Lộ Văn nghe xong hai người tự thuật,
đã đại khái hiểu được sự tình rồi mới kết luận, gõ đầu cháu gái mình một chút,
nói:
- Cái này không thể trách A Ngốc,
đều là tại ngươi nghịch ngợm, ngay cả sư thúc cũng dám đá. Tiểu Lí tử, mau đi gọi
sư phụ ngươi tới, kêu hắn mang nha đầu kia về hảo hảo quản giáo.
Sư phụ Lí Nhất, chính là con trai
duy nhất của Lộ Văn. Lí Nhất đáp ứng một tiếng, vội vã chạy đi.
Tiểu cô nương oán hận trừng mắt
nhìn A Ngốc, nước mắt không ngừng chảy ra. Lộ Văn cẩn thận kiểm tra lại vết
thương của cháu gái, đã không còn đáng ngại nữa, nhưng tối thiểu cũng phải mất
vài tháng tĩnh dưỡng mới có thể hoàn toàn khôi phục, trong lòng thầm nghĩ, cái này
coi như là trừng phạt của lão thiên với đứa cháu gái nghịch ngợm của mình đi.
Quay đầu hướng A Ngốc nói:
- A Ngốc, ngươi đừng để trong
lòng, chuyện này cũng không thể trách ngươi. Được rồi, ta cũng có vài việc muốn
tìm sư phụ lão nhân gia người, nhưng người lại phân phó không cho chúng ra qua quấy
rầy, ngươi giờ đến đây là có chuyện gì sao?
A Ngốc nói:
- Vâng, sư tổ kêu ta tới gọi mấy
vị sư bá, lão nhân gia nói có việc muốn bàn cùng các vị.
Lộ Văn trong lòng cả kinh, đối với
chuyện Thiên Cương kiếm thánh phân phó hắn sao dám có chút chậm trễ, nhanh
chóng nói:
- A Ngốc, ngươi ở lại giúp ta
trông nha đầu kia, đợi ba nàng tới sẽ mang nàng đi tu dưỡng, ta đi tìm mấy vị
sư bá ngươi.
Nói xong, vội vã đứng dậy hướng
kiếm phái trong viện đi tới.
7-8 gã thanh niên ở đây hai mặt nhìn nhau, bọn
họ đối với vị tiểu sư thúc này cực kỳ tò mò, một gã lớn mật tiến đến hỏi:
- Tiểu sư thúc, mới rồi người
dùng công phu gì vậy? Như thế nào vài cái đã cắt được 2 khối mộc bản giống
nhau.
Phải biết rằng, dùng đấu khí bổ thân
cây ra làm thành mộc bản cũng không khó, khó khăn chính là mộc bản lại vô cùng
trơn nhẵn, bóng loáng, 2 khối lại giống nhau như tạc, chỉ một lần là xong, chắc
chắn là một công phu đặc thù.
A Ngốc nói:
- Ta dùng Sanh Sanh đấu khí đem
nhánh cây chia ra, sau đó đem bộ phận bên ngoài gạt bỏ hết mức có thể.
Thanh niên hâm mộ nói:
- Sư thúc, đấu khí của người có
thể phóng ra ngoài, chắc đã đạt tới đệ ngũ trọng cảnh giới. Nhưng sao đấu khí của
người lại là màu vàng, không giống với chúng ta a?
Tiểu cô nương chân được A Ngốc
cùng Lộ Văn dụng đấu khí sơ thông kinh mạch, lúc này đã tốt hơn nhiều, nghe gã
thanh niên hỏi, hừ một tiếng, nói:
- Từ đâu ra một tên sư thúc,
không cho cùng hắn nói chuyện, biết chưa?
Thanh niên hoảng sợ, ngượng ngùng
hướng A Ngốc cười cười, lui về một bên. Lúc này, Tịch Văn đã vội vã chạy tới, mọi
người vừa nhìn thấy hắn, liền vội vã cung kính thi lễ:
- Bái kiến chưởng môn sư tổ!
Tịch Văn khẽ gật đầu, đi tới cạnh
A Ngốc cạnh, nói:
- A Ngốc, sư phụ tìm chúng ta có phải
không?
A Ngốc gật đầu đáp:
- Đúng vậy! Sư tổ kêu ta tới tìm
mấy vị sư bá, dường như có chuyện muốn bàn với các sư bá.
Mới rồi Lộ Văn dẫn đầu thông tri cho
Tịch Văn, nên hắn mới có thể nhanh như vậy chạy tới, hắn nhìn thoáng qua tiểu
cô nương dưới đất, mỉm cười nói:
- Nhất Nhất, nghe nói ngươi lại vừa
gây họa?
Nhất Nhất bĩu bĩu môi, ủy khuất nói:
- Đại gia gia, ta nào có gây họa
chứ! Ngài xem, chân ta là do hắn chấn gãy, ngài cần phải thay ta báo thù a!
Tịch Văn xem xét vết thương của Nhất
Nhất, mỉm cười nói:
- Gia gia ngươi xử lý vết thương tốt
lắm, hảo hảo nghỉ dưỡng là sẽ không có việc gì. Ngươi không đi khi dễ người
khác, A Ngốc như thế nào lại chủ động khi dễ ngươi chứ. A Ngốc, nghe nói ngươi
cùng sư phụ học tập Sanh Sanh biến? Hiện tại tu luyện như thế nào rồi?
Tịch Văn là đại đệ tử của Thiên
Cương kiếm thánh, cũng là người duy nhất trong kiếm phái ngoại trừ A Ngốc được
truyền Sanh Sanh biến công pháp. Bất quá, Thiên Cương kiếm thánh mấy ngày trước
khi đưa tới Cự Linh Xà bì mới truyền thụ cho hắn, còn chưa kịp tu luyện.
A Ngốc gật đầu nói:
- Miễn cưỡng có tiến bộ a.
Tịch Văn sờ sờ đầu Nhất Nhất,
nói:
- Mặc dù sai tại ngươi, bất quá nếu
chân ngươi bị gãy, đại gia gia sẽ khiến A Ngốc bồi ngươi một hảo đồ vật, được
không?
Rốt cuộc cũng có người chịu thay
mình làm chủ, Nhất Nhất cực kỳ mừng rỡ, nhanh chóng nói:
- Hảo a! Cám ơn đại gia gia, là
ngài tốt nhất.
Tịch Văn bật cười nói:
- Lời này để gia gia ngươi nghe
thấy, hắn sẽ rất thương tâm a
Nhất Nhất le lưỡi, nói:
- Sẽ không đâu, chỉ cần ngài
không nói gia gia tự nhiên sẽ không sẽ biết. Đại gia gia, ngài khiến hắn bồi ta
cái gì?
Tịch Văn nhìn về phía A Ngốc,
nói:
- Ngày đó sư phụ đưa xà bì tới, chúng
ta đã thử tất cả các loại phương pháp nhưng đều không thể chia ra, nghe sư phụ nói,
chỉ có công lực Sanh Sanh biến mới có thể làm được. Chờ ngươi rãnh rỗi, thì đem
xà bì này chia ra đi. Sư phụ nói Cự Linh Xà là do ngươi giết, xà bì cũng có thể
tính tất cả là của ngươi, ngươi trước giúp mấy vị sư huynh chia xà bì ra, sau
đó làm ra một kiện thiếp thân nhẹ khải đưa cho Nhất Nhất, xem như nhận lỗi đi, thế
nào?
Mặc dù ngày đó Thiên Cương kiếm
thánh đã đem xà bì chia làm mấy chục khối, nhưng muốn làm thành nhẹ giáp, cũng
phải tùy theo vóc dáng người mặc nó. Lúc trước việc Lộ Văn muốn tìm Thiên Cương
kiếm thánh, chính là vì không thể thiết cắt xà bì này. A Ngốc vội vã gật đầu
nói:
- Sư bá, sư tổ nói để ta chờ ở
đây cho đến khi các vị gặp người trở về, trong lúc đó, ta trước hết sẽ đem xà
bì chia ra. Chỉ là không biết ta công lực có đủ hay không?
- Nhất Nhất, nữ nhi ngoan của ta,
ngươi làm sao vậy? Ta xem xem là ai lớn gan dám chấn gãy chân nữ nhi ta.?
Một thanh âm hùng hậu truyền đến.
Một gã bưu hình đại hán sau thanh âm đó bước nhanh tới, hắn sau lưng Thiên
Cương kiếm, vẻ mặt cầu tu, thân hình cao lớn khôi vĩ, trên người tản ra khí thế
bức người. Tịch Văn mỉm cười nói:
- Lộ Bình, tính tình người như thế
nào càng ngày lại càng giống thất sư thúc ngươi vậy
Người đó đúng là phụ thân của Nhất
Nhất - Lộ Bình. Lộ Bình vừa thấy Tịch Văn, trong lòng cả kinh, vội vã thu liễm
nộ khí trên người, cung kính thi lễ nói:
- Bái kiến, Chưởng môn sư bá. Sư
bá, ta nghe nói chân nữ nhi bị người đánh gãy, cho nên mới thất lễ, thỉnh ngài
tha thứ.
Tịch Văn né người, để Lộ Bình thấy
được Nhất Nhất,
- Ngươi đừng quá kích động, đây là
tự chính nữ nhi ngươi gây họa.
Lộ Bình luôn coi nữ nhi như bảo bối,
thấy nữ nhi bộ dạng đau đớn chật vật, trong lòng cực kỳ đau xót, chạy nhanh đến,
vội vã hỏi:
- Nữ nhi, con bị sao thế này?
Lộ Nhất Nhất liếc nhìn A Ngốc bên
cạnh, nói:
- Cha hỏi hắn đi!
Lộ Bình trong mắt nộ quang ẩn hiện,
mặc dù không muốn trước mặt Tịch Văn làm trò bất hảo nhưng vẫn đanh giọng căm hận
nói:
- Cho dù nữ nhi ta có nghịch ngợm
thế nào, sao ngươi lại nỡ xuống tay nặng như thế. Ngươi là đệ tử của ai?
Tịch Văn thay A Ngốc trả lời cái:
- Đây là sư đệ nhỏ tuổi nhất của
ngươi - A Ngốc, hắn là đệ tử duy nhất của Âu Văn sư thúc đã chết của ngươi. A
Ngốc, đây là sư huynh ngươi - Lộ Bình, hắn mặc dù tính tình hơi bốc đồng chút,
nhưng là người tốt lắm.
A Ngốc nhanh chóng nói:
- Bái kiến, sư huynh!
Lộ Bình hừ một tiếng, nói:
- Nguyên lai là tiểu sư đệ, ngươi
tại sao lại đánh gãy chân nữ nhi ta?
A Ngốc vốn khù khờ không giỏi biểu
đạt, bị Lộ Bình săm soi, càng thêm sợ đến mức không nói ra được.
- Cha, quả thật lúc nãy là ta
sai.
Giúp A Ngốc giải vây lại chính là
Nhất Nhất, nàng đem thuật lại mọi chuyện rồi nói:
- Dù sao ta mặc kệ, đại gia gia nói,
hắn sẽ bồi cho ta một kiện nhẹ giáp. Cha, người cần phải làm chứng cho con.
Nàng đã sớm nghe nói thái sư tổ
kiếm được bảo vật rất tốt, dùng nó làm thành nhẹ giáp nhất định không sai, cho
nên mới giúp A Ngốc giải thích, nàng rất háo hức đến lúc nhận được bảo vật này.
Xà bì số lượng có hạn, có thể được đến một kiện nhẹ giáp cũng là chuyện không dễ
dàng gì.
Lộ Bình nghe xong nữ nhi tự thuật,
biết quả thật không thể trách thiếu niên chất phác trước mặt này được, bất đắc
dĩ lắc đầu, nói không ra lời. Lúc này, Thiên Cương Kiếm Phái vài tên Nhị đại đệ
tử đều đã chạy lại đây, Tịch Văn hướng Lộ Bình nói:
- Lộ Bình, chúng ta phải đi gặp
sư tổ. Nếu A Ngốc hiện tại rảnh rỗi, ngươi dẫn hắn đi cắt xà bì đi. Hắn hẳn là
có biện pháp.
Nói xong, cùng mấy vị sư đệ,
nhanh chóng rời đi.
Lộ Bình trong lòng cả kinh, xà bì
Cự Linh Xà cứng cỏi như thế nào hắn biết rõ, hắn có thể nói là đệ tử hạch tâm
trong lớp Tam đại đệ tử, Thiên Cương kiếm thánh cầm tới xà bì Cự Linh Xà bọn họ
nghĩ nát óc mà vẫn không nghĩ ra cách thích hợp để chia ra.
- A! Sư đệ, thật sự là không có ý
tứ, mới vừa rồi ta đã lỗ mãng.
A Ngốc làm gãy chân Nhất Nhất,
trong lòng vô cùng áy náy, nghe vậy liền nói:
- Không, là ta không tốt, ta
không nên làm gãy chân sư điệt.
Nhất Nhất chu cái miệng nhỏ nhắn
nói:
- Được rồi, đừng khách sáo, trước
nhanh chóng bồi thường cho ta đi!
Lộ Bình ôm lấy nữ nhi, bất đắc dĩ
thở dài, nói:
- Ngươi…. tiểu nha đầu này! Cứ luôn
nghịch ngợm như vậy, sau này xem ai có dũng khí lấy ngươi?
Nhất Nhất mặt cười đỏ lên, sẵng
giọng:
- Cha, người nói đi đâu thế? Đáng
ghét! Mau, mau mang con đến chỗ có xà bi đi, con muốn xem nó được chia như thế
nào?
Lộ Bình cau mày nói:
- Không được, đã bị thương thành thế
này, ngươi nên trở về phòng nghỉ ngơi mới tốt, đợi đến khi nhẹ giáp hoàn thành,
cha đưa đến cho ngươi nhé!
- Như vậy sao được, không đo người
con thì sao có nhẹ giáp thích hợp chứ, cha, dù sao cha cũng đang bế con, mang
con theo luôn đi. Con cam đoan, nhẹ giáp xong con sẽ ngoan ngoãn về phòng nghỉ
ngơi, có được không ?
Nhất Nhất trên mặt toát ra thần sắc
ủy khuất, khẩn cầu. Nhìn nữ nhi bộ dáng như vậy, Lộ Bình trong lòng mềm nhũn,
nói:
- Được rồi, bất quá, ngươi nhất định
không được lộn xộn, nếu không, tạo phiền toái thì tự chịu đó.
Vừa nghe phụ thân đáp ứng, Nhất
Nhất nhất thời mừng rỡ, liên thanh đáp ứng. Lộ Bình quay đầu hướng A Ngốc nói:
- Sư đệ, như vậy phiền toái ngươi,
chúng ta đi thôi.
- Các ngươi đều trở về luyện công
cho ta, suốt ngày đuổi theo vây Nhất Nhất, một điểm cũng không khắc khổ. Các
ngươi xem sư thúc so với các ngươi tuổi đều nhỏ hơn, nhưng tu vi so với các
ngươi cao hơn nhiều.
Lấy Lí Nhất cầm đầu, chúng thanh
niên vội vã đáp ứng một tiếng, vâng vâng dạ dạ rời đi. Bọn họ trong lòng kỳ thật
rất ủy khuất, truy Nhất Nhất là lệnh của Lộ Văn a, bất quá, với tính tình nộ bạo
của Lộ Bình, ai lại dám cùng hắn tranh luận chứ.
Lộ Bình nhìn thân ảnh bọn họ rời
đi, bất mãn nói:
- Nhất Nhất, tất cả đều tại nha đầu
ngươi, mấy vị sư huynh đó đều bị nhiễm cái tính lười biếng luyện tập của ngươi
mất rồi!
Nhất Nhất hừ một tiếng, nói:
- Cái gì cũng là tại ta! Ta nào
có muốn bọn hắn chạy theo ta, là bọn hắn tự mình quấn lấy ta đấy chứ, cha, oan
uổng a!
Lộ Bình trừng mắt nhìn nữ nhi,
nói:
- Ngươi là người tốt? Ta không có
nghe lầm chứ. Lúc này chân đã bị thương, ta xem sau này ngươi như thế nào nghịch
ngợm, A Ngốc sư đệ chúng ta đi thôi.
Nói xong, xoay người về phía sân sau
đi đến. Đúng lúc này, một thanh âm hùng hậu đột nhiên vang lên:
- A Ngốc, A Ngốc…..
Theo tiếng gào, 2 thân ảnh tráng
kiện xuất hiện trong tầm mắt của A Ngốc cùng Lộ Bình, đúng là huynh đệ Nham Thạch,
Nham Lực đã nhiều ngày không thấy.
Nửa năm nay, Nham Thạch huynh đệ
một mực hướng Tịch Văn học tập võ kĩ, Tịch Văn nói với bọn họ, A Ngốc phải ở lại
đây tĩnh tu nửa năm, kêu bọn họ kiên nhẫn chờ. Được Tịch Văn hết lòng chỉ đạo
cùng tự mình khắc khổ tu luyện, công lực bọn họ đều có tiến bộ. Da dẻ màu đồng
lóe ra quang mang cường tráng, cầu kết cơ thể tràn ngập lực lượng bộc phát.
- A! Nham Thạch đại ca, Nham Lực
đại ca, các ngươi vẫn tốt chứ?
Xa cách gặp lại, A Ngốc trong
lòng tràn ngập vui sướng, vội vã nghênh đón, hai tay gắt gao bắt lấy bả vai dày
của Nham Thạch. Nham Thạch ha ha cười, nói:
- A Ngốc huynh đệ, ngươi thật có
phúc khí a, cư nhiên có thể theo Kiếm thánh học tập võ kĩ, thật sự hâm mộ chết
thôi. Thế nào, nửa năm qua thu hoạch lớn thế nào?
Nham Lực bắt được cánh tay A Ngốc,
nói:
- Chúng ta luận bàn một chút đi,
Tịch Văn sư phụ cũng dạy ta cùng đại ca không ít công phu, xem một chút chúng
ta ai lợi hại hơn!
Lộ Bình ôm Nhất Nhất cũng đã đi tới.
- Hai vị sư đệ, sao lại tới đây ?
Nham Thạch cười nói:
- Lộ Bình sư huynh, A Ngốc là hảo
huynh đệ của chúng ta, vừa nghe tin hắn trở về, chúng ta hiển nhiên là muốn chạy
đến.
Trong kiếm phái tu luyện nửa năm,
Nham Thạch cùng Nham Lực sớm đã rất quen thuộc với mọi người. Lộ Bình tính cách
hào sảng, cư nhiên trở thành hảo bằng hữu của bọn họ, ba người công lực ngang
nhau, ngày thường cũng thường xuyên một chỗ luận bàn, kết thành tình nghĩa thâm
hậu.
Nham Lực nhìn Nhất Nhất trong
lòng Lộ Bình, kinh ngạc nói:
- Nhất Nhất, ngươi không còn nhỏ
nữa, như thế nào vẫn còn muốn cha ôm, xấu hổ quá đi a!
Nhất Nhất hừ một tiếng, chỉ vào A
Ngốc nói:
- Lùn sư thúc, ngươi khi dễ ta,
chân ta bị hắn đánh gảy, cho nên cha mới phải ôm ta.
Nham Lực trong lòng cả kinh, Nhất
Nhất mặc dù rất nghịch ngợm, nhưng ngày thường trong kiếm phái đều được đồng
môn yêu thích, càng lại là minh châu của Lộ Bình, có thể nói là tiểu công chúa của
Thiên Cương Kiếm Phái. Ở đây, ai dám trêu chọc nàng chứ! A Ngốc như thế nào lại
chấn gãy chân nàng a. Nham Thạch huynh đệ hai người ánh mắt đều tập trung trên
người A Ngốc. Lúc này là Lộ Bình giúp A Ngốc giải thích, đem sự tình thuật lại
một lần, hai người lúc này mới thư thái.
- A Ngốc, nếu đi cắt xà bì, chúng
ta cũng muốn qua xem chút, lần này là ngươi giết Cự Linh Xà, nhẹ giáp cũng có phần
của huynh đệ chúng ta chứ, hắc hắc.
Nham Lực toát ra một bộ tham lam đùa
làm mọi người vui vẻ hẳn lên. Vạn tái Cự Linh Xà xà bì làm thành nhẹ giáp có thể
nói không là thường một khối, cũng khó trách Nham Lực nghĩ đến đến một phần. Lộ
Bình nói:
- Vậy cùng đi thôi. Viên Bình sư
muội đang buồn bã về việc xà bì đó!
Nói xong, quay người dẫn đầu hướng
hậu viện đi đến. Lộ Bình mang theo A Ngốc ba người đi tới một đại phòng ngoài hậu
viện. Còn chưa đến nơi, hắn đã hô to:
- Viên Bình sư muội, ta mang đến
cho ngươi phương pháp cắt xà bì đây. Ha ha….
Cửa mở, một trung niên mỹ phụ dung
mạo tú lệ đi ra, cau mày nói:
- Lộ Bình, ngươi hô cái gì? Ta cũng
không điếc. Ta mới không tin ngươi có biện pháp chia xà bì ra đó, đến cả chưởng
môn sư bá còn không được, chẳng lẽ ngươi sao? A! Nham Thạch, Nham Lực hai vị sư
đệ cũng tới. Vị này là…?
Viên Bình là một trong số ít nữ đệ
tử thuộc lớp Tam đại đệ tử trong Thiên Cương Kiếm Phái, trước khi vào Thiên
Cương Kiếm Phái, nàng vẫn theo cha mẹ học may vá, cho nên, nàng khi vào kiếm
phái, liền phụ trách tu bổ quần áo cho chúng đệ tử. Bất luận là Nhị đại đệ tử
hay là Tam, Tứ đại đệ tử, đều kính lễ đối với Viên Bình, đồng thời, nàng cũng
là mẫu thân Liêu Nhất, phụ thân Liêu Nhất - Liêu Bình cũng là một trong những đệ
tử có công lực cao thâm thuộc lớp Tam đại đệ tử, công lực đã đạt tới đệ lục Sanh
Sanh quyết, bình thường Liêu Bình đối với nhi tử quản thúc phi thường nghiêm khắc.
A Ngốc tiến lên trước vài bước,
thi lễ nói:
- Ta gọi A Ngốc, sư tỷ hảo.
Viên Bình trong lòng cả kinh,
nhìn không ra điểm thần kỳ nơi thiếu niên chất phác này, thầm nghĩ, đây là tiểu
sư đệ mà mấy vị sư thúc, sư bá tôn sùng sao?
Không đợi nàng lên tiếng, Lộ Bình
đã cướp lời:
- Sư muội, A Ngốc là cao thủ ta mời
tới chia xà bì cho ngươi đấy! Ha ha. Chưởng môn sư bá nói, A Ngốc trước chế tạo
nhẹ giáp cho nữ nhi ta đó.
Viên Bình ngẩn người:
- A Ngốc huynh đệ chẳng lẽ có thần
binh lợi khí gì sao? Vạn tái Cự Linh Xà xà bì vô cùng cứng cỏi, nếu chưởng môn
sư bá đã nói như vậy, ngươi tới thử xem.
Nói xong xoay người dẫn mấy người
vào phòng trong, trong phòng rất trống trải, chỉ có một án tử rất rộng, trên án
tử bày rất nhiều công cụ may quần áo. Góc tường treo rất nhiều vải vóc, trên mặt
đất bày hơn 10 cân xà bì, tế mật lân phiến lóe ra ám lam quang mang.
Viên Bình thấy Nhất Nhất được phụ
thân ôm, tự nhiên rất kỳ quái, không khỏi hỏi han, được Lộ Bình giải thích, mới
hiểu rõ.
- Nhất Nhất, nha đầu ngươi cũng
quá tinh nghịch, ngay cả sư thúc cũng dám đá.
Viên Bình giả vờ trách yêu. Nhất
Nhất với Viên Bình cảm tình vô cùng tốt, mẫu thân nàng sớm mất, vẫn luôn coi Viên
Bình như mẫu thân, trong kiếm phái, Nhất Nhất cũng chỉ nghe lời duy nhất Viên Bình.
Viên Bình cũng rất thương nàng, mơ hồ có ý tứ cho con trai mình, chỉ bất quá bọn
họ tuổi còn nhỏ, vẫn chưa nói rõ mà thôi. Nhất Nhất cúi đầu, thì thào nói:
- Khi đó, ta đâu có biết hắn là
sư thúc!
Nham Thạch nói:
- Sư tỷ, ngươi cũng đừng mắng Nhất
Nhất, chân nàng đang bị thương, nói sau đi, hãy để A Ngốc huynh đệ giúp nàng
chia xà bì chế tạo nhẹ giáp đi, xem như bồi thường nàng.
Viên Bình khẽ gật đầu, nói:
- Chưởng môn sư bá sớm đã quyết định,
xà bì này chế tạo thành mã giáp cho Tứ đại đệ tử dùng, dù sao bọn họ công lực còn
yếu, nếu còn dư, thì cho đám Tam đại đệ tử công lực kém, bất quá, sợ rằng không
đủ, ta tính qua, chỗ xà bì này có thể làm thành hơn 100 kiện mã giáp, sợ rằng tứ
đại đệ tử mỗi người một kiện cũng không đủ.
Nhất Nhất nghe được Viên Bình nói
vậy, vội vàng nói:
- Như vậy sao được, mới vừa rồi
chưởng môn sư bá nói phải bồi cho ta một kiện nhẹ giáp mà?
Viên Bình mới rồi sở dĩ nói như vậy,
chính là vì muốn cấp cho Nhất Nhất nhiều chỗ tốt, nghe vậy cười, nói:
- Như vậy ngươi phải hỏi ý A Ngốc
sư thúc đi. Dù sao Cự Linh Xà này là hắn cùng sư tổ đoạt được, hắn nói chưởng
môn sư bá mới chấp nhận.
A Ngốc thì thào:
- Ta…ta cũng không biết làm sao
bây giờ a!
Viên Bình đưa lưng về phía A Ngốc
hướng Nhất Nhất nháy mắt, Nhất Nhất thông minh như thế nào lại không hiểu chứ, nhanh
nhảu nói:
- Vậy ta muốn trọn vẹn một kiện nhẹ
giáp, coi là sư thúc bồi ta đi!
A Ngốc hơi giật mình gật đầu,
nói:
- Vậy cũng tốt!
Viên Bình mỉm cười, nói:
- Tiểu sư đệ, không biết ngươi dụng
phương pháp gì cắt xà bì này, sư tỷ cũng muốn xem một chút.
A Ngốc gãi gãi đầu, nói:
- Ta cũng không chắc có được hay
không, phải thử mới biết được
Viên Bình kéo ra một khối xà bì,
nói:
- Ta đem ra trước cho ngươi chia
thử xem.
Vừa nói, không biết nàng từ đâu xuất
ra một khối vật thể màu trắng, bay nhanh đến xà bì họa xuất từng đạo dấu vết, một
bộ quần áo rất nhanh đã được vẽ ra, bao gồm áo cùng quần, cùng với rất nhiều điểm
nhỏ khác
Nhất Nhất vỗ tay cười nói:
- A di, người thật lợi hại a! Có
cơ hội nhất định phải dạy ta đó
Viên Bình tức giận nói:
- Không biết được mấy hồi a, ngươi
tinh nghịch như vậy, sao có thể ngồi yên mà học. Vì ta thương đám vải vóc này,
hay là thôi đi.
- A Ngốc huynh đệ, ngươi chỉ cần cắt
xà bì dọc theo họa bạch tuyến của ta là được. Sau đó ta sẽ dùng ngân tuyến may
lại là được.
A Ngốc đáp ứng một tiếng, ngồi xổm
xuống, nhìn kỹ bạch ngân trên xà bì, Viên Bình, Lộ Bình, Nhất Nhất cùng Nham Thạch
huynh đệ đều ngưng thần chăm chú nhìn A Ngốc, để xem hắn dùng cái biện pháp gì chia
xà bì cứng cỏi này ra.
A Ngốc đã từng giao thủ cùng Cự
Linh Xà nên biết rõ xà bì này cứng ra sao, ngưng thần vận khí, trong đan điền tiểu
nhi quang mang màu bạc đại phóng, năng lượng mênh mông dưới ý niệm của A Ngốc rất
nhanh tập trung trên tay, hoàng quang mang từ trong lòng bàn tay lộ ra, một
đoàn hoàng quang trong suốt ẩn chứa năng lượng thật lớn xuất hiện, quang đoàn dần
dần biến hình thành một bả tiễn tử. Đây là lần đầu tiên A Ngốc dùng Sanh Sanh
biến ngưng tụ Sanh Sanh chân khí trong cơ thể hình thành tiễn tử, hắn đã thuận
lợi thành công.
Mọi người ai nấy đều trợn mắt há mồm
nhìn, A Ngốc tay trái giữ xà bì, tay phải dụng hoàng tiễn năng lượng dọc theo bạch
tuyến rạch xuống. Xà bì cứng cỏi mặc dù dùng tiễn có chút cố sức, nhưng đối với
A Ngốc đã đạt tới Sanh Sanh quyết đệ bát trọng cảnh giới thì cũng bình thường,
rất nhanh, xà bì đã biến thành vài mảnh y phiến, A Ngốc thúc dục năng lượng,
đem lợi tiễn chuyển hóa thành trùy tử, theo họa xuất trên y phiến liên tiếp điểm
xuất một đám lổ nhỏ, trong chốc lát đã hoàn thành.
Tất cả mọi người đều thất thần, trong
phòng trở nên một mảnh yên tĩnh.
A Ngốc hài lòng nhìn tác phẩm của
mình, hướng Viên Bình mỉm cười nói:
- Sư tỷ, ngươi xem như vậy đã được
chưa?
Viên Bình mờ mịt gật đầu, nói:
- Đây là công phu gì vậy, đấu khí
mà lại biến hình được?
A Ngốc gãi gãi đầu:
- Sư tổ nói, cái này gọi là Sanh
Sanh biến.
Nhất Nhất kêu lên:
- Sư thúc, ngươi dạy công phu này
cho ta đi, rất tốt a!
A Ngốc ngẩn người, nghĩ thầm, dù
sao tất cả mọi người đều là đồng môn Thiên Cương Kiếm Phái, dạy cho nàng cũng không
sao, gật đầu nói:
- Có thể a! Sanh Sanh quyết của
ngươi tu luyện đến đệ mấy trọng rồi?
Nhất Nhất le lưỡi, nói:
- Đệ nhị trọng. Sao vậy?
Thật không phải tư chất của nàng
kém. Nàng cùng Huyền Nguyệt khá giống nhau, đại đa số thời gian đều bát nháo
náo loạn, căn bản không có chăm chú tu luyện. A Ngốc nói:
- Vậy ngươi tạm thời vẫn chưa học
được. Sanh Sanh biến lấy Sanh Sanh chân khí làm trụ cột, phải tu luyện Sanh
Sanh quyết đến đệ lục trọng mới có thể bắt đầu tu luyện.
Viên Bình và Lộ Bình liếc nhau,
hai người bọn họ công lực mới một người đệ ngũ trọng, một người đệ tứ trọng mà
thôi, không nghĩ tới vị tiểu sư đệ này đã tu luyện đến ngoài lục trọng cảnh giới,
thật không rõ hắn đã tu luyện như thế nào nữa.
Nhất Nhất nhụt chí nói:
- Gì cơ? Phải đạt tới đệ lục trọng
mới có thể a! Vậy thì thôi đi.
Viên Bình thở dài một tiếng, nói:
- Tiểu sư đệ, nếu ngươi có thể thì
tiện đem chỗ xà bì còn lại chia ra giúp ta đi.
Tứ đại đệ tử nhân số đông đảo,
nhưng vóc dáng từng người Viên Bình đều có ghi chép lại, chẳng mấy khi có lao động
miễn phí như A Ngốc, phải tranh thủ tận dụng chứ? Nham Thạch dùng sức lôi kéo một
khối xà bì, nói:
- Thật sự là hảo đồ vật, chẳng những
cứng rắn lại còn rất mềm dẻo. Sư tỷ, có thể chế tạo một bộ mã giáp giúp huynh đệ
chúng ta không?
Viên Bình mỉm cười nói:
- Đương nhiên có thể, các ngươi đều
là hảo huynh đệ của A Ngốc, ta làm chủ, đương nhiên có thể cấp cho các ngươi mỗi
người một kiện mã giáp.
Nàng đúng là thuận nước đẩy thuyển.
Xà bì này là do Thiên Cương kiếm thánh cùng A Ngốc lấy được, cấp cho Nham Thạch
huynh đệ mỗi người một kiện mã giáp, hiển nhiên không có người phản đối. Nham
Thạch, Nham Lực nhất thời mừng rỡ, lập tức đa tạ.
Cứ như vậy, A Ngốc bắt đầu công
việc của hắn.
Khi A Ngốc trợ giúp Viên Bình chia
xà bì, Tịch Văn sư huynh đệ cũng đã đi tới thạch quật.
- Bái kiến sư phụ!
Bảy người cung kính hướng Thiên
Cương kiếm thánh đang xếp bằng hành lễ. Thiên Cương kiếm thánh giương đôi mắt,
lạnh nhạt nói:
- Đều đứng lên đi!
Mọi người liền đứng lên, Tịch Văn
hỏi:
- Sư phụ, người tìm chúng ta, không
biết có gì phân phó?
Thiên Cương kiếm thánh thở dài,
nói:
- A Ngốc đã ở đây nửa năm, mọi thứ
ta đều đã truyền thụ cho hắn, tiểu ưng nếu không được bay lượn trên bầu trời
thì sẽ không thành cường giả, vài ngày tới, ta sẽ để hắn xuống núi lịch lãm. A
Ngốc, đứa nhỏ này bản tính thuần khiết, tư chất cũng tốt, khi bé lại ăn được Vãng
Sanh quả, đủ có thể lấy được y bát của ta. Sau này Thiên Cương Kiếm Phái phát
dương quang đại sẽ phải nhờ vào hắn.
- Tịch Văn, ngươi làm chưởng môn Thiên
Cương Kiếm Phái, ta yêu cầu ngươi, sau này nhất định phải hoàn toàn ủng hộ A Ngốc,
nhất là đại kiếp ngàn năm sắp tới, không nên bảo tồn thực lực, nhớ kỹ, chỉ có đại
lục hòa bình phồn vinh, kiếm phái chúng ta mới có thể thuận lợi phát triển. Các
ngươi đều là đệ tử của ta, ta đã nghiên cứu ra Sanh Sanh biến, ngươi cùng mấy vị
sư đệ hãy cùng nhau tu luyện, có lẽ sau này có được ít tác dụng.
Nghe Thiên Cương kiếm thánh nói
thế, Tịch Văn sư huynh đệ nhìn nhau, bọn họ trong lòng đều có một loại dự cảm. Thiên
Cương kiếm thánh mỉm cười, nói:
- Các ngươi cũng đoán được mà, sư
phụ phải đi. Các ngươi không cần đau buồn, đây là quy luật của trời đất, không
phải nhân lực có thể vãn hồi. Nên đi thì phải đi. Chỉ có cựu lực biến mất, tân
lực sinh ra, mới có thể hảo hảo phát triển. Các ngươi hiểu được không?
Tịch Văn bảy người thân thể đại
chấn, đồng thời quỳ rạp xuống đất, bi ai kêu lên:
- Sư phụ!
Thiên Cương kiếm thánh ngày thường
luôn nghiêm khắc, cho dù đối đãi với đệ tử cũng không ngoại lệ, hôm nay ngữ khí
hắn lại vô cùng hiền lành,
- Các ngươi đều là niềm kiêu ngạo
của sư phụ. Nhưng các ngươi nhất thiết phải nhớ kỹ đừng vì mới có chút thành tựu
mà thỏa mãn, lần trước Huyền Dạ tới các ngươi đều thấy được. Lấy công lực các
ngươi, nếu đối kháng, không một ai có thể là đối thủ. Hắn tuổi kỉ so với các
ngươi ít hơn nhiều! Cho nên, các ngươi phải không ngừng cố gắng tu luyện, hơn nữa
cũng phải bồi dưỡng thế hệ tiếp theo thật tốt, như vậy, chúng ta Thiên Cương Kiếm
Phái mới có thể trưởng thịnh không suy.
- Trải qua nửa năm dạy dỗ, A Ngốc
công lực tăng mạnh, ta tin tưởng, hắn sau này thành tựu tất nhiên sẽ không dưới
ta, này coi như là ta đền bù cho Âu Văn đi. Các ngươi đi đi, gọi A Ngốc trở về,
bảy ngày sau, ta sẽ phi thăng, đến lúc đó, các ngươi đến tống tiễn ta là được,
cũng coi như gặp mặt lần cuối. Nhớ kỹ, trừ phi A Ngốc đột phá đệ cửu trọng Sanh
Sanh quyết, nếu không, các ngươi ngàn vạn lần không được đem tin tức ta đã chết
nói ra. Hiểu không?
Thiên Cương kiếm thánh ý tứ rất
rõ ràng, nếu như A Ngốc thực lực không đủ để thay thế địa vị tinh thần hiện nay
của hắn, thì một khi tin tức hắn chết lộ ra sẽ tạo thành đả kích rất lớn đối với
Thiên Cương kiếm phái.
Tịch Văn bảy người đã là lão lệ
tung hoành, đều cùng Thiên Cương kiếm thánh ở chung đã vài chục năm, đối với sư
phụ, không chỉ tôn kính, mà còn bao hàm rất nhiều cảm xúc khác. Nhất thời, trong
thạch quật tràn ngập bi ai.
Thiên Cương kiếm thánh nhắm mắt lại,
thở dài nói:
- Bọn nhỏ, mặc dù các ngươi tuổi
đều đã lớn, nhưng đối với sư phụ, các ngươi vẫn là hài tử như cũ. Không nên khổ
sở, chỉ cần các ngươi đem Thiên Cương Kiếm Phái phát dương quang đại, chính là báo
đáp tốt nhất đối với sư phụ rồi. Đến cảnh giới này, sư phụ sớm đã không còn cảm
giác sinh tử, tử vong cũng chính là bắt đầu. Mau đi. Gọi A Ngốc trở về, ta còn vài
thứ muốn lưu lại cho hắn. Ah, được rồi, các ngươi xem.
Hắn thân thủ chỉ vào góc thạch quật
nơi kim nhãn Thánh Tà long đang ngủ say.
============================
Mục lục
<< Chương 50: Thánh Tà tiến bổ
>> Chương 52: Kiếm thánh truyền công
Mục lục
<< Chương 50: Thánh Tà tiến bổ
>> Chương 52: Kiếm thánh truyền công
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét