Cuối cùng cũng đến phiên A Ngốc,
hắn than thầm trong lòng, bất đắc dĩ đi đến. Đột nhiên, một cỗ kình lực thật lớn
dị thường áp tới làm A Ngốc suýt không thở nổi, tựa hồ như bị đem chôn chặt xuống
đất. Hai mươi Đề Lỗ chiến sĩ chung quanh bỗng nhúc nhích. Ngay lúc A Ngốc tưởng
rằng mình đã bị phát hiện cũng là lúc Minh Vương Kiếm trên ngực đột nhiên truyền
đến một cỗ năng lượng ba động kịch liệt, trong nháy mắt cảm giác lạnh như băng
bao trùm lấy toàn thân hắn, áp lực chung quanh nhất thời biến mất không tăm
tích. Tảng đá xanh trước cửa Thần Miếu đột nhiên toát ra một luồng khói đen,
sau đó nổ “ầm” một tiếng. A Ngốc bị dọa cho nhảy dựng, tưởng rằng cơ quan trước
cửa Thần Miếu đã phát hiện ra vũ khí trên người mình, vội vã dùng hai tay ôm chặt
lấy Minh Vương Kiếm trước ngực. Mặc dù chiêu thức Minh Thiểm hắn mới thử luyện
tập qua một lần, nhưng hắn tựa hồ cảm giác được chắc chắn có thể sử dụng chiêu
thức đó.
Các Đề Lỗ chiến sĩ chung quanh
cũng không còn động đậy, vẫn như cũ khoanh tay cầm chiến phủ đứng im tại chỗ, A
Ngốc bước nhanh vào trong Thần Miếu, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Mồ hôi lạnh
đã thấm ướt y phục bên trong, nỗi sợ hãi vừa rồi qua đi hắn mới chợt nghĩ đến “vì
cái gì vừa rồi mình lại muốn dùng Minh Vương Kiếm?” Nếu Minh Vương Kiếm ra khỏi
vỏ, nếu lực lượng chí tà của nó phát ra, sợ rằng hai mươi Đề Lỗ chiến sĩ chung
quanh đều phải chết. Có lẽ áp lực vô hình kia đã làm cho mình có ý nghĩ vận dụng
Minh Vương Kiếm trong đầu. Buông hai tay đang ôm ngực ra, A Ngốc hít một ngụm
không khí, tâm tình bình phục hơn chút ít, hắn vội vàng bước nhanh đuổi theo bọn
Huyền Nguyệt.
Vào trong Thần Miếu, trước mắt mọi
người là một thông đạo dài, hai bên cứ cách mười thước lại có một ngọn hỏa
đăng, ánh sáng lập lòe tỏa ra không đủ chiếu sáng tạo cho bên trong Thần Miếu một
vẻ phi thường hôn ám. Tất cả mọi người đều để tâm cảnh giác, một bên đi tới, một
bên quan sát bốn phía, có cảm giác như bị ai đó dò xét, giống như trong Thần Miếu
có một loại năng lượng đặc thù.
Huyền Nguyệt quay đầu lại thấy A
Ngốc đang chạy theo, thấp giọng hỏi:
- Ngươi như thế nào lại chậm vậy
?
A Ngốc lắc đầu nói:
- Không có gì, đi mau đi. Nguyệt
Nguyệt, ngươi có cảm giác được nơi này phi thường thần bí?
Huyền Nguyệt gật gật đầu, sờ sờ
lên Phượng Hoàng Chi Huyết ở trên ngực, thấp giọng nói:
- Ở trong tòa Thần Miếu này hình
như có tồn tại một cỗ năng lượng đặc thù, phi thường cường đại.
Nham Cự tựa hồ phát hiện ra thanh
âm Huyền Nguyệt cùng A Ngốc nói chuyện với nhau, hắn quay đầu trừng mắt nhìn bọn
họ. A Ngốc vội vã im miệng, không dám nói thêm câu nào nữa.
Nham Cự cùng Nham Lực mang theo mọi
người ở bên trong Thần Miếu rẽ trái rẽ phải vài lần, đột nhiên phía trước trở
nên sáng sủa, thông đạo cũng trở nên rộng lớn. Đi tiếp về phía trước khoảng hơn
mười thước, hai bên đường đột nhiên dị thường trống trải, cũng không còn xuất
hiện hỏa đăng. Nham Cự cùng Nham Lực đình chỉ cước bộ, Nham Cự cung kính nói:
- Tộc trưởng, chúng ta đã mang bọn
họ đến.
Đột nhiên “phách……..phách” vài tiếng,
không gian chung quanh chợt sáng bừng lên, hơn mười cây hỏa đăng thật lớn đột
nhiên bùng cháy. Nguyên lai đây là một đại sảnh rộng tới hơn mấy trăm thước,
hai bên đại sảnh có khoảng một trăm tên Đề Lỗ chiến sĩ đứng thẳng tắp, giống hệt
mấy chiến sĩ ở bên ngoài, bọn họ cũng mặc trọng giáp kín mít, cầm trong tay một
cây chiến phủ thật lớn. Ở phía trước là một bình đài rất cao, trước bình đài
còn có hai dáng người cao lớn đang đứng, nhìn qua bọn họ khoảng trên dưới sáu
mươi tuổi. Một người thân hình cao lớn, bộ trường bào màu xám ôm khít lấy cơ thể
càng tăng thêm vẻ uy nghi tráng kiện của hắn, mái tóc dài màu nâu để xõa sau
lưng, hai mắt thần quang điện xạ, mục quang loang loáng quét qua người bọn A Ngốc,
có vẻ không được tự nhiên cho lắm. Người bên cạnh hắn toàn thân được bao phủ
trong một bộ ma pháp bào màu đen, hình như là một ma pháp sư, không thấy rõ diện
mạo, làm cho người ta có một loại cảm giác quỷ dị.
Lão nhân mặc trường bào màu xám
vung tay, Nham Cự cùng Nham Lực cúi đầu lui sang một bên, thái độ rất là kính cẩn.
- Ngoại tộc nhân, các ngươi hảo,
hoan nghênh các ngươi tới Đề Lỗ Thần Miếu của Phổ Nham tộc chúng ta. Ta là tộc
trưởng Phổ Nham tộc, tên gọi Nham Phi, còn vị này là Phổ Lâm tiên tri của tộc
chúng ta. Việc phát sinh đối với nhi tử Nham Thạch của ta đúng là chuyện không
ai muốn thấy, hắn bây giờ vẫn còn đang chìm trong đau khổ. Tiểu tử Nham Lực lúc
trước không kìm chế bản thân, đã từng xúc phạm tới các ngươi, ta thay mặt hắn
xin tạ lỗi. Bây giờ, mong các ngươi đem quá trình gặp được nhi tử của ta kể lại
một lượt, không nên giấu diếm điều gì.
Nham Phi vẻ mặt trầm xuống, hiển
nhiên vì chuyện xảy ra với con mình mà phi thường khó chịu.
Nghe cung cách nói chuyện khách
khí của Nham Phi, Nguyệt Ngân không khỏi thở phào nhẹ nhõm, tiến lên một bước
nói:
- Tôn kính tộc trưởng Phổ Nham tộc,
ngài hảo. Mấy người chúng ta đều là dong binh, đang chuẩn bị đến bên kia Thiên
Nguyên tộc để hoàn thành một nhiệm vụ. Trên đường đi qua lãnh địa của quý tộc……….
Năng lực biểu đạt của Nguyệt Ngân
rất tốt, hắn đem chuyện như thế nào gặp được Nham Thạch, sau đó sự tình phát
sinh ra sao hết thảy nói lại một lượt.
Nghe xong tự thuật của Nguyệt
Ngân, Nham Phi cúi đầu trầm tư. Thật lâu sau, hắn nhìn về phía hắc bào nhân bên
cạnh nói:
- Phổ Lâm tiên tri, sự kiện này
ngài thấy thế nào ?
Thanh âm già nua trầm thấp vang
lên trong đại sảnh:
- Tộc trưởng, với năng lực của ta
chỉ có thể nhìn thấy một ít ảnh tượng trong tương lai, không thể đoán định tất
cả. Ta đã xem qua thi thể của Vân Nhi cùng tình trạng Nham Thạch, có thể khẳng
định một điều những người ngoại tộc này không phải là hung thủ sát hại Vân Nhi.
Chẳng lẽ ngài không nhìn ra, bọn họ đều là thân đồng trinh sao? Ngài có nhớ khi
Nham Thạch còn nhỏ ta đã từng nói qua, năm hai mươi sáu tuổi hắn sẽ gặp một kiếp
nạn, chuyện này đối với hắn có ảnh hưởng phi thường trọng đại. Kiếp nạn này mặc
dù đả kích hắn rất lớn nhưng cũng không có làm thương tổn đến tính mạng của hắn,
lúc kiếp nạn phát sinh cũng là lúc bắt đầu một trang mới trong cuộc đời hắn, hắn
sẽ gặp được quý nhân. Vị quý nhân kia là người có khả năng đem theo binh khí
trên người vào trong Thần Miếu. Chỉ cần có người ấy, Nham Thạch tất hóa hiểm
thành an. Bất quá, nếu lần này hắn lỡ giết nhầm người vô tội trước khi tỉnh lại
từ trong trạng thái cuồng hóa, vậy thì quãng đời còn lại của hắn sẽ mãi mãi
chìm trong địa ngục.
Nham Phi không hiểu, nói:
- Phổ Lâm tiên tri, ngài nói vị
quý nhân kia là ai ?
Phổ Lâm tiên tri bỏ chiếc mũ trùm
đầu màu đen, để lộ ra một đầu tóc bạc phơ, gương mặt già nua đầy những vết nhăn
mỏi mệt, nhưng ông lại có một đôi mắt vô cùng trong sáng, tựa hồ có khả năng
nhìn thấu tất cả mọi sự việc trên thế gian này. Cho dù là Huyền Nguyệt coi trời
bằng vung nhưng khi thấy được ánh mắt này cũng không khỏi cúi đầu nể phục.
Trong đại sảnh, chỉ duy nhất A Ngốc có thể cùng ông đối mặt mà không hề e ngại.
Phổ Lâm tiên tri lướt mắt nhìn qua A Ngốc, lại nói:
- Người này đã xuất hiện, cũng là
một trong những vị ngoại nhân này. Nhưng trời có thiên cơ, không thể dễ dàng tiết
lộ, thỉnh tộc trưởng đối đãi với bọn họ thật tử tế. Từ ngày mai bắt đầu cho bọn
họ ở chung với Nham Thạch, tất có khả năng làm cho hắn từ trong bi thương tỉnh
lại. Bất quá, trước đó ngài nhất định phải bố trí bảo vệ Nham Thạch thật an
toàn.
Trong mắt Nham Phi toát ra một
tia vui mừng, nói:
- Cám ơn ngài, Phổ Lâm tiên tri.
Nham Cự, Nham Lực, buổi tối hôm nay sẽ do các ngươi thống lĩnh chiến sĩ trong tộc
bảo vệ an toàn cho Nham Thạch.
Nham Lực có chút buồn bực, đáp:
- Tôn kính Phổ Lâm tiên tri, nếu
trong những ngoại tộc nhân này có vị quý nhân mà ngài nói, vì cái gì không cho
bọn họ ở cùng Nham Thạch đại ca ngay từ hôm nay? Như vậy chẳng phải bọn họ sẽ
có khả năng làm cho Nham Thạch đại ca khôi phục lại nhanh hơn sao ?
Phổ Lâm tiên tri hiền lành cười,
nói:
- Nham Lực, ngươi cũng thật lỗ
mãng. Hết thảy đều có thiên ý an bài, ta không tiện nói nhiều, cứ theo phân phó
của tộc trưởng mà làm đi.
Nham Cự lôi kéo Nham Lực, nói:
- Xin vâng theo ý chỉ của tộc trưởng.
Nham Phi khẽ liếc mắt nhìn Phổ
Lâm tiên tri, sau đó quay lại bọn A Ngốc, nói:
- Tốt lắm, Nham Lực, ngươi mang
các vị khách ngoại tộc đi nghỉ ngơi trước. Sáng sớm mai theo lời tiên tri đã
nói, xin các vị bắt đầu ở cùng với Nham Thạch.
Nham Lực đáp ứng một tiếng, ánh mắt
nhìn bọn A Ngốc cũng nhu hòa hơn rất nhiều, nhàn nhạt nói:
- Các vị, xin mời.
Khi bọn A Ngốc định theo Nham Cự
cùng Nham Lực rời đi, Phổ Lâm tiên tri đột nhiên nói:
- Chờ một chút.
Mọi người mờ mịt quay đầu nhìn lại.
Phổ Lâm tiên tri nói:
- Vị tiểu huynh đệ cùng tiểu thư
này, xin các vị lưu lại một chút. Ta có chút chuyện muốn nói với các vị.
Không cần Phổ Lâm chỉ ra đích
xác, Huyền Nguyệt cùng A Ngốc đồng thời cảm giác được người ông nói đến chính
là mình. Huyền Nguyệt hỏi:
- Ngài có lời gì muốn nói? Không
thể nói ngay bây giờ sao?
Trong mắt Huyền Nguyệt, ngoại trừ
phụ thân nàng là Hồng Y Giáo Chủ và Giáo Hoàng ra, vị lão tiên tri trước mắt
này chính là người khiến cho nàng cảm thấy vô cùng kính nể, tự nhiên ngữ khí
nói chuyện cũng nhỏ đi không ít.
Phổ Lâm tiên tri mỉm cười, nói:
- Là có chút chuyện muốn nói
riêng cùng các vị. Chẳng lẽ các vị không muốn nghe lão già này kể chuyện phiếm
sao?
Nụ cười hiền lành của Phổ Lâm
kích động thật sâu tới A Ngốc, cảm giác thân thiết đó giống như một làn sóng ấm
áp, nhẹ nhàng xoa dịu tâm hồn hắn, mặc dù chỉ là lần đầu gặp mặt nhưng tựa hồ
như đã quen biết từ lâu.
Nguyệt Ngân liếc mắt ý tứ nhìn
Huyền Nguyệt, nói:
- Lão tiên tri có chuyện muốn nói
với các người, vậy chúng ta về trước.
Nham Phi ho khan một tiếng, nói:
- Nham Cự, Nham Lực, các ngươi
còn không mau dẫn khách đi nghỉ ngơi. An toàn buổi tối của Nham Thạch sẽ do các
ngươi phụ trách, ngàn vạn lần không được sơ xuất đó.
Nham Cự cùng Nham Lực nhìn nhau,
khom người nói:
- Vâng!
Nói xong, hai người dẫn bọn Nguyệt
Ngân theo lối cũ trở ra, đi đến đại môn Đề Lỗ Thần Miếu. Chỉ có A Ngốc cùng Huyền
Nguyệt ở lại.
Phổ Lâm tiên tri nhắm mắt lại,
nói:
- Bây giờ cũng sắp tới giờ cơm
chiều rồi. Tộc trưởng, ngài còn một số việc phải làm, hãy nhớ kĩ những lời ta
nói .
Nham Phi mặc dù thân là tộc trưởng
Phổ Nham tộc, nhưng hình như hắn đối với vị tế tự già nua này phi thường tôn trọng,
nghe vậy thong thả gật đầu:
- Ta đi trước đây, Phổ Lâm tiên
tri.
Nói xong, hắn bước nhanh ra
ngoài. Trong đại sảnh thần miếu, ngoại trừ hơn trăm tên Đề Lỗ chiến sĩ đang đứng
bất động ở hai bên, còn lại cũng chỉ có Huyền Nguyệt, A Ngốc cùng vị Phổ Lâm
tiên tri huyền bí kia.
Phổ Lâm tiên tri từ từ đi xuống
theo một cái thang bắc trên bình đài, thân thể lão liên tục run rẩy, nhìn qua cảm
giác cực kì suy yếu, tựa hồ hoàn toàn phải dựa vào mộc trượng trong tay để chống
đỡ thân thể.
A Ngốc nhìn Phổ Lâm tiên tri tập
tễnh từng bước, trong lòng nổi lên một trận không đành, hắn vội bước lên dìu
cánh tay lão. Khi hắn đưa tay đỡ lấy thân thể Phổ Lâm tiên tri cũng là lúc
trong mắt lão hiện lên một đạo tinh mang, A Ngốc cảm giác được bản thân mình tựa
hồ đều bị nhìn thấu, toàn thân một trận phát lạnh.
Phổ Lâm tiên tri thở dài, nói:
- Già…….thật sự là già rồi. Đi
thôi, hài tử, ta đưa các ngươi tới một chỗ này.
Nói xong, ông quay người xuống hướng
phía Huyền Nguyệt ngoắc ngoắc, ý bảo nàng cùng tới. Khi đến gần, Huyền Nguyệt
so với A Ngốc còn kinh hãi hơn nhiều. Từ thái độ cung kính của bọn Nham Phi thì
có thể thấy được, lão nhân tóc bạc trắng này trong Phổ Nham tộc tuyệt đối có một
địa vị chí cao vô thượng, nhưng vì cái gì ông ta lại giữ mình cùng A Ngốc - hai
ngoại tộc nhân lại? Phổ Nham tộc không phải rất ghét tiếp xúc với người ngoài
sao? Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Huyền Nguyệt vẫn đi tới, không biết vì cái gì
chính mình lại dễ dàng nghe lời như vậy, nhưng nàng tuyệt đối hiểu rõ, vị Phổ
Lâm tiên tri này đối với mình cùng A Ngốc không có chút ác ý nào.
Phổ Lâm tiên tri nhìn Huyền Nguyệt
đang đi tới bên cạnh mình, nói:
- Tiểu cô nương, ngươi đối với
lão già này lo lắng gì sao? Nói cho các ngươi biết, Đề Lỗ Thần Miếu là nơi thần
thánh nhất trong Phổ Nham tộc chúng ta. Ở nơi đây, tuyệt đối không ý niệm tà ác
nào có thể tồn tại, nếu không, nhất định sẽ bị thiên thần trừng phạt. Ài, các
hài tử, ta đã đợi các ngươi rất lâu……….rất lâu rồi.
Vừa nói xong, trên người Phổ Lâm
tiên tri đột nhiên sinh ra một cỗ hấp lực cường đại, gắt gao giữ chặt Huyền
Nguyệt cùng A Ngốc bên cạnh mình, lão giơ mộc trượng trong tay lên, thấp giọng
niệm vài câu chú ngữ. Quang mang chợt lóe, Huyền Nguyệt cùng A Ngốc đột nhiên cảm
giác được mình đang tiến vào trong một thế giới khác, thân thể đã không còn
nghe theo sự khống chế của bản thân. Khắp nơi chung quanh đều tràn ngập những sắc
thái không thể tưởng tượng nổi, từng điểm ngũ thải quang mang lững lờ trôi lướt
qua cơ thể, cảm giác mê muội tràn ngập. Bọn họ muốn hét lên, nhưng hết lần này
tới lần khác đều không thể phát ra âm thanh, muốn giãy dụa cũng khống chế không
nổi thân thể. Bên cạnh bọn họ, Phổ Lâm tiên tri nhắm nghiền hai mắt, thấp giọng
ngâm xướng chú ngữ. Trước mắt bỗng tối sầm, tất cả các quang điểm đều biến mất,
đang lúc Huyền Nguyệt cùng A Ngốc giật mình, không hiểu chuyện gì mới xảy ra
thì trước mắt đột nhiên bừng sáng, cảm giác toàn thân chợt trở lại, cỗ hấp lực
cường đại tỏa ra từ Phổ Lâm tiên tri cũng tiêu thất không thấy đâu.
A Ngốc cùng Huyền Nguyệt phát hiện,
bọn họ đang ở trong một thông đạo, dưới chân là một ma pháp lục mang tinh thật
lớn, trên lục mang tinh phiêu phù rất nhiều những phù hào phức tạp, A Ngốc
đương nhiên không biết gì, nhưng ngay cả Huyền Nguyệt xuất thân từ thần thánh
giáo đình cũng không hiểu được. Hai bên vách tường được khảm rất nhiều những tiểu
bảo thạch màu đỏ đang không ngừng tản mát ra quang mang nhàn nhạt, với nhãn lực
của A Ngốc cũng chỉ miễn cưỡng có thể nhìn thấy sự vật trong vòng mười thước.
Huyền Nguyệt biết rất rõ, những bảo thạch này có tên là Hỏa Vân Thạch, mặc dù
không phải quá trân quý, nhưng trong một lúc lại xuất hiện với số lượng nhiều
như vậy cũng làm cho người ta kinh ngạc. Hơn nữa, muốn làm cho Hỏa Vân Thạch
sáng lên phải có ma pháp lực duy trì. Xem ra, Đề Lỗ Thần Miếu này còn ẩn chứa
không ít bí mật.
Phổ Lâm tiên tri dường như không
để ý gì, vẫn đứng bất động ở một bên. Huyền Nguyệt trong lòng khẩn trương, vội
vã xuất ra ma pháp Chiếu Minh Thuật – quang hệ ma pháp bình thường nhất. Nhưng
nàng bỗng giật mình phát hiện, không khí chung quanh tựa hồ như không có ma
pháp nguyên tố tồn tại. Bất luận nàng có ngâm xướng thế nào đều không sinh ra
chút gì ma pháp ba động.
- Hài tử, đừng thử nữa, ở chỗ này
ngoại trừ ta ra bất luận là kẻ nào cũng không sử dụng được ma pháp. Nơi này có
thể nói là lĩnh vực của ta.
Nói xong, ông lại huy động ma
pháp trượng trong tay, thông đạo trống trải đột nhiên xuất hiện một cỗ ma pháp
phong hệ, nhẹ nhàng đem thân thể ba người bay lên, chậm rãi đưa vào sâu bên
trong. Từ quãng đó, cứ cách khoảng một trăm thước mới có thêm một viên Hỏa Vân
Thạch tỏa ra ánh sáng lờ mờ. Huyền Nguyệt biết, vị Phổ Lâm tiên tri trước mắt
này trình độ ma pháp đã đạt tới cảnh giới cao thâm phi thường, ma pháp lúc trước
ông sử dụng có thể chính là truyền tống ma pháp trận trong truyền thuyết, ma
pháp này ngay cả cha nàng cũng chưa từng thấy qua. Mà trong lúc này, phong hệ
ma pháp ông sử dụng mặc dù không tính là cái gì lợi hại cho lắm, nhưng ở địa
phương không có chút ma pháp nguyên tố nào như nơi đây sử dụng một loại ma pháp
không sở trường, hơn nữa lại rất nhẹ nhàng, tựa hồ không hề phí lực, điều này
làm cho nàng cực kỳ kinh ngạc. A Ngốc mặc dù giật mình vì đủ loại sự việc phát
sinh nhưng hắn vẫn không có mở miệng, đối với Phổ Lâm tiên tri dường như hắn có
một loại cảm giác tín nhiệm vô cùng kì diệu, khiến cho trong lòng hắn không có
gì phải sợ hãi.
Không biết đã qua bao nhiêu thời
gian, phong hệ ma pháp biến mất, ba người hạ xuống mặt đất. Trước mặt bọn họ có
một cánh cửa đá rất lớn, hai bên cửa đá có hai gã Đề Lỗ chiến sĩ đang canh giữ.
Hai Đề Lỗ chiến sĩ này so với những người bên ngoài có chút bất đồng, hai người
này chẳng những càng thêm cao lớn, hơn nữa khôi giáp trên người bọn họ còn phát
ra quang mang màu vàng nhạt. Khi ba người hạ xuống mặt đất, chiến phủ trong tay
bọn họ loáng lên giao cùng một chỗ, ngăn cản đường đi đến. Khí thế cường đại mà
uy nghiêm từ trên người hai Đề Lỗ chiến sĩ phát ra, trong nháy mắt bao vây lấy
ba người vào bên trong. Áp lực khủng khiếp làm cho A Ngốc cùng Huyền Nguyệt
suýt chút nữa không thở nổi, bọn họ căn bản không thể sinh ra được một ý niệm
chống đỡ trong đầu. Hai gã Đề Lỗ chiến sĩ này thật sự quá mạnh mẽ, khí thế cường
đại phong tỏa làm cho bọn A Ngốc hoàn toàn không thể động đậy.
Phổ Lâm tiên tri dường như không
biết đến tình huống A Ngốc cùng Huyền Nguyệt đang trải qua, vẫn đứng bất động mà
hình như áp lực của Đề Lỗ chiến sĩ đối với hắn cũng không gây ảnh hưởng gì.
Áp lực khủng khiếp càng ngày càng
tăng đã làm cho thân thể của Huyền Nguyệt cùng A Ngốc dần dần không duy trì được
nữa, A Ngốc nhìn hình dáng thống khổ của Huyền Nguyệt, trong đầu đau đớn một trận,
hắn gầm lên một tiếng, đem Sanh Sanh đấu khí trong cơ thể thúc động tới cực hạn.
Một tầng quang mang màu trắng nhàn nhạt tỏa ra, che chở trước mặt Huyền Nguyệt.
Huyền Nguyệt chợt cảm thấy toàn
thân nhẹ nhõm, cơ thể đã hơi nhúc nhích được, nàng quay đầu lại nhìn A Ngốc, chỉ
thấy hắn đã nửa quỳ trên mặt đất, từng giọt mồ hôi thống khổ trên trán nhỏ xuống
tong tong, tầng quang mang màu trắng đang che chở trước mặt mình cũng không ngừng
rung động, nàng hiểu được, A Ngốc đã đem tất cả áp lực chuyển lên người hắn.
Sau một thoáng giật mình, đầu óc nàng chợt tỉnh táo, hắn làm như thế hết thảy
là để bảo vệ mình a! Tình cảm ấm áp tràn ngập trong lòng, nàng không chút do dự
lấy Phượng Hoàng Chi Huyết từ trong ngực áo ra.
Tựa hồ như cảm giác được sự nguy
hiểm, Phượng Hoàng Chi Huyết ngay lập tức tỏa ra hồng quang khác thường, dung
nhập vào bên trong đấu khí màu trắng của A Ngốc, chống cự lại áp lực thật lớn
kia.
A Ngốc đã đạt tới cực hạn chịu đựng,
một tia máu từ từ chảy xuống khóe miệng hắn. Đúng lúc này hồng quang của Phượng
Hoàng Chi Huyết tỏa đến, đại bộ phận áp lực đã được chống đỡ, làm cho hắn dễ thở
hơn rất nhiều. Dưới tình huống nguy hiểm trước mắt, A Ngốc cắn răng hạ quyết định,
tay phải thò vào ngực áo nắm lấy chuôi Minh Vương Kiếm. Cảm giác lạnh như băng
mà tràn ngập khí tà ác chợt tỏa ra nồng đậm, một tầng quang mang màu xám nhàn
nhạt từ trong ngực A Ngốc xuất hiện, liền đó hồng quang của Phượng Hoàng Chi
Huyết chợt tối sầm lại. Dưới tác dụng của tam sắc quang mang, áp lực trên thân
của A Ngốc cùng Huyền Nguyệt đều bị đẩy lui xa ba thước.
Hai gã Đề Lỗ chiến sĩ tựa hồ cảm
giác được biến hóa trên người bọn A Ngốc, chiến phủ trong tay giơ lên, bộ dáng
chuẩn bị công kích.
Huyền Nguyệt cùng A Ngốc vô cùng
kinh hãi, vừa rồi chỉ là áp lực thôi cũng đủ làm cho hai người phải chật vật đối
phó. Nếu hai tên chiến sĩ vô cùng cường đại trước mặt này phát ra công kích, hậu
quả sau đó thật không dám tưởng tượng. Huyền Nguyệt khẽ nhếch khóe môi, chuẩn bị
ngâm xướng chú ngữ cực mạnh của Phượng Hoàng Chi Huyết, còn A Ngốc cũng tạo tư
thế, tùy thời có thể tung ra Minh Tự Cửu Quyết.
A Ngốc rõ ràng cảm giác được, tà
khí của Minh Vương Kiếm tuy mạnh, nhưng chỉ dựa vào tà khí thì không thể làm tổn
thương đến Huyền Nguyệt dưới sự bảo vệ của Phượng Hoàng Chi Huyết. Mà vị Phổ
Lâm tiên tri huyền bí kia không phải mối lo lắng của hắn, điều hắn phải đối phó
chỉ là gã chiến sĩ dị thường cường đại này thôi.
Khi song phương đang chuẩn bị
phát ra công kích cũng là lúc Phổ Lâm tiên tri đột nhiên mở bừng con mắt, lão
nhàn nhạt nói:
- Được rồi, ngừng lại đi.
Hai đạo quang mang màu lam từ
trên người lão phát ra, xuyên thấu qua tầng phòng ngự của A Ngốc cùng Huyền
Nguyệt, trực tiếp bắn lên mi tâm hai gã Đề Lỗ chiến sĩ. Hai gã Đề Lỗ chiến sĩ đồng
thời thu hồi chiến phủ, lui lại chỗ cũ, áp lực cũng biến mất, tựa hồ như chưa từng
phát sinh chuyện gì.
A Ngốc cùng Huyền Nguyệt đều cảm
thấy thân thể yếu ớt, mềm nhũn. A Ngốc chịu áp lực nhiều nhất, nhịn không được
phun ra một bụm máu tươi, toàn thân suy yếu quỳ ở nơi đó, không ngừng hổn hển.
Huyền Nguyệt cũng không tốt hơn bao nhiêu, sắc mặt tái nhợt, y phục toàn thân ướt
đẫm mồ hôi, tay phải nắm chặt Phượng Hoàng Chi Huyết, căm tức nhìn Phổ Lâm tiên
tri.
Hai luồng quang mang nhu hòa màu
trắng từ trong tay Phổ Lâm tiên tri phát ra, nhanh chóng bao trụ lấy A Ngốc
cùng Huyền Nguyệt. Dưới tác dụng của quang mang, hai người đồng thời cảm giác
được toàn thân ấm áp, thoải mái nói không nên lời, những mệt mỏi cùng vết
thương tinh thần lúc trước dường như đã hoàn toàn biến mất. A Ngốc đứng lên, có
chút không hiểu ngơ ngác liếc mắt nhìn Huyền Nguyệt, sau đó mới quay sang hỏi
Phổ Lâm:
- Tiên tri, chuyện này là sao ?
Trên mặt Phổ Lâm tiên tri toát
lên một nụ cười hiền lành, thở dài một tiếng, nói:
- Đúng là nó rồi: “Thiện Lương
cùng Tà Ác kết hợp, Quang Minh cùng Hắc Ám thống nhất, Phượng Hoàng Chi Huyết dẫn
đường, xuyên qua mọi trở ngại. Chúng ta rốt cuộc đã gặp mặt, các ngươi chính là
người bọn ta đã đợi ba mươi năm nay a!
Đừng nói A Ngốc không hiểu gì,
ngay cả tuyệt đỉnh thông minh như Huyền Nguyệt cũng ngẩn người ra. Nàng sẵng giọng
nói:
- Phổ Lâm tiên tri, có phải là
ông nên giải thích với chúng ta một chút không ?
Phổ Lâm tiên tri liếc mắt nhìn
Huyền Nguyệt, nói:
- Sau hai cánh cửa đá này là nơi
lưu trữ bí mật ngàn năm của Phổ Nham tộc chúng ta, các ngươi tìm đến nơi đây
hoàn toàn là do sự chỉ dẫn của thiên thần. Các hài tử, sau khi các ngươi cùng
ta tiến vào trong đó, vận mệnh của các ngươi sẽ hoàn toàn thay đổi, hết thảy đều
dựa theo phương hướng của thiên thần đã chỉ dẫn mà phát triển. Đi thôi, vào bên
trong ta sẽ nói cho các ngươi biết tất cả. Ba mươi năm………..ba mươi năm a, rốt cục
ta cũng đã đợi được.
Nói xong, mộc trượng trong tay
lão nhẹ nhàng vung lên, hai cánh cửa đá to lớn chậm rãi khai mở, ở bên trong là
một màn đen sẫm. Phổ Lâm tiên tri ngừng lại một chút rồi nói:
- Theo ta qua đây đi.
Nói xong, tựa hồ như cõi lòng lão
đang chứa đầy tâm sự, chậm rãi đi đến.
Huyền Nguyệt nhìn A Ngốc bước đi
bên cạnh mình, quan thiết hỏi:
- Ngươi thế nào ? Không có việc
gì chứ ?
A Ngốc vẫn còn sợ hãi liếc mắt
nhìn hai Đề Lỗ Chiến Sĩ đứng gác bên cửa, lắc lắc đầu nói:
- Ta không có việc gì, chúng ta
đi thôi.
Huyền Nguyệt gật đầu, đã tới nơi
này rồi, căn bản không còn đường quay lại, cũng chỉ có thể tiến từng bước một về
phía trước mà thôi. Hai người đi theo Phổ Lâm tiên tri, tiến vào bức màn đen sẫm
đằng sau cánh cửa đá. Khi bọn họ mới bước vào trong được một bước, cánh cửa đá
phía sau lưng đột nhiên dịch chuyển, tiếng “kin kít” thật lớn không ngừng quanh
quẩn vang vọng trong không gian thạch động trống trải.
Huyền Nguyệt chấn động thân thể,
nàng vội vã nắm chặt lấy bàn tay to bè ấm áp của A Ngốc, thanh âm có chút run rẩy
nói:
- A Ngốc, ngươi………ngươi phải bảo
vệ ta nha.
Ở địa phương quỷ dị mà thần bí
này, cho dù gan lớn như Huyền Nguyệt cũng không khỏi sợ hãi.
A Ngốc lần đầu tiên cảm giác được
sự nhỏ bé cùng bất lực của Huyền Nguyệt, trong lòng hắn không khỏi nổi lên ý niệm
bảo vệ, nắm thật chặt tay nàng, toàn thân hắn tản mát ra một tầng quang mang
màu trắng nhàn nhạt, đem Huyền Nguyệt cùng bản thân mình bao trụ ở trong. Huyền
Nguyệt cảm thấy toàn thân trở nên ấm áp, dễ chịu hơn rất nhiều, cả thân hình đều
tựa vào lồng ngực A Ngốc, tựa hồ như chỉ có nơi đó mới làm cho nàng cảm thấy
yên bình. <TC247: con bé này rất giỏi
lợi dung ah>
Đây là một không gian tối om kín
mít, không có chút ánh sáng lọt vào, nhưng thần kỳ chính là ở chỗ này cũng
không có thấy cảm giác ngột ngạt.
- Lấy tên của ta, triệu hồi lực
lượng, xuất hiện đi, lực lượng của thần.
Thanh âm già nua của Phổ Lâm tiên
tri vang lên, chung quanh đột nhiên bừng sáng, Huyền Nguyệt cùng A Ngốc lúc này
mới giật mình phát hiện, đây là một cái thạch động lớn đến kinh người, mà ánh
sáng chính là từ trên những viên bảo thạch khảm trên tường phát ra, quang mang
màu vàng nhàn nhạt đem đến cho thạch động chút quang minh, xua đi sự âm u hắc
ám. Phổ Lâm tiên tri đang đứng trước một thạch bích ở trung tâm động quật,
chung quanh thạch bích, kể cả trên đỉnh động quật đều được những hình điêu khắc
bao trùm, dưới ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ những viên bảo thạch, bích họa
trên vách đá như mờ mờ ảo ảo, có vẻ quỷ dị vô cùng.
Phổ Lâm tiên tri thong thả đi tới
bên cạnh A Ngốc cùng Huyền Nguyệt, thở dài một tiếng nói:
- Các hài tử, đây chính là địa
phương đã ghi lại ngàn năm lịch sử của Phổ Nham tộc chúng ta.
Huyền Nguyệt nhíu mày nói:
- Ngàn năm lịch sử của Phổ Nham tộc
các ngài có quan hệ gì với chúng ta ? Vì cái gì lại dẫn chúng ta đến nơi này?
Phổ Lâm cũng không có trực tiếp
trả lời của hỏi của Huyền Nguyệt, mỉm cười nói:
- Tiểu cô nương, ngươi xem ta năm
nay bao nhiêu tuổi rồi ?
Huyền Nguyệt nghi hoặc nhìn thần
sắc của hắn, nói:
- Ngài già như vậy, như thế nào
cũng phải tám chín mươi rồi a!
Trong mắt Phổ Lâm hiện lên một
tia bi ai, lắc lắc đầu, nói:
- Nham Phi tộc trưởng từ nhỏ lớn
lên cùng ta, hắn năm nay sáu mươi hai tuổi, mà ta so với hắn chỉ nhỏ hơn một tuổi.
Huyền Nguyệt cùng A Ngốc đồng thời
giật mình, Phổ Lâm cười cười tự giễu:
- Các ngươi biết vì cái gì ta mới
gần sáu mươi mốt tuổi lại có vẻ già nua thế không ?
A Ngốc mờ mịt lắc đầu, Huyền Nguyệt
thanh âm có chút yếu ớt:
- Chẳng lẽ…….chẳng lẽ là vì cái
danh xưng tiên tri đó ?
Phổ Lâm tiên tri gật đầu nói:
- Ngươi nói đúng, tiên tri như ta
cùng các tế tự tại thần thánh giáo đình giống nhau, chúng ta đều là tín phụng
giả trung thành nhất của thiên thần. Trên đại lục, tiên tri như ta so với tế tự
của thần thánh giáo đình ít hơn nhiều lắm, nhưng về năng lực thì tuyệt đối hơn
hẳn bọn họ.
Nói đến đây, trong mắt Phổ Lâm hiện
lên hai đạo tinh mang:
- Cái ta hơn bọn họ, chính là
năng lực dự đoán tương lai. Các hài tử, tiên tri của Phổ Nham tộc chúng ta ở
trong thị tộc có quyền lực tuyệt đối, cho dù là tộc trưởng cũng phải cúi đầu
nghe lời phân phó. Phổ Nham tộc có tổng cộng ba mươi mấy bộ lạc, nơi này là bộ
lạc lớn nhất, mà Đề Lỗ Thần Miếu chính là địa phương để cúng bái thiên thần, dự
đoán tương lai. Tiên tri của Phổ Nham tộc mỗi đời chỉ có một người, đều là do
tiên tri đời trước chỉ định. Có thể nói ta là người thiên phú cao nhất trong
các đời tiên tri từ trước đến nay. Mấy năm trước đã xảy ra hiện tượng Huyết Nhật
Hàng Lâm, tiểu cô nương của thần thánh giáo đình, ngươi biết không ?
Huyền Nguyệt trong lòng chấn động,
thất thanh nói:
- Ngài nói là đại kiếp ngàn năm
sao? Ngài……..ngài như thế nào lại biết ta là người của thần thánh giáo đình ?
Phổ Lâm mỉm cười nói:
- Chỉ cần sáng suốt một chút đều
có thể thấy, trên người ngươi phát ra hơi thở thần thánh, cũng không phải quang
hệ ma pháp sư bình thường có khả năng tạo ra. Nếu ta đoán không lầm thì trưởng
bối của ngươi chắc chắn phải là một trong bốn vị Hồng Y Tế Tự, hơn nữa, có khả
năng đem giáo đình chí bảo – Phượng Hoàng Chi Huyết cho ngươi mang theo, vậy
ngươi cùng Giáo Hoàng đại nhân nhất định phải có quan hệ không tầm thường. Ta
nói có đúng không ?
Huyền Nguyệt mờ mịt gật đầu:
- Vậy ngài gọi chúng ta tới nơi
này, chẳng lẽ là cùng đại kiếp ngàn năm có quan hệ ?
A Ngốc giật mình nhìn Huyền Nguyệt
và Phổ Lâm, nói:
- Đại kiếp ngàn năm là cái gì ?
Nó cùng trận huyết vũ năm năm về trước có quan hệ gì không ?
Huyền Nguyệt hừ một tiếng, nói:
- “Huyết nhật đương không, tất xuất
yêu nghiệt, huyết vũ tát thế, kiếp nạn tương thành”, đại kiếp ngàn năm sẽ giáng
xuống đại lục. Truyền thuyết này chẳng lẽ ngươi không biết ?
A Ngốc mờ mịt nói:
- Không biết! vậy đại kiếp ngàn
năm nay cùng chúng ta có cái quan hệ gì?
Phổ Lâm thở dài, nói:
- Nếu cùng các ngươi không có
quan hệ, ta cũng sẽ không đưa các ngươi vào nơi này. Là do thiên thần đã chỉ dẫn
các ngươi tới đây, hỡi những cứu thế chủ ngàn năm vĩ đại.
A Ngốc còn chưa có phản ứng, Huyền
Nguyệt đã giật bắn người, toàn thân run rẩy, nói:
- Ngài nói cái gì ? Ngài nói
chúng ta chính là cứu thế chủ của kiếp nạn ngàn năm sao?
Danh từ Cứu Thế Chủ này nàng phi
thường hiểu rõ, ngày Huyết Nhật Hàng Lâm năm năm về trước, Giáo Hoàng đã ban bố
mệnh lệnh cho tất cả thần chức nhân viên xuất phát tìm kiếm vị cứu thế chủ sắp
xuất hiện. Mà chỉ dẫn của Giáo Hoàng đưa xuống chỉ có một câu: “Thiện Lương –
Tà Ác – Long – Phượng – Ái”. Mấy từ ngữ không rõ nghĩa này đã làm cho các thần
chức nhân viên hao tâm tổn trí, cực lực kiếm tìm, nhưng năm năm qua đến một
chút hồi âm cũng không có. Giáo Hoàng đã từng nói qua, nếu không thể tìm thấy cứu
thế chủ, thiên hạ tất sẽ đại loạn, khắp nơi đại lục sẽ bị nhấn chìm trong xương
máu chết chóc.
Phổ Lâm tiên tri xoay người nhìn
A Ngốc cùng Huyền Nguyệt, nói:
- Giáo hoàng đại nhân mặc dù thần
lực thông thiên, nhưng dù sao hắn cũng xuất thân từ tế tự. Sở dĩ ta có thể biết
rõ các ngươi là cứu thế chủ chính bởi vì thân phận tiên tri của ta. Tại ba mươi
năm trước, khi Huyết Nhật còn chưa giáng xuống, ta dụng ba mươi năm tánh mạng cầu
xin thiên thần vĩ đại chỉ lối cho vận mệnh của Phổ Nham tộc chúng ta, rốt cuộc
đã thấy được con đường mà tộc nhân phải đi, nhưng con đường này cùng cứu thế chủ
lại có quan hệ. Cho nên các ngươi nhìn ta mới thấy vẻ già nua như thế. Ta năm
nay sáu mươi mốt tuổi, mất thêm ba mươi năm tánh mạng thì tự nhiên thành bộ
dáng chín mươi mốt tuổi. Hài tử, đem những ẩn ngữ về cứu thế chủ mà ngươi biết
nói ra đi.
Huyền Nguyệt toàn thân rung động,
mà A Ngốc đứng bên cạnh vẫn còn chưa hiểu được nàng cùng Phổ Lâm đang nói về
chuyện gì.
- Giáo hoàng đại nhân lúc trước
cùng Huyết Nhật Hàng Lâm đối kháng, cũng là lúc thấy được một chút về tung tích
của cứu thế chủ, nhưng cũng chỉ có mấy từ mơ hồ mà thôi : Thiện Lương – Tà Ác –
Long - Phượng – Ái.
Mặc dù đây là bí mật của giáo đình,
nhưng Huyền Nguyệt vẫn không do dự nói ra. Vị tiên tri già nua trước mặt này
làm cho nàng có một loại cảm giác sùng kính.
Trong mắt Phổ Lâm quang mang đại
phóng, vui vẻ nói:
- Vậy là đúng rồi, thần lực của Giáo
Hoàng đại nhân cũng thực là cao thâm. Cho dù đang chống cự Huyết Nhật Hàng Lâm
mà vẫn có thể thấy được một ít chỉ dẫn. Nếu không phải có Giáo Hoàng đại nhân
cùng các vị tế tự, kiếp nạn sớm đã xảy ra từ năm năm trước. Bất quá, thời gian
bây giờ đã không còn nhiều lắm, đến khi tới chu kì ngàn năm thần thánh lịch, kiếp
nạn sẽ không thể ngăn cản. Ta hao phí ba mươi năm sinh mạng, cuối cùng đã có được
toàn văn chỉ dẫn: “Thiện Lương cùng Tà Ác kết hợp, Quang Minh cùng Hắc Ám thống
nhất, Phượng Hoàng Chi Huyết dẫn đường, xuyên qua mọi cách trở, Thần Long Chi
Huyết kết hợp, luyến ái trường tồn”. Trong câu này có bao hàm cả những từ ngữ của
giáo hoàng đại nhân, vậy là không sai rồi. Các ngươi chính là những thiên thần
cứu thế chủ.
A Ngốc phát hiện, bàn tay nhỏ bé
của Huyền Nguyệt đang tràn ngập mồ hôi lạnh! Cứu thế chủ? Danh từ này đối với hắn
mà nói thật quá xa lạ, không nhịn được buột miệng:
- Cái gì là cứu thế chủ ?
Phổ Lâm tiên tri miễn cưỡng kiềm
chế nội tâm đang hưng phấn, giải thích:
- Cứu thế chủ chính là người được
thiên thần chỉ dẫn, giải trừ kiếp nạn cho tất cả loài người. Huyết Nhật Hàng
Lâm đã xảy ra, đáng lý kiếp nạn cũng sẽ tới. Nhưng Giáo Hoàng đại nhân cùng các
vị tế tự bằng thần lực tinh thuần của mình đã nghịch thiên nhi hành, mạnh mẽ đẩy
lui kiếp nạn được một thời gian. Điều gì phải đến thì sẽ đến, cuối cùng rồi nó
cũng xảy ra. Nhưng các thiên thần cũng không có bỏ rơi chúng ta, vẫn chiếu cố đến
chúng ta. Dưới chỉ dẫn của người đã xuất hiện các ngươi, có thể ngăn cơn sóng dữ,
quét sạch tà ác, hỡi cứu thể chủ, thiên thần đã chỉ dẫn cho các ngươi đến cứu
nhân gian.
Huyền Nguyệt nhíu mày nói:
- Phổ Lâm tiên tri, ngài có lý do
gì chứng minh chúng ta là cứu thế chủ ?
Phổ Lâm mỉm cười, nói:
- Ta đương nhiên là có rất nhiều
lý do, từ từ sẽ giải thích cho các ngươi biết. Trước hết hãy cho ta biết, các
ngươi tên gọi là gì ?
Huyền Nguyệt nói:
- Hắn kêu A Ngốc, ta là Huyền
Nguyệt. Phổ Lâm tiên tri, ngài mau nói cho ta biết đi.
Phổ Lâm gật đầu, nói:
- Thiện Lương cùng Tà Ác kết hợp
chính là nói về A Ngốc. A Ngốc là một đứa nhỏ thiện lương, nhưng trên người hắn
lại tồn tại chí tà lực lượng.
Huyền Nguyệt cả kinh, nhìn về
phía A Ngốc. A Ngốc sợ hãi ôm chặt Minh Vương Kiếm trước ngực, cuống quít xua
tay:
- Không …….. không, cho tới bây
giờ ta chưa có làm chuyện gì xấu a!
Phổ Lâm mỉm cười nói:
- Ngươi đừng nên kích động như thế,
theo lời của ta tà ác là một vật, còn thiện lương là phẩm chất của ngươi. Ngươi
biết vì cái gì ta xác định được ngươi là Thiện Lương cùng Tà Ác kết hợp không ?
Vì biểu hiện vừa rồi để cứu Huyền Nguyệt.
- Ngươi xem!
Không biết từ đâu, lão lấy ra một
thủy tinh cầu. Phổ Lâm thấp giọng niệm vài câu chú ngữ, trên thủy tinh cầu phát
ra quang mang nhàn nhạt, bên trong mơ hồ xuất hiện một vài ảnh tượng. Hình ảnh
dần dần rõ ràng lên, đúng là cảnh tượng bọn người A Ngốc chuẩn bị tiến vào Đề Lỗ
Thần Miếu. Mấy người phía trước đi vào không có cái gì đặc thù, mà khi Huyền
Nguyệt đi vào trong thần miếu cũng là lúc thân ảnh của nàng biến thành màu đỏ
nhàn nhạt, một tầng năng lượng mang hình dáng của Bất Tử Phượng Hoàng bao trụ lấy
nàng vào bên trong. Còn khi A Ngốc đi tới đại môn thần miếu thì toàn thân tán
phát ra quang mang màu xám, thủy tinh cầu tối sầm lại, ảnh tượng cũng biến mất.
Thu hồi thủy tinh cầu, Phổ Lâm cười nói:
- Đây là cảnh tượng các ngươi tiến
vào trong thần miếu, còn Tham Tuân phòng ngự ma pháp trận lại bị A Ngốc phá. Vốn
cho dù ngươi có lợi hại hơn gấp mấy lần đi nữa cũng không thể phá hư ma pháp trận
của ta, nhưng vật chí tà trên người ngươi thì có thể, minh bạch chưa ! Mà sau
khi ngươi tiến vào trong thần miếu, đủ loại biểu hiện của ngươi đã nói cho ta
biết tâm tính của ngươi rất lương thiện. Cho nên ta càng thêm khẳng định, ngươi
chính là cứu thế chủ.
Câu “Thiện Lương cùng Tà Ác kết hợp” chính là
để nói về ngươi, còn “Quang Minh và Hắc Ám thống nhất” để chỉ năng lực lúc đó
ngươi cùng Huyền Nguyệt sử dụng. Vật chí tà kia mang đến cho ngươi năng lượng hắc
ám, mà Huyền Nguyệt lại xuất thân từ thần thánh giáo đinh, cũng là đại biểu của
Quang Minh. Trước đây ta cũng không nghĩ cứu thế chủ là hai người, đến khi ta
phát hiện trên người Huyền Nguyệt có vật chí bảo của thần thánh giáo đình – Phượng
Hoàng Chi Huyết thì mới nảy sinh ra ý nghĩ này. Phượng Hoàng Chi Huyết dẫn đường,
chẳng phải nói về Huyền Nguyệt sao? Còn Thần Long Chi Huyết kết hợp, chút nữa
ta sẽ cho các ngươi biết. Chỉ câu “luyến ái trường tồn” là ta không rõ, cái này
cũng chỉ có thể do các ngươi tự mình lĩnh ngộ sau này thôi.
A Ngốc cùng Huyền Nguyệt kinh ngạc
nhìn nhau, bọn họ đều không nghĩ đến sự tình lại diễn ra như thế. Huyền Nguyệt
nói:
- Phổ Lâm tiên tri, chẳng lẽ ngài
gọi chúng ta đến nơi này là để xác nhận thân phận cứu thế chủ của chúng ta sao?
Ta thực sự không phải cứu thế chủ đâu, với tu vi cao thâm như các người mà còn
không làm nên chuyện, ta cùng A Ngốc làm sao có thể ! Còn có một chuyện ta
không rõ, vì cái gì ngài lại hao phí ba mươi năm sinh mạng để tiên đoán sự kiện
cứu thế chủ này ? Trên đại lục, mọi chuyện có lẽ phải giao cho thần thánh giáo
đình mới đúng a. Cho dù kiếp nạn giáng xuống cũng vị tất đã uy hiếp tới Phổ
Nham tộc các ngươi?
============================
Mục lục
<< Chương 25: Phổ Nham địch ý
>> Chương 27: Bí mật Phổ Nham tộc
============================
Mục lục
<< Chương 25: Phổ Nham địch ý
>> Chương 27: Bí mật Phổ Nham tộc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét