Kết cấu Tử Sát Lâu quả nhiên đặc
sắc, từ cửa chính đi vào, là một đại sảnh sáu cạnh, ở mỗi cạnh đều có một lối
đi. Trừ cửa ra vào chính, còn năm lối đi khác đều có vài căn phòng.
Tầng một như thế, đứng tại đại sảnh
tầng một, ngẩng đầu có thể thấy thuỷ lưu vô tận, cũng bởi vì vị trí tương tự ở
lầu hai là khoảng không.
- Bên ngoài nhìn không tồi, bên
trong càng làm người vui vẻ.
Tần Vũ đứng trong đại sảnh, ngắm
nhìn cách phối hợp các chủng cảnh sắc, Tần Vũ thật muốn tra xem người thiết kế
Tử Sát Lâu là ai, không chỉ kết cấu tân kì, cảnh sắc bên trong cũng vô cùng phù
hợp.
Thậm chí ba người Địch Tiến cũng
nở một nụ cười hiếm hoi.
- Tốt, lên lầu, đi theo lối đi hướng
bắc.
Địch Tiến trực tiếp hạ lệnh.
Địch Thanh, Địch Loan cùng gật đầu,
còn Tần Vũ...... căn bản không có quyền phản đối, đương nhiên, Tần Vũ cũng
không thèm phản bác, thậm chí bị ba vị điện hạ dẫn theo, gương mặt Tần Vũ cũng
có nụ cười nhàn nhạt.
Tự hồ Tần Vũ một chút lo lắng cũng
không có.
- Cười, đợi đến Cửu Sát Điện,
ngươi còn cười nổi không.
Địch Loan cười lạnh trong lòng, hắn
đương nhiên đang nghĩ đến kết quả Tần Vũ bị Kinh Chập hộ pháp thôn phệ.
Lên đến tầng hai, trực tiếp đi
theo hướng bắc, lối đi hướng bắc hai bên có đều có phòng ở, Địch Loan cẩn thận
quan sát, sau đó nói với Địch Tiến, Địch Thanh:
- Nhị ca, lục ca, đệ ở phòng bên
trái. Lục ca ở phòng bên phải, nhị ca với Tần Vũ ở giữa.
- Được.
Địch Tiến gật đầu, lập tức đi vào
phòng bên phải, Địch Thanh thù địch quay về phía Tần Vũ quát:
- Tần Vũ, đi theo ta.
- Đừng nóng giận thế, thả lỏng,
thả lỏng!
Tần Vũ cười mỉm nói, cũng thoải
mái đi vào trong phòng.
Địch Loan ở phía sau nhắc nhở:
- Nhị ca, cản thận, tên Tần Vũ
không phải người hiền lành, hắn tương đương với cao thủ Đổng Hư trung kì, tuyệt
đối không được khinh xuất.
Nghe Địch Loan đề tỉnh, Địch Thanh chỉ gật đầu,
nhưng ánh mắt nhìn Tần Vũ càng thêm lăng lệ.
Lúc nào cũng không thể nghỉ ngơi.
Tam vị điện hạ Cửu Sát Điện trong
tâm biết rõ, muốn bình an quay về Cửu Sát Điện, bọn họ thì muốn, nhưng Thanh
Long cung và Bích Thuỷ Phủ lại không nguyện ý, thậm chí ở trong Cự Giáp động phủ,
bọn họ cũng không dám khinh xuất.
Nói cho cùng, Cự Giáp đổng phủ
trong mắt các cao thủ của Thanh Long cung và Bích Thuỷ Phủ thì gần như không
phòng bị.
Trong phòng, Địch Thanh nhắm mắt
ngồi đả toạ, tuy nhiên linh thức vẫn khóa chặt Tần Vũ, không cho phép Tần Vũ có
hành vi quỷ bí gì. Tần Vũ tuâm thủ quy củ, tiếp tục nhắm mắt đả toạ, vô cùng an
tĩnh.
Đột nhiên, Tần Vũ mở mắt, cười
nhìn Địch Thanh.
- Hắc, nhị điện hạ?
Tần Vũ gọi, thấy Địch Thanh không
phản ứng, lập tức nói to:
- Địch Thanh!
Tần Vũ tuy nhiên không thể phân
biệt diện mạo chín vị điện hạ Cửu Sát Điện, nhưng cũng biết danh tự chín vị điện
hạ, biết đây là nhị điện hạ, đương nhiên là biết tên.
Địch Thanh nhíu mày, mở mắt nhìn
lướt qua Tần Vũ:
- Câm mồm!
- Nhị điện hạ, ngươi thế này
không thấy buồn chán, chúng ta nói chuyện đi.
Tần Vũ đứng dậy, đi về phía Địch
Thanh, phảng phất giống như muốn tiếp cận Địch Thanh, Địch Thanh sắc mặt lập tức
biến đổi, kháng thể yêu nguyên lực càng thêm cường hãn, Tử Sát hộ giáp sớm đã bảo
vệ toàn thân.
- Đứng lại.
Địch Thanh hét to, Địch Thanh dù
có lòng tin đánh bại Tần Vũ, tuy nhiên cũng nhìn ra, Tần Vũ với mình cách biệt
không nhiều, nếu để tiếp cận quá gần, một khi tiến hành đánh lén, mình thậm chí
không chết cũng trọng thương.
- Sao quá khẩn trương vậy?
Tần Vũ mặc dù nói vậy, nhưng nhìn
bộ dạng cẩn thận của Địch Thanh, cũng dừng lại.
Địch Thanh lạnh giọng nói:
- Ngươi ngồi vào vị trí của mình,
nếu không......
Địch Thanh còn chưa nói xong, Tần
Vũ vội vã nói:
- Được, không cần lo lắng, ta trở
về. Tuyệt đối không làm phiền.
Tần Vũ vẫn cười, tự hồ không hề tức
giận,quay trở lại chỗ ngồi cũ.
- Quá cổ hủ.
Tần Vũ tự nói với mình, sau đó ngồi
xuống, nhắm mắt yên tĩnh tu luyện.
Địch Thanh thấy Tần Vũ như thế,
cũng nhắm mắt, linh thức không dám có chút buông lơi nhìn Tần Vũ.
Thời gian trôi qua, nháy mắt đã
ba thời thần trôi qua.
Tần Vũ mở hai mắt, nhìn quanh
phòng rồi lại nhắm mắt, trong tâm lại nghĩ:
“Với thế lực Bích Thuỷ Phủ cùng
Thanh Long cung, những gì ta nói trên đại điện nhất định truyền đến. Tối nay bọn
họ có lẽ cũng đến.”
Ngày đó Tần Vũ đối thoại trên đại
điện, thậm chí Địch Tiến ba người đã cố diệt khẩu, nhưng tin tức vẫn truyền ra,
bởi vì trước khi ba vị điện hạ đến, Tần Vũ đã sớm bố trí nhân thủ, chuẩn bị đem
tin tức bí mật truyền ra.
Tần Vũ đoán không sai, người của
Thanh Long cung và Bích Thuỷ phủ đều đến.
Nhận được tin của Phục Hào, Lâu đại
nhân biết tam vị điện hạ Cửu Sát Điện mang theo Tần Vũ ở tại Tử Sát lâu, Lâu đại
nhân ẩn sau một hòn giả sơn cách xa Tử Sát lâu, cả người thu liễm khí tức, thậm
chí Đằng đại nhân công lực tương đương có đến, cũng không phát hiện ra.
Lâu đại nhân song nhãn khôi phục
lại thanh sắc như bình thường.
Vuốt chùm râu nhỏ, Lâu đại nhân
trên mặt có chút thoải mái.
- Lần này cả Địch Tiến cũng đến,
thật sự va chạm, ta cũng không chắc là đối thủ của đầu Tử Sát Giao Long này, thậm
chí nếu bắt được Tần Vũ, muốn chạy cũng vô cùng khó khăn. Ta ẩn thân ở đây, để
Đằng Sơn xuất thủ, không chừng ta có thể làm ngư ông đắc lợi.
Lâu đại nhân nói một mình trong
lúc vẫn hoàn toàn chú ý Tử Sát lâu, không dám một chút lỏng lẻo.
So với Lâu đại nhân sớm đến tiềm
phục, Thanh Long cung Đằng đại nhân hoàn toàn ngược lại.
"Vừa mới vào Tử Sát lâu, bọn
họ tinh thần nhất định khẩn trương, đợi bọn họ nghỉ ngơi ba thời thần rồi hoàn
toàn lỏng lẻo, ta lại bí mật bắt Tần Vũ."
Đằng đại nhân đứng trên đỉnh núi
của một sơn mạch dưới đáy biển, nhìn về Cự Giáp động phủ ở phía xa.
Sau lưng Đằng đại nhân là ngũ vị
hộ pháp.
Thời gian từng giây từng phút
trôi qua, Đằng đại nhân gương mặt như được tạc bằng nham thạch, luôn luôn
nghiêm túc.
“Thời gian cũng sắp đến rồi.”
Đằng đại nhân ánh mắt sáng bừng
lên, đồng thời truyền âm nói với ngũ vị hộ pháp sau lưng:
- Tất cảc các ngươi chuẩn bị, đợi
lúc bản đại nhân bắt Tần Vũ quay về, nhiệm vụ các ngươi là cản trở Địch Tiến.
- Rõ !
Ngũ đại hộ pháp cũng dùng Linh Thức
Truyền Âm trả lời.
Lúc này, họ không dám lên tiếng,
dù nơi đây cách Cự Giáp động phủ khá xa. Nhưng chỉ sợ vạn nhất, chỉ cần cao thủ
đạt đến Đổng Hư hậu kì, linh thức lợi hại trình độ vượt xa khỏi sự tưởng tượng
của thường nhân.
Huyết hồng sắc trường bào tung
bay, Đằng đại nhân đem trường bào thu vào trong không gian giới chỉ. Là do mầu
huyết hồng dưới đáy biển quá nổi bật. Đằng đại nhân toàn thân hắc sắc hoàn toàn
chỉ dựa vào lực lượng nhục thể, bắt đầu chuyển động về phía Cự Giáp động phủ.
Cầu Long là yêu thú nhục thể vô
cùng cường hãn, Đằng đại nhân dễ dàng tiến nhập Cự Giáp động phủ, trực tiếp tiếp
cận Tử Sát lâu.
Đằng đại nhân thân hình phiêu hốt,
người của Cự Giáp động phủ căn bản không thấy thân hình Đằng đại nhân, tuy
nhiên vẫn có một người nhìn thấy, luôn luôn chú ý xung quanh Tử Sát lâu, vội vã
đợi Đằng đại nhân xuất hiện- Lâu đại nhân.
"Đằng Sơn cuối cùng cũng xuất
hiện rồi,thời gian dài thế này mới đến"
Lâu đại nhân tinh thần phấn khởi,
ẩn sau hòn giả sơn không hề chuyển động. Hoàn toàn chú ý đến Tử Sát lâu, chờ đợi
tình huống sau khi Đằng đại nhân tiến nhập Tử Sát lâu.
"Nếu chiến đấu, ta có khả
năng không phải đối thủ của Địch Tiến, nhưng so sánh linh thức, Địch Tiến tuyệt
đối không bằng ta."
Đằng đại nhân mười phần tin tưởng,
bởi vì linh thức hắn đã đạt đến đỉnh điểm của Đổng Hư hậu kì, chính xác mà nói
là đạt đến cánh cửa Không Minh tiền kì.
Linh thức mạnh hơn Địch Tiến, cái
này không phải nói bừa.
Đằng đại nhân thân hình phiêu hốt,
theo cánh cửa bí mật Phục Hào nói lúc đầu, lặng lẽ tiến nhập Tử Sát lâu. Sau đó
linh thức phát tán ra, bao bọc cả Tử Sát lâu, Đằng đại nhân đột nhiên phát hiện
mục tiêu của mình ở đâu, Tần Vũ cùng Địch Thanh ở chung một phòng.
Địch Tiến ở phòng bên tay phải Tần
Vũ, đột nhiên mở mắt.
Địch Tiến trong lòng chợt có cảm
giác bất an, nhưng trong nháy mắt từ từ biến mất, Địch Tiến không biết là chuyện
gì, nhưng Địch Tiến càng thêm cẩn thận, không dám có chút lơi lỏng.
Giống như một cơn gió.
Đằng đại nhân đến tầng hai Tử Sát
lâu hàng lang phía bắc. Cả người hành động không tạo ra chút âm thanh, không
phát tán ra chút năng lượng.
Đằng đại nhân thân hình đột nhiên
dừng lại.
"Là gian này."
Đằng đại nhân nhìn gian phòng Tần
Vũ cùng Địch Thanh, ánh mắt sáng lên.
"Một chiêu phải chính xác,
trực tiếp trọng thương Địch Thanh, bất quá...... tuyệt đối không thể giết Địch
Thanh. Nếu không với tính cách các huynh đệ Cửu Sát Điện, khẳng định cùng Thanh
Long cung ta làm loạn."
Đằng đại nhân đã có quyết định,
trong mắt ánh lên sự lăng lệ.
"Hô!"
Mở cửa, gió thổi, một đạo hắc
quang trực tiếp bắn vào.
Đich Thanh ánh mắt đột nhiên mở
ra, không kịp nói, quyền đối phương đã công đến, Địch Thanh chỉ có thể dùng tay
đỡ. Một âm thanh trầm vang lên "bồng", chính tiếng xương gẫy vụn, tay
phải Địch Thanh vỡ tan, xương sường đồng thời cũng gẫy hai cái.
Một người hữu tâm, một người vô
tâm.
Một người Đổng Hư hậu kì, một người
Đổng Hư trung kì.
Một người toàn lực công kích, nhất
kích tức trúng, làm đối phương trọng thương. Bên kia là một người vội vàng chống
đỡ.
Địch Thanh muốn không trọng
thương cũng không được.
- Ai!
Phòng bên phải lập tức phát ra tiếng
quát, âm thanh vang vọng, một đạo thân ảnh trực tiếp phá vỡ bức tường ngăn cách
hai gian phòng tiến vào, lúc này Đằng đại nhân đã đến bên cạnh Tần Vũ, nhất trảo
vươn tới kéo Tần Vũ lại.
Đồng thời Linh Thức Truyền Âm
nói:
- Đừng phản kháng, ta đến để cứu
ngươi.
Tần Vũ khoé miệng có một ti tiếu
ý, cười thầm:
- Cuối cùng cũng đến.
Không phản kháng?
Muốn Tần Vũ làm vậy, đương nhiên
không thể, hắn chính đang đợi cơ hội này.
Đằng đại nhân tuy nhiên truyền âm
nói với Tần Vũ, nhưng Đằng đại nhân cũng không nghĩ qua Tần Vũ có cam tâm bị
mình bắt, bởi vậy một trảo này Đằng đại nhân vẫn toàn lực xuất thủ, chỉ thấy Tần
Vũ giơ song thủ, nháy mắt biến thành kim sắc.
Tần Vũ song thủ vẽ thành hình
tròn, kim sắc Tinh Thần Lực tạo thành hình thái cực.
"Bồng!"
Tinh Thần Lực cùng trảo của Đằng
đại nhân va vào nhau, kim sắc thái cực chỉ chi trì trong giây lát rồi vỡ vụn,
tuy nhiên...
"A!"
Tần Vũ lập tức kêu thảm một tiếng,
vô lực bị ném bay về phía Địch Thanh. Lúc này gương mặt giận dữ, Địch Tiến
trong lúc điên cuồng hét lên:
- Đằng Sơn!!!
Địch Tiến như mãnh hổ xuất sơn,
trực tiếp chém thẳng về phía Đằng Sơn.
Đằng Sơn lập tức biết không hay,
bản thân không phải đối thủ của Địch Tiến. Bất quá Địch Tiến muốn đuổi
theo,cũng rất khó.
- Đằng Sơn!
So với Địch Tiến, Địch Loan phản ứng
càng nhanh hơn, sớm từ một hướng khác bay tới, trực tiếp ngăn chặn Đằng Sơn. Đối
mặt với Địch Loan, Đằng Sơn trên mặt có chút khinh thường, trực tiếp vung tay
đánh rơi Địch Loan rơi xuống Tử Sát lâu.
Đằng Sơn đã thoát ra khỏi cửa sổ.
Địch Thanh, Địch Loan liên tiếp
trọng thương.
Lúc này Địch Tiến căn bản không đủ
thời gian quan sát thương thế Địch Loan và Địch Thanh, lựa chọn đầu tiên của Địch
Tiến là trực tiếp đẩy lùi Đằng Sơn.
Tần Vũ vô lực ném bay xuống, nhìn
quỹ tích, điểm Tần Vũ rơi có lẽ ở bên cạnh Địch Thanh.
Tuy vậy, lúc Tần Vũ sắp rơi xuống
đất, Tần Vũ thân hình đột nhiên quỷ dị nháy mắt gia tốc, hoá thành đường thẳng
trực tiếp bắn về phía Địch Thanh. Bản thân Tần Vũ cùng Địch Thanh cự li cực gần,
nháy mắt Tần Vũ tốc độ đạt đến cực trí.
Thêm vào, Địch Thanh bị trọng
thương.
- Chết đi!
Tần Vũ dùng Linh Thức Truyền Âm
truyền nhập vào trong đầu Địch Thanh, Địch Thanh đang trọng thương lập tức đại
kinh, lúc này trong tay Tần Vũ xuất hiện một thanh đoản kiếm, chính là Diễm Sí
kiếm, Diễm Sí kiếm trực tiếp hướng đến vị trí Đằng Sơn vừa công kích.
Chỗ này Tử Sắc hộ giáp sớm bị Đằng
Sơn công kích phá vỡ, Diễm Sí kiếm của Tần Vũ lại là cực phẩm linh khí, cộng
thêm Tần Vũ kim sắc Tinh Thần Chi Lực quán xuyên, bộ vị công kích là mũi kiếm.
Luận công kích lực thậm chí siêu quá một kích ban đầu của Đằng Sơn.
"Phốc!"
Âm thanh rất khẽ, Tần Vũ Diễm Sí
kiếm trực tiếp xuyên qua ngực, xuyên qua phổi.
Diễm Sí kiếm cực mỏng, mỏng như
cánh ve, vết thương gần như không thấy.
Nhìn Tần Vũ ánh mắt lãnh khốc, Địch
Thanh kinh khủng lập tức muốn khống chế Nguyên Anh chạy trốn, tuy nhiên một đạo
kim sắc Tinh Thần Lực, trực tiếp phát ra từ thân Diễm Sí kiếm, như một dây kim
sắc, trực tiếp bao bọc Nguyên Anh của Địch Thanh.
- Tha mạng, Tần Vũ, tha mạng,
ngươi tha cho ta, đại ca bọn họ tuyệt đối không làm hại ngươi, tha cho ta.
Thời khắc sinh tử tồn vong, Địch
Thanh kinh khủng dùng Linh Thức Truyền Âm.
- Đã quá muộn!
Sát na, sợi dây kim sắc sắc bén
như mũi châm, trực tiếp xuyên qua Nguyên Anh, linh hồn Địch Thanh trực tiếp hồn
phi phách tán, thân hình Tần Vũ giống như 'trọng thương', vô lực nằm bên cạnh Địch
Thanh.
Thậm chí Nguyên Anh của Địch
Thanh, Tần Vũ cũng không lấy.
Bởi vì Tần Vũ muốn giá hoạ cho Đằng
Sơn, năng lượng trong cơ thể Tần Vũ trào dâng, lập tức tiễn huyết từ trong mồm
trào ra, muốn giả vờ trọng thương cũng phải làm cho giống. Tần Vũ vô lực nằm
dài trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt.
Đột nhiên, một thân hình chợt xuất
hiện, chính là Địch Loan, Địch Loan lúc này trong tay cầm một ngọc bình.
- Nhị ca, huynh sao còn chưa uống
Ngọc Hân Hoàn.
Lúc này Địch Loan thương thế tự hồ
thuyên giảm hơn nửa, tuy nhiên sau khi Địch Loan ôm Địch Thanh dậy, đột nhiên
ngây người. Nháy mắt, một âm thanh vô cùng thương tâm thống khổ vang lên:
- Nhị ca!!!
Đến tận lúc này, một giọt máu mới
chầm chậm từ vết thương do Diễm Sí kiếm lưu lại trên người Địch Thanh rỉ ra.
========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét