Trên đại điện, Ba Kiếm hộ pháp bị
đánh thành toái nhục, tiên huyết chảy đầy đất. Cả đại điện Xích Huyết phủ dậy
lên mùi máu tanh, còn Địch Tiến, Địch Loan, Địch Thanh ở phía trên thì như ma
thần băng lãnh.
- Giống ban nãy, bây giờ ta hỏi
năm mươi hộ vệ đội trưởng và bảy vị hộ pháp còn lại, hy vọng chư vị đừng nói dối,
nếu không... đừng trách bọn ta.
Địch Loan mỉm cười nói, song nụ
cười của hắn càng khiến người ta kinh hồn bạt vía.
Mười sáu hộ pháp, chín đại hộ
pháp đã được hỏi qua. Bảy vị hộ pháp và năm mươi đội trưởng còn lại đều có chút
khẩn trương, nỗi hoảng sợ sâu trong đáy mắt vô pháp che giấu. Đặc biệt nhìn thấy
tiên huyết, toái nhục của Ba Kiếm càng sợ hơn.
- Từ trái sang phải, từ trước ra
sau, ngươi, lại đây!
Địch Loan chỉ một đại hán hộ pháp
trọc đầu nói, đại hán trọc đầu đó chính là một trong số hộ pháp mới chiêu nạp của
Xích Huyết động, bình thường rất cuồng ngạo khí khái xác thật là một đại hán lỗ
mãng, lúc này cơ nhục trên mặt lại hơi run run.
Trên mặt cố nặn ra nụ cười khó
coi, đại hán đầu trọc bước lên phía trước.
Sau đó, Địch Loan liền tiến hành
linh thức truyền âm, không ai biết Địch Loan hỏi gì, không ai biết đại hán đó
trả lời ra sao. Điều này càng khiến người sắp bị thẩm vấn bên dưới tăng thêm sợ
hãi.
- Ngươi, bước lên.
Địch Thanh cũng chỉ một hộ pháp
bên cạnh đại hán trọc đầu ban nãy, hắn bắt đầu tra hỏi.
.........
Theo thời gian từng giây từng
phút tiến hành, từng người nối tiếp bị tra hỏi, chân mày Tần Vũ càng nhíu chặt.
" Hiện tại xem ra ba tên tiểu
tử Cửu Sát điện này không gấp hỏi ta việc liên quan đến Hắc sắc ngọc hạp, ngược
lại tra hỏi không ngừng những hộ pháp, đội trưởng. Những hộ pháp, đội trưởng
thì biết được gì, tối đa chỉ biết dạo trước có việc chiến đấu tại quần mật thất
dưới đất mà thôi. Xem ra ba vị điện hạ này coi trọng cái chết của Địch Đồng hơn
Hắc sắc ngọc hạp a."
Nhìn cảnh tượng Địch Thanh và Địch
Loan không nề hà vất vả tiến hành tra hỏi từng người, Tần Vũ cuối cùng phát hiện
được chỗ sai trong suy đoán của mình.
"Có lẽ kế hoạch ban đầu của
ta có sai lầm, vì ta nhìn nhầm chín huynh đệ bọn chúng, tình cảm sâu đậm của
chín huynh đệ chúng đã vượt quá sức hấp dẫn của Hắc sắc ngọc hạp".
Tần Vũ đang suy nghĩ rất nhanh
trong lòng.
Lúc đầu Tần Vũ tưởng rằng người của
Cửu Sát điện đến chủ yếu điều tra việc cửu kiếm, Tần Vũ đã chuẩn bị sẵn lý do
thoái thác, song bây giờ mới phát hiện sự chú ý của ba vị điện hạ này lại không
nằm ở Hắc sắc ngọc hạp. Tần Vũ dĩ nhiên phải suy nghĩ nên ứng phó như thế nào.
Đột nhiên sắc mặt Tần Vũ chợt biến.
"Không ổn, nếu như cảm tình
chín huynh đệ sâu đậm vượt quá sức hấp dẫn cửu kiếm, vậy... ta là kẻ hiềm nghi
sát nhân. Tuy chúng không xác định, nhưng với tâm tính bọn chúng chắc chắn thà
giết nhầm chứ không bỏ sót."
Tần Vũ cuối cùng phát hiện ra điểm
này.
Cái chết của Địch Đồng, rốt cuộc
ai là hung thủ. Hiện tại không ai biết nhưng bản thân khẳng định là người đầu
tiên bị nghi ngờ. Án theo tâm tính các điện hạ này tuyệt đối không bỏ qua Tần
Vũ hắn.
Tần Vũ suy nghĩ trong giây lát,
khóe môi hơi nhếch lên.
"Phí Phí, chút nữa bất kể
phát sinh chuyện gì, đệ ẩn giấu thực lực thật tốt, ngàn vạn lần đừng xuất thủ.
Mọi chuyện để ta ứng phó."
Hầu Phí trong đầu tiếp được linh
thức truyền âm của Tần Vũ, tức thì cảm thấy bất diệu, vội hỏi:
"Đại ca, huynh muốn làm gì?
Huynh đừng làm ẩu. muốn lên huynh đệ cùng lên, ba người chúng ta đối phó ba tên
bọn chúng vẫn có chút hy vọng."
"Đừng lo lắng, lẽ nào đệ quên
lần trước ta trở về nội cốc?"
Tần Vũ không chút lo lắng.
Nội cốc?
Hầu Phí lập tức trong lòng vui mừng:
"Đại ca, huynh lần trước đến
nội cốc là tìm sư tôn sao?"
"Phí Phí, Lan thúc đã đáp ứng,
nếu như gặp phải nguy hiểm, trực tiếp truyền tấn cho thúc, thúc nhất định bảo vệ
chúng ta chu toàn."
Tần Vũ vừa nói xong, Hầu Phí tức
thời trở nên hưng phấn,
"Quá tốt, đã có sư tôn, còn
lo lắng cái rắm gì. Ai nha, chúng ta đại sát một trận rồi nói tiếp. "
Tần Vũ truyền âm nói:
"Phí Phí, ta cũng không muốn
làm phiền Lan thúc. Chúng ta chẳng có gì lo lắng cứ tận tình đùa giỡn với Cửu
Sát điện bọn chúng. Chỉ cần đến phút cuối cục diện quậy lớn ra, dàn xếp không nổi
mới để Lan thúc ra mặt vậy."
"Khà khà, quá tuyệt, chi bằng
trước tiên chiến với ba tên này một trận."
Hầu Phí lúc này cũng không để ý.
Không ai rõ thực lực Lan thúc hơn
Hầu Phí, nếu như thực lực Hầu Phí giống một khối đá, vậy Lan thúc là một ngọn
núi chọc trời, hai người căn bản không cùng một cấp độ.
"Đừng gấp, Xích Huyết động
phủ là căn nguyên của chúng ta, nếu như thật sự giao đấu, với thực lực ba tên
trước mặt, chúng ta không chút nắm chắc, nói không chừng còn hủy đi Xích Huyết
động phủ, đợi rời khỏi Xích Huyết động phủ tìm cơ hội thuận tiện rồi động thủ."
Tần Vũ lập tức giao phó.
"Được, mọi chuyện nghe theo
đại ca."
Hầu Phí lúc này cũng an tâm.
Có sư tôn ở sau lưng còn sợ gì nữa.
Cho dù trời sập xuống cũng có sư
tôn chống đỡ.
"Bất quá, tốt nhất vẫn là đừng
phiền đến sư tôn, xảy ra chuyện rồi để sư tôn ra mặt có phần quá mất thể diện."
Hầu Phí đột nhiên truyền âm nói.
Tần Vũ cười thầm, không ngờ Hầu
Phí trời không sợ đất không sợ lại có ý niệm như thế, lập tức truyền âm nói:
"Yên tâm, với bản lĩnh chúng
ta, Cửu Sát điện muốn đối phó cũng không dễ dàng gì."
Đã phán đoán ra Cửu Sát điện rất
có khả năng muốn giết mình.
Vậy đối sách Tần Vũ tự nhiên có
thay đổi.
Ủy khuất cầu toàn, giả vờ đóng kịch,
đối phương muốn giết mình tự nhiên không đắn đo gì, nên... hiện tại phải cải biến
địa vị của mình trong lòng đối phương, thậm chí phải để chúng nhất thời không
dám giết mình, dù sao... câu chuyện phải tiếp tục đùa cho đẹp.
"Muốn đùa thì phải đùa lớn
chút, không biết Cửu Sát điện bọn chúng chịu đùa hay không. "
Ánh mắt Tần Vũ lạnh lẽo nhìn ba vị
điện hạ phía trên.
Đột nhiên--
- Hừ, không ngờ dám nói dối, tìm
chết!
Địch Thanh chợt quát một tiếng, vừa
vung tay lại một đạo thanh quang bắn ra.
Hộ vệ đội trưởng bị tra hỏi sắc mặt
trắng bệch. Thậm chí không xuất ra được bất kì động tác phòng ngự, Động hư kì Địch
Thanh tuy chỉ phát tùy tiện một đòn nhưng hộ vệ đội trưởng chỉ Kim đan hậu kì
há có thể chống đỡ nổi ?
"Bùng!"
Một trận chấn đãng, thanh quang
không ngờ bị kích lui.
Chỉ thấy Tần Vũ chầm chậm thu lại
đầu quyền. Ban nãy Tần Vũ đeo cực phẩm linh khí - Diễm Sí quyền sáo va chạm với
phi kiếm của đối phương. Luận thực lực, Tần Vũ và Địch Thanh cách biệt không
bao nhiêu, một kích tùy ý của Địch Thanh, Tần Vũ dụng tâm ngăn chặn, kết quả tự
nhiên không cần nói.
Hộ vệ trưởng vốn dĩ tưởng rằng chết
chắc phát hiện bản thân không chết tức thì trong lòng đại hỉ, vừa thấy trước mặt
lại là Tần Vũ liền trở nên kích động.
- Động chủ, đa tạ động chủ.
Hộ vệ đội trưởng kích động không
ngớt nói liên tục.
Tần Vũ mỉm cười:
- Ngươi đứng sang một bên. Chỗ
này đã có ta.
Tần Vũ nhìn ba vị điện hạ phía
trên, trong mắt không chút sợ sệt.
- Tần Vũ, ngươi muốn chết.
Địch Tiến bế mục dưỡng thần đột
nhiên mở mắt hét lên, dứt lời Địch Tiến liền muốn xuất thủ, song ngay thời khắc
này--
- Câm miệng.
Tần Vũ chợt quát lớn, lạnh lùng
nhìn Địch Tiến. Địch Tiến bị quát công kích chợt ngừng lại, lập tức càng giận dữ.
- Lục ca, khoan động thủ.
Địch Loan nói với Địch Tiến, sau
đó nhìn sang Tần Vũ mỉm cười:
- Tần Vũ động chủ, Cửu Sát điện bọn
ta đang thẩm vấn chúng, vậy mà ngươi dám cản trở... ngươi nói, đây nên coi là tội
gì?
Tần Vũ lại không chút lưu tâm.
- Ba vị điện hạ, họ đều là người
của ta. Ba vị nói giết là giết không khỏi có phần quá đáng, không biết ba vị điện
hạ có chứng cớ gì để giết họ không?
- Chứng cớ? Lẽ nào chúng nói dối,
không đáng giết sao?
Địch Loan nhìn Tần Vũ nói.
- Nói dối, họ nói dối điều gì, điện
hạ dám xác định?
Tần Vũ nhìn ba vị điện hạ phía
trên không chút chùn bước.
Các hộ vệ, hộ pháp phía sau lại rất
cảm động, Tần Vũ dám vì họ đối đầu với ba vị điện hạ Cửu Sát điện. Động chủ
quan tâm thuộc hạ như thế gần như hiếm thấy. Đặc biệt vị hộ vệ đội trưởng được
Tần Vũ cứu mạng thần tình càng kích động hơn.
- Nói dối, hắn trả lời không giống
những người khác. Đó là nói dối, lẽ nào ngươi nói đại bộ phận người khác nói dối.
Nên giết những người đó?
Địch Loan cười nói:
- Nếu Tần Vũ động chủ cho rằng
như thế, bọn ta cũng không quan tâm, giết chết phần lớn người khác vậy.
Nói xong, Địch Loan liền đưa tay
ra.
- Ba vị điện hạ, có phần quá võ
đoán.
Tần Vũ thản nhiên nói.
- Sao?
Địch Loan nhìn Tần Vũ, trong mắt
có một tia chế nhạo, hắn cũng muốn xem xem Tần Vũ hồi đáp ra sao.
- Ví như vết tích chiến trường ở
quần mật thất dưới đất, cũng không phải tất cả hộ pháp, hộ vệ đội trưởng đều thấy
qua, không ít người trong số họ chỉ nghe nói lại. Còn những việc khác, có mấy
ai chính mắt nhìn thấy? Đại nhân hỏi những người này, lời họ nói so với nhau tự
nhiên có chút không tương đồng.
Tần Vũ tiếp tục nói:
- Huống chi, dù là cùng một chiến
trường, người khác nhau nhìn thấy cũng sẽ có quan điểm bất đồng. Đây là chuyện
rất bình thường. Góc độ mỗi người nhìn khác nhau, kết quả tự nhiên khác nhau, nếu
dựa vào đó phán đoán họ nói dối, vậy...
Tần Vũ nói đến đây lại không nói
tiếp mà nhìn ba vị điện hạ.
"Bốp, bốp.."
Địch Loan mỉm cười vỗ tay nói:
- Xuất sắc, Tần Vũ động chủ quả
nhiên giỏi giảo biện.
- Chú ý dùng từ, đây không phải
giảo biện mà là sự thật.
Tần Vũ nhìn Địch Loan nói, Tần Vũ
phát hiện trong ba vị điện hạ này, vị điện hạ trước mắt nói chuyện với hắn mới
là người quyết định.
"Nhị ca, huynh trước hết sưu
tra các nơi trong Xích Huyết động phủ, xem xem rốt cuộc có dấu vết gì phán đoán
sự việc hôm đó không."
Địch Loan truyền âm nói với Địch
Thanh.
Địch Thanh gật đầu, sau đó bay thẳng
ra khỏi đại điện.
Nhìn Địch Thanh rời khỏi đại điện,
Tần Vũ mỉm cười nói:
- Nói nãy giờ ta còn không biết từng
người trong chư vị điện hạ là ai? Lẽ nào các điện hạ không tự giới thiệu một
chút?
Tần Vũ nói chuyện đỉnh đạc, giống
như đang nói với hảo hữu.
Địch Loan gật đầu đáp:
- Ngươi không cần biết chúng ta
là ai, ngươi chỉ cần xưng hô ta thất điện hạ, ban nãy vừa li khai là nhị điện hạ,
vị này là...
- Lục điện hạ, điều này ta biết,
ban nãy thất điện hạ ngài gọi lục ca, ta nghe được.
Tần Vũ tiếp lời.
Địch Loan đột nhiên nói:
- Tần Vũ động chủ, ban nãy ngươi
lại có thể ngạnh tiếp một kích nhị ca ta, tuy nhị ca chưa xuất toàn lực nhưng
không ngờ ngươi cản được, xem ra thực lực ngươi có thể sánh với Động hư trung
kì a.
- Thất điện hạ quá khen.
Tần Vũ hơi khom người nói, hắn
cũng không nói gì khác.
Lời Địch Loan tịnh không phải nói
tùy tiện, Đỗng hư trung kì Tử Sát giao long có thể vượt quá Động hư hậu kì tu
tiên giả thông thường, một kích tùy tiện của Địch Thanh uy lực cũng rất mạnh, Tần
Vũ chính diện kích lui phi kiếm, thật lực đích xác sánh ngang Động hư trung kì.
- Ban nãy ta tra hỏi chư vị hộ
pháp biết được một việc, mong Tần Vũ động chủ giải thích một chút.
Địch Loan vẫn mỉm cười như cũ.
- Thỉnh Thất điện hạ nói.
Trên người Địch Loan hơi tán phát
chút sát khí:
- Hôm đó lúc mấy vị hộ pháp phát
hiện Tra Hồng đã chết, quyết định chọn ra tân nhậm động chủ, sau đó mấy vị hộ
pháp đến chỗ ngươi ở, và thời điểm đó ngươi đang tu luyện, vì sao để chư vị hộ
pháp đợi hai, ba canh giờ ngươi mới xuất thủ?
Trong mắt Địch Loan hàn quang lấp
loáng.
Tần Vũ cười thoải mái.
- Thất điện hạ, lẽ nào điện hạ
không biết có câu như thế này... càng là cao thủ, càng xuất tràng cuối cùng
sao?
Địch Loan ngẩn người.
- Họ muốn ta ra thì ta phải ra, vậy
không khỏi quá mất mặt. Ta phải để họ đợi hai, ba canh giờ sau đó mới xuất thủ,
như vậy mới có thể biểu lộ địa vị của ta đúng không? Cao thủ thông thường không
phải đều thế sao?
Lời Tần Vũ vừa nói ra.
- Tần Vũ động chủ, không ai đùa với
ngươi, giải thích nguyên nhân, vì sao ngươi để người ta đợi ngươi hai, ba canh
giờ.
Địch Tiến quát.
Tần Vũ khi đó thực tế là đang hấp
thu năng lượng nguyên anh, để bản thân từ Lưu tinh tiền kì đột phá đến Lưu tinh
trung kì, song sự thật này dĩ nhiên không thể nói.
- Ta giải thích qua rồi, chắc hẳn
các điện hạ ban nãy hỏi họ cũng biết, ta dễ dàng kích bại Đằng Tất hộ pháp ra
sao. Thực lực ta như thế, không nên ra oai biểu lộ địa vị một chút sao?
Mặt Tần Vũ lộ vẻ nghi hoặc nói.
Địch Loan chân mày nhíu lại.
"Vù!"
Thân hình Địch Thanh vừa động đã
đến trên đại điện.
“Lão thất, cẩn thận sưu tra xong
một lần, cả động phủ tịnh không có gì đặc biệt, dấu vết chiến đấu hôm đó một
chút cũng tìm không thấy.”
Địch Thanh linh thức truyền âm
nói.
May mắn Tần Vũ trước khi ba vị điện
hạ đến đã sớm thu lại Lôi sơn cư, nếu không thần khí Lôi sơn cư ắt hẳn khiến ba
vị điện hạ khó mà tin được, đó cũng khiến Tần Vũ tự tăng thêm phiền toái.
Mí mắt Địch Loan run lên, sau đó
chợt đứng dậy.
Trong Xích Huyết động phủ không
có bất kì dấu vết, vậy duy nhất có chút tác dụng chính là Tần Vũ động chủ trước
mắt.
- Tần Vũ động chủ, đi theo bọn ta
nào, theo bọn ta về Cửu Sát điện gặp đại ca ta, giúp đỡ điều tra sự tình liên
quan đến quần mật thất dưới đất hôm đó.
Địch Loan nhìn Tần Vũ mỉm cười nói, còn lúc này Địch
Thanh và Địch Tiến cũng chiếm lấy vị trí, mục quang nhìn chăm chú Tần Vũ.
============================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét