A Ngốc thấy đối phương quá khách
khí, vội vã hoàn lễ nói:
- Ngài, ngài đừng khách khí,
chúng ta chỉ đi ngang qua mà thôi, Áo thúc thúc cũng không có gì phân phó.
Tây Phi Nhi ngẩn người, nghe giọng
A Ngốc tựa hồ còn rất trẻ, nghi hoặc hỏi:
- Xin hỏi, ngài là trưởng lão ma
pháp sư công hội?
Nham Lực đắc ý nói:
- Huynh đệ ta vừa được Tạp Trung Hội
Trưởng phong hào trưởng lão đó.
Nham Thạch vội kéo hắn lại, tiến
lên giải thích:
- Thống soái đại nhân, ngài hảo.
Chúng ta quả thật đến từ Quang Minh thành, nhưng chúng ta cũng không phải sứ giả.
Chỉ là muốn xuyên qua quân doanh, đến Lạc Nhật đế quốc. Tại Quang Minh thành, Áo
Đại Tư Thành Chủ đã từng cho chúng ta một khối lệnh bài, nói rằng dựa vào lệnh
bài này có thể thông qua quân doanh của Hoa Thịnh đế quốc
Tây Phi Nhi thở phào nhẹ nhõm,
nghĩ thầm, nguyên lai không phải Áo Đại Tư Tổng đốc có chỉ thị gì. Hiểu được thân
phận đối phương, hắn đối với ba người cảm thấy cực kỳ tốt, nhất là cái vị trưởng
lão ma pháp sư công hội kia.
- Nếu vậy, ta sẽ sai người hộ tống
các vị rời quân doanh, mời các vị trước nghỉ ngơi trong chốc lát, ăn một chút
gì đã. Người đâu, chuẩn bị thức ăn chiêu đãi ba vị khách nhân.
A Ngốc tháo mũ chùm, cảm kích nói:
- Cám ơn thống soái đại nhân!
Bọn họ chạy hồi lâu quả thật có
chút mệt mỏi.
Trong bộ chỉ huy các tướng lĩnh
chứng kiến tướng mạo trẻ tuổi của A Ngốc, kể cả Tây Phi Nhi cũng đều kinh hô
lên tiếng, Tây Phi Nhi thất thanh nói:
- Trưởng lão, hóa ra người còn trẻ
như vậy!
A Ngốc xấu hổ cười:
- Ta kỳ thật ma pháp không cao, chức
vị trưởng lão chỉ là do vận khí mà thôi.
Tây Phi Nhi ha ha cười, nói:
- Thực lực chứng minh hết thảy,
có thể được ma pháp sư công hội tán thành, sao có thể dùng từ may mắn để giải
thích đây? Trưởng lão thật sự còn quá trẻ a. Như vậy đi, các ngươi trước nghỉ
ngơi, đợi một lúc, ta sẽ phái người hộ tống các ngươi xuyên qua trận doanh.
Nói xong liền gọi một binh lính dẫn
A Ngốc ba người rời khỏi bộ chỉ huy.
Tây Phi Nhi nhìn theo rồi cau mày
ngồi trở lại chủ vị, hắn cả đời hành xử cẩn thận, tuổi còn trẻ như vậy mà đã là
trưởng lão ma pháp sư công hội tự nhiên khiến cho hắn hoài nghi.
Nhưng A Ngốc ba người lại quả thật
mang theo lệnh bài của Áo Đại Tư, hắn không khỏi suy nghĩ. Tên tham mưu bên cạnh
hiển nhiên nhìn ra được sự nghi hoặc của chủ soái, tiến lên phân tích:
- Thay mặt tổng chỉ huy, ta xem ba
người này rất khả nghi. Mặc dù ta không học ma pháp, nhưng cũng biết ma pháp tu
luyện cực kỳ khó khăn. Gã thanh niên kia nhìn qua còn chưa đến 20 tuổi, sao có
đủ năng lực trở thành trưởng lão ma pháp sư công hội? Trong đó nhất định có gian
trá. Nói không chừng, bọn họ vốn là nội gián của Lạc Nhật đế quốc, nhìn thấy
chúng ta bố trận sẵn sàng, nên mới vội vàng rút lui trở lại Lạc Nhật đế quốc.
Ta xem, hẳn phải giữ họ lại quân doanh mới đúng
Tham mưu nói trúng ý Tây Phi Nhi,
hắn gật đầu nói:
- Cái này cũng có thể, nhưng bọn
hắn sao lại có lệnh bài của Áo Đại Tư Tổng đốc đại nhân? Lúc trước ta đã kiểm
tra. Lệnh bài quả thật là thật. Chuyện này phải cẩn thận xử lý, nếu thật như bọn
họ được Tổng đốc đại nhân ban lệnh bài, chúng ta tự tiện giam giữ sợ rằng Tổng
đốc đại nhân sẽ trách tội.
Tham mưu cau mày nói:
- Lạc Nhật đế quốc, các thế lực hắc
ám có rất nhiều bản lĩnh quỷ dị, nói không chừng bọn họ là trộm lệnh bài từ Tổng
đốc đại nhân ấy chứ.
Tây Phi Nhi lắc đầu:
- Mặc dù cũng có thể, nhưng lệnh
bài này Tổng đốc đại nhân luôn cất giấu rất kĩ, đại nhân bên người lại có đông
đảo cao thủ bảo vệ, muốn trộm cũng không phải dễ dàng. Cẩn thận vẫn hơn.
Đệ nhị quân đoàn, quân đoàn trưởng
Trung Khắc nói:
- Đại ca, chúng ta thử kiểm tra
năng lực bọn họ một chút, chẳng phải sẽ biết thật giả hay sao?
Tây Phi Nhi ngẩn người:
- Kiểm tra như thế nào? Thực lực
có thể chứng minh thân phận bọn họ sao?
Trung Khắc cười đầy thâm ý.
- Đương nhiên có thể, đại ca,
ngươi đừng quên, chúng ta nơi này cũng có người của ma pháp sư công hội! Thực lực
trưởng lão hẳn là sẽ không quá yếu.
Tây Phi Nhi trong mắt sáng ngời:
- Ngươi muốn nói......
Trung Khắc gật đầu:
- Chuyện này giao cho ta đi. Nếu
như bọn họ là gian tế, ta cam đoan bọn họ một người cũng chạy không được. Các
ngươi tiếp tục thương lượng về chuyện Lạc Nhật đế quốc đi, ta đi xử lý việc
này.
Nói xong, xoay người ra khỏi bộ
chỉ huy.
Ma pháp sư đoàn tại tập đoàn quân
có địa vị siêu cao. Bọn họ không tham dự quân sự hội nghị, chỉ ra tay trong một
số tình huống chiến tranh mà thôi. Bọn họ so với kỵ sĩ thì càng được đãi ngộ
cao hơn, một trung đội ma pháp sư 100 người đãi ngộ tương đương với một quân
đoàn 10v người.
A Ngốc ba người đang được khoản
đãi nhiệt tình trong một lều vải cách bộ chỉ huy không xa. Sau khi ăn no nê, hết
cả mệt mỏi, ba người đang ngồi tính toán xem nên bắt đầu tìm kiếm tộc nhân Tinh
Linh Tộc từ địa phương nào trước.
Đúng lúc này, cửa lều vải được vén
lên, hai gã ma pháp sư đi vào. Từ ma pháp bào có thể biết được, bọn họ một người
là thủy hệ đại ma pháp sư, tên còn lại là hỏa hệ đại ma pháp sư, tuổi đều đã lớn,
chừng ngoài 60.
Hai người chứng kiến trang phục A
Ngốc, bốn mắt sáng ngời. Tên Hỏa hệ đại ma pháp sư nhìn thấy dấu hiệu lục mang
tinh trên vai A Ngốc thì ngẩn người, sau đó cung kính nói:
- Đội trưởng trung đội ma pháp sư
Tư Thụy, bái kiến trưởng lão.
Rồi cùng Thủy hệ ma pháp sư thi lễ
với A Ngốc.
A Ngốc hoảng hốt, vội vã đứng lên
hoàn lễ.
- Đừng khách khí, Tư Thụy đội trưởng,
các ngươi tìm ta sao?
Tư Thụy nhìn thoáng qua đồng bạn,
gật đầu đáp:
- Đúng vậy, chúng ta nghe nói trưởng
lão công hội đến, là thành viên ma pháp sư công hội, chúng ta sao có thể không
đến bái kiến chứ?
A Ngốc vội nói:
- Hai vị mời ngồi, đừng khách
khí, chức vị trưởng lão này của ta cũng chỉ là trên danh nghĩa mà thôi.
Tư Thụy hai người đúng là được đội
trưởng đệ nhị quân đoàn mời tới kiểm chứng thân phận A Ngốc ba người.
Hắn khi vừa nghe nói có một thanh
niên tuổi chưa đến 20 đã đạt chức vị trưởng lão thì suýt sặc nước. Ma pháp tu
luyện cần rất nhiều thời gian, trong công hội, chỉ khi đạt tới cấp bậc ma đạo
sĩ mới có thể trở thành trưởng lão. Một thanh niên chưa đến 20 tuổi sao có thể
đạt tới trình độ loại đó được.
Tư Thụy trong ánh mắt mang theo một
chút khinh miệt, nói thẳng vào mục đích chính:
- Công hội vừa có thêm một vị trưởng
lão, chúng ta đều rất kinh ngạc, có thể cho chúng ta xem ma pháp thẻ thiếp của
ngài?
A Ngốc hơi xấu hổ nói:
- Ngài đừng gọi ta trưởng lão, cứ
gọi thẳng tên ta A Ngốc là được, đây là thẻ thiếp của ta.
Vừa nói A Ngốc vừa đưa ma pháp thẻ
thiếp qua.
Tư Thụy cầm lấy, có chút kinh ngạc,
trước hắn đã nhận định A Ngốc chắc chắn là giả mạo. Nhưng vừa nhìn thấy thẻ thiếp,
hắn không khỏi có chút từ bỏ phỏng đoán, ma pháp bào có lẽ có thể phục chế,
nhưng ma pháp thẻ thiếp cấp bậc trưởng lão thì không có khả năng giả mạo, bởi phương
pháp chế tạo kim sắc thẻ thiếp này cực kỳ phức tạp, chỉ duy nhất hội trưởng
cùng các trưởng lão mói biết được. Mà nếu muốn phát thẻ thiếp cho một vị tân
trưởng lão, không chỉ phải có sự đồng ý của Hội Trưởng mà còn phải được sự tán
thành của ít nhất 5 vị trưởng lão, lúc đó Hội Trưởng mới tự mình chế tạo thẻ
thiếp.
Từ vẻ ngoài đến năng lượng phát
ra từ thẻ thiếp, quả thật không phải đồ giả. Hắn trong lòng nhất thời tăng thêm
vài phần tôn kính, nghi hoặc lúc trước tất cả đều biến mất. Hai tay dâng thẻ thiếp
trả lại cho A Ngốc:
- Ngươi đúng thật là tân trưởng
lão của công hội. Tư Thụy lúc trước đã đắc tội!
A Ngốc cuống quít nói:
- Không, không, ngài có đắc tội
gì với ta đâu chứ? Nói thật, ta đến bây giờ cũng không rõ tại sao Tạp Trung
thúc thúc lại phong ta làm trưởng lão.
Tư Thụy dò hỏi:
- A Ngốc trưởng lão, các ngươi tại
sao lại muốn đến Lạc Nhật đế quốc vậy? Hiện tại hai bên thế cục rất khẩn
trương, tới bên kia, sợ rằng sẽ có nhiều tình huống bất lợi xảy ra.
A Ngốc vừa định trả lời, Nham Thạch
đã có chút bực bội:
- Tư Thụy đội trưởng, ngài không
cần quanh co lòng vòng dò xét chúng ta. Các ngươi không tin A Ngốc nhỏ tuổi như
vậy đã làm trưởng lão, đúng chứ?
Ngay khi Tư Thụy hai người vừa
vào cửa, Nham Thạch đã nhìn ra ý định của bọn họ.
Tư Thụy bị Nham Thạch nói thế liền
đơ người, liên thanh nói:
- Không, không, không, chúng ta nào
dám. Chỉ là các tướng quân thấy trưởng lão tuổi còn trẻ, sợ hắn là gian tế của Lạc
Nhật đế quốc, cho nên mới nhờ chúng ta đến phân biệt. Ma pháp thẻ thiếp đã chứng
minh thân phận trưởng lão của người, chúng ta đã không có nghi kỵ. Bất quá,
quân nhân đều rất lý trí. A Ngốc trưởng lão, ngài có thể biểu hiện chút thực lực
ma pháp, để cho bọn họ được kiến thức qua, không dám hoài nghi người nữa.
Nham Thạch cả giận:
- Còn nói không dám? Chúng ta đã
mang đến lệnh bài của Áo Đại Tư đại nhân mà các
ngươi còn không tin bằng hữu của ta sao?
Nham Lực kích động mạnh mẽ đứng
lên, rút ra hai lưỡi búa, cũng giận dữ không kém nói:
- Đại ca, A Ngốc chúng ta đi, ta
xem bọn họ ai dám ngăn cản
A Ngốc hoảng sợ, vội vã kéo Nham
Lực lại:
- Nham Lực đại ca, ngươi bình
tĩnh đã. Thật cũng khó trách bọn họ, ta quả thật trông không giống trưởng lão của
ma pháp sư công hội. Nhưng Tư Thụy đội trưởng, ta ma pháp quả thật không cao,
ngài nói ta nên biểu hiện như thế nào đây?
Tư Thụy vốn đã công nhận thân phận
trưởng lão của A Ngốc, nhưng vừa nghe hắn nói thế, không khỏi lại nổi lên lòng
nghi ngờ. Không có thực lực, sao có thể ngồi lên vị trí trưởng lão?
- A Ngốc trưởng lão, ngài cũng đừng
khiêm tốn, ngài chỉ cần tùy tiện biểu hiện một chút thực lực, để cho các tướng
lĩnh chứng kiến là đươc.
A Ngốc gãi gãi đầu, khó khăn nói:
- Nhưng….nhưng ta thật chỉ biết một
hỏa hệ ma pháp phổ thông mà thôi!
Nham Lực nói:
- Ai nói, ngươi không phải còn có
thể thi triển ma pháp triệu hồi sao? A Ngốc, ngươi triệu hồi con rồng đó ra cho
bọn hắn xem một chút, để cho bọn họ biết ngươi lợi hại như thế nào.
A Ngốc trong lòng vừa động, lúc
này mới nghĩ đến nguyên nhân khiến mình trở thành trưởng lão, nghĩ thầm, triệu
hồi một chút chắc cũng không vấn đề gì liền khẽ gật đầu:
- Cũng được, Tư Thụy đội trưởng,
ngài kêu bọn họ tập trung tại khoảng đất trống phía trước, ta sẽ thử một lần.
Tư Thụy vừa nghe A Ngốc có năng lực
triệu hồi rồng, mắt trợn tròn, kinh ngạc vội vã đáp ứng, liền cả 2 cùng xoay
người đi ra ngoài.
Nham Lực tức giận hừ nói:
- Muốn đi qua thôi cũng gặp khó
khăn, sớm biết vậy chúng ta thà đi đường vòng tốt hơn.
Nham Thạch bình tĩnh lắc đầu, nói:
- Thật cũng không thể trách bọn họ.
Hiện tại Hoa Thịnh đế quốc và Lạc Nhật đế quốc quan hệ khẩn trương, bọn họ hoài
nghi cũng không phải không có đạo lý. Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi. A Ngốc
huynh đệ, ngươi có nắm chắc có thể triệu hồi rồng lẫn nữa không? Nếu như không
được cũng không nên miễn cưỡng. Thật sự không được, chúng ta cũng chỉ có thể ở
lại đây/
Nham Lực cả giận nói:
- Bọn họ nếu không thả, chúng ta
giết người phá vòng vây ra ngoài.
Nham Thạch trừng mắt nhìn hắn,
châm chọc nói:
- Ngươi bản lãnh, ngươi đi a! Bên
ngoài có 10v quân đội, công lực ngươi có thể sao?
Nham Lực nghẹn họng, lẩm bẩm vài
câu.
A Ngốc trong lòng do dự, triệu hồi
rồng đối với hắn mà nói là một việc cực kỳ cực kỳ đơn giản, nhưng hắn sợ triệu
hồi trước mặt nhiều người như vậy có kinh thế hãi tục quá không!
- Nham Thạch đại ca, nếu như triệu
hồi rồng ra chúng ta sẽ có thể rời đi sao?
Nham Thạch ngẩn người:
- A Ngốc, ngươi không có nắm chắc
sao! Nếu thật sự không được, chúng ta sẽ phải ở lại đây, chờ bọn hắn bẩm báo
lên Áo Đại Tư Thành Chủ, chắc chắn chúng ta sẽ được thả đi.
A Ngốc nói:
- Ta không phải là không nắm chắc,
chỉ là triệu hồi rồng ra thấy có chút rất dọa người.
Nham Thạch lắc đầu:
- Sợ cái gì? Bất luận là ở đâu,
chỉ cần ngươi có thực lực, tất cả mọi người sẽ tôn kính ngươi. Ma pháp sư có thể
triệu hồi rồng, tượng trưng cho thực lực cường đại cỡ nào a!
A Ngốc cười khổ:
- Thôi được, ta sẽ nhanh chóng
triệu hồi, chậm trễ một ngày thì Tinh Linh Tộc tộc nhân sẽ lại phải chịu khổ
thêm một ngày!
Ba người đi ra, bên ngoài sớm đã
tụ tập rất nhiều người, trong đó bao gồm toàn bộ thành viên ma pháp sư đoàn,
cùng với mấy trăm danh quân sĩ. Tây Phi Nhi lại không ở đó, dường như cảm thấy
xấu hổi khi đối mặt với A Ngốc ba người. Trung Khắc đang đứng đầu hàng cười lạnh,
hắn hoàn toàn không tin tưởng cái tên thanh niên non choẹt kia có thể triệu hồi
rồng.
Tư Thụy thấy A Ngốc ba người đi
ra, nháy mắt với Trung Khắc. Trung Khắc ra lệnh bọn lính tản ra, tại quân doanh
xuất hiện một khoảng đất rộng chừng mấy trăm thước vuông.
Tư Thụy chỉ huy các ma pháp sư
cùng nhau ngâm xướng ma pháp chú ngữ.
Trong 100 thành viên ma pháp sư
đoàn, tổng cộng có 4 gã đại ma pháp sư, 27 tên cao cấp ma pháp sư, còn lại đều
là trung cấp ma pháp sư. Bọn họ mặc dù không có năng lực ma pháp gì quá mạnh mẽ
nhưng đã phối hợp với nhau nhiều năm, liên hợp thi triển đàn thể ma pháp cũng
phải khiến ma đạo sư đau đầu một trận.
Quang mang lóng lánh, trong khoảng
đất trống nhất thời xuất hiện một tầng ngũ thải <5 màu> ma pháp kết giới,
sắc thái hoa mỹ khiến nhiều người cảm thán.
Tư Thụy nói với A Ngốc:
- Trưởng lão, kết giới này chỉ là
một hướng, mặt trong là phòng ngự, ngài ở bên trong triệu hồi rồng sẽ không ảnh
hưởng đến bên ngoài. Nên nếu rồng có công kích thì chúng ta cũng không sao
nhưng ngài thì phải cẩn thận, đừng để hắn phá hư!
A Ngốc gật đầu, trực tiếp đi vào
trong kết giới. Khi xuyên qua, hắn quả nhiên không bị bất cứ gì ngăn cản, chỉ cảm
giác được một cỗ năng lượng ba động đảo qua người. Đứng ở trung tâm khoảng đất
trống, A Ngốc nhắm mắt lại, dụng tinh thần lực báo hiệu với Thánh Tà đang ở
trong Thần Long Chi Huyết.
Thánh Tà cảm giác được A Ngốc đang
kêu gọi mình, nhất thời vui mừng khôn xiết.
- Ca ca, ngươi tìm ta sao?
A Ngốc thông qua tinh thần lực đáp
lời:
- Tiểu Tà, ta chỉ có thể thả
ngươi ra một lát, sau đó phải trở về, ngươi chịu không?
Thánh Tà ủy khuất nói:
- Ca ca, Tiểu Tà thực rất buồn bực!
Hơn nữa đã lâu rồi không được ăn thứ gì ngon ngon, đại ca chuẩn bị chút đồ ăn
cho ta được không?
A Ngốc ngẩn người, hỏi:
- Ngươi đói bụng sao?
Thánh Tà vô tư đáp:
- Đói rụng rời luôn nè. Ta vốn rất
tham ăn a!
Dù sao hắn mới sinh ra được có nửa
năm, vẫn còn là một đứa nhỏ, yêu thích đồ ăn cũng không lạ gì, chẳng khác nào
như khát vọng của A Ngốc với bánh bao hồi ở Ni Nặc thành cả. A Ngốc vẫn còn nhớ
rất rõ cảm giác đó.
- Được rồi, ca ca nhất định sẽ
chuẩn bị cho ngươi chút đồ ăn. Tốt lắm, ta sẽ thả ngươi ra, nhưng ngươi không
được chạy loạn đó.
Bên ngoài kết giới, mọi người chỉ
thấy A Ngốc bất động đứng đó, không khỏi có chút lo lắng. Trung Khắc nhếch mép cười
lạnh, đợi thêm một lúc nữa, nếu A Ngốc còn chưa thể xuất ra ma pháp nào khiến hắn
hài lòng, hắn sẽ lập tức hạ lệnh bắt người.
Tự lẩm bẩm.
- Gian tế Lạc Nhật đế quốc, các
ngươi đừng mơ thoát khỏi tay ta.
A Ngốc đột nhiên mở mắt, nhìn vào
một điểm. Hắn thúc dục Sanh Sanh chân khí trong cơ thể, bạch quang lóe lên,
tràn ngập hơi thở thần thánh. A Ngốc trang nghiêm, nhẹ giọng ngâm xướng:
- Thần Long Chi Huyết dẫn đường,
mở ra đi, thời không đại môn
Lam quang từ ngực A Ngốc lan tràn
tạo thành một quầng lam quang phiêu phù.
Tiếng rồng ngâm thật lớn vang vọng
thiên địa, trong lam quang, Thánh Tà xuất hiện.
Dưới ánh nắng mặt trời, lân phiến
màu xám trên thân hình tứ thước của Thánh Tà phản xạ đạo đạo quang mang. Bảy
tiêm giác trên lưng phát ra kim mang tứ phía. Hai cánh giang rộng, ngửa mặt lên
trời rít gào. Đôi mắt kim sắc đôi mắt lóe lên thần thái khác thường. Thật vất vả
mới được ra ngoài, nó đương nhiên muốn giãn gân giãn cốt một chút, chấn hưng
tinh thần.
Vài ngày không thấy, A Ngốc cũng vô
cùng nhớ Thánh Tà. Vừa thấy thân ảnh khổng lồ thân thiết, hắn quên luôn mình
đang phải trải qua bài kiểm tra thân phận. Nhẹ nhàng phi thân lên đỉnh đầu
Thánh Tà, nắm lấy tiêm giác ổn định thân thể.
Ngồi trên cổ Thánh Tà, A Ngốc vỗ
vỗ đầu nó, nói:
- Tiểu Tà, ta rất nhớ ngươi!
Thánh Tà ngâm khẽ một tiếng:
- Ca ca, ta cũng rất muốn được gặp
ngươi!
Trung Khắc sớm đã choáng váng, Thánh
Tà thân hình khổng lồ tràn ngập uy thế đã in sâu vào não mỗi người. Hắn nhận thấy
mọi người xung quanh ánh mắt ánh lên vẻ thần thánh.
Tư Thụy cao giọng hô:
- Trưởng lão, ngài có thể thu hồi
rồng được rồi!
Thánh Tà trên người tản mát ra long
uy không ngừng đánh sâu vào kết giới. Điều này cũng đã đủ để chứng minh thực lực
A Ngốc. Hắn đã hoàn toàn hiểu được tại sao A Ngốc lại có thể trở thành trưởng
lão công hội.
Thánh Tà than nhẹ một tiếng, phe
phẩy đầu to, hiển nhiên là không muốn trở về trong Thần Long Chi Huyết.
A Ngốc lúc này mới nhớ ra là xung
quanh còn có rất nhiều người, đành thông qua tinh thần lực nói với Thánh Tà:
- Tiểu Tà thông minh, ở đây nhiều
người lắm, ngươi về trước nhé, được không?
- Ca ca, xấu tính, vừa rồi còn
đáp ứng cho ta ăn, giờ nhanh vậy đã bắt ta về.
A Ngốc không muốn miễn cưỡng Thánh
Tà, dù sao bọn họ thấy cũng đã thấy rồi. Hắn liền nhẹ nhàng phi xuống đất, nói
với nó:
- Vậy ngươi ở yên đây, không nên
tùy tiện đi lại, ca ca lấy thức ăn cho ngươi nhé.
Thánh Tà vừa nghe vậy liền hưng
phấn, gật gật cái đầu to, lập tức quỳ rạp trên mặt đất, nhắm mắt lại hưởng thụ
ánh mặt trời ấm áp, cực thoải mái.
A Ngốc bất đắc dĩ lắc đầu, đi về
phía Tư Thụy. Khi hắn định xuyên qua kết giới thì bị đụng phải một lá chắn vô
hình.
- Tư Thụy đội trưởng, ngài có thể
thu hồi kết giới được rồi!
Tư Thụy có chút do dự nhìn về
phía Thánh Tà, nói:
- Nhưng…..nhưng ngài còn chưa có
thu hồi lại rồng!
A Ngốc mỉm cười:
- Ngươi yên tâm đi, nó là do ta triệu
hồi ra, sẽ nghe lời ta, hơn nữa nó rất ngoan, tuyệt không tùy tiện công kích
người khác.
Tư Thụy lúc này mới yên tâm, phân
phó thủ hạ mở kết giới cho A Ngốc ra ngoài.
Trung Khắc thấy A Ngốc ra khỏi kết
giới, nhất thời phục hồi tinh thần, hưng phấn chạy nhanh tới:
- Trưởng lão đại nhân, ma pháp của
ngài thật sự thần kỳ, đây là lần đầu tiên ta được chứng kiến loài rồng trong
truyền thuyết! Thật sự là rất đẹp, nếu có thể trở thành một gã long kỵ sĩ, thật
uy phong biết bao! Trưởng lão, ngài có bán không? Ta nguyện ý dùng tất cả tư sản
để trao đổi.
Vừa nghe hắn muốn mua Thánh Tà, A
Ngốc lập tức trầm giọng:
- Không bán, nó là bằng hữu của
ta, không phải hàng hóa. Huống chi, nó là do ta dùng ma pháp triệu hồi ra nên sẽ
nhanh chóng biến mất.
Quay đầu nói với Tư Thụy.
- Tư Thụy đội trưởng, rồng của ta
có chút đói bụng, ngài xem, có thể tìm chút thức ăn đến cho nó được không?
Tư Thụy ngẩn người, mặc dù hắn không
hiểu nguyên ý triệu hồi cho lắm, nhưng cũng chưa nghe nói qua sinh vật triệu hồi
lại đói bụng, tuy vậy vẫn vội vã đáp ứng.
- Có, có, Trung Khắc quân đoàn
trưởng, ngài xem......
Trung Khắc mặc dù bị A Ngốc cự
tuyệt, nhưng lại không có tức giận, chăm chú ngắm cự long, càng nhìn càng thấy
thích.
- Không thành vấn đề, ta sẽ đi
tìm chút thức ăn ngon cho nó!
Nói xong, hưng phấn xoay người rời
đi.
Lúc này, tin tức A Ngốc triệu hồi
rồng đã truyền khắp cả doanh trại. Nhất thời cả đám binh lính đã đến vây kín lại
chỗ này. Thật khổ cho đám ma pháp sư, vốn đã chật vật duy trì kết giới, mà A Ngốc
lại không có ý định thu hồi rồng. Vì an toàn quân doanh, Tư Thụy hiển nhiên
không thể thu hồi kết giới, chỉ có thể nỗ lực gắng gượng.
Tây Phi Nhi tất nhiên đã biết được
tin tức, lập tức mắng tên tham mưu mắng xối xả, tự mình dẫn theo các tướng lĩnh
thủ hạ đi tới ngoài kết giới.
- A! Trưởng lão, thật sự là không
có ý tứ, mới vừa rồi ta nghe nói Trung Khắc đội trưởng hiểu lầm ngài là gian tế,
chuyện hắn dám thử dò xét ngài thật vô cùng tức giận, chắc chắn không phải ý tứ
của bộ chỉ huy. Ngài yên tâm, ta nhất định sẽ xử phạt hắn.
Tây Phi Nhi thật giảo hoạt, hời hợt
vài câu đã đem trách nhiệm tất cả đều đổ lên đầu Trung Khắc.
Vừa đúng lúc Trung Khắc bưng khay
thức ăn trở về. Nghe được Tây Phi Nhi nói thế thì rất nóng gáy, vừa định nói gì
thì đột nhiên hiểu ra, vội vã lại gần, cười làm lành nói:
- Đúng, đúng! Đây đều là lỗi của ta,
trưởng lão, mong ngài suy xét. Ta cũng là vì nghĩ cho Hoa Thịnh đế quốc, hiện tại
thế cục khẩn trương, không thể không phòng ngự! Các ngươi lại tới quá đột ngột.
Ta xin chịu phạt! Ta xin chịu phạt!
Tây Phi Nhi hài lòng nhìn Trung
Khắc. Giả vờ cả giận nói:
- Trung Khắc quân đoàn trưởng, chuyện
hôm nay là ngươi quá đáng, trưởng lão là khách nhân tôn quý, ngươi sao có thể
hiểu lầm hắn chứ. Ta lấy danh nghĩa tổng chỉ huy tập đoàn quân tuyên bố, bắt đầu
từ giờ, cắt nửa năm lương bổng của ngươi.
Trung Khắc vội vã cung kính tiếp
nhận hình phạt vô cớ, bưng khay thực ăn nói với A Ngốc:
- Trưởng lão, có lẽ ngài nên cho
rồng ăn chút gì đó!
A Ngốc nhìn vẻ mặt hưng phấn của Trung
Khắc, cười khổ, gật đầu nói:
- Ngài đưa cho ta. Ta sẽ mang vào cho nó!
Trung Khắc liền cười nói:
- Trưởng lão, có thể cho ta theo
ngài vào được không? Ngài từng nói nó rất nghe lời ngài mà! Ta
chỉ muốn ngắm nhìn nó gần một chút
mà thôi.
A Ngốc gật đầu đáp:
- Cũng được! Tư Thụy đội trưởng, ngươi có thể thu hồi kết giới, ta cam đoan, nó nhất định sẽ không xúc phạm tới
bất kỳ ai, bất quá cũng đừng
cho binh lính tới quá gần nó.
Tây Phi Nhi quát:
- Các vị tướng quân, lập tức quản
thúc binh lính, đều vây quanh đây
làm gì? Muốn cho trưởng lão chê cười sao? Trưởng lão, ngài yên tâm, Quang
Minh hổ quân luôn luôn kỷ luật nghiêm minh, tuyệt sẽ không chọc giận rồng của ngài. Trưởng lão, ngài
xem, ta cũng có thể đi cùng không?
Tây Phi Nhi và Trung Khắc ánh mắt giống nhau khát khao nhìn A Ngốc, khiến hắn đành gật đầu:
- Thôi được!
Nham Thạch hừ một tiếng:
- Giả bộ là người tốt.
Lúc đầu hoài nghi nhưng giờ lại
làm rùa đen rút đầu.
Hắn cũng không phải người đơn thuần như A Ngốc. Tây Phi Nhi mới nói
mấy câu lừa gạt liền bị qua mặt. Không
có tổng chỉ huy ra lệnh, ai
dám tùy tiện hoài nghi thân phận trưởng
lão của A Ngốc, người có trong tay lệnh bài của Áo
Đại Tư đại nhân.
Tây Phi Nhi là quân nhân đã nhiều năm, tâm lý vốn
đã luyện cực tốt, coi như
không nghe thấy, cùng Trung Khắc, A Ngốc tiến vào kết giới.
A Ngốc đi cạnh Thánh Tà, vỗ vỗ đầu nó, thấp giọng nịnh:
- Đại lười biếng, ngươi đừng nói đã ngủ rồi nhá. Mau ăn đi, ăn xong rồi còn về.
Thánh Tà mở mắt, chứng kiến hai
người lạ mặt, đột ngột đứng lên, kim nhãn hàn quang lóe ra, bộc phát khí thế.
Bộ dạng đó quả thực
hù dọa Tây Phi Nhi và Trung Khắc. Mặc dù bọn họ công phu đều không kém, nhưng ai dám khẳng định mình có thể chống lại rồng
chứ.
A Ngốc thấy Thánh Tà bất thiện, vội vàng nói:
- Tiểu Tà thông minh, đừng tức giận,
bọn họ là bằng hữu đem thức ăn đến cho ngươi đó
Thánh Tà tựa như không có nghe được lời A Ngốc nói, mạnh mẽ hướng Trung Khắc đánh tới.
A Ngốc vừa định ngăn cản thì phát hiện Thánh Tà hình như không có ác ý.
Tốc độ của Thánh Tà cơ bản
Trung Khắc không thể ngăn cản, thân thể lui nhanh về sau, nhưng lại phát hiện long khẩu <miệng rồng> đã đến trước mặt.
Nhắm mắt thầm nghĩ:
“Xong hết rồi, xong hết rồi, lòng
hiếu kỳ hại chết người a.”
Trong tay bỗng nhẹ bẫng, trên người cũng không có cảm
giác đau đớn, trợn mắt nhìn, thì thấy
khay thức ăn mình bê đã bị long khẩu ngậm đi.
Thánh Tà đặt khay thức ăn xuống đất, vui vẻ ăn. Trong chốc lát, tất cả đều bị nó
càn quét sạch sẽ, trên khay chỉ còn sót lại một con các khô.
Thánh Tà dùng tiền trảo cầm lấy cá khô, cánh
nhẹ nhàng động, lần nữa tung bay đến trước người Trung Khắc. Dùng
chi sau chống đở thân thể đứng
thẳng lên, trừng mắt nhìn rồi vươn
tiền trảo còn lại vỗ vỗ đầu Trung Khắc, lại chỉ chỉ cá khô trong tay. Cuối cùng ném cá khô vào trong miệng, ngọt ngào nhấm nháp.
Đường đường đệ nhị quân đoàn trưởng
Trung Khắc đã hoàn toàn ngốc trệ.
Tây Phi Nhi nhìn Trung Khắc bị cự long vỗ vỗ đầu như một tiểu hài tử, không khỏi cười trộm.
- Huynh đệ, đầu long này thật thông minh a! Hắn muốn nói với ngươi là hắn thích nhất ăn cá khô, muốn ngươi đem đến nữa đó!
Nghe được Tây Phi Nhi giải thích, Trung Khắc mới từ ngốc
trệ tỉnh táo lại, nhìn Thánh Tà đã
bay trở lại bên cạnh A Ngốc, thì thào nói:
- Oa, ngươi muốn hù chết ta a!
A Ngốc ngại ngùng nói:
- Thật xin lỗi, lại phải
làm phiền các ngươi!
Tây Phi Nhi vội đáp
- Không có gì, không có gì, ta sẽ lập tức sai người đi tìm chút cá khô về đây.
Thánh Tà ăn đủ 30 cân cá khô mới thỏa mãn trở lại Thần
Long Chi Huyết đi ngủ. Hắn đối
với người đã mang đến cá khô cho
mình vô cùng thân mật, thi thoảng chủ động cọ xát đầu lên người Trung Khắc và Tây Phi Nhi, làm 2 người họ vô cùng mừng rỡ, có chút không muốn để Thánh Tà trở
lại Thần Long Chi Huyết.
A Ngốc có thể nói là bằng vào Thánh
Tà đã chinh phục cả Quang
Minh hổ quân. Tất cả mọi người
đều cực kỳ kính nể hắn. Tây Phi Nhi sai người bày đại yến, khoản đãi A Ngốc ba
người.
A Ngốc vốn không muốn, nhưng Nham Lực lại nói, bị bọn họ vu
hãm, không ăn sao có thể cho qua được.
Vừa ăn xong, chưa tới 2 canh giờ sau, bọn họ lại nghênh đón một bữa tiệc thịnh soạn khác.
===============================
Mục lục
<< Chương 56: Quang Minh Thành Chủ
>> Chương 58: Thương nhân bần hàn
Mục lục
<< Chương 56: Quang Minh Thành Chủ
>> Chương 58: Thương nhân bần hàn
Tks chủ thớt
Trả lờiXóa