Hành trình thêm một cô bé Duẫn nhi, hẳn nhiên lại có thêm
nhiều niềm vui. Cô bé ngây thơ đáng yêu, Mục Trần và Mặc Lĩnh đều có hảo cảm,
đôi lúc nàng hơi lơ tơ mơ, nhưng đa phần vẫn khiến người ta cười ngất.
Đồng hành, được Mục
Trần và Mặc Lĩnh bảo vệ, Duẫn nhi cũng có dịp bày ra sức mạnh Linh Trận sư cấp
2, phất tay liền bố trí ngay linh trận mạnh mẽ, khiến cho cả Mục Trần cũng cảm
thấy kinh dị, uy lực bộc phát của nó khiến cho cả linh thú Linh Luân cảnh hậu kỳ
cũng chết không kịp ngáp.
Dù thực lực cô nàng lợi
hại như thế, nhưng mà kinh nghiệm tác chiến lại vô cùng thể thảm. Chỉ cần nàng
bị hù hay bị quấy nhiễu gì đó, tốc độ bố trí linh trận liền giảm đến mức thảm
thương, thậm chí không bố trí được.
Nếu mà chân chính
giao đấu sinh tử, e rằng nàng chẳng có cơ hội ra tay. Nói gì thì nói, Duẫn nhi
tiềm lực không nhỏ, cần phải được tôi luyện nhiều hơn nữa.
Mặc kệ như thế nào, một
Linh Trận sư cấp 2 vẫn có áp lực không nhỏ, nếu dốc toàn tlực thì đối mặt cường
giả Thần Phách cảnh sơ kỳ Duẫn nhi cũng chiến được một trận, điều kiện là không
bị đánh bất ngờ...
Ba người đi cùng nhau cũng khiến không ít người chú ý. Vì
trong ba người thì Mục Trần có ấn ký cấp 4, Duẫn nhi cấp 3, ngay cả Mặc Lĩnh
cũng đã đạt tới cấp 2. Đó là một lượng linh khí không nhỏ, hấp dẫn khá nhiều kẻ
tham lam, khiến cho con đường hành tẩu không ít lần cũng bị tập kích. Thế nhưng
trước sau như một tất cả đều bị Mục Trần giải quyết nhẹ nhàng.
Với thực lực hiện tại
của hắn, nếu không phải gặp cường giả Thần Phách cảnh, căn bản chẳng kẻ nào đủ
sức uy hiếp được. Những con muỗi vo ve xung quanh kia phiền toái không ngừng,
nhưng không đủ khả năng cản đường họ được.
"Graooo!"
Một tiếng thú rống
rung chuyển mảnh rừng trống, Mục Trần đứng trên nhánh cây, mặt đất bên dưới có
ba con Thiết Tê toàn thân đen nhánh có thực lực Linh Luân cảnh hậu kỳ đang
giương đôi mắt đỏ tập trung khóa chặt Mặc Lĩnh trước mặt chúng nó. Cách đó
không xa Duẫn nhi do dự hết nhìn đông lại tới nhìn tây.
- Duẫn nhi, ba chú
này hai người cứ từ từ giải quyết, nhưng mà nếu làm không xong thì cơm chiều
không có mà ăn rồi.
Mục Trần tươi cười chọc
ghẹo Duẫn nhi.
Duẫn nhi thực lực rất
tốt, nếu được bồi dưỡng huấn luyện sẽ có biểu hiện tốt hơn nữa, hiện tại hắn
đang tận lực giúp nàng làm điều đó. Dù Mục Trần thấy cô bé tính tình đơn thuần
đáng yêu mới dễ thương, nhưng ở nơi này thì tính cách đó lại không thích hợp
cho lắm, nàng phải phát huy sức mạnh của mình mới có thể tốt cho bản thân.
- Mà không chỉ riêng
ngươi, còn vì cơm chiều cho Mặc Lĩnh ca ca nữa nha, nếu mà làm không xong cả
hai cùng đói ráng chịu.
Nghe cái uy hiếp đáng
sợ nhất trong miệng Mục Trần như thế, cái mũi của Duẫn nhi bắt đầu thút thít, mặc
dù ức lắm, nhưng mà nghĩ tới chuyện tối không có đồ ăn, lại còn liên lụy Mặc
Lĩnh, cố bé cảm thấy áy náy vô cùng. Mục Trần ca ca hung dữ lắm, so với mấy con
linh thú kia còn hung hơn, mặc dù hắn mỉm cười rất tuấn tú....
Cố gắng đi.
Hạ quyết tâm, Duẫn
nhi nắm chặt bàn tay nhỏ bé, hào quang nhanh chóng xuất hiện, ngưng tụ ra rất
nhiều linh ấn, hai mắt nhắm lại không hề nhìn tới ba con linh thú hung tàn,
ngón tay búp măng biến ảo, tạo ra một trận đồ sáng rực.
Mặc Lĩnh bị ba con
Thiết Tê quần thảo chật vật thê thảm, với thực lực hiện tại, một con Thiết Tê
cũng đánh không lại nói gì đến ba con. Còn may linh thú có trí tuệ thấp kém, nếu
không e rằng đã sớm bị chúng nó giẫm chết, dù vậy đánh nhau với chúng vẫn rất
nguy hiểm, chỉ có thể miễn cưỡng cầm cự.
- Mặc Lĩnh ca ca,
ngươi lui đi!
Mặc Lĩnh cảm thấy sắp
kiên trì không nổi nữa, thì rốt cuộc cũng nghe được tiếng gọi của Duẫn nhi.
Thân thể xoay vòng, Mặc Lĩnh đập tay lên mặt đất bắn ra một bên.
Đôi mắt Duẫn nhi lúc
này đã mở to. Trước mặt là một trận đồ màu xanh được ngưng tụ toát ra dao động
cuồng bạo sắc bén.
Ngay khi linh trận được
bố trí thành công, gương mặt ngây ngô của Duẫn nhi lại trở nên nghiêm túc hơn
nhiều. Bàn tay giơ cao, quang trận màu xanh bộc phát ánh sáng xanh dày đặc.
- Phong Linh trận!
Ánh sáng xanh dâng
cao, trong quang trận có vô số phong nhận xé rách không gian tuôn ra ào ạt phô
thiên cái địa, chấn mặt đất muốn vỡ nát.
"Soạt! Soạt! Soạt!"
Vô số phong nhận trực
tiếp bao phủ ba con Thiết Tê, càn quét cắt xé khiến chúng máu me thương tích đầy
mình, đau đớn giãy giụa ngã xuống đất, nhuộm đỏ một bãi đất.
Mục Trần đứng gần đó
hài lòng gật đầu. Linh trận mà Duẫn nhi vừa thi triển này trong số linh trận cấp
1 có lẽ cũng thuộc hàng đầu, uy lực bất phàm, ngay cả Thiết Tế thực lực Linh
Luân cảnh hậu kỳ cũng không chịu nổi.
- Lợi hại thật!
Mặc Lĩnh nhìn ba con
linh thú giãy chết gục trên đất, nhịn không được tán thưởng Duẫn nhi, ánh mắt
kinh hỉ than thở, Linh Trận sư quả nhiên vô cùng dữ dội a.
Mục Trần cũng cười, đến
cạnh Duẫn nhi xoa đầu nàng
- Cũng không tồi!
Được khen, bỗng dưng
Duẫn nhi lại tỏ vẻ vô cùng vui sướng, niềm vui của cô bé này có vẻ rất dễ tìm
được.
- Xem thử linh bàn của
ngươi coi cách tỷ tỷ bao xa nữa?
Duẫn nhi ngoan ngoãn
nghe lời, hào quang lóe lên trong tay, linh bàn xuất hiện trong tay, phía trên
có một mảng sáng rực, nhĩn kỹ lại thì có vài đốm sáng trong đó.
Đây là một loại linh
cụ hỗ trợ định vị, cần phải có cài đặt trước, sau đó mới có thể tìm ra mục tiêu
trong phạm vi nhất định, một thứ khá tiện lợi.
Mấy cái linh cụ hiếm
lạ kiểu này ở Bắc Linh cảnh rất hiếm thấy. Mấy đồ vật đó chỉ có Linh Cụ sư mới
chế tạo ra được. Ở Bắc Linh cảnh thì Linh Cụ sư còn ít ỏi hơn Linh Trận sư nhiều.
Ngay cả địa vị vực chủ như Mục Phong cũng chưa từng có được linh cụ nào tương tự
thế này. Mà thật ra cũng do Bắc Linh cảnh quá nhỏ và hẻo lánh....
Duẫn nhi nhìn chằm chằm
vào linh bàn, ngón tay nhỏ chỉ về phương bắc:
- Cũng gần, đi theo
hướng này chỉ nửa ngày là tìm được.
Mục Trần khẽ gật đầu.
- Mục Trần ca ca.
Duẫn nhi cất đi linh
bàn, hai mắt đen nhìn Mục Trần, hai cái đuôi tóc lúc lắc:
- Nếu ngươi dẫn ta đến
chỗ tỷ tỷ rồi, ngươi sẽ đi sao?
Duẫn nhi tỏ vẻ quyến
luyến. Mấy ngày nay cùng đi với hắn, mặc dù nhiều lúc muốn ép nàng rèn luyện mà
hắn chẳng kể thân tình hung hăng dữ tợn, nhưng cô bé hoàn toàn biết hắn có ý tốt
, nên cũng rất yêu mến một ca ca như hắn.
- Chúng ta đều phải đến
Bắc Thương điện phải không, hay là lúc đó đi cùng ta và tỷ tỷ nha...
Duẫn nhi mong mỏi đề
nghị.
Mục Trần nghe thấy chỉ
cười, vuốt ve đuôi tóc xinh xắn của nàng:
- Đến lúc đó hẵng
tính, giờ thì ăn tối đã.
Dù hắn chưa đáp ứng
khiến nàng không mấy vui, nhưng câu nói sau thì nàng hớn hở vô cùng, hứng chí
nhảy cẫng lên.
Sau khi nhóm Mục Trần
đi được một khoảng xa, sâu trong rừng rậm có vài bóng người nháy mắt chớp động,
lặng lẽ đi theo.
Hôm sau, Mục Trần lại
dẫn hai người kia đi tiếp, dựa theo phương hướng Duẫn nhi xem trên linh bàn mà
chạy về chỗ của tỷ tỷ nàng.
Trong rừng rậm, ba
bóng người mạnh mẽ xuyên qua, mũi chân chỉ khẽ chạm lên thân cây liền vụt đi
như bay tạo ra những tiếng xé gió vùn vụt.
"Pặc."
Thân hình Mục Trần đột
ngột khựng lại, hai tay vươn ra liền kéo Mặc Lĩnh và Duẫn nhi cúi người xuống.
- Sao vậy?
Mặc Lĩnh sửng sốt, mờ
mịt hỏi.
Mục Trần nheo mắt lại,
bình thản nhìn khoảng rừng phía trước:
- Xuất hiện đi, nhiều
người cùng trốn một chỗ như vậy, không ngại chật chội quá sao?
Hắn vừa nói xong, khoảng
rừng phía trước cũng vang ra những tiếng động. Rồi Mặc Lĩnh kinh ngạc khi thấy
rất nhiều bóng người từ trong rừng phóng ra, số lượng cũng không dưới ba mươi
tên.
Hơn nữa, trước đám
người đó lại thấy được ba gương mặt quen thuộc, người đẫn đầu lại chính là cái
tên Cát Thanh lần trước đánh lén định cướp của bọn họ mà cuối cùng chịu thiệt.
Hiện tại trên trán
Cát Thanh cũng đã có ấn ký màu đỏ thẫm lóe ra, không ngờ chỉ mới vài ngày mà hắn
đã tăng đến ấn ký cấp 3, có lẽ đã cướp được không ít người rồi.
- Ha ha, thật là
trùng hợp, chúng ta lại gặp mặt.
Cát Thanh cười tủm tỉm
nhìn Mục Trần, ánh mắt bất hảo.
Mục Trần quét nhìn hắn
một chút, phát hiện ra tốp người này lại có đến tám vị thực lực Linh Luân cảnh
hậu kỳ, khí tức mấy kẻ còn lại cũng chẳng kém mấy. Cát Thanh xem ra đã chuẩn bị
kỹ lưỡng mới dám mò đến, vả lại cái đám này đều có một cái vòng đỏ quấn trên
cánh tay, có lẽ cùng một bang hội đây.
Hiện giờ Bắc Thương
giới đã xuất hiện không ít thế lực to nhỏ khác nhau, hẳn nhiên tên Cát Thanh
cũng gia nhập vào một thế lực nào đó.
- Xem ra lần trước
ngươi vẫn học chưa xong nhỉ, hay là do ta dạy dỗ không đến nơi đến chốn.
Mục Trần chậm rãi
nói, ánh mắt lóe hàn quang lạnh lẽo sắc nhọn, hắn rất không thích cái loại phiền
toái liên miên thế này.
- Hừ, tới lúc này còn
mạnh mồm, thực lực cao lắm sao, đến đánh thử với 30 người bọn ta xem nào!
Cát Thanh nghiến răng
nghiến lợi, tuy hắn biết rõ Mục Trần rất lợi hại, nhưng hắn cũng không tin một
nhóm người mạnh mẽ hơn 30 mạng lại không đủ giải quyết Mục Trần, dù sao tên kia
cũng vẫn là Linh Luân cảnh hậu kỳ, chưa phải cường giả Thần Phách cảnh.
- Mặc Lĩnh, dẫn theo
Duẫn nhi lui đi.
Đôi mắt đen của Mục
Trần đã trở nên lạnh tanh, hắc ám thoáng hiện trong tay.
- Mục Trần ca ca.
Ngay lúc đó, Duẫn nhi
đột nhiên kéo hắn lại, lặng lẽ lấy ra linh bàn, có thể thấy rõ nét kinh hỉ hân
hoan trong đôi mắt nàng.
- Tỷ tỷ của ta đến
đây rồi.
Mục Trần ngẩn ra,
thoáng nhìn qua linh bàn, quả nhiên có một đốm sáng đang lao đến chỗ họ với một
tốc độ cực nhanh.
Đốm sáng tiếp cận
trung tâm linh bàn, ngay lập tức khu vực này cảm nhận một uy áp linh lực bùng nổ
vô cùng cường đại tràn ngập ép tới.
Mục Trần cảm nhận uy
áp kinh khủng kia, mày nhíu lại lẩm bẩm:
- Thần Phách cảnh?
Mục Trần ngẩng đầu
nhìn về xa xa, dường như có một bóng người đang phóng qua bên này nhanh như chớp
giật.
=============================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét