Dừng lại một chút, Nham Thạch phảng
phất như đang đắm chìm trong quá khứ, đáy mắt toát ra một tia ôn nhu, sau nửa
ngày mới nói tiếp:
- Sự kiện này rất nhanh bị cha ta
biết. Ta là nhi tử duy nhất của ông, cũng là người kế thừa địa vị tộc trưởng Phổ
Nham tộc sau này, vốn ông muốn ta lấy con gái thủ lĩnh của một đại bộ tộc. Sau
này biết ta và Vân Nhi yêu nhau, ông kịch liệt phản đối, nhưng ta như thế nào lại
dễ dàng đầu hàng ? Khi đó cha ta từng nói giữa địa vị tộc trưởng cùng Vân Nhi
hai điều chọn một, ta không chút do dự chọn Vân Nhi. Cuối cùng, dưới sự vạn bất
đắc dĩ, cha ta đành phải đồng ý cho chúng ta lấy nhau, sự việc đã qua nhiều năm
nhưng trong tâm trí ta vẫn còn mới như ngày hôm qua. Chúng ta lập gia đình bất
quá mới hai năm thời gian, hai năm này đối với ta mà nói chính là cuộc sống thần
tiên, ta vui vẻ, ta thật sự hạnh phúc. Mỗi khi ta rời khỏi nhà đi làm việc, ta
đều nghĩ rằng trong nhà có Vân Nhi ôn nhu, thiện lương, xinh đẹp đang đợi ta,
nàng nhất định đang nấu món ăn mà ta thích nhất chờ ta về. Tưởng tượng đến hình
bóng của nàng, trong lòng ta tràn ngập ngọt ngào cùng hi vọng. Ngày hôm qua,
khi một kiếm của huynh đệ ngươi chém tới, trong đầu ta chỉ có một ý niệm, ta sợ
mình không còn được nhìn thấy Vân Nhi yêu dấu nữa. Sau đó ngươi thà làm bị
thương chính mình cũng không muốn đả thương ta, ta thật sự là phi thường cảm
kích. Bởi vì, chỉ cần ta còn sống trở về nhà là lại có thể nhìn thấy Vân Nhi.
Cho nên……..cho nên………nàng cứ như vậy mà đi ……….hạnh phúc của ta đột nhiên biến
mất. Huynh đệ, ngươi nói làm sao ta chịu được chuyện này đây !
Nói đến đó, Nham Thạch thất thanh
khóc rống lên, nước mắt không ngừng chảy xuống, ướt đẫm vạt áo của hắn.
Nghe xong chuyện cũ của Nham Thạch
cùng Vân Nhi, A Ngốc bị kích động thật sâu, tình cảm thâm hậu của Nham Thạch đối
với Tiểu Vân không ngừng chấn nhiếp tâm thần hắn.
Thật lâu sau, tâm tình Nham Thạch
bình phục hơn một chút, nghẹn ngào nói:
- Vân Nhi của ta thiện lương như
vậy, cho tới bây giờ nàng không có trêu chọc đến ai, tuyệt đối không thể có cừu
nhân. Nàng đối với ai cũng phi thường tốt, cho dù là chó mèo bị thương nàng
cũng chữa trị cho chúng. Cho nên……….cho nên……….nàng cứ như vậy mà đi…………..mang
theo sự thống khổ cùng không cam lòng ra đi……….là ai…………là ai……..đến tột cùng
là kẻ nào mà độc ác như vậy? Ngay cả Vân Nhi thiện lương, ôn nhu như thế hắn
cũng không buông tha. Ta hận………..ta thật sự rất hận……..nếu hôm nay ta không đi
ra ngoài tra xét, vẫn ở bên nàng thì Vân Nhi sẽ không phải chết.
A Ngốc vỗ vỗ bả vai Nham Thạch, hỏi:
- Đại ca, gần đây có người nào tới
bộ lạc của các ngươi không ?
Nham Thạch lắc đầu, khẳng định:
- Tuyệt đối không có, Phổ Nham tộc
chúng ta luôn rất ít tiếp xúc cùng với người ngoài, sẽ không bao giờ để cho ngoại
nhân đi vào bộ lạc của mình. Nếu không phải ngày hôm qua ngươi cứu tính mạng của
ta, lại cùng Thiên Cương Kiếm Phái có quan hệ, ta tuyệt đối sẽ không dẫn các
ngươi tới bộ lạc. Huynh đệ………ta thật sự không muốn sống nữa……..ta muốn chết
đi…….ta muốn xuống đó tìm Vân Nhi……….có lẽ………có lẽ…….ở đó chúng ta có thể tiếp
tục được bên nhau. Bây giờ mối quan tâm duy nhất của ta chính là kẻ giết Vân
Nhi, ta nhất định phải băm thây hắn thành vạn đoạn.
Sát khí lạnh lẽo nhất thời tràn
ngập khắp cỗ xe ngựa, A Ngốc cảm thấy da đầu giật giật, toàn thân không khỏi
run lên vì hàn ý.
Ánh mắt Nham Thạch dần dần biến
thành lạnh lẽo, hắn thấp giọng nói:
- A Ngốc huynh đệ, cám ơn ngươi
đã thức tỉnh ta. Mối thù của Vân Nhi ta nhất định sẽ báo, ngươi nói đúng, tên
ác ma kia rất có thể là người trong tộc ta, hay nói cách khác, có thể chính là
người trong đội ngũ này. Bởi vì Vân Nhi theo ta thời gian dài như vậy , ít nhiều
cũng học được một ít vũ kĩ, nếu muốn không cho Vân Nhi phát ra một tiếng động
nào, ác ma này tất có công phu không yếu. Ta tin tưởng rằng hắn giết Vân Nhi nhất
định có mục đích khác, chắc chắn sẽ còn trở lại hiện trường. Sau khi ngươi xuống
xe, đừng nên đem chuyện ta đã tỉnh táo lại nói cho kẻ nào biết, đến khi trở lại
chỗ cha ta, ta nhất định sẽ tìm ra tên ác ma đó. Người hộ tống chung quanh xe
ngựa đều là những huynh đệ ta tuyệt đối tin tưởng, bọn họ sẽ không tiết lộ chuyện
chúng ta nói đâu.
A Ngốc hiểu rõ, gật gật đầu nói:
- Nham Thạch đại ca, ngươi đừng nên
quá buồn, cừu nhân nhất định sẽ lộ diện.
Nham Thạch nhắm mắt lại, hai giọt
nước mắt cuối cùng từ từ chảy xuống, thanh âm lạnh lùng nói:
- Bắt đầu từ bây giờ ta sẽ không
đau khổ nữa, trong lòng ta chỉ có hận ý mà thôi. A Ngốc huynh đệ, ngươi lau sạch
nước mắt rồi xuống xe đi, đừng để cho người ta nhìn thấy.
A Ngốc lau hết nước mắt:
- Nham Thạch đại ca! Bảo trọng.
Nói xong hắn xoay người định xuống.
- Chờ một chút!
Nham Thạch kêu A Ngốc lại.
A Ngốc mờ mịt quay đầu:
- Nham Thạch đại ca, ngươi còn có
việc gì thế ?
Nham Thạch nhìn thật sâu vào
trong mắt A Ngốc, nói:
- Huynh đệ, ngươi thật sự thiện lương,
cám ơn ngươi. Sau này ngươi chính là huynh đệ tốt nhất của ta.
A Ngốc nắm chặt đại thủ của Nham
Thạch, nói:
- Đại ca, ta không có huynh đệ tỷ
muội, từ nhỏ đã lênh đênh cơ khổ, có được một người đại ca như ngươi là may mắn
của ta.
Trở lại xe ngựa đằng trước, A Ngốc
dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, từ tốn ngồi xuống bên cạnh Huyền Nguyệt.
Nguyệt Ngân hỏi:
- Nham Thạch thế nào rồi ?
A Ngốc lắc đầu nói:
- Tình trạng của Nham Thạch đại
ca không tốt chút nào, có lẽ cái chết của thê tử đã làm hắn trở nên ngốc trệ, một
câu cũng không nói, cứ như vậy ngây ngốc nhìn cỗ quan tài của thê tử.
A Ngốc thầm nghĩ, đây là lần đầu tiên ta nói dối,
Nham Thạch đại ca, hi vọng ngươi nhanh chóng tìm được cừu nhân báo thù.
Nguyệt Cơ thở dài, nói:
- Hắn cũng thật quá đáng thương,
tuổi còn trẻ như vậy đã mất thê tử.
Huyền Nguyệt đột nhiên mở tròn
đôi mắt, nhìn nhìn A Ngốc, nhưng cũng không nói gì.
Một ngày sau, dưới sự hộ tống của
năm trăm chiến sĩ Phổ Nham tộc, đoàn người đi tới bộ lạc lớn nhất phía Tây Nam
của Phổ Nham tộc – Nham bộ lạc. Người nơi này toàn bộ đều mang họ Nham, cha của
Nham Thạch là thủ lĩnh của bộ lạc này, cũng là tộc trưởng Phổ Nham tộc.
Năm trăm chiến sĩ hộ vệ dừng lại ở
trên một sườn núi nhỏ trước mặt bộ lạc, có thể do tin tức tới sớm, khi bọn A Ngốc
mới từ trong xe ngựa nhảy ra không đầy một khắc đã thấy chừng hơn một ngàn chiến
sĩ Phổ Nham tộc khôi giáp chỉnh tề, cưỡi ngựa từ trong bộ lạc đi ra đón. Tất cả
bọn họ đều là khinh kỵ binh, thân mặc bì giáp, tay cầm trường mâu, mũi mâu nhọn
hoắt dưới ánh mặt trời lóe ra quang mang chói mắt, một cỗ sát khí nồng đậm lan
tràn trong cả đội ngũ. Quy mô của Nham bộ lạc còn lớn hơn nhiều so với bộ lạc
mà Nham Thạch ở, phóng mắt nhìn qua, nơi nơi đều là những căn nhà đá lớn nhỏ
không đồng nhất, hình dáng khác nhau, tương đương với kích thước của một thành
thị. Trong đó cũng có một ít kiến trúc cao lớn bằng đá mang vẻ oai nghiêm hùng
vĩ, bộ lạc chiếm cứ trên một diện tích rất rộng lớn, đứng trên sườn núi nhỏ này
mà nhìn rất khó có thể bao quát được hết.
Một ngàn khinh kỵ binh từ trong
Nham bộ lạc đi tới trước mặt bọn A Ngốc, dưới mệnh lệnh của Nham Cự, các chiến
sĩ hộ tống đình chỉ đi tới, hắn cũng nhảy xuống ngựa, cao giọng hỏi:
- Ta là Nham Cự, xin hỏi vị huynh
đệ nào thống lĩnh đội ngũ ?
- Là Nham Cự đại ca à! Nghe nói
đã xảy ra chuyện, có thật không? Tộc trưởng phái ta ra nghênh đón các ngươi.
Theo thanh âm hùng hậu, một con
khoái mã từ trong trận hình của khinh kỵ binh lao ra, người này nhân mã thuật cực
kì tinh thâm, con tuấn mã màu đen như một tia chớp vọt đến. Nham Cự cũng không
có vì tốc độ của đối phương mà giật mình, trên mặt toát ra một nụ cười nhàn nhạt.
Kỵ sĩ tựa hồ đã hòa cùng với tuấn
mã thành một thể, thân thể hắn từ từ hướng tới phía trước, hắc chiến mã búng
móng bay vọt lên, tốc độ như chớp giật phóng tới. Khi còn cách Nham Cự khoảng
năm thước, kỵ sĩ lập tức quát lên một tiếng, mạnh mẽ kéo dây cương về phía sau,
hắc chiến mã phát ra một tiếng hí lên một tiếng hùng hồn, thân hình dựng đứng
lên, dưới sự khống chế của kỵ sĩ hạ xuống một bên.
Nham Cự ha ha cười nói:
- Nham Lực huynh đệ, nhân mã thuật
của ngươi càng ngày càng giỏi!
Chiến sĩ được hắn gọi là Nham Lực
thân hình không cao, nhưng phi thường kiện tráng, xem hình dáng cỡ khoảng xấp xỉ
hai mươi tuổi, vẻ mặt đầy tức giận, hai cánh tay để trần lực lưỡng bên ngoài cơ
thể, bả vai to lớn, vừa nhìn qua đã biết là một lực hình chiến sĩ. Con hắc mã
càng dị thường thần tuấn, bộ lông màu đen dưới ánh mặt trời chiếu xuống óng lên
mượt mà như một tấm thảm, vừa rồi trải qua một quãng đường cấp tốc bôn trình rồi
dừng lại đột ngột nhưng nó vẫn thở nhẹ nhàng, tựa hồ như không có gì ảnh hưởng.
- Nham Cự, rốt cuộc phát sinh
chuyện gì ? Nham Thạch đại ca đâu ? Ta nghe người đưa tin nói, Vân Nhi tỷ tỷ
nàng ……….
Nham Cự buồn bã nói:
- Tiểu Vân thật sự là thê thảm,
trước tiên không nói nữa, Nham Thạch cùng thi thể của Tiểu Vân ở xe ngựa phía
sau, chúng ta vào trong bộ lạc đã. Hết thảy mọi chuyện hãy chờ lão tộc trưởng định
đoạt.
Nham Lực trong mắt tức giận bộc
phát, nặng nề hừ một tiếng nói:
- Đây là do con mẹ nó tên vương
bát đản nào làm, nếu để cho ta biết được ta sẽ lóc xương lột da hắn. Đi, Nham Cự
đại ca, ngươi mau dẫn ta đi xem Nham Thạch, hắn cùng Vân Nhi tỷ tỷ cảm tình sâu
sắc như vậy, nhất định sẽ rất thống khổ.
Nham Cự thở dài, nói:
- Nham Thạch bị đả kích rất lớn,
Tiểu Vân chết đi cũng mang theo con tim của hắn. Từ khi chúng ta rời đi, hắn
ngay cả một câu đều chưa nói qua, cũng không chịu ăn cơm, cả người gầy mòn héo
hắt, tựa hồ như một người điên vậy. Đi, ta dẫn ngươi đi thăm hắn.
Nói xong, hắn quay đầu, dẫn theo
Nham Lực đi tới xe ngựa. Muốn đến xe ngựa của Nham Thạch ở phía sau, Nham Cự
cùng Nham Lực tất nhiên phải vượt qua bọn A Ngốc phía trước. Khi Nham Lực nhìn
thấy bọn A Ngốc, hắn không khỏi nhíu mày nói:
- Nham Cự đại ca, bọn họ là ai ?
Như thế nào lại ở trong đội ngũ của các người ?
Nham Cự nói:
- Mấy người này ngày đó cùng Nham
Thạch từ bên ngoài trở về, hình như là khách nhân của Nham Thạch. Bọn họ vừa đến,
Tiểu Vân lại chết không rõ ràng, ta sợ bọn họ có điểm nghi vấn nên đem bọn họ
cùng tới đây, thỉnh các vị trưởng lão trong tộc định đoạt.
Trong mắt Nham Lực hàn quang đại
thịnh, hắn sầm mặt, bước nhanh tới trước mặt bọn A Ngốc. Khi hắn tới gần, A Ngốc
thấy sau lưng hắn cắm hai thanh đoản chiến phủ, cán búa rất ngắn, chỉ có không
đến một thước rưỡi mà lưỡi búa lại to phi thường, hai thanh chiến phủ đan chéo
cơ hồ che khuất cái lưng rộng lớn phía sau Nham Lực.
Nham Lực không khách khí nói:
- Các ngươi là ai ? Có phải các
ngươi hại Vân Nhi tỷ tỷ không ?
Nguyệt Ngân nhíu mày, cuối cùng
chuyện mình lo lắng cũng đã xảy ra, với thói quen kì thị người ngoài như Phổ
Nham tộc tất nhiên sẽ gây ra hiểu lầm a! Hắn vội vã giải thích:
- Chúng ta là dong binh, chuẩn bị
đến Thiên Nguyên tộc bên kia hoàn thành nhiệm vụ, trên đường đi qua lãnh địa
quý tộc cũng là lúc gặp được Nham Thạch huynh đệ. Chúng ta đã từng giao thủ,
sau đó lại thành bằng hữu, Nham Thạch huynh đệ mời chúng ta vào trong bộ lạc
làm khách, ai biết lại xảy ra sự việc này. Chúng ta đối với Phổ Nham tộc tuyệt
đối không có chút ác ý, hơn nữa chúng ta vẫn luôn luôn ở cùng một chỗ với Nham
Thạch, như thế nào có thể sát hại thê tử của hắn chứ ?
Nham Cự cũng lập tức đi đến, nói:
- Trước tiên cũng đừng nói mình trong
sạch, khi các ngươi tới bộ lạc thì Tiểu Vân đã chết được một thời gian, rốt cuộc
có phải các ngươi làm hay không, cứ nghe lão tộc trưởng định đoạt là được. Mặc
dù ta tin tưởng các ngươi, nhưng ta thân cũng là phó thủ lĩnh trong bộ lạc của
Nham Thạch, không thể bỏ qua bất kì nghi vấn nào, ủy khuất các ngươi tới nơi
này thật sự cũng là bất hảo. Ta tin tưởng rằng, lão tộc trưởng nhất định sẽ tra
xét làm rõ công đạo.
Hàn quang chợt lóe, hai thanh chiến
phủ sau lưng Nham Lực đã nắm trong tay, hắn hét lớn một tiếng bổ thẳng vào Nguyệt
Ngân, lưỡng đạo ô quang trong nháy mắt đã bức tới, kình phong rát mặt. Biến hóa
đột ngột này dọa cho Nguyệt Ngân sợ nhảy dựng lên, hắn cũng không kịp rút kiếm,
chỉ nương vào thân pháp linh hoạt của mình nhanh chóng lui sang một bên. Nham Lực
đánh hụt vẫn không buông tha, nổi giận gầm lên một tiếng, hai thanh chiến phủ
như cuồng phong loạn vũ lại hướng phía Nguyệt Ngân bổ tới. Hai thanh chiến phủ
nhìn qua rất nặng nề nhưng ở trong tay Nham Lực tựa hồ như không có chút trọng
lượng nào, từng đạo ô quang tung hoành ngang dọc, khí thế cực kì kinh khủng.
“Đang”, một tiếng nổ to truyền đến,
chấn động màng nhĩ làm mọi người chung quanh tạm thời mất đi thính giác. A Ngốc
hai tay nắm Thiên Cương Kiếm phải lui về sau ba bước mới đứng vững, tên Nham Lực
này kình lực thật là kinh khủng, cơ hồ còn trên cả Nham Thạch. Nguyên lai A Ngốc
thấy Nguyệt Ngân lâm vào nguy hiểm đã dụng Thiên Cương Kiếm chém ra một thức,
hóa giải nguy cơ cho hắn.
Chiến phủ của Nham Lực va chạm với
A Ngốc bật ngược trở lại, toàn thân nhoáng lên, cũng phải lui ra sau một bước.
A Ngốc hít một ngụm khẩu khí, đè
cỗ khí huyết đang nhộn nhạo xuống, cả giận nói:
- Ngươi như thế nào chẳng phân biệt
được hắc bạch trắng đen, lại đi công kích Nguyệt Ngân đại ca. Chúng ta đâu có
chọc giận gì ngươi!
Nham Lực giận dữ hét:
- Thúi lắm, nhất định là bọn ngoại
tộc các ngươi ám hại Vân Nhi tỷ tỷ, trừ các ngươi ra còn ai dám làm nên loại sự
việc này. Hôm nay ta sẽ giết hết các ngươi, vì Vân Nhi tỷ tỷ báo thù.
Nói xong, hắn lại vũ động chiến
phủ, muốn tiếp tục công tới.
Nham Cự từ phía sau ôm lấy cổ hắn,
phẫn nộ quát:
- Nham Lực, ngươi muốn làm gì ?
Khi sự tình còn chưa rõ ràng, ngươi không được động tới bọn họ.
Nham Lực ra sức giãy dụa làm Nham
Cự có chút yếu sức không ngăn được hắn:
- Nham Cự đại ca, ngươi buông ta
ra, ngoại trừ bọn chúng còn ai nỡ làm tổn thương Vân Nhi tỷ tỷ chứ. Tỷ tỷ thiện
lương như vậy, ôn nhu như vậy, quân súc sanh các ngươi vì cái gì lại giết nàng!
Ta phải giết các ngươi báo thù cho nàng.
Lời Nham Lực nói làm bọn chiến sĩ
vây chung quanh cũng trợn mắt lên, căm hận nhìn đám người A Ngốc, hiển nhiên là
tất cả đều có cái nhìn giống nhau. Bọn chiến sĩ đều đã từ trên ngựa nhảy xuống,
rút trường đao sau lưng ra rồi xông tới, nhìn bộ dáng hung hăng nọ tựa hồ phải
băm thây mọi người ra mới hả giận. Vạn Lý, Miêu Phi, Nguyệt Cơ đều nhịn không
được, trở tay rút binh khí của mình ra.
Huyền Nguyệt đứng bên cạnh A Ngốc,
lạnh lùng nhìn Nham Lực:
- Phổ Nham tộc các ngươi đều là một
đám đầu óc quá đơn giản? Giết chúng ta là có thể báo thù sao? Các ngươi có chứng
cứ gì nói chúng ta là hung thủ?? Người trong Phổ Nham tộc các ngươi chẳng lẽ đều
ngốc như vậy sao ?
Vừa nói, toàn thân Huyền Nguyệt từ
từ dâng lên quang mang bạch sắc, hơi thở thần thánh hùng hậu tỏa ra bao trụ lấy
sáu người ở trong.
Hơi thở thần thánh trên người Huyền
Nguyệt tán phát ra mang đến cho mọi người một loại cảm giác bình thản, nỗi sợ
hãi nhất thời giảm đi không ít.
Nham Lực ngơ ngác nhìn, đã không
còn bạo nộ như lúc trước, nhíu mày nói:
- Nguyên lai còn có cả ma pháp
sư.
A Ngốc sợ Nham Lực lại công kích,
đứng chắn bên cạnh Huyền Nguyệt, vững vàng phong tỏa mọi hành động của hắn, tùy
thời chuẩn bị ra tay. Sanh Sanh chân khí không ngừng vận chuyển, đã đem cỗ khí
huyết nhộn nhạo vừa rồi đè ép xuống, trên thân Thiên Cương Kiếm lóe lên quang
mang đấu khí nhàn nhạt.
Huyền Nguyệt nhẹ nhàng lay động
ma pháp trượng trong tay, căm tức nhìn Nham Lực, trận trận bạch quang không ngừng
truyền ra từ ma pháp trượng trong tay nàng, tùy thời chuẩn bị công kích đối
phương. Tay kia của nàng nắm chắc Phượng Hoàng Chi Huyết trên ngực, đợi đến lúc
trọng yếu sẽ xuất ra công kích cực mạnh của bản thân. Nàng từ nhỏ đã được sủng
ái quá mức, đối mặt với tình hình như vậy tự nhiên là nộ khí đại phát.
Nguyệt Ngân đã tỉnh táo lại, hắn
cũng không rút ngân kiếm sau lưng ra, nhìn Nham Lực nói:
- Bây giờ thê tử của Nham Thạch
huynh đệ đã chết, chẳng lẽ các ngươi không muốn đi thăm hắn sao? Chúng ta muốn
chạy cũng không được, nếu các ngươi tra xét ra quả thật chuyện này là do chúng
ta làm, chúng ta tùy thời sẽ để cho các ngươi lột da xẻ thịt. Nơi này là địa
phương có thế lực lớn nhất của Phổ Nham tộc các ngươi, còn sợ chúng ta chạy
thoát sao! Nếu các ngươi không có lý do chính đáng, chúng ta tuyệt đối sẽ không
bó tay chịu trói.
Nham Cự kéo cánh tay lực lưỡng của
Nham Lực, cả giận nói:
- Nham Lực, ngươi bây giờ ngay cả
lời của đại ca nói cũng không nghe sao? Đi, chúng ta trước tiên đi thăm Nham Thạch
huynh đệ, sau đó quay trở lại bộ lạc nghe tộc trưởng định đoạt.
Nham Lực căm hận hừ lên một tiếng,
dụng tay trái cầm chiến phủ chỉ vào Nguyệt Ngân, nói:
- Các ngươi chờ đó, nếu quả thật
là các ngươi sát hại Vân Nhi tỷ tỷ, ta sẽ một búa bửa chết cả lũ các ngươi.
Nói xong, hắn xoay người hướng xe
ngựa phía sau đi tới.
Không có người cầm đầu, bọn chiến
sĩ Phổ Nham tộc dưới sự ngăn cản của Nham Cự cũng lùi lại vài thước.
Nham Cự thở dài một tiếng, lắc đầu
nói:
- Các vị, xin đừng để ý, Nham Lực
huynh đệ này của ta từ nhỏ tính tình đã nóng như lửa. Ta xin thay hắn tạ lỗi với
các người.
Miêu Phi tức giận nói:
- Xin lỗi có tác dụng gì, mau chóng làm rõ sự tình rồi để
chúng ta đi là tốt nhất. Chúng ta còn có chuyện trọng yếu phải đi làm, cũng tại
các ngươi mà bị mắc kẹt lại nơi này.
Nham Cự thong thả gật đầu, sau đó
không nói gì thêm, đi theo Nham Lực.
Khi Nham Lực từ trong xe ngựa đi
xuống cũng là lúc sắc mặt hắn trở nên khó coi hơn, toàn thân không ngừng tản
mát ra trận trận sát khí, trừng mắt nhìn bọn A Ngốc, sau đó nhảy lên hắc mã của
mình, thống lĩnh năm trăm binh lính hộ vệ cùng một ngàn khinh kỵ binh áp giải mọi
người về bộ lạc. Nham Cự sợ hắn lại nổi cơn, vẫn đi theo bảo vệ bên người bọn
Nguyệt Ngân, sắc mặt cũng dị thường ngưng trọng.
Khi tiến vào bộ lạc, Nham Cự an
bài cho mọi người ở trong một gian thạch phòng, khóa cửa bên ngoài lại rồi an
bài hơn mười chiến sĩ tới thủ vệ, sau đó hắn cùng Nham Lực vội vã đi bái kiến tộc
trưởng.
Miêu Phi ngồi trên một chiếc ghế,
nặng nề hừ một tiếng, nói:
- Cái này gọi là làm ơn mắc oán
mà! Chúng ta như thế nào lại xui xẻo vậy, gặp ngay phải cái loại sự việc như thế
này. Nguyệt Ngân lão đại, nếu bọn họ nói chính chúng ta giết thê tử của Nham Thạch,
vậy chẳng lẽ chúng ta cũng bó tay chờ chết sao ?
Nguyệt Ngân trừng mắt nhìn hắn,
nói:
- Miêu Phi, ngươi bình tĩnh một
chút, bây giờ sự tình đã biến hóa đến mức này, chúng ta cũng chỉ có thể đợi mà
thôi. Bộ lạc này lớn nhất Phổ Nham tộc, như thế nào cũng ít nhất mười vạn nhân
khẩu, chẳng lẽ ngươi có khả năng giết sạch mà đi sao! Trong tình thế này, chúng
ta căn bản là không thể phản kháng. Huống chi chúng ta cũng không có làm, đã
không làm thì có gì phải sợ, cứ bình tĩnh đi, ta không tin cha của Nham Thạch
thân là tộc trưởng Phổ Nham tộc lại không nhìn ra chân tướng sự thật.
Nguyệt Cơ nói:
- Nhìn ra chân tướng thì sao nào?
Hung thủ rất giảo hoạt, một chút dấu vết cũng không để lại, làm sao bọn họ có
thể tra ra ? Chẳng lẽ bọn họ cứ tra không ra còn chúng ta vẫn bị nhốt ở chỗ này
sao ? Hung thủ nhất định âm mưu đã lâu, sợ rằng rất khó điều tra được gì! Cái
tên lùn kêu là Nham Lực gì đó thật là đáng hận, mới gặp nhau cái gì cũng không
nói đã động thủ cùng đại ca, ta thật muốn dùng một tiễn bắn thủng đầu hắn.
Nguyệt Ngân nói:
- Hắn chỉ là một tên lỗ mãng,
ngươi cùng hắn so đo cái gì.
Huyền Nguyệt ngồi trên giường, một
bên nghịch nghịch ma pháp trượng , một bên nói:
- Dù sao chúng ta cũng chỉ tốn
chút thời gian, cứ ở chỗ này chờ bọn họ làm rõ chân tướng sự việc là được.
Nói xong, nàng liếc mắt nhìn A Ngốc,
nói:
- Ngươi tới đây, ngồi bên cạnh
ta.
Ngày hôm qua Huyền Nguyệt không để
ý đến sự nguy hiểm khi ma pháp lực hao hết, sử dụng Bình Tĩnh Chi Quang cứu
Nham Thạch, A Ngốc đối với nàng thái độ đã cải thiện rất nhiều. Nghe thấy nàng
gọi, hắn đi đến ngồi xuống, nói nhỏ:
- Nguyệt Nguyệt, ngươi thật sự một
chút lo lắng cũng không có sao? Không được rồi, chúng ta dùng cái quyển trục
kia để kêu cha ngươi đến đây đi, có lẽ ông ấy có khả năng cứu được chúng ta ra
ngoài.
Huyền Nguyệt lắc lắc đầu, ghé sát
tai A Ngốc, thấp giọng nói:
- Nếu cha ta tới, ta còn du ngoạn
cái gì ? Còn nữa, hôm nay Nham Thạch nói cái gì với ngươi ?
A Ngốc thật thà buột miệng:
- Nham Thạch đại ca hắn
nói…………..a, hắn vẫn còn ngây ngốc, cái gì cũng chưa nói a!
Bởi vì chiếc giường đá nằm khuất
một bên trong phòng, hai người lại cố ý hạ thấp giọng xuống cho nên bọn Nguyệt
Ngân cũng không nghe được gì. Bọn họ còn đang ồn ào bàn tán tìm phương pháp
thoát thân.
Huyền Nguyệt bĩu môi, nói:
- Ngươi còn muốn gạt ta, nếu hắn
không nói gì, vì cái gì tay áo ngươi lại ướt lấm lem thế kia ? Đó hẳn là do lau
nước mắt a!
A Ngốc hiển nhiên không nghĩ tới
Huyền Nguyệt lại quan sát tỉ mỉ như thế, trên mặt toát ra một tia xấu hổ, ghé
vào tai Huyền Nguyệt nhỏ giọng:
- Nham Thạch đại ca đã được ta
lay tỉnh, nói rằng hắn vì muốn tìm ra hung thủ, bảo ta không nói cho người khác
biết chuyện hắn đã tỉnh lại. Ngươi ngàn vạn lần đừng nói ra nhé.
Hơi thở nóng ấm của A Ngốc phả
vào tai nhỏ xinh xắn của Huyền Nguyệt làm nàng không khỏi nhột nhột, mặt hoa đỏ
bừng lên, hì hì cười, đẩy A Ngốc ra:
- Lại gần người ta vậy làm gì,
chán ghét ngươi a!
Nguyệt Cơ nhìn A Ngốc cùng Huyền
Nguyệt, nói:
- Đây là lúc nào mà các ngươi còn
tâm tình nháo nhào hả? Ta nói nè Huyền Nguyệt tiểu thư, ngươi là cao cấp ma pháp
sư, chẳng lẽ không có cái gì truyền tống ma pháp, đem tất cả chúng ta ra ngoài
sao?
Lời nàng nói nhất thời làm cho Vạn
Lý cùng Miêu Phi mắt sáng rực lên, đối với bọn họ mà nói, nơi này thật sự là
quá nguy hiểm, tùy thời đều có thể mất mạng như chơi.
Huyền Nguyệt hừ một tiếng, kéo A
Ngốc lại gần hơn, tựa đầu lên vai hắn, nói:
- Ngươi không hiểu thì đừng tùy
tiện nói lung tung, truyền tống ma pháp dễ sử dụng vậy sao ? Chưa nói tới chuyện
học được Không Gian hệ ma pháp đã thất truyền mấy trăm năm, cho dù có là không
gian ma pháp sư, nếu không đạt tới chuẩn mực đại ma pháp sư cũng rất khó đem
người truyền tống ra ngoài, mà ta học lại là Quang hệ ma pháp. Huống chi, nếu
chúng ta trốn đi như vậy có khác gì tự nhận tội, làm kẻ thế mạng cho hung thủ!
Chẳng lẽ ngươi từ nay về sau muốn trên đại lục ngày qua ngày liên tục bị Phổ
Nham tộc đuổi giết sao ? Ngươi muốn trốn thì cứ trốn, trước khi sự tình chưa rõ
ràng ta sẽ không đi đâu cả.
Nguyệt Ngân ho khan một tiếng,
nói:
- Huyền Nguyệt tiểu thư nói đúng,
chúng ta bây giờ tuyệt đối không thể rời đi, đành phải nhẫn nại một chút. Phỏng
chừng một thời gian ngắn nữa tộc trưởng bọn họ sẽ triệu kiến chúng ta. Khi nào
gặp được hắn mới nói chuyện tiếp đi. Sự tình đã tới nước này, chúng ta cũng chỉ
có thể đợi mà thôi.
Đúng lúc này, cánh cửa nhà đá bật
mở, Nham Cự cùng Nham Lực đi đến. Nham Cự vẻ mặt không chút thay đổi, mà Nham Lực
lại là vẻ phẫn nộ đùng đùng, lớn tiếng nói:
- Đi, cùng chúng ta tới gặp tộc
trưởng.
Nguyệt Cơ tức giận nói:
- Hừ, tên đinh ba tấc nhà ngươi
nói chuyện khách khí một chút, chúng ta không phải là tù nhân của các ngươi.
Nham Lực giận dữ quát:
- Ngươi nói ai là đinh ba tấc ?
Ô quang tái hiện, hai thanh chiến
phủ đã nằm trong tay hắn. Nham Cự vội vã một mặt ôm chặt hắn, một mặt nhìn Nguyệt
Cơ nói:
- Xin lỗi các vị, huynh đệ này của
ta tính tình bất hảo. Tộc trưởng cho mời các vị là muốn hỏi về một số tình huống
ngày hôm qua.
Nguyệt Ngân gật đầu, liếc mắt ý tứ
nhìn Huyền Nguyệt cùng A Ngốc, nói:
- Hảo, vậy chúng ta đi thôi.
Nói xong, hắn đứng lên định đi
ra.
Nham Cự chuyển thân chặn hắn lại,
nói:
- Thỉnh các vị đem binh khí lưu lại
trong gian phòng này.
Miêu Phi cả giận nói:
- Cái gì ? Còn muốn chúng ta để lại
binh khí ? Không được, nếu các ngươi muốn động võ thì chúng ta làm sao ?
Nham Lực cười lạnh nói:
- Chỉ bằng mấy người các người, nếu
thật sự động võ, có binh khí thì làm sao ? Cũng chỉ có thể ngã gục tại tràng
thôi.
Miêu Phi ghét nhất bị người khác
xem thường, nghe vậy hắn giận dữ nói:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi lợi hại
lắm sao? Muốn so tài một chút phải không?
Phương diện hắn am hiểu chính là
kĩ xảo, cũng không có để cương kình hùng hậu của Nham Lực vào trong mắt.
Nguyệt Ngân một bên giữ chặt Miêu
Phi, nhìn thoáng qua khí thế cường đại của Nham Lực, một bên tháo trường kiếm của
mình bỏ qua một bên, nói:
- Tất cả mọi người để binh khí lại.
Nguyệt Cơ cùng Vạn Lý đều không
nói gì thêm, hiển nhiên đối với Nguyệt Ngân vô cùng tin tưởng, trực tiếp đem
binh khí đặt ở trên bàn. Miêu Phi bị Nguyệt Ngân trừng mắt lườm cũng đành tháo
nhuyễn kiếm bên hông ra, vạn phần không cam lòng đặt nó lên bàn.
Đúng lúc này, trong phòng đột
nhiên hiện lên một đạo hồng quang, mọi người kinh ngạc nhìn lại hướng phát ra hồng
quang, chỉ thấy Huyền Nguyệt hì hì cười, mở rộng hai tay nói:
- Ta không có binh khí nha!
Nguyên lai, vừa rồi nàng nhân lúc
bọn Nguyệt Ngân đang tháo bỏ binh khí, dụng Phượng Hoàng Chi Huyết đem ma pháp
trượng của mình cùng Thiên Cương Kiếm của A Ngốc thu vào. Nhưng nàng không biết,
trên ngực A Ngốc còn có một thứ, thiên hạ chí tà – Minh Vương Kiếm.
Nham Lực hừ một tiếng nói:
- Có binh khí hay không ngươi tự
mình biết rõ nhất, khi đến gặp tộc trưởng, chỉ cần ngươi có binh khí trên người
ắt sẽ không tiến vào được, đến lúc đó chết cũng đừng trách chúng ta.
Nói xong, hắn quay đầu đi ra ngoài.
Mọi người đi theo Nham Cự cùng
Nham Lực, dưới sự áp tải của một đám Phổ Nham chiến sĩ, hướng phía trung tâm bộ
lạc đi đến. Qua khoảng nửa tiểu thì thời gian, Nham Cự mang theo bọn họ dừng lại
trước một tòa kiến trúc cao lớn. Tòa kiến trúc này nằm ở trung tâm bộ lạc, tất
cả đều dụng đá để hoàn thành, nhìn bề ngoài giống hình tam giác, cao khoảng hơn
ba mươi thước, rộng cỡ mấy ngàn mét vuông, có thể nói là kiến trúc lớn nhất
trong Nham bộ lạc. Ngoài cửa đá cao ba thước có hơn hai mươi chiến sĩ thủ vệ, bọn
họ cùng khinh kỵ binh lúc trước có sự bất đồng, toàn thân mặc trọng giáp màu
đen, phi thường trầm trọng, khải giáp đem bọn họ hoàn toàn bao trụ bên trong,
ngay cả đầu cũng được một kiện đầu khôi bao lại, làm cho người ngoài không cách
nào nhìn thấy được dung mạo họ. Mỗi trọng giáp binh sĩ đều nắm trong tay một
thanh chiến phủ thật lớn, uy phong lẫm liệt đứng ở nơi đó, chỉ vừa nhìn khí độ
trầm ngưng kia cũng biết là cao thủ phi phàm. Nếu không phải qua khe hở trọng
giáp lộ ra một chút màu sắc của da thì nhìn từ bên ngoài mà nói, những chiến sĩ
đang đứng bất động này tựa hồ như là một pho tượng.
Nham Cự và Nham Lực đi tới trước
mặt hai mươi chiến sĩ này liền dừng lại, nóng nảy táo bạo như Nham Lực thế
nhưng cũng phi thường cung kính cúi đầu hành đại lễ đối với các trọng khải chiến
sĩ này, chỉ chỉ bọn người A Ngốc sau lưng, nói:
- Đề Lỗ chiến sĩ thần thánh, các
ngài hảo. Là tộc trưởng bảo chúng ta dẫn mấy người ngoại tộc này đến bái kiến,
thỉnh các ngài nhường đường.
Hai mươi trọng khải chiến sĩ đồng
thời nghiêng mình tránh qua một bên, không có một âm thanh, cũng không có một
người nói chuyện, động tác hoàn mĩ chỉnh tề thể hiện công phu huấn luyện của họ.
Nham Cự đi tới bên cạnh Nham Lực,
cũng hướng tới hai mươi chiến sĩ này thi hành đại lễ, lúc này mới quay lại gật
đầu nhìn mọi người. Hắn dặn dò:
- Đây là nơi thần thánh nhất
trong Phổ Nham tộc chúng ta – Đề Lỗ Thần Miếu, chỉ có sự tình trọng đại phát
sinh mới có thể ở chỗ này quyết định. Từ giờ trở đi không nên tùy tiện nói chuyện,
cứ đi theo bước chân của ta cùng Nham Lực.
Nham Cự đối với mọi người từ trước
đến nay vẫn đầy thiện ý nên rất được kính trọng, Nguyệt Ngân vội vã gật đầu nói:
- Chúng ta hiểu rõ.
Nham Cự liếc mắt nhìn A Ngốc cùng
Huyền Nguyệt, ngưng trọng nói:
- Trên người các ngươi có binh
khí, tốt nhất là nên giao ra, nếu không một khi bị cơ quan trên cửa thần miếu
phát hiện, Đề Lỗ chiến sĩ sẽ phát động công kích. Đến lúc đó, ai cũng không thể
cứu được các ngươi đâu.
Huyền Nguyệt còn không tin cái lực
lượng nào có thể dò xét ra vật phẩm bên trong Phượng Hoàng Chi Huyết, phẩy phẩy
tay, nói:
- Ta cái gì cũng không có, ngươi
nhìn ta làm chi.
A Ngốc trong lòng nổi lên một trận
xáo trộn, Minh Vương Kiếm giấu trong ngực hắn như thế nào cũng không thể mang
ra, thấy Nham Cự nói nghiêm trọng như vậy, hiển nhiên Đề Lỗ chiến sĩ này phi
thường lợi hại. Do dự một chút, A Ngốc cũng lựa chọn im lặng là tốt nhất. Hắn
không muốn vì lực lượng tà ác của Minh Vương Kiếm mà làm tổn thương người nơi
này.
Nham Cự khe khẽ thở dài, nói:
- Đã như vậy, chúng ta đi thôi.
Nói xong, hắn mang theo mọi người
đi đến Thần Miếu.
Tới trước của Thần Miếu, Nham Lực
đem hai thanh chiến phủ sau lưng mình để sang một bên, lúc này mới ngẩng đầu đi
vào. Nham Cự đi theo sau hắn, tiếp đó là Nguyệt Ngân, Miêu Phi, Vạn Lý, Nguyệt
Cơ cùng Huyền Nguyệt. Quả đúng như Huyền Nguyệt sở liệu, dưới tác dụng của Phượng
Hoàng Chi Huyết, binh khí căn bản là không có bị phát hiện.
============================
Mục lục
<< Chương 24: Tĩnh Tâm chú
>> Chương 26: Đề Lỗ Thần Miếu
============================
Mục lục
<< Chương 24: Tĩnh Tâm chú
>> Chương 26: Đề Lỗ Thần Miếu
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét