Trong rừng, lửa bốc cao, vài khoanh thịt nướng xoay đều, mùi
hương thoang thoảng lan ra, mỡ nhỏ giọt rớt vào đống lửa, vang lên một tiếng
xèo nhỏ và một làn khói trắng.
Bên cạnh đống lửa, một
tiểu cô nương áo trắng mở to đôi mắt đen sáng quắc, thèm thuồng không rời mắt
khỏi khoanh thịt nướng đang xoay qua xoay lại, thỉnh thoảng cứ chép miệng nuốt
nước miếng, mọi sự chú ý của nàng hoàn toàn đặt vào khoanh thịt hấp dẫn, hai
người bên cạnh nàng hoàn toàn quên mất, mà cho dù có quái thú xuất hiện nàng
cũng mặc kệ.
- Khục!
Mục Trần nhìn đôi mắt
hau háu của tiểu cô nương kia cũng bất đắc dĩ ho khan một tiếng. Từ khi cứu
nàng khỏi bầy Hỏa Viêm báo, nàng ta chẳng nói lời nào, mãi một lúc lâu sau mới ấp
a ấp úng bảo:
- Ta đói bụng.
Thành ra Mục Trần
cũng chẳng biết làm sao, sẵn tiện xẻo thịt vài con Hỏa Viêm báo đem ra nướng.
Tay nghề đầu bếp của hắn tuy không bằng Lạc Li, nhưng nói chung vẫn khá hơn Mặc
Lĩnh.
Tiểu cô nương vẫn dán
mắt vào xâu thịt nghe được tiếng ho của Mục Trần, hơi ngẩng mặt lên mờ mịt nhìn
hắn.
- Tiểu muội muội, ngươi tên là gì?
Mục Trần cười hỏi.
- Các ngươi là người
xấu, tỷ tỷ nói không được tùy tiện nói tên cho người khác.
Tiểu cô nương chu cái
miệng nhỏ nhắn mấp máy, nàng vẫn còn để trong lòng cái thời điểm ban đầu vừa gặp
hai tên này, họ chỉ đứng đó ngó nàng bị Hỏa Viêm báo truy đuổi chật vật, chẳng
hề ra tay giải cứu. Xem ra nàng ta đã xếp cả hai vào danh sách đen, nếu không
phải hiện tại quá ư là đói bụng thì chắc chắn không thèm ngó tới bọn họ.
Mục Trần nhướng mày,
giả đò cất xâu thịt đi, khiến nàng hoảng hồn ú ớ, hai mắt ngấn nước, cứ như
đang tố cáo cái hành vi không cho nàng ăn của Mục Trần là một tội ác tày đình
không thể tha thứ.
Bất quá Mục Trần
không vì thế mà động tâm, chỉ cười cười nhìn nàng.
- Ta là Duẫn nhi.
Tiểu cô nương đành chịu
thua Mục Trần, khụt khịt cái mũi, uất ức trả lời.
- Bao tuổi?
- Mười bốn tuổi.
Đối diện xâu thịt hấp
dẫn, tiểu cô nương chỉ có thể tức tối thành thật trả lời.
Mục Trần giật bắn người
tỏ ra kinh dị. Mười bốn tuổi? Tuổi đó mà có thể đạt được tư cách gia nhập Bắc
Thương linh viện? Cô này cũng quá lợi hại đi? Hơn nữa, khi Mục Trần nhìn tới
cái trán trắng nõn của tiểu cô nương nọ, hiện rõ mồn một cái ấn ký đỏ thẫm, đó
là ấn ký cấp 3.
Nói cách khác, tiểu
cô nương này không chỉ có tư cách mà còn là người đạt được danh ngạch hạt giống
ngang ngửa với hắn.
- Mười bốn tuổi có thể
đạt được danh ngạch hạt giống Bắc Thương linh viện? Không phải nhà ngươi có
quen biết ông to bà lớn ở Bắc Thương linh viện đó chớ? Thực lực của ngươi bằng
với ta, bất quá chỉ là Linh Luân cảnh trung kỳ, vậy mà cũng có thể đạt được
danh ngạch hạt giống à?
Mặc Lĩnh cũng không
tin, trong lòng hắn hiện tại cũng không thoải mái, vì nếu so sánh về cấp bậc
danh ngạch với tiểu cô nương kia, thực sự là quá xấu hổ.
- Nói bậy!
Duẫn nhi nhất thời
không vui, giận dỗi la lên
- Ngươi không phải đối
thủ của ta.
- Vậy người có danh
ngạch hạt giống sao lại để cho bầy Hỏa Viêm báo dí chạy như vịt thế?
Mặc Lĩnh không tin
truy vấn tới cùng.
- Đó là.... đó là....
bởi vì ta đói bụng.
Duẫn nhi đỏ mặt, cúi
đầu lí nhí, bất chợt nàng ngẩng lên dùng tay hất cái đuôi tóc ra sau, ngượng
ngùng nói khẽ:
- Hơn nữa ta là Linh
Trận sư, chúng nó tới quá nhanh, dọa ta sợ, hoảng quá không bố trí được linh trận
.
- Linh Trận sư?
Mục Trần và Mặc Lĩnh
đều thốt lên kinh ngạc, hoài nghi nhìn Duẫn nhi.
- Ta không lừa các
ngươi!
Duẫn nhi nhìn thấy
hai người trước mặt tỏ vẻ không tin, nhất thời quýnh quáng, vươn tay ra, đầu
ngón tay mảnh khảnh có hào quang lóe ra, không khí dao động, một linh trận xanh
rờn ngưng tụ trước mặt, dao động linh lực mạnh mẽ tuôn ra.
- Cái gì....
Mặc Lĩnh trợn mắt há
mồm, cảm nhận rõ áp lực của linh trận kia. Dao động linh lực trình độ này thừa
sức đánh bẹp cường giả Linh Luân cảnh hậu kỳ. Vậy mà linh trận cỡ đó tiểu cô
nương kia chỉ phóng ta là ném ra ngay.
- Linh Trận sư cấp 2.
Mục Trần cũng tròn mắt
la lên. Uy lực của linh trận này không hề kém Hổ Viêm Phệ Linh trận của hắn
chút nào, xem như trong cấp số linh trận cấp 1 cũng là hàng đầu, vậy mà Duẫn
nhi dễ dàng bố trí ra, hẳn nhiên nàng có trình độ cao hơn hẳn Linh Trận sư cấp
1. Vả lại khi nàng bố trí linh trận, Mục Trần nhận thấy một cảm giác quen thuộc,
đó là...
Trạng thái Tâm Trận.
Trong lòng hắn vô
cùng chấn động. Duẫn nhi chẳng những là Linh Trận sư cấp 2, lại còn có được Trạng
thái Tâm Trận giống như hắn.
Vậy thì, thiên phú của
nàng trên phương diện tu luyện linh trận cũng cực kỳ kinh khủng.
Hơn nữa, Mục Trần cảm
nhận rõ, Duẫn nhi hẳn là trung tâm bồi dưỡng từ tấm bé của gia tộc nàng, hoàn
toàn vượt trội so với cái loại nửa đường xen ngang như hắn. Ít nhất về trận đồ,
hắn cũng là Linh Trận sư cấp 2, nhưng muốn bày ra vài linh trận để khoe khoang
thì thực là quá ít.
Hiện tại hắn đã hiểu
được vì sao nàng ta có thể giành được danh ngạch hạt giống, hơn nữa được tuyển
vào Bắc Thương linh viện ở cái tuổi nhỏ như thế.
Nghĩ vậy, hắn cũng bất
giác hít hà một tiếng. Bắc Thương linh viện đúng là ngọa hổ tàng long a, chỉ là
một hồi khảo nghiệm đã có thể gặp nhiều nhân vật lợi hại như thế này.
- Cho nè.
Mục Trần đưa xâu thịt
nướng cầm trong tay dứ dứ nãy giờ cho Duẫn nhi đã chảy đầy nước miếng.
- Cám ơn ca ca.
Hai mắt đen tuyền của
Duẫn nhi sáng quắc lên, nhưng nàng vẫn còn nhớ lễ phép nói một tiếng cám ơn, rồi
mới vồ lấy, bất chấp hình tượng nữ nhi, như sói nhai hổ nuốt thanh toán xâu thịt.
Mục Trần nhìn hai
đuôi tóc dài nhí nhảnh của cô bé, ngây ngô trong sáng đến thuần khiết, hắn mỉm
cười.
Cô bé thể hình khá nhỏ,
nhưng ăn uống lại có động tĩnh không nhỏ chút nào, như bão lớn cuồng phong cấp
tốc càn quét cấu xé xâu thịt. Xong xuôi, nàng chớp chớp đôi mắt đen, hai má đỏ
hồng nhìn Mục Trần, lí nhí:
- Còn đói.
Mục Trần cười khổ
nói:
- Bao lâu rồi ngươi
chưa được ăn gì?
- Hai ngày.
Tiểu cô nương ảo não
trả lời:
- Ta cũng đem theo rất
nhiều đồ ăn, nhưng mà hai ngày trước gặp một con linh thú nhỏ, nên mới cho nó
ăn, ăn hết cái này cái nọ, nên đói tới bây giờ.
Mục Trần và Mặc Lĩnh
liếc nhau, cố mà nén cười. Bắc Thương linh viện khảo nghiệm trong một khu vực cực
kỳ hung hiểm, sao lại lọt đâu ra một bông hoa lạ thế này.
Mục Trần lắc đầu, lấy
thêm một mớ thịt nữa đem lên nướng.
- Ca ca, ngươi thật
là tốt, các ngươi tên gọi là gì a?
Thấy Mục Trần muốn nướng
thêm đồ ăn cho mình, bất chợt Duẫn nhi tăng điểm hảo cảm cho hắn một cách phi
thường cao, giọng nói trong trẻo dễ thương cất tiếng hỏi.
- Ta là Mục Trần, hắn
là Mặc Lĩnh. Hai chúng ta ở cùng một linh viện.
Mục Trần mỉm cười, chợt
hỏi:
- Lúc nãy ngươi nói
còn một tỷ tỷ cùng đi vào Bắc Thương giới phải không?
- Ừ.
Duẫn nhi chỉ thoáng
suy nghĩ rồi gật đầu, tay vẫn sờ sờ cái bụng lép kẹp:
- Nhưng mà ta bị lạc,
nếu không thì đâu có đói bụng thế này. Vả lại nếu đi theo tỷ tỷ cũng không bị
cái đám đáng giận kia khi dễ,
Nhắc tới tỷ tỷ, có vẻ
nàng rất tự hào, hai cái đuôi tóc lắc lư theo lời nói.
- Tỷ tỷ ngươi rất lợi
hại à?
Mặc Lĩnh tò mò hỏi.
- Tỷ tỷ của ta đã từng
tham gia Linh Lộ.
Duẫn nhi hếch mũi trả
lời.
Mặc Lĩnh giật mình.
Tham gia Linh Lộ? Vậy thì không phải nhân vật đơn giản a, ngó Mục Trần là đủ hiểu.
- Mục ca, nói không
chừng ngươi cũng biết nàng đó.
Mặc Lĩnh quay qua cười
nói với Mục Trần.
- Cũng chưa chắc.
Linh Lộ rất lớn, hơn nữa ta chỉ ở đó có một năm, sao có thể biết tất cả mọi người
được.
Mục Trần lắc đầu, phủ
nhận.
- Mục Trần ca ca cũng
từng đi Linh Lộ rồi sao? Lợi hại quá nha. Lúc trước ta cũng đạt được tư cách
Linh Lộ, mà mẫu thân nói ta quá nhỏ, không cho ta đi.
Duẫn nhi tỏ vẻ tiếc
nuối.
- Ngươi cũng đạt được
tư cách?
Mặc Lĩnh thất thanh,
ánh mắt nhìn Duẫn nhi đã hoàn toàn chuyển thành cái nhìn quái vật. Cô bé này là
cái gì đây a, tư cách tham gia Linh Lộ, cả Bắc Linh cảnh cũng chỉ có mỗi một
mình Mục Trần.
Mục Trần lại không mấy
ngạc nhiên, Duẫn nhi có thiên phú linh trận cực cao, thật tình luận về chiến lực,
nàng hoàn toàn ngang ngửa cường giả Thần Phách cảnh sơ kỳ, chẳng qua tính cách
còn quá trẻ con non nớt.
- Không đi cũng tốt,
nếu không ngươi không phải là ngươi bây giờ.
Mục Trần mỉm cười, hắn
lăn lộn trong Linh Lộ tàn khốc kia, quả thật là một nơi tôi luyện con người rất
tốt. Thế nhưng tính cách thuần khiết như Duẫn nhi lại không mấy hay ho. Nếu
nàng có thể hoàn thành Linh Lộ, thì chắc chắn không còn tính cách đơn thuần nữa,
vậy thì được hay mất cũng chưa biết chừng.
- Nè.
Mục Trần đưa cho nàng
xâu thịt thứ hai, đối với cô bé ngây thơ này, hắn cũng có hảo cảm không nhỏ.
Duẫn nhi hào hứng nhận
lấy, tiếp tục nhai ngấu nghiến như sói đói.
Cô bé ăn uống cũng
không ít, gần như Mục Trần phải làm thịt sạch sẽ nguyên một con Hỏa Viêm báo mới
có thể thỏa mãn được cái miệng nhỏ xinh của của nàng. Cả hai kinh dị nhìn
thoáng qua cái bụng vẫn bé như cũ của cô bé, thầm hỏi chẳng biết mấy thứ nàng vừa
ăn nó chạy đi đâu...
- Mục Trần ca ca.
Ăn uống no nê, Duẫn
nhi đột nhiên nhìn về phía Mục Trần, do
dự cất tiếng
- Ta có thể nhờ hai
người giúp ta một việc không?
- Chuyện gì?
- Hai người có thể dẫn
ta đi tìm tỷ tỷ không? Nàng ta chắc chắn cũng ở địa phương này, ta có linh bàn
để tìm nàng.
Duẫn nhi sờ vào cái ấn
ký đỏ thẫm trên trán
- Nhiều người muốn cướp
cái này của ta, làm cho hai ngày nay ta phải chạy trốn. Nếu mà một mình đi tìm
tỷ tỷ, lỡ như lại lạc đường, thì phải đói nữa rồi.
Mục Trần mỉm cười, Duẫn
nhi có ấn ký cấp 3 đúng là hấp dẫn không ít kẻ tham lam. Vả lại tính cách nàng
ngây ngô trong sáng, e rằng chưa đi được bao xa đã bị người ta lừa lấy mất ấn
ký.
- Mục Trần ca ca,
ngươi là người tốt, giúp ta đi. Đợi ta tìm được tỷ tỷ, nhất định sẽ nhờ nàng
báo đáp xứng đáng.
Duẫn nhi tỏ ra cầu
xin. Từ lúc bị lạc chật vật chạy đông chạy tây, Mục Trần vẫn là người đầu tiên
nhìn thấy nàng lại không muốn đoạt ấn ký, mà còn cho nàng ăn ngon nữa.
Nhìn vào đôi mắt khẩn
cầu khó mà từ chối kia, Mục Trần cũng cười. Mọi người trong Bắc Thương giới đều
có mục tiêu như nhau, thành ra đường đi nào cũng quy về một chỗ, cái loại giúp
đỡ này thật ra cũng chẳng có gì phiền toái, dĩ nhiên hắn gật đầu đồng ý.
Trong hành trình tàn
khốc có một bông hoa nhỏ đi cùng, dọc đường cũng sẽ vui vẻ không ít.
===========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét