Phong Long gào thét, cuồng phong phẫn nộ, phong nhận đầy trời
xé toang không trung, công kích kinh người khiến cho Dương Cung và Chu Lê lập tức
biến sắc méo mặt.
Duẫn nhi bố trí linh
trận uy lực cực mạnh này, có lẽ cũng không yếu hơn Kim Luân Liệt trận của Mục
Trần chút nào, ngay cả cường giả Thần Phách cảnh sơ kỳ trúng đòn cũng tất tử vô
nghi.
Thì ra trước đó Mục
Trần để lại một tâm nhãn, bảo Duẫn nhi bí mật nấp vào một bên chuẩn bị linh trận,
phòng ngừa tình huống bất ngờ xảy ra sẽ không bị phân tâm mà dùng linh trận
kháng địch.
Mục Trần biết rõ Duẫn
nhi có ít kinh nghiệm chiến đấu, nên không muốn cô bé chính diện đối địch, mà để
cô bé trở thành vũ khí bí mật tấn công bất ngờ, khiến cho Duẫn nhi có thể phát
huy tối đa chiến lực thực sự của mình.
Mà quả đúng như hắn dự
liệu, kế mai phục của Mục Trần cực kỳ hiệu quả, chẳng ai biết nên cô bé chẳng hề
bị quấy nhiễu, thong thả bố trí ra linh trận uy lực kinh hoàng.
Dương Cung, Chu Lê hoảng
hồn run rẩy nhìn phong long đang gào thét lao tới, hẳn nhiên đều nhận thấy rõ
dao động linh lực uy hiếp, công kích này nếu mà bị đánh trúng người chắc chắn cửu
tử nhất sinh.
- Muốn giết ta cũng
không dễ dàng như vậy!
Bất quá Dương Cung và
Chu Lê không phải hạng tôm tép tầm thường, chẳng hề tuyệt vọng mà ngược lại
quát lớn, nắm chặt tay tung ra một luồng hào quang.
"Ầm!"
Linh lực hùng hồn
trong tay hai người bùng nổ, Diệp Khinh Linh chỉ thấy trước mặt Dương Cung là một
thiết thuẫn đen thui, bề mặt giăng kín những hoa văn độc đáo, mơ hồ có dao động
linh lực kỳ bí tỏa ra.
Còn trước mặt Chu Lê
là một thạch đỉnh màu xám, cũng có dao động linh lực cường đại, bề mặt cũng phủ
đầy hoa văn huyền ảo.
- Hắc Linh thuẫn!
- Linh Thạch đỉnh!
Hai tiếng quát từ
Dương Cung và Chu Lê vang lên, một đỉnh một thuẫn bộc phát hào quang cường liệt,
bảo vệ lấy hai người bên trong.
"Đùng!"
Phong long gào thét,
hung hăng đập vào hắc thuẫn và thạch đỉnh, sóng khí tung hoành, tiếng kim loại
bị đánh vang lên, truyền đi rất xa.
"Viu."
Hai bóng người từ giữa
không bắn ra, bàn chân giậm đất mấy cái mới đứng vững lại được, cả hắc thuẫn lẫn
thạch đỉnh trước mặt bọn họ đều u ám vô quang, cuối cùng biến mất trong tay hai
người.
Nhưng dù sao cả hai
cũng không bị thương tổn gì cả!
- Linh cụ?
Diệp Khinh Linh thốt
lên, trong lòng hơi trầm xuống. Hai thứ đồ chơi mà Dương Cung và Chu Lê lấy ra
rõ ràng chính linh cụ, 2 tên khốn này cũng giàu có thật.
Dương Cung và Chu Lê
vừa đứng vững lại được cũng run rẩy, tim đập liên hồi. Cũng còn may có đem theo
linh cụ hộ thân, chứ nếu không có lẽ phải táng mạng trong tay tiểu cô nương kia
rồi.
- Ngươi đi bắt tiểu
cô nương kia, ta qua cản Diệp Khinh Linh!
Dương Cung trầm giọng,
hắn đã hoàn toàn không còn tâm tư đùa bỡn ghẹo gái nữa. Cô bé kia quá lợi hại,
nếu còn bày ra một linh trận cỡ đó nữa, e rằng cả linh cụ cũng chịu không nổi.
- Được!
Chu Lê thân là cường
giả cũng hiểu rõ, vừa lắc mình đã phóng tới theo hướng Duẫn nhi trên sườn núi.
- Đứng lại!
Diệp Khinh Linh quát
lên khi thấy Chu Lê lao đến Duẫn nhi, sắc mặt khẽ biến, vội vàng bắn ra. Bất
quá nàng vừa hành động thì Dương Cung đã xuất hiện chắn trước mặt, tủm tỉm cười
nói:
- Tiểu mỹ nhân, cứ ở lại
đây chơi với ta đi.
- Các ngươi có gan động
tới muội muội của ta, thì đừng mong ta tha cho các ngươi!
Diệp Khinh Linh gầm gừ
dữ tợn, linh lực hùng hồn trong người trào ra, dùng thế công sắc bén nhất công
kích Dương Cung.
- Ha ha!
Dương Cung cười to, bất
quá không dám coi thường, thực lực Diệp Khinh Linh đâu kém gì hắn, chỉ sơ ý sẽ
ngay lập tức trả giá đắt. Hắn lập tức phát động linh lực toàn lực nghênh tiếp.
"Rầm rầm!"
Hai người toàn lực
giao chiến, linh lực bùng nổ, chấn cho cự thạch xung quanh cũng vỡ nát, đại thụ gãy đổ, cành lá xơ xác tiêu điều.
Dương Cung và Diệp
Khinh Linh giao thủ, trên sườn núi xa xa, Duẫn nhi cũng thấy đối thủ đằng đằng
sát khí vọt tới, bất ngờ tỏ ra hoảng sợ xoay người chạy vào rừng.
Vốn luôn tập trung gắt
gao cảnh giác Duẫn nhi, Chu Lê nhìn thấy cô bé hoảng hốt quay đầu bỏ chạy cũng
chưng hửng tròn mắt, hẳn nhiên không ngờ được người vừa khiến hắn và Dương Cung
suýt chào tạm biệt thế giới lại cong đuôi bỏ trốn như thế.
- Chạy đi đâu!
Chu Lê quát lên đuổi
theo, Duẫn nhi cực kỳ nguy hiểm, thậm chí còn nguy hiểm hơn cô nàng Diệp Khinh
Linh, nếu để cô bé tiếp tục bí mật bày bố linh trận khác, e rằng hắn sẽ không
còn may mắn như lúc nãy nữa, vì thế phải nhanh chóng tóm được cô nhóc.
Linh lực hùng hồn
trong người Chu Lê tuôn ra, như tật phong bắn tới truy đuổi Duẫn nhi.
.....
Linh lực cuồn cuộn
như sóng thần càn quét khắp nơi trong cơ thể Mục Trần. Đại Phù Đồ quyết toàn lực
thôi động, linh khí tinh khiết từ Thần Phách Âm Dương Chi không ngừng bị luyện
hóa, cuối cùng luồng linh lực cuồn cuộn dũng mãnh cuốn vào khí hải, chui vào
quang luân linh lực.
"Ruỳnh Ruỳnh."
Càng lúc càng nhiều
linh khí chui vào, quang luân linh lực theo đó cũng to lớn dần lên, to cỡ bàn
tay, linh quang tràn ngập, rực rỡ như tinh hà mênh mông vô tận trên bầu trời
đêm.
Mục Trần cảm thụ linh
lực bành trướng kinh hoàng trong khí hải, tinh thần hắn cũng dần bình tĩnh lại.
Đại Phù Đồ quyết tiếp
tục vận chuyển, cuối cùng luyện hóa hoàn toàn lượng linh khí tinh khiết còn sót
lại của Thần Phách Âm Dương Chi trong người.
Ngay lúc đó, một cảm
giác kỳ lạ đột ngột dâng lên trong tim, cảm giác như giữa một cái hồ sâu tĩnh lặng
đột ngột có gì đó đang nổi lên tạo ra động tĩnh bí ẩn.
Quang luân linh lực
đã ngừng vận hành, tản mát ra những sóng linh lực dao động lan tỏa, rồi linh lực
trong quang luân lại mạnh mẽ chui ra, ngưng tụ ngay phía trên quang luân.
Linh lực hội tụ, hào
quang tan đi, xuất hiện một quang ảnh nhỏ nhắn đang ngồi xếp bằng, nhìn qua
hình dáng có vẻ hao hao giống Mục Trần, nhưng mà quá nhỏ và mơ hồ nên không thể
thấy được mặt mũi.
Chính lúc này, cảm
giác kỳ diệu lại nảy lên trong lòng, tầm nhìn liền thay đổi, hắn đúng là đã hóa
thành quanh ảnh nhỏ tí ngồi xếp bằng phía trên quang luân kia.
- Đây là. . . Thần
Phách?
Mục Trần ngộ ra, có lẽ
đây chính là biến hóa đặc trưng của Thần Phách cảnh so với Linh Luân cảnh,
ngưng luyện được Thần Phách, nghĩa là người đó đã chân chính trở thành cường giả
Thần Phách cảnh.
Mục Trần đưa tâm thần
dung nhập vào Thần Phách, mở to hai mắt, nhìn qua hoa lung Mandala, Cửu U Tước
vẫn an tĩnh nằm đó. Hắn liền điều khiển Thần Phách lướt tới, lơ lửng bên ngoài
hoa lung Madala cười tủm tỉm nhìn vào Cửu U Tước.
Cửu U Tước cũng đã sớm
phát hiện cái quang ảnh bé nhỏ bên ngoài, đôi mắt nó cực kỳ cảnh giác và đề
phòng. Nhân loại một khi đạt đến Thần Phách cảnh là có được năng lực luyện hóa
tinh phách linh thú. Nói cách khác, Mục Trần hiện tại đã chân chính có thủ đoạn
uy hiếp sinh mệnh của nó.
Nó vẫn chưa bao giờ
nghi ngờ sự hấp dẫn của bản thân đối với con người. Một ai đó có thể luyện hóa
tinh phách của nó, vậy thì uy lực cường đại của Cửu U Tước sẽ thuộc về kẻ đó,
năng lực độc đáo mà cường hãn khủng bố của Cửu U Tước thử hỏi cường giả nào mà
không ham muốn?
Dù rằng trước kia có
hứa hẹn với Mục Trần, bất quá cũng chỉ là gió thoảng qua tai, nếu Mục Trần
không tuân thủ ước định thì nó cũng chẳng làm gì được.
- Hé hé hé...
Thần Phách cười nham
hiểm nhìn Cửu U Tước, tiếng cười có vẻ bất hảo.
- Nhân loại quả nhiên
không có thứ gì tốt!
Cửu U Tước đứng dậy,
hắc viêm bừng lên, ý niệm cực kỳ phẫn nộ quanh quẩn trong khí hải.
- Muốn luyện hóa ta,
ta cũng không cho ngươi sống dễ dàng!
Cửu U Tước tung cánh,
cáu giận.
Thần Phách Mục Trần
nhìn Cửu U Tước phản ứng mãnh liệt như thế, chỉ khẽ cười:
- Ta nói muốn luyện
hóa ngươi lúc nào?
Cửu U Tước nghi hoặc,
hắc viêm cũng không bớt đi chút nào:
- Vậy ngươi chạy tới
làm gì?
- Vừa mới ngưng luyện
ra Thần Phách, chạy qua khoe chút chơi
Mục Trần trêu ghẹo
nó, hẳn nhiên là cố ý. Ngày thường Cửu U Tước chẳng hề nể mặt hắn chút nào, hôm
nay tạo áp lực chọc giận nó, cảm giác cũng không tệ.
Cửu U Tước mới giật
mình hiểu ra ý đồ của Mục Trần, thẹn quá hóa giận, hắc viêm trên cánh bốc cao đập
vào hoa lung:
- Cút!
- Đồ chim già bạo lực!
Mục Trần cười cười,
thật thà nói:
- Ngươi yên tâm đi, lời
hứa của ta cũng đáng vài xu chứ. Ta biết nếu luyện hóa được ngươi thì rất là
ích lợi, ấy cơ mà một người ngay cả lời hứa cũng vứt bỏ thì dù hắn có sức mạnh
cường đại ta vẫn coi thường. Thành ra đừng có lo lắng chi cả, nếu không có
ngươi giúp ta, e rằng ta cũng chẳng còn cơ hội sống tiếp với tía.
Cửu U Tước chậm rãi
thu cánh lại, hai mắt vẫn hung ác, gương mặt vẫn nhăn nhó khó coi, nhưng sâu
trong ánh mắt cũng đã ôn hòa hơn nhiều. Tên nhóc này mặc dù quậy phá đáng ghét,
nhưng cũng có điểm khiến nó hài lòng.
Mục Trần nói xong, lại
điều khiển Thần Phách quay về quang luân linh lực. Chỉ cần đạt đến Thần Phách cảnh,
sau này Thần Phách đó có thể tự động thúc giục Đại Phù Đồ quyết, đạt hiệu quả
tu luyện cao hơn, cùng với bản thể của mình thúc giục tạo nên hiệu quả cộng hưởng
làm ít ăn nhiều.
- Thần Phách cảnh, quả
nhiên lợi hại.
Mục Trần ca thán một
tiếng, tâm thần thúc giục Đại Phù Đồ quyết hoàn thành lần vận chuyển cuối cùng,
sau đó định rời khỏi trạng thái tu luyện.
"Vù."
Bất thình lình hắn lại
cảm thấy trong cơ thể có tiếng gì đó bay ra, hắn nao nao lo lắng, cẩn thận cảm
nhận, phát hiện một luồng thông tin trong lòng xông ra.
Mục Trần kiểm tra
thông tin này, hai mắt cực kỳ kinh dị, không ngờ được thông tin kia lại từ Đại
Phù Đồ quyết mà chạy ra, lại còn chui ra đúng ngay lúc hắn vừa đột phá Thần
Phách cảnh. Trong Đại Phù Đồ quyết lại có thể giấu được thứ này thứ nọ nữa sao?
- Đại Phù Đồ quyết của
mẹ quả nhiên huyền diệu.
Mục Trần tấm tắc khen
một tiếng, rồi thu nhận toàn bộ thông tin. Dường như nó là một bộ linh quyết
khá khó hiểu... đó là....
Kim Cang. . . Phù Đồ
thủ?
============================
Mục lục
<< Chương 125: Thần Phách Âm Dương Chi
>> Chương 127: Nghiên nát
Mục lục
<< Chương 125: Thần Phách Âm Dương Chi
>> Chương 127: Nghiên nát
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét