Trận đồ kim sắc chậm rãi lan tỏa hiện ra trước mặt Mục Trần,
những sợi linh lực quang phức tạp đan xen vẽ nên một linh trận, toát ra dao động
cuồng bạo.
Diệp Khinh Linh không
phải là Linh Trận sư, nhìn vào dĩ nhiên như nông dân đi đúc kiếm, thế nhưng trận
đồ quái đản trong mắt người thường thì Duẫn nhi lại nhìn hiểu rõ ràng.
Đôi mắt nhắm chặt của
Mục Trần cũng dần dần mở ra, ngẩng lên nhìn trận pháp kim sắc to lớn trước mặt,
thần sắc cũng tỏ ra nghiêm trọng. Đây chính là lần đầu tiên hắn chân chính dùng
sức mạnh bản thân để bố trí thành công một linh trận cấp 2.
Mà trận đồ này chính
là thứ phụ thân hắn, Mục Phong vất vả cày ải tìm kiếm khắp Bắc Linh cảnh để mua
tặng hắn trước khi lên đường. Với thiên phú quái quỷ của hắn, cấu trúc trận
pháp đã sớm được hắn học thuộc nằm lòng, nhưng cũng vì số lượng linh ấn ngưng tụ
còn chưa đủ nên mấy ngày trước vẫn chưa thi triển ra.
- Tiếp theo phiền
ngươi một chút.
Linh trận bố trí thành công, Mục Trần quay qua cười nói với
Diệp Khinh Linh.
Diệp Khinh Linh ngẩn
người không hiểu, cô bé Duẫn nhi lại đắc ý cười khì:
- Tỷ tỷ bờm, Mục Trần
ca ca muốn tỷ đi dụ mấy con linh thú kia chạy qua đây cho hắn dùng linh trận
đánh chết.
Diệp Khinh Linh trợn
trừng nhìn Duẫn nhi, dở khóc dở cười, do dự hỏi:
- Ngươi chắc chắn
linh trận này đủ sức đánh chết ba con linh thú cao cấp?
Dù cho Mục Trần có
cái linh trận cấp 2 này cũng khá lợi hại, nhưng mà linh thú cao cấp da dày thịt
béo, lực phòng ngự rất mạnh, muốn nhất kích tất sát thì không dễ chút nào.
- Yên tâm đi, ta lo
được mà.
Mục Trần mỉm cười trả
lời.
Diệp Khinh Linh dù có
nghi hoặc thêm cũng không nói nữa, trăn trối trách móc vài câu với Duẫn nhi rồi
lầu bầu phóng ra, chạy vào trong sơn cốc trước mặt.
- Duẫn nhi.
Mục Trần thấy Diệp
Khinh Linh đã đi xa, mới vẫy tay gọi cô bé nhỏ, rồi nói nhỏ gì đó với Duẫn nhi.
Khi Mục Trần vừa bày
bố trận địa xong xuôi, thì trên vách núi có hai bóng người chui tọt vào hai
doanh trại cách nhau không xa lắm. Trong trại người qua người lại đông lớp lớp,
mỗi bên đều có chừng trăm người.
- Lão đại, có người định
chiếm đoạt Thần Phách Âm Dương Chi!
Trong lều trại chủ,
tin tức vừa báo một bóng người liền bật thẳng đứng dậy, áo trắng phất phới, ngạo
khí cao ngất cười khẩy:
- Ai dám ra tay? Chẳng
lẽ là Cát Hải? Hắn can đảm vậy sao?
- Không phải Cát Hải,
là một bang hội khác, có vẻ là Diệp bang.
Tên trinh sát trả lời.
- Diệp bang? Diệp
Khinh Linh?
Nam tử áo trắng cau
mày cười lớn:
- Ra là mỹ nhân a,
nàng cũng gan góc đấy, dám đoạt bảo vật trong mắt ta.
- Lão đại, bây giờ
làm gì?
- Còn làm gì nữa? Chuẩn
bị ra tay, tiểu mỹ nhân dám cướp đồ của bổn thiếu gia, vậy thì lần này cướp
luôn cả người, ha ha!
Nam tử áo trắng cười
vang dội, vung tay lên đã phóng ra ngoài trại, một đám người đông đúc cũng
nhanh chóng lao theo.
Cùng lúc đó, bên phía
doanh trại bên kia cũng có một đám người đông đảo phóng ra, hướng thẳng đến sơn
cốc trong núi.
"Grééééec!"
Sau khi Diệp Khinh
Linh tiến vào sơn cốc được một lát, thình lình có tiếng rống đinh tai nhức óc
vang dội núi rừng, khiến cho cả sơn cố rung động, linh lưc cuồng bạo bùng nổ
phóng lên cao.
Diệp Khinh Linh như một
tia sáng bọc trong linh lực hùng hậu bắn người phóng ra khỏi cốc khẩu. Phía sau
nàng, ba con linh thú họ chim khổng lồ màu xanh với sải cánh hơn mười trượng
bay theo đuổi sát. Đôi cánh khổng lồ đập xuống, linh lực cuồn cuộn quanh móng
vuốt sắc nhọn vồ tới Diệp Khinh Linh.
Tiếc là thân pháp của
Diệp Khinh Linh cực kỳ ảo diệu, như lá cây trong gió. Gió lay động, lá cuốn
theo mà không rách, nhẹ nhàng tránh thoát những thế công cấp tốc của ba con điểu
linh thú cao cấp. Bất quá linh lực của chúng quá mức dữ dội khiến cho nàng hơi
mất thăng bằng chao đảo bất ổn một chút.
Lấy sức lực một mình
muốn quậy cả ba con linh thú cao cấp cùng một lúc hiển nhiên cũng không dễ dàng
cho lắm.
Diệp Khinh Linh dẫn
ba con điểu linh thú cao cấp chạy thẳng đến chỗ Mục Trần mai phục, hắn cũng đang
gắt gao nhìn chằm chằm vào ba con mồi đang phóng tới, gương mặt càng lúc càng
thêm nghiêm túc.
Kim trận chậm rãi
chuyển động, linh lực kim sắc tràn ngập, kim quang càng lúc càng sáng, như được
làm bằng vàng.
- Chuẩn bị tiếp ứng.
Mục Trần khẽ nhắc đám
người Vương Thịnh.
- Được!
Vương Thịnh lập tức
đáp lời, linh lực trong người bắt đầu vận chuyển, vẫn tập trung quan sát ba con
phi điểu giang cánh tấn công Diệp Khinh Linh, đợi đến khi nàng dụ chúng đến phạm
vi công kích, thình lình cả bọn đồng loạt bùng nổ, vô số công kích liên miên bất
tận bao trùm trời đất đánh tới ba con phi điểu.
"Đùng
đùng!"
Rất nhiều công kích
trúng đích, tia lửa lóe lên chóa mắt, thân hình ba con linh thú cao cấp như kim
thiết, chẳng hề tạo ra mấy thương tổn cho nó, bất quá lại đủ sức khiến cho
chúng nó bị khựng lại một lát.
Diệp Khinh Linh lợi dụng
khoảnh khắc ngắn ngủi đó lập tức thoát khỏi thế công vây sát của linh thú,
nhanh chóng chạy về triền núi, thở hổn hển bảo Mục Trần:
- Tới phiên ngươi.
Mục Trần gật đầu cười,
con ngươi lợi hại khóa chặt vào ba linh thú đang lao tới. Hai tay hắn khép lại,
kim trận sau lưng bộc phát kim quang chói mắt, linh lực cuồng bạo tuôn ra.
"Grééééec!"
Ba con điểu linh thú
cao cấp dường như cũng phát hiện ra dao động nguy hiểm, tốc độ bay tới cũng chậm
lại, ré lên dữ tợn, linh lực hùng hậu ngập tràn cơ thể.
- Kim Luận Liệt trận!
Mục Trần quát lên,
kim quang mãnh liệt như mặt trời rực sáng từ trong kim trận bạo liệt, ngưng tụ
thành một trụ ánh sáng hoàng kim to hơn 10 trượng bắn ra.
"Vù!"
Trụ sáng bắn ra, lại
hóa thành một vòng tròn kim sắc đầy răng cưa, điên cuống xoáy gấp, phát ra những
âm thanh lạnh da đầu như tiếng cưa sắt cắt vào gỗ, đang xé toang không trung.
- Đi!
Mục Trần búng ngón
tay nhẹ nhàng, quang luân bắn tới như tia chớp xé rách thiên không công kích ba
con linh thú cao cấp.
Kim luân bắn tới, ba
con chim lông lá đều dựng lên hoảng kinh, hẳn nhiên sự đe dọa kinh khủng từ kim
luân kia khiến chúng cảm thấy nguy hiểm trí mạng.
Chỉ thoáng chần chờ một
giây, chúng nó liền quay đầu gấp gáp đập cánh bay đi trốn. Linh thú cao cấp đã có
được một chút linh trí, biết phân nặng nhẹ may rủi. Chúng nó biết rõ nếu để cho
kim luân đáng sợ kia chạm phải, ắt phải thịt nát xương tan.
- Còn muốn chạy?
Mục Trần cười nhạt,
tiêu phí công phu to lớn bố trí linh trận cấp 2 mà để cho bọn kia chạy mất thì
chẳng phải bỏ công vô ích sao.
Tâm thần điều khiển
kim luân tăng tốc, như tia sét phá không, "đùng" một tiếng lập tức
theo sát một con chim, rồi mạnh mẽ đánh trúng lưng nó.
"Roẹt,
rééééééét!"
Kim luân xoay tròn với
tốc độ cực cao mang theo lực sát thương kinh hoàng, đối diện linh thú cao cấp
có lực sát thương khủng bố cũng dễ dàng xé nát tầng phòng ngự da thịt, xuyên
qua cơ thể nó bay ra ngoài.
Máu tươi tung tóe ngập
trời.
Trong tiếng ré thảm
thương và tiếng kim luân xoáy tròn, điểu linh thú cao cấp đầu tiên từ không
trung rụng xuống như sung.
Kim luân cấp tốc giải
quyết gọn ghẽ một con điểu linh thú, nhưng thế công không giảm, lập tức bắn
theo con thứ hai, con thứ ba, đều dễ dàng đột kích xuyên thủng cơ thể chúng nó.
Máu tươi đỏ thẫm hóa
thành đám sương vương vãi không trung, như một đám mây máu lững lờ từ từ hạ xuống
đất. Kim luân sau khi liên tiếp xuyên thủng cả ba linh thú mới dần dần tiêu tán
sau khi hao phí hết linh lực.
Mục Trần nhìn chằm chằm
vào đám mây máu ngập trời kia, hắn có thể cảm giác rõ hai con linh thú cao cấp
sau không chết ngay tức khắc như con đầu, dù sao kim luân ở lần miểu sát thứ nhất
tốn hao lượng linh lực cũng khá nhiều.
"Grééééec!"
Trong đám mây máu, tiếng
ré hung lệ vang lên, hai con điểu linh thú cao cấp dũng mãnh lao ra, cặp mắt đỏ
ngầu tập trung vào Mục Trần, hai cánh đập vỗ liên hồi lao tới thẳng tắp.
- Cẩn thận!
Diệp Khinh Linh giật
mình định ra tay.
Thế nhưng Mục Trần chẳng
hề quay đầu bỏ chạy, chỉ cười gằn nguy hiểm:
- Giãy chết thôi mà!
Hai tay hắn nắm chặt,
bàn tay lại hình thành rất nhiều linh ấn dung hòa vào không khí, lôi quang như
điện ngưng tụ, lấy tốc độ chớp giật hình thành một linh trận nữa.
- Cửu Thiên Lôi trận!
"Đùng!"
Sấm sét cuồng bạo như
rắn điện gào thét tuôn ra, hung hăng nện lên đầu hai con linh thú cao cấp đã trọng
thương điên cuồng trả thù.
"Uỳnh!"
Hai linh thú trúng phải
công kích nghiêm trọng, máu tươi lại bắn tung tóe, thậm chí một con nổ tung đầu,
trong tiếng rít gào phẫn nộ không cam lòng rơi thẳng xuống đất, nhuộm đỏ nền đá
núi.
Diệp Khinh Linh,
Vương Thịnh và đám người Diệp bang nhìn Mục Trần nhanh chóng tạo thành linh trận
thứ hai liên tiếp nghênh địch cũng run rẩy chấn động, quả thật tốc độ quá kinh
hoàng.
- Nếu Duẫn nhi có thể
bày linh trận nhanh như vậy thì tốt biết mấy.
Diệp Khinh Linh bất
giác nghĩ tới Duẫn nhi. Mục Trần bố trí linh trận căn bản chẳng bị dao động ngoại
giới ảnh hưởng chút nào. Sợ hãi, bối rối, lo lắng... tất cả đều bị hắn ngăn
cách hoàn toàn. Còn Duẫn nhi thì ngược lại, chỉ cần một cái giật mình là bố trí
linh trận không nổi. Thật chẳng biết nàng cần đến bao nhiêu thời gian tôi luyện
mới đạt được trình độ lâm nguy bất loạn, ngộ biến bất kinh như Mục Trần đây.
- Tinh phách linh thú
các ngươi mau thu lấy rồi theo ta nhanh.
Mục Trần nhanh chóng
giải quyết gọn ba con linh thú, chỉ khẽ nói gấp một câu, thân hình vừa động liền
nhảy tới cốc khẩu, chỉ vài giây đã mất hút trong sơn cốc.
Sơn cốc xanh um, linh
khí nồng đậm, mọc đầy đủ các loại linh thụ linh quả trân quý. Quả nhiên chỗ này
là cái bảo tàng như Cát Hải mô tả.
Mục Trần chỉ tùy ý đảo
mắt nhìn qua, rồi tập trung lao tiếp vào sâu trong cốc, mấy gốc linh thụ và đám
linh quả này cũng tốt, bất quá thứ hắn muốn tìm còn trân quý hơn nữa kia.
Mục Trần bước nhanh rồi
cũng dừng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm vào một vị trí trên vách đó, hào quang
ngưng tụ xanh biếc. Hắn nheo mắt tập trung vào luồng sáng xanh trên đó.
Bên trong hào quang
là một gốc linh chi chừng một xích, nhìn thoáng qua như được mài dũa từ ngọc
bích tạo thành, trong suốt mà sáng loáng, linh lực hãi người đang chầm chậm
toát ra.
Đôi mắt Mục Trần tỏ ra
cực kỳ nóng cháy.
- Thần Phách Âm Dương
Chi!
==============================
Mục lục
<< Chương 123: Đoạt bảo
>> Chương 125: Thần Phách Âm Dương Chi
Mục lục
<< Chương 123: Đoạt bảo
>> Chương 125: Thần Phách Âm Dương Chi
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét