Trong rừng rậm, một đám đông đang chật vật bỏ chạy, dẫn đầu
là Cát Hải mặt mũi máu me tung tóe, vết sẹo trên mặt co giật nhìn cực kỳ xấu xí
và dữ tợn kinh khủng, mấy người đi bên cạnh nhìn mà rùng mình không thôi.
- Đại ca!
Cát Thanh cẩn thận khẽ
gọi một tiếng:
- Chúng ta dễ dàng
cho bọn hắn cái tin tức kia như vậy sao? Nếu lỡ như Mục Trần đoạt được Thần
Phách Âm Dương Chi, thực lực lại tăng lên, đến lúc đó.....
Hắn nói còn chưa nói
hết, đôi mắt đỏ lạnh lùng của Cát Hải đã phóng tới, khiến cho hắn run rẩy ngậm
miệng, len lén liếc nhìn đại ca của hắn.
Cát Hải chậm rãi nhìn
ra phía sau lưng, đôi mắt vẫn dữ tợn như trước, nghiến răng nói
- Muốn đoạt được Thần
Phách Âm Dương Chi, nào có dễ dàng như vậy!
- Ngươi thật cho rằng ta không ra tay đoạt bảo vì e ngại ba
con súc sinh kia sao? Bọn nó tuy có thực lực lợi hại, nhưng linh trí ngu đần,
biện pháp thu phục chúng nó thì thiếu gì. Bất quá, loại kỳ bảo như Thần Phách
Âm Dương Chi, không lẽ chỉ có chúng ta mới phát hiện ra hay sao?
- Còn có kẻ khác?
Cát Thanh cả kinh.
- Hừ! Hai đám người
kia cũng chẳng kẻ nào lương thiện, luôn chăm chú quan sát Thần Phách Âm Dương
Chi, bất quá vì còn e ngại nhau nên chưa bên nào dám ra tay trước, nếu Mục Trần
dám đi, chắc chắn ba con hổ tranh nhau không chết cũng bị thương.
Cát Hải điềm nhiên
nói:
- Hai đám người kia,
mặc dù thủ lĩnh của bọn nó không có tham gia Linh Lộ, nhưng hai tên đó gia cảnh
bất phàm, nhờ có tài nguyên gia tộc mà thực lực không hề kém so với ta. Mục Trần
dám đi cướp món ăn trong miệng bọn họ, vậy thì xem có đủ bản lĩnh không đã.
- Đến lúc đó chúng ta
lại âm thầm ẩn nấp, tìm cơ hội giải quyết hết toàn bộ, đoạt lấy Thần Phách Âm
Dương Chi vào tay mình, lúc đó thực lực của ta lại tăng tiến mạnh lên Thần
Phách cảnh trung kỳ. Với sức mạnh đó trong Bắc Thương giới này sẽ không có quá
nhiều đối thủ.
Cát Thanh nghe rõ đầu
đuôi liền mừng rỡ cười lớn:
- Vẫn là đại ca sáng
suốt, tiểu tử kia muốn kiếm lợi trong ta đại ca, không ngờ bị đại ca tính kế.
Cát Hải chỉ cười lạnh,
bất quá trong trí não cũng hiện lên nét cười khẽ trên gương mặt tuấn tú của tên
kia, trái tim như muốn đóng băng. Hắn vội cắn môi đề tỉnh tinh thần, đè cảm
giác sợ hãi kia xuống.
- Mặt khác, các ngươi
phao tin ra ngoài cho ta, bảo rằng Linh Lộ Huyết Họa giả Mục Trần đã tới Bắc
Thương giới.
Cát Hải lạnh lùng gằn
từng tiếng.
- Tên kia trong Linh
Lộ chuốc oán với nhiều kẻ lợi hại, chắc hẳn Bắc Thương giới lúc này bọn chúng
cũng lọt vào không ít, khẳng định khi bọn họ nghe được cái tin này, khà khà, Mục
Trần cũng có thể hiểu bị chơi đùa là như thế nào.
- Dạ!
Diệp bang, doanh trại
vô cùng náo nhiệt, mọi người vẫn còn đang chìm đắm bàn tán trận chiến khi nãy,
một mực nhìn về Mục Trần với ánh mắt kính sợ và tò mò.
Ai mà ngờ được tên
kia vẻ ngoài khá bình thường, luôn mỉm cười ôn hòa nhã nhặn lại là người đáng sợ
đến mức đó, đánh cho cường giả như Cát Hải thê thảm lê lết, quay đầu chạy bán sống
bán chết.
- Mục Trần ca ca,
ngươi thật lợi hại!
Duẫn nhi không chút
che giấu sự sùng bái của mình, đôi mắt xinh tươi trong sáng nhìn mãi không rời
Mục Trần, cô bé thật ra không có hiểu mấy về cái chữ lợi hại là thế nào, chỉ
đơn thuần lúc nãy thấy hắn biểu hiện rất xuất sắc.
Mục Trần cười túm lấy
hai đuôi tóc ngoe nguẩy đáng yêu của Duẫn nhi, lúc này Diệp bang đã thu dọn
doanh trại, chuẩn bị hành quân về phương hướng mà trước đó Cát Hải chỉ.
- Chúng ta sau khi đến
gần khu vực đó thì để phần lớn mọi người nghỉ ngơi, chỉ nên dẫn theo vài người
có thực lực cao một chút đi thăm dò trước.
Diệp Khinh Linh bàn bạc
với Mục Trần.
Mục Trần gật đầu, loại
chuyện thế này đông người chưa hẳn là tốt, mà còn dễ đánh rắn động cỏ.
- Thần Phách Âm Dương
Chi khá quý hiếm, Cát Hải có thể phát hiện ra thì không chừng người khác cũng
thừa sức tìm thấy, nên hành động cẩn thận một chút.
Mục Trần phân tích,
lưu manh như hắn dĩ nhiên không thể nào khờ dại cho rằng tên Cát Hải vì quá sợ
hãi mà thành thật với hắn, vốn dĩ làm việc gì cũng cần phải cẩn thận.
Diệp Khinh Linh khẽ gật.
- Bất quá dù sao
chúng ta cũng có một vũ khí bí mật.
Mục Trần đột nhiên cười,
vuốt ve mái tóc hai đuôi của Duẫn nhi. Cô bé này cũng là Linh Trận sư cấp 2, lại
còn có được trạng thái Tâm Trận. Thật ra nếu so chiến lực tổng thể bộc phát
hoàn toàn, có lẽ cả Diệp Khinh Linh cũng phải chịu kém Duẫn nhi, chẳng qua nha
đầu kia kinh nghiệm chiến đấu quá kém, dễ bị kích động khi đối địch. Linh Trận
sư lâm trận đối chiến với người khác mà bị khích tướng thì căn bản đã bị phế mất
một nửa năng lực.
- Nha đầu kia?
Diệp Khinh Linh tròn
mắt bất đắc dĩ, Duẫn nhi thiên phú linh trận cực cao, nếu phát huy được đầy đủ
thì vô cùng lợi hại, bất quá cô bé vừa nhát gan lại tham ăn.
Duẫn nhi nhìn thấy bộ
dáng bất đắc dĩ của Diệp Khinh Linh, tức máu chu miệng làm mặt quỷ, cho rằng tỷ
tỷ lại ghét bỏ nàng.
- Nàng dù sao cũng
còn khá nhỏ, chỉ cần tôi luyện thêm một chút thì tự mình chống đỡ một phía cũng
không phải là không thể.
Mục Trần vẫn cảm thấy
đó là điều bình thường, cô bé nhỏ hơn hẳn vài tuổi lại thường ở trong chăn êm đệm
ấm, được cưng chiều thành thói quen, đợi về sau được rèn luyện nhiều hơn tự
nhiên sẽ có tính tự lập.
- Vẫn là Mục Trần ca
ca rất tốt.
Duẫn nhi ôm lấy cánh
tay Mục Trần nhõng nhẽo cười khì.
Diệp Khinh Linh trừng
mắt dọa cô bé, nhưng cũng không để ý thêm, quay đi dặn dò phân công mọi người.
Khoảng nửa giờ sau,
Diệp bang đã sẵn sàng xuất phát. Diệp Khinh Linh dẫn đầu đoàn người đông đảo
như thủy triều di chuyển về hướng tây bắc địa vực.
Một số lượng người
đông đúc như vậy cùng di chuyển, hẳn nhiên sẽ khiến cho nhiều con mắt chú ý, bất
quá Diệp bang cũng có danh tiếng không nhỏ, những người kia thấy họ cũng không
dám có tâm tư gì lớn, thành ra suốt đường đi chỉ gặp một số linh thú cản đường
đều bị họ nhanh tay giải quyết, còn những chuyện khác lại khá thuận buồm xuôi
gió.
Cứ bình lặng di chuyển
như thế, đến gần chạng vạng tối, đại đội mới dần giảm tốc độ dừng lại.
Rừng rậm bất chợt bị
cắt bởi tầng tầng lớp lớp núi non trùng điểm lên nhau, vách núi hiểm trở chỉ
lên tận trời mây, đủ loại tiếng rống, gào, kêu, hú vang vọng trong các hẻm núi.
- Theo như Cát Hải mô
tả, có lẽ là ở đây.
Diệp Khinh Linh nhìn
về dãy núi trùng điệp, quay sang thông báo với Mục Trần.
- Chọn ra vài người
chuẩn bị vào núi đi.
Mục Trần khẽ gật đầu,
khu vực này có vẻ bí ẩn, nếu không cố ý tìm kiếm thì không có chuyện vô tình
nhìn thấy những sơn cốc lẩn khuất đâu đó.
Diệp Khinh Linh chỉ
ra vài người trong số tinh anh Diệp bang, có khoảng 20 người được chọn, đa số đều
có thực lực Linh Luân cảnh trung kỳ, còn có Vương Thịnh và vài người nữa có thực
lực Linh Luân cảnh hậu kỳ.
- Mặc Lĩnh, ngươi cứ
cùng với bọn họ chờ bọn ta quay về.
Mục Trần dặn dò Mặc
Lĩnh, tên kia chỉ đành gật đầu, thực lực bản thân ở chỗ này cũng chẳng là gì,
chứ đừng nói là nổi bật. Cố mà đi theo đôi khi chỉ vướng chân chứ đừng nói là
không giúp được nhiều.
- Đi!
Mục Trần thấy mọi sự
đã an bài thỏa đáng, không kéo dài thời gian nữa mà dẫn đầu lao đi vào vùng núi
lớn. Diệp Khinh Linh dẫn theo Duẫn nhi, Vương Thịnh và tinh anh Diệp bang đuổi
theo.
Trong núi có không ít
linh thú, thế nhưng mục tiêu của Mục Trần vẫn chưa nhìn thấy đâu, thành ra
không làm phiền bọn linh thú khó chơi đó, chỉ đi theo những đường vòng tránh né
tiến sâu vào núi.
Một đường chạy đi chừng
10 phút, sau đó cả bọn ngừng lại trên một sườn núi, đưa mắt nhìn về trước, có một
cái khe ở giữa ba ngọn núi hợp vây vừa vặn hình thành một sơn cốc, xung quanh
toàn là vách đá dựng đứng, đại thụ chọc trời, tạo thành một bức tường tự nhiên
vững chắc che lấp cả sơn cốc.
Mục Trần đặt chân trên
triền núi, nhìn vào sơn cốc, hắn mơ hồ cảm thấy ba cỗ khí tức hung ác bên đó.
Khí tức này đúng là của linh thú cao cấp, thực lực ngang ngửa cường giả Thần
Phách cảnh sơ kỳ.
- Ba con linh thú Thần
Phách cảnh sơ kỳ.
Mục Trần nhìn qua
thông báo cho mấy người Diệp Khinh Linh. Diệp Khinh Linh sắc mặt bình thường,
nhưng bọn người như Vương Thịnh thì tim đập liên hồi, xưa nay chưa bao giờ dám
đối đầu linh thú cao cấp chứ đừng nói liệp sát một lúc cả ba con.
- Ba con linh thú này
phải giải quyết nhanh gọn, tránh đại chiến tạo động tĩnh quá lớn mà hấp dẫn
linh thú khác hoặc thế lực khác tìm đến đây.
Mục Trần chậm rãi
nói.
- Muốn nhanh cũng
không nhanh được, đám người chúng ta chỉ có Mục ca và Diệp tỷ đủ khả năng đơn
chiến đối phó linh thú cao cấp thôi.
Vương Thịnh nhăn nhó.
Mục Trần thì mỉm cười:
- Ba con linh thú này
để ta đối phó, các ngươi chú ý những động tĩnh khác.
Nghe hắn nói thế, cả
Vương Thịnh lẫn Diệp Khinh Linh cũng biến sắc. Mục Trần muốn dùng sức một mình
đối phó ba con linh thú Thần Phách cảnh sơ kỳ? Khó khăn hơn đánh nhau với Cát Hải
nhiều lắm a.
- Đừng lo, ta cũng
không định đưa mặt đánh lộn với chúng nó đâu.
Mục Trần mỉm cười:
- Duẫn nhi không phải
đã nói rồi sao, ta cũng là Linh Trận sư.
Diệp Khinh Linh tròn
mắt. Đúng là Duẫn nhi có nói, bất quá mấy ai để ý kia chứ, nhưng mà cho dù hắn
là Linh Trận sư cũng làm sao đủ sức đối phó một lúc ba con linh thú cao cấp? Trừ
phi hắn có linh trận cấp 2 cực mạnh nào đó mà có thể bố trí thành công.
Mười đầu ngón tay của
Mục Trần đã bắt đầu có hào quang lóe ra, hình thành từng đạo linh ấn nho nhỏ.
Có đến 30 đạo linh ấn!
Diệp Khinh Linh môi mỏng
run run lắp bắp. 30 linh ấn? Người này đúng là Linh Trận sư cấp 2?
Mục Trần chậm rãi nhắm
mắt, dùng ngón tay vẽ nên những đường cong ngoằn nghèo khó hiểu. 30 linh ấn
nhanh chóng lần lượt dung hòa vào không khí, biến mất đâu đó không thấy, rồi một
cỗ linh lực dao động kinh hoàng tản mát ra.
Duẫn nhi bên cạnh
cũng sắc mặt biến ảo kỳ dị, đôi mắt rung rinh nhìn Mục Trần, giọng nói giòn
tan:
- Mục Trần ca ca cũng
có thể tiến vào trạng thái Tâm Trận a!
Diệp Khinh Linh lại
tiếp tục chấn động. Trạng thái Tâm Trận! Là tỷ tỷ của Duẫn nhi, nàng dĩ nhiên
biết rõ trạng thái này đối với Linh Trận sư lợi hại ra sao. Thật không ngờ Mục
Trần không chỉ là Linh Trận sư cấp 2, còn nắm giữ được trạng thái huyền diệu đó
giống hệt Duẫn nhi.
- Không hổ là người
có tư cách được đánh giá cấp Vương của Linh Lộ a!
Diệp Khinh Linh thở
dài, dù cho hắn nửa đường bị gạt ra ngoài, nhưng vẫn chẳng hề tầm thường chút
nào.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét