Công lực của Tần Vũ đã vượt qua
Tra Hồng nhưng lại cam tâm tình nguyện làm Hộ pháp của Xích Huyết động phủ, chỉ
là bộ hạ của Tra Hồng, một chuyện khó giải thích như thế đương nhiên khiến ba vị
điện hạ nảy sinh nghi ngờ với Tần Vũ. Thậm chí cả ba còn hoài nghi Tần Vũ nếu
không phải là người của Thanh Long Cung thì cũng là người của Bích Thủy Phủ, lại
ngờ rằng mục đích của Tần Vũ chính là vì Cửu Kiếm chí bảo.
- Tần Vũ động chủ sao lại không
nói gì thế?
Địch Loan nhìn Tần Vũ cười lạnh,
Địch Thanh và Địch Tiến hai người cũng nhìn Tần Vũ chăm chú, ý chừng chỉ chờ Tần
Vũ trả lời không thỏa đáng sẽ lập tức bắt lại.
Tần Vũ than:
- Ba vị điện hạ, chuyện đơn giản
như vậy cũng phải hỏi sao, chẳng lẽ với trí tuệ của ba vị điện hạ lại không thể
nghĩ ra ư?
Tần Vũ hỏi ngược lại khiến ba anh
em Địch Loan sửng sốt.
- Ba vị điện hạ, trong phạm vi thủy
vực này, thuộc hạ là kẻ chẳng có thanh danh gì. Với kẻ chẳng có tiếng tăm gì
như thuộc hạ, nếu nghĩ đến việc tự nhiên đoạt vị, có thể thấy sẽ có không ít
người bất phục.
Tần Vũ miễn cưỡng giải thích.
Địch Loan nói ngay:
- Kẻ mạnh thì ở trên, ngươi giết
Tra Hồng rồi còn ai dám phản kháng chứ?
Tần Vũ lập tức trả lời:
- Điện hạ, ngài nói giết Tra Hồng
ư? Tra Hồng tuy chỉ là một người, nhưng hắn có nhiều hộ pháp như vậy, nếu muốn
giết hắn cũng phải giết không ít hộ pháp giỏi, đến khi ta lên làm động chủ
không phải chính thuộc hạ đã tự chặt đứt tay mình sao? Chưa kể... lúc đó thuộc
hạ chưa có được thực lực như hiện nay.
- Ồ?
Địch Loan nhìn Tần Vũ, vẻ nghi ngờ.
Tần Vũ cười nói:
- Ba vị điện hạ cứ tra hỏi cẩn thận
một lượt là biết ngay. Khi đã vào Xích huyết động phủ, thuộc hạ đã từng nhiều lần
bế quan, mỗi lần công lực đều đại tiến. Trước đó thuộc hạ tịnh chưa hề chiến thắng
được với thực lực của Tra Hồng, nhưng sau khi bế quan, thuộc hạ đã có đủ sức mạnh
đánh bại Tra Hồng.
Mát Địch Loan lé lên một tia lạnh
lẽo:
- Vậy ngươi bế quan trước hay sau
khi Tra Hồng chết?
Địch Loan sắc giọng hỏi.
Địch Loan, Địch Tiến và Địch
Thanh đều phát hiện ra vấn đề trong câu trả lời của Tần Vũ. Nếu đúng công lực của
Tần Vũ tăng lên trước khi Tra Hồng chết thì không có vấn đề gì, nhưng nếu sau
khi Tra Hồng chết công lực của Tần Vũ mới gia tăng thì rất có khả năng đã giết
chết Tra Hồng.
- Trước đó! Tần Vũ khẳng định.
- Ngươi chắc chắn như vậy?
Địch Loan lạnh lùng hỏi:
- Bịa đặt cũng không được đâu,
sau đây chúng ta có thể sẽ tra hỏi một người bất kì, mọi người đều có thể
Tần Vũ cười:
- Điện hạ có thể tra hỏi bất cứ
ai. Đã gần trăm năm nay, Tra Hồng dành phần lớn thời gian để bế quan. Cái ngày
mọi người phát hiện ra cái chết của Tra Hồng mới băt đầu thảo luận lựa chọn động
chủ mới. Sau đó chúng thuộc hạ tỉ thỉ, thuộc hạ đã đả bại Đằng Tất.
- Thuộc hạ hiểu là ba vị điện hạ
nghi ngờ thuộc hạ đã giết chết Tra Hồng rồi lại thôn phệ Nguyên Anh của hắn. Có
điều, nếu quả thật thuộc hạ đã giết chết Tra Hồng, muốn thôn phệ Nguyên Anh của
hắn cũng phải mất ít nhất một ngày. Nhưng hôm đó thuộc hạ đã cùng tỉ thí với Đằng
Tất, nếu thật sự đã giết Tra Hồng thì cũng không kịp thôn phệ Nguyên Anh của hắn.
Tần Vũ nhìn cả ba người cười:
- Tin rằng ba vị điện hạ cũng hiểu
ý tứ của thuộc hạ.
Địch Loan, Địch Tiến và Địch
Thanh cùng nhìn nhau, không nói lời nào.
Nguyên Anh của Đổng Hư tiền kì,
muốn thôn phệ được đúng là cần có thời gian. Nhưng mỗi ngày đều có người kiểm
tra phòng chứa Linh Hồn Ngọc Giản, vì vậy, từ lúc Tra Hồng chết đến lúc được
phát hiện ra, khẳng định cũng chỉ trong một ngày, thậm chí là sau khi Tra Hồng
chết chẳng bao lâu. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cho dù Tần Vũ có liên
tục thôn phệ cũng không có khả năng tăng được bao nhiêu thực lực.
Đột nhiên Địch Thanh lại hỏi:
- Ngươi vừa nói Tra Hồng trong
vòng trăm năm trở lại đây thường hay bế quan phải không?
Tần Vũ mừng thầm, đúng như đã
nghĩ, việc Bát điện hạ của Cửu Sát Điện bị giết hại tuy là chuyện quan trọng,
nhưng một thanh kiếm trong Cửu Kiếm còn hấp dẫn hơn nhiều. Nếu thật sự hướng được
sự chú ý của ba vị điện hạ này sang ngọc kiếm thì quả là quá tốt.
- Đó là chuyện mọi người đều rõ,
không những thế, Tra Hồng còn ra nghiêm lệnh không cho bất kì ai được đến quấy
rầy.
Tần Vũ rất thành thật trả lời.
Địch Thanh và Địch Loan cùng nhìn
nhau.
“Lão thất, xem ra Tra Hồng đã phá
được Khứ trần cấm chế trong Hắc Sắc Ngọc Hạp rồi. Một Xích Huyết Thủy Mãng đạt
tới Đổng Hư tiền kì muốn phá vỡ Khứ pháp cấm chế của tiên nhân cũng phải mất đến
trăm năm công phu. Tên Tra Hồng đó quả là cũng tội nghiệp thật, phí cả trăm năm
để phá được cấm chế.”
Địch Thanh dùng linh thức truyền
âm nói.
Bọn Địch Thanh sở dĩ cay nghiệt
như vậy là vì ban đầu khi chín huynh đệ bọn hắn lấy được Hắc Sắc Ngọc Hạp cũng
phải cả chín anh em liên thủ, lại phải mất vài tháng trời mới thành công.
“Nhị ca, Lục ca, có khả năng khi
Tra Hồng phá được cấm chế đó, Bát đệ đã nhân thể cướp lấy, chắc là hai người đã
đại chiến, cuối cùng cả hai đều chết. Có lẽ còn có kẻ thứ ba xen vào nữa.”
Địch Loan truyền âm tới Địch
Thanh và Địch Tiến.
Địch Thanh và Địch Tiến cũng đồng
ý cách nghĩ này.
“Có điều, hiện tại cũng không biết
có phải Bát đệ bị giết ở Xích Huyết động phủ không, hay là khi đã đoạt được Hắc
Sắc Ngọc Hạp, rời Xích Huyết động phủ rồi mới bị giết trên đường quay về. Địch
Loan lại bắt đầu nghi ngờ, hắn có thể xác định chắc chắn còn có kẻ thứ ba chưa
biết đến.”
Kẻ thứ ba đó chính xác là ra tay
lúc nào đây.
- Tần Vũ, Tra Hồng bị giết như thế
nào? Địch Loan lại quay sang lạnh lùng hỏi Tần Vũ.
Tần Vũ nghiêng đầu nói:
- Điện hạ, Tra Hồng cuối cùng làm
sao mà chết thì chúng thuộc hạ quả thật cũng không rõ. Đó là bởi trận chiến lúc
đó xảy ra tại mật thất trong lòng đất, nhưng khi các hộ pháp đến đó thì không
còn thi thể của bất kì ai
- Một người cũng không có ư ?
Địch Loan nhíu mày.
- Dạ đúng, một người cũng không
có.
Tần Vũ khẳng định.
Làm sao có thể còn thi thể nào nữa
đây? Lúc đó, Tần Vũ, vì muốn hủy thi diệt tích, đã bỏ cả hai thi thể vào Không
Gian Giới Chỉ của mình, sau đó lại còn dùng chân hỏa luyện hóa bằng sạch rồi.
Bọn Địch Loan ba người lại càng
thêm nghi hoặc. Hiện giờ đã có thể xác định là có một chiến trường trong mật thất
dưới đất đó, chỉ là tại sao lại không có một thi thể nào chứ?
Hủy thi diệt tích ư? Ba huynh đệ
chỉ có thể nghĩ đến chuyện đó.
- Đưa chúng ta xuống mật thất để
xem dấu tích của trận đấu.
Địch Tiến bất ngờ quát lớn. Với
thực lực của bọn họ, tuyệt đối có thể căn cứ vào dấu tích còn lại mà đại khái
suy ra được một vài diễn biến của trận chiến.
Tần Vũ có chút khó xử:
- Chuyện này... cuộc chiến đó
cũng đã được một năm rồi, gần nửa quần thể mật thất đã bị hủy diệt, vì vậy mật
thất cũng mới được sửa sang lại, cho nên dấu tích của cuộc chiến đã không còn nữa.
- Không còn nữa
Địch Tiến, Địch Thanh và Địch
Loan cùng nhìn Tần Vũ nghi ngờ. Bọn họ đều ngờ là Tần Vũ đã hủy chứng cứ.
- Ba vị điện hạ, hiện tại, các vị
hộ vệ đội trưởng, còn có mười sáu vị đại hộ pháp đã tập trung tại đại điện, hai
huynh đệ của thuộc hạ cũng đã tới. Ba vị nếu có gì nghi ngờ có thể tra hỏi bọn
họ.
Tần Vũ nhìn ba vị điện hạ thẳng
thắn nói, mắt ánh lên giận dữ.
- Ba vị điện hạ không ngừng tra hỏi
thuộc hạ, tựa hồ đối với thuộc hạ không hề có sự tin tưởng. Đã là như vậy, thuộc
hạ cũng chẳng có cách nào cả. Ba vị điện hạ có thể tra hỏi bất kì người nào,
vàng thật vốn không sợ lửa. Thuộc hạ xin lui ra trước.
Tần Vũ chẳng cần quan tâm ba vị
điện hạ đó phản ứng ra sao, đi thẳng tới đại điện.
- Ơ ?
Địch Loan có chút ngạc nhiên. Hắn
không thể tưởng tượng được là lúc này Tần Vũ lại có thể ngạo mạn như vậy.
“Một người bình thường, nếu đúng
là hung thủ thì khi phải đối mặt với chúng ta nhất định sẽ lo lắng trong lòng,
thường thì sẽ một mực cung kính đối với chúng ta. Ta có hỏi thế nào thì trả lời
thế ấy, tuyệt đối không dám phản đối gì, thế mà cái tên Tần Vũ ấy lại dám cáu
như vậy.”
Địch Loan truyền âm nói với Địch
Thanh.
Địch Thanh gật đầu nói:
- Uhm, trước hết cứ tra hỏi mấy
tên kia đã rồi nói tiếp.
Địch Loan chính là thông minh quá
hóa lẫn, thật là giả mà giả lại là thật, thành thử nhiều chuyện khó mà phán
đoán được.
Trên đại điện của Xích Huyết động
phủ.
Vị trí trước đây Tần Vũ, Hầu Phí
và Hắc Vũ vẫn ngồi, giờ nhường lại cho ba anh em Địch Tiến. Anh em Tần Vũ dẫn đầu
mười sáu hộ pháp cùng với các vị hộ vệ đội trưởng của Xích Huyết động phủ đứng ở
dưới điện chờ nghe mệnh lệnh của ba vị điện hạ.
- Tần Vũ động chủ, thực lực của
nhị đệ và tam đệ của ngươi ra sao?
Địch Thanh ngồi chính giữa quay
nhìn Tần vũ hỏi.
Hầu Phí gãi đầu gãi tai, chẳng hề
để ý đến ba vị điện hạ nhưng Địch Thanh chẳng hề biết. Tần Vũ sớm đã lệnh cho Hầu
Phí và Hắc Vũ thu liễm khí tức, tán phát công lực bản thân. Bọn Địch Thanh
đương nhiên sẽ chỉ phát hiện Hầu Phí đạt Nguyên Anh hậu kì và Hắc Vũ là Nguyên
Anh trung kì thôi.
- Điện hạ, nhị đệ của thuộc hạ đã
đạt tới Nguyên Anh hậu kì, thuộc Thủy Viên dị tộc, dị bẩm thiên phú, có thể
sánh với một Đồng Hư tiền kì cao thủ thông thường. Tam đệ của thuộc hạ lại thuộc
Ưng tộc, cực kì lợi hại, gần ngang với Kim Diễm Ưng.
Tần Vũ thay Hầu Phí và Hắc Vũ
đáp.
Nghe Tần Vũ nói vậy, trong mắt ba
vị điện hạ đều có ý khinh thường.
Vô luận là Hỏa Tinh Thủy Viên hay
Tiểu Hắc đều là những yêu thú cực kì hiếm có. Như Lan thúc đã từng nói, trong
toàn thế giới tu yêu giả dưới đáy biển này cũng chỉ có một Hỏa Tinh Thủy Viên
này mà thôi. Thêm vào đó, Hầu Phí đã thu liễm khí thế lại, ba vị điện hạ sao có
thể thấy được sự bất phàm của Hầu Phí chứ. Hoàn toàn giấu đi thực lực, chỉ lộ
ra một chút thì Tần Vũ mới nói được là Hầu Phí có thể đấu lại với Đổng Hư tiền
kì. Sức mạnh cỡ đó thật không đáng khiến ba vị điện hạ để vào mắt.
- Hộ pháp đầu tiên xuống đến mật
thất và thấy được dấu tích của cuộc chiến thì bước lên.
Địch Thanh cao giọng.
Lập tức, ba anh em Huyền Quy, Vu
Đồng, Vu Phong hai người, hai xà nữ Tây Diễm, Yến Thanh, còn cả Đằng Tất và
Trang Chung cùng tiến lên phía trước. Chín vị hộ pháp đứng trước ba vị điện hạ
Cửu Sát Điện không hề có một điểm ngạo khí, người nào người nấy đều mười phần
cung kính.
- Chúng ta sẽ dùng Linh Thức Truyền
Âm để nói chuyện, mọi người không phải lo những gì mình nói bị người khác nghe
được. Nhưng... các ngươi cũng không được gian dối, vì ta sẽ thẩm vấn cả chín
người, có thể biết được ai trả lời có sự sai khác với những người còn lại. Nếu
có hai người trả lời khác nhau thì cả hai đều phải chết.
Địch Thanh lạnh lẽo nói.
Trong lòng cả chín hộ pháp đều
rung động.
Tần Vũ nhíu mày, lập tức tiến lên
một bước nói:
- Điện hạ, nếu quả trong chín hộ
pháp có kẻ gian dối trong khi người khác không hề nói dối, như vậy không phải
đã hại đến người đã thành thật sao?
Lúc này, Tần Vũ chí ít cũng phải
vì người của mình mà ra sức một chút.
- Tần vũ động chủ, ngươi lui xuống
hay muốn chết đây!
Địch Tiến đang nhắm mắt dưỡng thần
bất thần mở lớn hai mắt, lạnh lùng quát Tần Vũ, ánh mắt tràn đầy sát ý lạnh lẽo.
- Đại ca, cái thằng cha này mạnh
lắm đấy, ngay cả khi đệ tiến nhập trạng thái bạo cuồng cũng không chắc chắn
thành công, cố ẩn nhẫn đi vậy.
Hầu Phí vốn tính tình bạo ngược
lúc này không ngờ lại truyền tấn xoa dịu Tần Vũ, Tần Vũ đành nghiến răng lùi lại.
Địch Tiến liếc nhìn Tần Vũ rồi lại
nhắm mắt dưỡng thần.
Việc thẩm vấn người này là do Địch
Loan và Địch Thanh lo liệu. Địch Tiến, là kẻ có vũ lực mạnh nhất, ở đằng sau đề
phòng có chuyện gì phát sinh. Xem ra tại Cửu Sát Điện, nếu không phải Tam Nhãn
lão yêu của Bích Thủy Phủ và cung chủ Thanh Long Cung đích thân đến thì muốn đối
phó Địch Tiến cũng chẳng có mấy khả năng.
Trong lòng chín hộ pháp đều thấy
rất căng thẳng. Không một ai dám nói dối, vì chỉ cần một người nói dối thôi
cũng có thể khiến tất cả cùng chết.
Linh thức của Địch Thanh bao phủ
cả chín đại hộ pháp, nếu giữa chín hộ pháp có ngầm dùng Linh Thức Truyền Âm
trao đổi với nhau, chắc chắn Địch Thanh có thể phát hiện được sự dao động trong
linh thức của họ.
Thời gian cứ từng giây từng phút
trôi đi, đại điện cũng càng thêm tĩnh lặng.
- Người tiếp theo.
Địch Thanh lạnh nhạt nói. Kẻ đầu
tiên bị tra hỏi là Trang Chung lúc này trán đã lấm tấm mồ hôi. Tuy đã bị tra hỏi
xong nhưng Trang Chung vẫn chưa coi như thoát khỏi nguy hiểm, nếu có kẻ nào trả
lời bất đồng với hắn thì cả hai đều bị giết!
Thời gian tiếp tục trôi.
Lần lượt các hộ pháp đều bị thẩm
vấn. Khoảng thời gian này đối với Tần Vũ thật là cực kì khó chịu đựng nổi.
- Đại ca, cái tên Cửu Sát Điện đó
thật là đồ khốn, không chỉ làm cho lòng người không yên mà còn làm đệ cáu lắm rồi.
Trước hết cứ dùng bổng đập chết một tên, đại ca thì giết cái tên Đổng Hư tiền
kì đó, cuối cùng huynh đệ chúng ta sẽ liên thủ đánh gục cái tên mạnh nhất ấy!
Hầu Phí, đối với cái việc thẩm vấn
không lời này đương nhiên rất sốt ruột, bởi vì không thể biết được Địch Thanh
và Địch Loan tra hỏi những gì, cũng không biết bọn họ biết những gì.
Vừa bắt đầu, sự uy hiếp của Địch
Thanh và Địch Loan đương nhiên đã có tác dụng, cả tám vị hộ pháp đã bị tra hỏi
xong đều không có vấn đề gì, hiện giờ đang hỏi đến hộ pháp thứ chín, Ba Kiềm
trong Huyền Quy tam huynh đệ.
- Ầm!
Địch Thanh bỗng nhiên phất tay một
cái, tung ra một đạo tử quang, Ba Kiếm không chút lực đề kháng, bị đánh văng
đi.
- Hừ, tên này dám nói dối.
Địch Thanh đứng phắt dậy, mục
quang nhanh chóng lướt qua tám hộ pháp còn lại.
Gương mặt cả tám vị hộ pháp lúc
này đều trắng bệch, Đằng Tất trong mắt thoáng có tia giận dữ:
- Điện hạ, chúng thuộc hạ tịnh
không có nói láo. Nếu quả thật vì có một kẻ gian dối mà những người không hề
nói dối như chúng thuộc hạ đều bị sát tử thì chúng thuộc hạ đều không thể phục
được.
- Ngươi còn dám lên tiếng ư!
Địch Tiến mở choàng mắt, gầm lên
giận dữ. Một luồng khí thanh ba (sóng âm) từ trong miệng Địch Tiến phóng ra với
tốc độ khiến người ta kinh hãi. Đằng Tất biến sắc, toàn thân vội vã né tránh,
có điều, tốc độ của luồng thanh ba đó quá nhanh, đã ầm đến đánh trúng Đằng Tất,
khiến hắn bị bắn ngược ra phía sau, rơi xuống đất liền thổ ra hai bụm máu.
Đằng Tất đã bị trọng thương!
Một Tử Sát Giao Long đã đạt đến Đổng
Hư hậu kì hoàn toàn có thể sánh với một tu tiên giả Không Minh kì. Chỉ mới gầm
một tiếng đã khiến Đằng Tất bị trọng thương. Các hộ pháp còn lại đều tái xám mặt,
họ đều hiểu rõ rằng nếu quả thật ba vị điện hạ này muốn giết họ thì họ cũng chẳng
thể có chút lực phản kháng nào.
- Điện hạ!
Tần Vũ cũng phải lên tiếng, lạnh
lùng nhìn ba vị điện hạ.
Địch Loan khẽ nhếch mép cười lạnh,
giơ tay ngăn Địch Tiến đang phát nộ lại, nói:
- Vì Tần Vũ động chủ đã lên tiếng,
được. Vừa rồi, vị hộ pháp cuối cùng đã nói láo, nhưng chúng ta sẽ không liên lụy
đến tám vị hộ pháp còn lại.
Yến Thanh cùng tám hộ pháp còn lại
cùng thở phào một tiếng.
Tuy
nhiên, cả Yến Thanh và tám hộ pháp vốn không biết là Ba Kiếm hộ pháp căn bản
không hề nói láo. Câu trả lời của hắn vốn dĩ không hề sai khác so với tám hộ
pháp trước đó.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét