khả năng cùng đại tự nhiên chống lại a!
A Ngốc gãi gãi đầu, nói:
- Nham Thạch đại ca, mặc dù nghe
ngươi nói ta không hiểu nhiều lắm, nhưng ta thấy phi thường đúng. Thành thị
cùng với rừng rậm, so ra ta thích không khí thanh tân trong rừng hơn.
Nhắc tới rừng rậm, hắn đột nhiên
nghĩ tới Mê Huyễn Chi Sâm cùng sư phụ Ca Lý Tư đã sáu năm không gặp, trên mặt
không nhịn được toát ra thần sắc thương cảm.
Nham Thạch nói:
- Bộ lạc phía trước này chính là
lãnh địa của ta, Phổ Nham tộc có tổng cộng hơn mười bộ lạc, cha ta chính là thủ
lĩnh của bộ lạc lớn nhất, cũng là tộc trưởng Phổ Nham tộc. Nhân dân Phổ Nham tộc
chúng ta phi thường đồng tâm, căn bản không giống như người ở những địa phương
khác, luôn luôn chỉ nghĩ cho bản thân mình.
Rốt cuộc khi xuyên qua rừng cây,
cảnh tượng trước mắt dọa cho A Ngốc nhảy dựng lên. Nơi này tựa như một cái thôn
làng thật lớn, nơi nơi đều dùng đá để tạo nên các phòng ốc, có chừng mấy ngàn hộ
nhân gia. Bên trong bộ lạc náo nhiệt phi thường, khói bay thơm phức, hiển nhiên
rất nhiều gia đình đang chuẩn bị cơm txưa.
Giữ chặt dây cương, Nham Thạch lập
tức nhảy xuống, đắc ý nhìn A Ngốc nói:
- Thế nào ? Bộ lạc của chúng ta
tuyệt chứ ? Ở nơi này của chúng ta, ngoại trừ không có tường thành bao xung
quanh, còn lại so với thành thị căn bản không có gì khác biệt, hết thảy cần gì
cũng đều có. Hôm nay các ngươi ở lại chỗ ta nghỉ ngơi một ngày, sáng mai lại đi
cũng không muộn.
A Ngốc cũng xuống ngựa, chân vừa
đặt xuống đất đã cảm thấy toàn thân thư thái hơn rất nhiều, chỉ là đầu óc còn
chút bồng bềnh. Hắn điều chính hơi thở một chút, sau đó động tay động chân để
thư giãn gân cốt đang mỏi nhừ. Lúc này bọn Nguyệt Ngân cũng từ trên xe ngựa bước
xuống, Huyền Nguyệt vội vã chạy đến bên cạnh A Ngốc, nhìn về phía đại bộ lạc
trước mắt, kinh ngạc nói:
- Oa, thôn làng thật lớn a.
Nguyệt Ngân ho khan hai tiếng nói:
- Cái này không phải là thôn, đây
là một bộ lạc của Phổ Nham tộc, so với thành thị bình thường cũng không sai biệt
nhiều lắm. Ta đã từng gặp qua bộ lạc lớn hơn thế này nữa cơ.
Huyền Nguyệt trừng mắt lườm hắn,
nói:
- Ta cứ gọi là thôn đấy, thì làm
sao ?
Vừa nói, nàng vừa nhìn A Ngốc quần
áo xộc xệch, mặt mũi nhem nhuốc, nhíu mày nói:
- Ngươi xem, quần áo thế nào lại
loạn xạ như vậy ? Để ta giúp ngươi sửa sang lại một chút.
Vì cưỡi ngựa, quần áo của A Ngốc
sớm đã bám đầy bụi bặm, nghe nàng nói vậy mới cúi đầu nhìn lại. Huyền Nguyệt chỉnh
sửa ma pháp bào cho hắn, bàn tay nhỏ không ngừng phủi phủi. Một cảm giác giống
như bị điện giật nhất thời truyền khắp người A Ngốc, hắn chết lặng đứng đó, nói
không ra lời.
Nham Thạch ha ha cười, nói:
- Huynh đệ, ngươi còn nói nàng
không phải nữ bằng hữu của ngươi, người ta quan tâm ngươi quá ha!
Huyền Nguyệt chớp chớp đôi mắt
màu lam, mặt ngọc từ từ đỏ bừng lên, sẵng giọng nói:
- Ngươi nói nhảm cái gì đó, ai là
nữ hữu của hắn! Chỉ là ta thấy quần áo của hắn lộn xộn nên mới giúp một chút thôi.
Nham Thạch quái dị nhìn A Ngốc,
nói:
- Đi thôi, trước tiên chúng ta
vào trong bộ lạc đã. Các ngươi vừa đi một chặng đường dài, chắc cũng mệt mỏi rồi.
Vào trong ăn một chút rồi hảo hảo nghỉ ngơi ha.
Dưới sự hộ tống của đội binh
lính, mọi người tiến vào trong bộ lạc. Phổ Nham tộc đại bộ phận đều là người
dân da vàng, so với A Ngốc thì đen hơn một chút, một đầu tóc nâu là đặc điểm của
bọn họ. Mọi người nhìn thấy Nham Thạch, trên mặt đều toát ra thần sắc tôn kính.
- Nham Thạch thúc thúc, người đã
trở lại, có gì ngon để dành cho Đông Đông không?
Một tiểu nam hài chừng bốn năm tuổi
chạy tới, tò mò nhìn bọn A Ngốc, sau đó nhào vào lòng Nham Thạch.
Nham Thạch cười ha hả, sau đó bế
tiểu nam hài lên, nói:
- Đông Đông, thúc thúc hôm nay ra
ngoài vội quá, chưa kịp kiếm cái gì ngon ngon. Thúc thúc đáp ứng, lần tới nhất
định kiếm cái gì đó cho ngươi nhé.
Đông Đông chu cái miệng nhỏ nhắn,
nói:
- Thúc thúc, người nói rồi cần phải
giữ lời đó nha.
Nham Thạch hòa ái vuốt tóc Đông
Đông, nói:
- Thúc thúc có khi nào lại không
giữ lời. Mẫu thân ngươi đâu ?
Một nữ nhân dung mạo thật thanh
tú chạy tới, nàng nhìn Nham Thạch nói:
- Thiếu tộc trưởng, ngài đã trở lại.
Đông Đông đứa nhỏ này, vừa nhìn thấy thân ảnh ngài đã vội chạy đến. Đông Đông,
còn không mau xuống đi.
Đông Đông nhìn mẫu thân mình, sau
đó quay lại ôm chặt cổ Nham Thạch, quyết không chịu xuống.
Thiếu phụ đi đến bên cạnh Nham Thạch,
thở dài nói:
- Thiếu tộc trưởng, Đông Đông vẫn
xem ngài là cha. Cha nó đã mất sớm, nếu từ nay về sau có cơ hội, ta mong ngài
có thể dạy dỗ nó một chút.
- Đông Đông ngước đầu lên nhìn
Nham Thạch, nói:
- Đúng vậy, Nham Thạch thúc thúc,
ta cũng muốn trở thành một chiến sĩ dũng cảm giống như người.
Nham Thạch trong mắt toát ra chút
thần sắc buồn bã, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Đông Đông, nói:
- Trác Mã, ta sẽ ghi nhớ. Đông
Đông ngoan, mau xuống nào. Thúc thúc hôm nay có khách, không thể chơi cùng
ngươi. Vài ngày nữa thúc thúc sẽ bắt đầu dạy ngươi công phu, chịu không !
Dưới sự khuyên can lần nữa cùng lời
hứa của Nham Thạch, Đông Đông mới bằng lòng quay trở lại với mẫu thân, thiếu phụ
liếc mắt nhìn bọn A Ngốc, sau đó quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng thiếu phụ, trong mắt
Nham Thạch toát ra một tia thương cảm. Huyền Nguyệt hỏi:
- Quan hệ các ngươi thật phức tạp
a! Tên cao lớn, bọn họ là gì của ngươi ?
Nham Thạch lắc lắc đầu, vừa dẫn mọi
người đi vào trong bộ lạc vừa nói:
- Trác Mã là thê tử một hảo huynh
đệ của ta, năm ấy Đông Đông vừa hai tuổi thì cha hắn vì công việc mà bỏ mạng, mới
đó mà đã ba năm rồi. Thật đáng thương cho bọn họ cô nhi quả mẫu, từ trước tới
nay ta vẫn chiếu cố mẹ con họ. Trong bộ lạc chúng ta, tình huống giống như Trác
Mã phi thường nhiều, cũng đều là bởi vì ……
Nói đến đây, hắn đột nhiên ngừng
lại, có chút kinh hãi nhìn Huyền Nguyệt, sau đó không nói thêm gì.
Nguyệt Ngân cùng Nguyệt Cơ vẻ mặt
khó hiểu, mà Huyền Nguyệt ánh mắt cứ nháy loạn lên, chẳng biết muốn nói cái gì.
A Ngốc nhìn Nham Thạch nói:
- Nham Thạch đại ca, người đừng
buồn nữa, chuyện cũng đã qua rồi. Tao ngộ bọn họ gặp mặc dù rất thảm, nhưng Đông
Đông còn có mẫu thân, so với ta còn hạnh phúc hơn nhiều.
Nhớ tới đoạn kinh nghiệm đi dắt
cá khi còn nhỏ tại Ni Nặc thành, A Ngốc không khỏi có chút ngây ra.
Huyền Nguyệt cho tới bây giờ chưa
có nghe A Ngốc nói qua thân thế của hắn, tò mò hỏi:
- A Ngốc, ta còn chưa có hỏi qua,
cha mẹ ngươi làm gì ? Nhà ngươi ở đâu ?
A Ngốc liếc mắt nhìn nàng, nhàn
nhạt nói:
- Ta không có nhà, cũng không có
cha mẹ.
Nhớ tới Âu Văn thúc thúc, A Ngốc
trong lòng chợt thấy đau xót, cũng tràn ngập hoài niệm về sư phụ Ca Lý Tư.
Nham Thạch vỗ vỗ bả vai A Ngốc,
nói:
- Huynh đệ, nguyên lai ngươi cũng
là cô nhi. Đươc, đến nhà của ta rồi, chúng ta vào trong đi. Hôm nay cho các người
hảo hảo thưởng thức đồ ăn của đại tẩu a, phải biết rằng tay nghề nấu nướng của
nàng tuyệt đối phi thường đó.
Đây là lần thứ hai Nham Thạch
khoe với A Ngốc, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của hắn, hiển nhiên tình cảm đối với thê
tử vô cùng thâm hậu.
Nghe Nham Thạch nói A Ngốc mới
phát hiện, mọi người đã đi đến một tòa nhà bằng đá thật lớn, căn nhà này ở trung
tâm bộ lạc, chiếm diện tích chừng mấy trăm thước vuông, chung quanh là một vòng
đất trống. Nhóm binh lính hộ vệ đi theo Nham Thạch sớm đã không thấy bóng dáng,
có lẽ đều về nhà rồi, nơi này chỉ còn A Ngốc, Huyền Nguyệt cùng với bốn người bọn
Nguyệt Ngân.
Nham Thạch vẻ mặt hạnh phúc, nhìn
đại môn đang đóng chặt hô lớn:
- Tiểu Vân……Tiểu Vân, có khách
nè, mau ra mở cửa đi. Mở cửa nhanh đi.
Đại môn hình như được khóa từ bên
trong, Nham Thạch kêu hồi lâu không thấy có động tĩnh gì. Hắn ngơ ngác, lẩm bẩm:
- Tiểu Vân làm gì vậy nhỉ? Bình
thường cửa đều mở mà!
Hắn níu lấy một thôn dân ngang
qua, hỏi:
- Khắc Lỗ đại thúc, ngài hôm nay
có thấy Tiểu Vân không? Sao nhà chúng ta lại khóa của, nàng có phải đã ra ngoài
?
Lão nhân bị Nham Thạch giữ lại lắc
đầu, nói:
- Từ lúc sáng sớm nay khi ngươi
đi ra ngoài, ta chưa thấy Tiểu Vân, chắc nàng đang ở trong nhà. Đúng rồi, nhà
các ngươi hôm nay như thế nào lại khóa nhỉ? Tiểu Vân bình thường rất ít ra
ngoài, ngươi xem xem có phải nàng đang ngủ không ?
Nham Thạch lắc đầu:
- Không đâu, sáng sớm nay lúc ta
đi còn nói lại buổi trưa sẽ về cùng ăn cơm, Tiểu Vân nhất định sẽ chờ ta mà.
Trên mặt Nham Thạch toát ra thần
sắc lo lắng, đi tới trước đại môn, do dự một chút rồi đặt bàn tay to lớn lên cửa,
toàn thân hoàng mang đại phóng, “tạp” một tiếng nhỏ vang lên, thanh chặn bên
trong cửa đã bị hắn chấn gãy.
Nham Thạch đẩy cửa ra, đi vào bên
trong, A Ngốc đi bên cạnh hắn. Vừa vào đến cửa, một mùi máu tươi tanh nồng nhất
thời truyền đến, Nham Thạch sắc mặt đại biến, bước nhanh tới hướng phòng ngủ.
- KHÔNG………..
Bên trong phòng truyền đến tiếng
gào thê lương của Nham Thạch, cả tòa nhà đều bị chấn động rung lên. A Ngốc bị dọa
cho nhảy dựng, vội vã cùng Nguyệt Ngân vọt theo <TC247: vừa mới kêu đi bên cạnh Nham Thạch vào mà >”< >.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, bọn họ đã sợ đến ngây người. Trong gian
phòng ngủ có một cái giường lớn, trên giường có một thiếu nữ nằm xích lõa <TC 247: nghĩa là hok mặc gì đó các
bác>, mái tóc dài vốn được kết tỉ mỉ đã trở nên tán loạn, gương mặt xinh
đẹp tuyệt trần tràn đầy oán hận cùng không cam lòng, con mắt mở to đã trở nên
trắng bệch nhìn trừng trừng lên trần nhà, hai tay nàng gắt gao nắm chặt, máu
tươi đã nhiễm hồng chiếc khăn trải giường màu trắng, nhưng một ít máu vẫn không
ngừng ri rỉ ra từ trong hạ thể nàng, hiển nhiên là bị người ta tiền gian hậu
sát mà chết. Da thịt trắng nõn đã chuyển thành màu xám, xem ra nàng đã chết từ
lâu.
Nham Thạch ôm thiếu nữ vào lòng,
cả người hoàn toàn ngốc trệ, nước mắt sớm đã giàn dụa trên khuôn mặt của hán tử
cứng cỏi này, thân hình hắn không ngừng run rẩy.
Huyền Nguyệt cùng bọn người Nguyệt
Cơ theo sau đã đến, vừa thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi kinh hô một tiếng.
Huyền Nguyệt vội úp mặt vào ngực A Ngốc, run giọng hỏi:
- Đây…….đây là………sao lại thế này
? Thật đáng sợ quá!
A Ngốc nhìn Nham Thạch nói:
- Nham Thạch đại ca, đây………đây
là………chuyện gì thế này ?
Nham Thạch không trả lời, ôm thi
thể xích lõa đứng lên, đem áo choàng sau lưng mình bọc lấy nàng, từng bước từng
bước hướng phía đại môn đi đến.
Nham Thạch ra khỏi cửa, đột nhiên
ngửa mặt rống lên giận dữ:
- A …a…….a…….a……….a
Thanh âm vang vọng thấu trời
xanh, theo tần suất âm thanh thân thể của hắn chợt xảy ra biến hóa, cơ thể cường
tráng đột nhiên bành trướng, quần áo trên người rách toạc, hai mắt màu nâu trở
nên đỏ rực, trận trận khí tức nguy hiểm không ngừng tỏa ra từ trên cơ thể hắn,
ngày càng mạnh hơn.
Nguyệt Ngân thất thanh nói:
- A! Hắn cuồng hóa rồi……..hắn
…….hắn là cuồng chiến sĩ.
Tiếng rống thảm thiết của Nham Thạch
đã truyền khắp cả thôn, thôn dân phụ cận nhất thời chạy đến, trong chốc lát đã
vây kín xung quanh nhà Nham Thạch.
- Thiếu tộc trưởng làm sao vậy ?
Đã phát sinh chuyện gì ?
- A! Vân nhi tỷ tỷ làm sao vậy ?
Như thế nào lại có máu………đây…….đây……..rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì ?
- Thiếu tộc trưởng, ngài đây là
……..
Thanh âm lạnh lẽo từ trong miệng
Nham Thạch phát ra, chấn nhiếp tâm thần của mọi người:
- Nói cho ta biết, là ai ………..là
ai đã giết Vân nhi của ta ? Là ai……..các ngươi nói cho ta biết đi……….LÀ AI ?
Tất cả tộc nhân Phổ Nham tộc đều
ngây ra, thê tử của Nham Thạch trong bộ lạc nổi tiếng mĩ lệ thiện lương, đột
nhiên nàng chết đi, ngay cả bọn họ cũng vô pháp tiếp nhận. Nham Thạch vô cùng
thống khổ cứ liên tục hét lên, nhưng làm thế nào cũng không phát tiết được nỗi
đau đớn của linh hồn đang tan vỡ.
Một trung niên nam tử chạy tới,
thân hình hắn nhìn qua tương tự như Nham Thạch. Nhìn thi thể trong tay Nham Thạch,
hắn giật mình nói:
- Nham Thạch huynh đệ, đệ muội thế
nào lại biến thành như vậy ?
Khí tức nguy hiểm trên người Nham
Thạch không ngừng tăng trưởng, vẫn như trước lẩm bẩm một câu:
- Là ai…….là ai đã giết Vân Nhi của
ta ?
A Ngốc đi tới bên Nham Thạch, an ủi
nói:
- Nham Thạch đại ca, ngươi tỉnh
táo lại đi, đem sự kiện này điều tra rõ ràng rồi mới nói chuyện.
Nham Thạch gầm lên, một cỗ kình lực
cực mạnh truyền đến, nhất thời đẩy văng A Ngốc ra xa vài thước, trong mắt hắn
phảng phất như có lửa:
- Tỉnh táo……..ta như thế nào tỉnh
táo? Người ta yêu nhất đã chết……….ngươi bảo ta tỉnh táo thế nào ?
A Ngốc thúc dục Sanh Sanh chân
khí trong cơ thể tuần hoàn vài vòng, hóa giải đi kình lực đấu khí của Nham Thạch.
Công lực của Nham Thạch so với hắn vốn đã cao hơn, sau khi cuồng hóa tựa hồ còn
tăng lên gấp bội. Lực lượng cường đại như vậy, căn bản không phải A Ngốc hắn có
khả năng đối phó.
Người chung quanh càng ngày càng
nhiều, tất cả đều vì tai họa nhà Nham Thạch mà rơi nước mắt. Một đám thanh niên
tuổi còn trẻ mặc trang phục võ sĩ chạy tới, thấy cảnh tượng trước mắt không khỏi
sợ đến ngây người.
Nham Thạch đột nhiên nổi giận gầm
lên một tiếng, một tay gắt gao ôm chặt thê tử, một tay căm giận chỉ một tên chiến
sĩ che mặt:
- Ngươi…….là ngươi……….đúng hay
không? Nhất định là ngươi giết Vân nhi của ta.
Nói dứt lời, trong tay hắn chợt
oanh xuất hoàng kim đấu khí, hướng phía người chiến sĩ kia công tới.
Chiến sĩ nọ chấn động, dưới sự
nguy hiểm chỉ đành dùng hai tay miễn cưỡng che trước ngực. A Ngốc bị dọa cho nhảy
dựng, hô to một tiếng:
- Không……….đừng làm thế.
Từ một bên, hắn xuất một quyền nhằm
đấu khí của Nham Thạch đánh tới.
Trong tiếng nổ “ầm ầm”, hai thân ảnh
đồng thời bay ra. Một quyền của Nham Thạch ẩn chứa kình lực quá lớn, cho dù A
Ngốc toàn lực ngăn cản cũng bị chấn bay ra ngoài. Dưới sự can thiệp của A Ngốc,
quyền đầu của Nham Thạch vẫn như cũ đập tới hai tay của tên chiến sĩ kia, âm
thanh “răng rắc” của xương gãy vang lên rõ rệt, thân thể tên chiến sĩ cũng đồng
thời văng ra, trên không trung phun ra một ngụm máu tươi. Nếu không phải có sự
can thiệp của A Ngốc, hắn chắc chắn sẽ phải chết dưới một quyền điên cuồng của
Nham Thạch. Nhưng cho dù không chết, hắn cũng bị thương rất nặng.
Huyền Nguyệt thất thanh hét:
- A! Hắn điên rồi…..
Trung niên lúc trước chạy đến vội
vã hô:
- Mau, mọi người trước tiên khống
chế thiếu tộc trưởng đã. Hắn đã cuồng hóa, không còn nhận biết ai đâu.
Nói xong, hắn vọt người tới trước.
Trung niên nhân tựa hồ tại Phổ
Nham tộc có uy tín rất lớn, mười thanh niên chiến sĩ chung quanh nhất thời vọt
lên, công kích về phía Nham Thạch. Nham Thạch một bên điên cuồng hét lớn, một
bên không ngừng huy vũ cánh tay, hoàng kim đấu khí tỏa ra mênh mông vô tận, căn
bản không người nào có thể tiếp cận hắn trong vòng ba thước. Trong chốc lát
công phu, đã có hơn mười tộc nhân Phổ Nham tộc bị đánh trọng thương.
Vạn Lý nâng A Ngốc đang nằm dưới
đất dậy, nhìn Nham Thạch điên cuồng như vậy, A Ngốc nhíu mày, chạy đến bên cạnh
Huyền Nguyệt nói:
- Tiểu thư, Nham Thạch đại ca
biên thành như vậy, ngài có cách nào cứu hắn không ?
Huyền Nguyệt tựa hồ vẫn còn sợ
hãi từ lúc nhìn thấy cái chết của thê tử Nham Thạch, nghe A Ngốc hỏi mới tỉnh lại,
lắc lắc đầu nói:
- Ta………ta cũng không có biện
pháp.
Nguyệt Ngân nói:
- Cuồng chiến sĩ uy lực phi thường
cường đại, có thể trong nháy mắt gia tăng thực lực của mình lên tới hai trăm phần
trăm, hơn nữa lực phòng ngự quanh thân cũng vô cùng cường đại. Nhìn hình dạng
này của Nham Thạch, sợ rằng không ai có thể khống chế được hắn. Công lực của
chúng ta không đủ!
A Ngốc cắn răng, nói:
- Ta sẽ thử xem. Nham Thạch đại
ca đột nhiên biến thành như vậy, chẳng lẽ hắn điên thật rồi sao ?
Nguyệt Ngân giữ chặt vai A Ngốc,
nói:
- Huynh đệ, ngươi có lên cũng vô
dụng, hắn bây giờ đã hoàn toàn cuồng hóa, không còn nhận biết ai đâu. Hắn chịu
sự đả kích quá lớn, trong đầu sớm đã không còn chút lý trí nào rồi. Trước kia
ta mặc dù đã gặp qua cuồng chiến sĩ, nhưng bọn họ đều chỉ là cuồng hóa năm mươi
phần trăm, đem tiềm lực của mình thiêu đốt nhưng vẫn có cơ hội hồi phục lại.
Còn như hình dáng này của Nham Thạch sợ rằng rất khó khôi phục. Phải làm cho hắn
bình tĩnh trở lại mới được. Huyền Nguyệt tiểu thư, có ma pháp nào làm cho con
người ta bình tĩnh lại không ?
Huyền Nguyệt nghĩ nghĩ rồi gật đầu
nói:
- Có, bất quá ma pháp lực của ta
không đủ, không biết có thể sử dụng loại Tĩnh Tâm Chú cao cấp này không ?
Nguyệt Ngân vẫn như cũ nhìn Nham
Thạch đang điên cuồng, nói:
- Thử một lần đi, hắn sau khi cuồng
hóa, trước hết là tiêu hao công lực cùng thể lực của mình, sau đó mới bắt đầu
thiêu đốt tiềm lực tánh mạng. Nếu cứ để mặc như vậy, sợ rằng hắn sẽ kiệt lực mà
chết.
A Ngốc vội la lên:
- Đúng vậy, Nguyệt Nguyệt, nàng
mau cứu Nham Thạch đại ca đi, ta van cầu nàng đó.
Huyền Nguyệt có chút kinh ngạc
nhìn A Ngốc, sau đó nói:
- Vậy được rồi, ngươi giúp ta một
tay.
A Ngốc ngơ ngác:
- Giúp nàng thế nào ?
==============================
Mục lục
<< Chương 22: Phổ Nham chiến sĩ
>> Chương 24: Tĩnh Tâm chú
==============================
Mục lục
<< Chương 22: Phổ Nham chiến sĩ
>> Chương 24: Tĩnh Tâm chú
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét