Địch Loan, Địch Tiến, Địch Thanh
ba người đang dùng ánh mắt nói với Tần Vũ chỉ có một lựa chọn-nhất định phải đi
theo bọn ta. Không đi chỉ có một chữ, tử.
Tần Vũ cười, ban đầu chỉ cười mỉm
sau đó lại cao giọng cười lớn giống như nghe được chuyện cười nào đó.
- Ha ha... ba vị điện hạ thật biết
nói đùa a, các vị nếu muốn điều tra đại chiến hôm đó ngay bây giờ hỏi luôn
không được ư?
Tần Vũ không chút lưu tâm đến ánh
mắt lạnh lẽo của ba vị điện hạ.
- Đi, hoặc là, chết!
Địch Tiến nhìn Tần Vũ lãnh khốc
nói.
Địch Thanh và Địch Loan hai người
cũng không để ý, Tần Vũ trong mắt họ rất có khả năng là hung thủ, thà giết lầm
còn hơn bỏ sót. Nếu như Tần Vũ này thái quá cuồng ngạo, giết đi họ cũng không
quan tâm.
Tần Vũ sắc mặt chợt biến nhìn
chăm chú Địch Tiến:
- Chết? Lục điện hạ, thế giới hải
để tu yêu giả mênh mông vô hạn, cao thủ vô số, điện hạ thật cho rằng mình vô địch,
trực tiếp tuyên phán người tử hình ư? Nên biết, núi cao còn có núi cao hơn.
- Mạnh hơn ngươi.
Lời Địch Tiến rất ngắn gọn.
Bộ dạng phẫn nộ ban nãy của Tần
Vũ nháy mắt thu liễm, lại mỉm cười nói:
- Mạnh hơn ta, nếu như các vị
không muốn biết việc có quan hệ đến Hắc sắc ngọc hạp, đệ bát ngọc kiếm, các vị
cứ giết đi.
Tần Vũ nhắm mắt lại.
Địch Tiến, Địch Loan, Địch Thanh
ba người mắt đều sáng lên.
Tuy cừu bát đệ cần phải báo nhưng
đệ bát ngọc kiếm vẫn khiến họ thèm thuồng.
Còn lúc này, một hộ vệ đội trưởng
và hai hộ pháp phía dưới thần tình hơi động, song không ai chú ý đến họ.
- Kẻ biết bí mật, chết.
Ánh mắt Địch Tiến quét qua các hộ
vệ đội trưởng và hộ pháp, họ muốn lập tức tra hỏi Tần Vũ nhưng những hộ vệ đội
trưởng và hộ pháp đã biết, họ tự nhiên không thể lưu lại nhân chứng.
- Dừng tay.
Tần Vũ lập tức quát lớn:
- Họ là người của ta, không thể động
vào. Huống chi ba vị điện hạ cần chi lo lắng, dẫu sao ta ban nãy chỉ nói vài chữ,
họ có thể biết được gì.
Tần Vũ bất luận thế nào cũng phải
bảo vệ những người này.
- Tần Vũ động chủ thật muốn bảo vệ
chúng?
Địch Loan nhìn về phía Tần Vũ.
Tần Vũ gật đầu:
- Dĩ nhiên thật, họ là người của
ta, các vị giết xong, Xích Huyết động của ta còn không phải danh tồn thật vong
sao. Nếu như ba vị điện hạ giết, vậy sẽ hối hận cả đời!
Tần Vũ ngoài mặt chính trực vô
tư, thực tế trong lòng lại cười thầm,
"Không để vài tên có mưu đồ
khác truyền tin tức ra, nước làm sao khuấy đục đây? "
Hối hận cả đời!
Vừa nghe lời của Tần Vũ, ba vị điện
hạ đều biến sắc. Sau đó nghĩ hồi lâu cuối cùng có quyết định.
- Cút hết ra ngoài.
Địch Loan quát những người phía
dưới.
Địch Thanh và Địch Tiến cũng
trong lòng khẩn trương, Tần Vũ nếu biết việc Hắc sắc ngọc hạp, rất có khả năng
cũng biết bát đệ Địch Đồng của họ rốt cuộc làm sao chết. So với cái chết của
bát đệ, Hắc sắc ngọc hạp có thể gạt sang bên.
- Bí mật!
Tần Vũ dáng vẻ trong lòng có sẵn
dự tính mỉm cười nói.
- Không nói, chết.
Trong mắt Địch Tiến hàn quang lấp
loáng.
- Giết xong, điện hạ vĩnh viễn
không biết hung thủ giết chết huynh đệ các vị là ai.
Tần Vũ xoay đầu không thèm nhìn Địch
Tiến. Lời Tần Vũ không sai, nếu như Địch Tiến giết, quả thật vĩnh viễn không biết
hung thủ là ai.
Nghe được lời Tần Vũ, ba người mắt
đều sáng lên.
Lời Tần Vũ hiển nhiên thừa nhận
mình biết hung thủ đó, nhưng nhìn bộ dạng Tần Vũ thủy hỏa bất xâm, ba người
cũng rất đau đầu.
- Lẽ nào Tần Vũ động chủ thật
không nói? Chết cũng không?
Địch Loan nghiêm giọng nói.
- Đúng, chết cũng không nói.
Tần Vũ nhìn Địch Loan không chút
cúi đầu.
“Lão thất, lẽ nào đệ quên Cửu Sát
điện ta có một hộ pháp, bản thể là Kinh Chập!”
Thanh âm Địch Thanh vang lên
trong đầu Địch Loan, hắn tức thì trong lòng đại hỉ, Kinh Chập này cũng thuộc loại
yêu thú khá lợi hại.
Công kích có hai loại, một là độc,
loại thứ hai chính là thôn phệ!
Thôn phệ hoàn toàn người, thậm
chí có thể thu được kí ức kẻ bị thôn phệ. Loại bí kĩ này giống như phép thôn phệ
thần kì tiểu Hắc có được sau khi trải qua cấm thuật cải tạo, đều có thể thu được
kí ức đối phương.
"Có phương pháp này, còn bức
hỏi làm gì, cho dù bức hỏi Tần Vũ cũng không chắc nói thật."
Địch Loan trong lòng tự nhiên có
quyết định.
- Tần Vũ động chủ quả thật không
nói?
Địch Loan không dám cáo tố sự thật
với Tần Vũ, hắn lo lắng Tần Vũ thề chết không theo hắn đến Cửu Sát điện.
Tần Vũ căn bản không hồi đáp.
- Hừ, rượu mời không uống muốn uống
rượu phạt, lục ca, đưa hắn đến Cửu Sát điện, tiểu tử này biết sự tình cửu kiếm
và bát đệ. Quan hệ trọng đại nên để chư vị huynh đệ cùng thương nghị sau đó mới
quyết định.
Địch Loan nói với Địch Thanh và Địch
Tiến.
Địch Thanh tự nhiên biết Địch
Loan đang diễn trò cũng phối hợp nói:
- Được, đưa về rồi nói tiếp.
Địch Tiến cũng gật đầu.
- Tần Vũ động chủ, chắc hẳn ngươi
biết ai mạnh ai yếu? Nhị ca, phong bế công lực hắn.
Địch Loan nhìn Địch Tiến bên cạnh
nói.
Tần Vũ trong mắt phát hàn quang,
lạnh lùng nhìn Địch Tiến:
- Theo các ngươi mà muốn phong bế
công lực ta, nằm mơ!
Lúc này Tần Vũ như sư tử nổi giận,
tựa hồ Địch Tiến một khi xuất thủ, Tần Vũ liền liều mạng chống cự.
Thấy Tần Vũ như thế, Địch Loan
nhíu mày, Địch Tiến cũng ngừng lại. Họ biết mình rốt cuộc muốn làm gì, họ phải
đưa Tần Vũ trở về, để Kinh Chập hộ pháp thôn phệ Tần Vũ. Nếu như Tần Vũ chết ở
đây, họ không thể biết sự tình quan hệ đến bát đệ và đệ bát ngọc kiếm.
- Lão thất, bỏ đi, dù không phong
bế công lực hắn, ta xem hắn làm sao chạy khỏi lòng bàn tay chúng ta.
Địch Tiến khinh thường nói.
Trong mắt Địch Tiến, tuyệt đối có
thể dễ dàng sát tử Tần Vũ.
- Đấy mới đúng, bất quá... các vị
đưa ta đến Cửu Sát điện, ta nghĩ các vị sau này nhất định sẽ hối hận.
Tần Vũ mỉm cười nói.
- Hối hận?
Địch Loan không chút quan tâm,
trong lòng hắn lại cười nhạt.
- Đến lúc đó không biết là ai hối
hận.
......
"Tiểu Hắc, đệ tọa trấn tại
Xích Huyết động phủ, ta và ba tên này đến Cửu Sát điện dạo chơi một vòng."
Tần Vũ linh thức truyền âm đến Hắc
Vũ nói.
"Đại ca, đệ cùng đi với
huynh."
Thanh âm băng lãnh của Hắc Vũ
vang lên trong đầu Tần Vũ.
"Ta đạt đến Lưu tinh hậu kì,
về tốc độ dù là Địch Tiến cũng không bằng ta. Đệ không cần lo lắng, đệ đi theo
ta trái lại liên lụy ta, biết không?"
Tần Vũ nói thẳng. Hắc Vũ cũng hiểu
chuyện, cuối cùng đành ưng thuận ở lại.
"Hầu Phí, đệ đi đường vòng đến
Cửu Sát điện, ta sẽ thường thông qua truyền tấn lệnh báo vị trí của ta, đệ cứ
cách ta vài vạn dặm, đợi lúc trò vui đến ta gọi đệ."
Tần Vũ đã bắt đầu bố trí.
Trong linh thức truyền âm của Hầu
Phí sung mãn kích động:
"Khà khà, thật quá tốt, đại
ca, đệ đi trước một bước."
......
- Động chủ tên Tần Vũ. Hắn biết Hắc
sắc ngọc hạp. Đệ bát ngọc kiếm. Lẽ nào thanh thứ tám ở trong tay hắn.
Người đàn ông cao lớn mặc bộ huyết
hồng sắc trường bào nắm một truyền tấn lệnh lẩm bẩm. Trên mặt treo nụ cười băng
lãnh.
- Tần Vũ, nhất định phải có được
hắn!
Vị Đằng đại nhân nói một mình.
Sau đó lập tức truyền tin đến cung chủ Thanh long cung.
- Cung chủ đối với ta sung mãn
tin tưởng, nhưng ta lại không đủ tự tin a.
Đằng đại nhân cười khổ,
- Tên Địch Tiến kia và ta tuy đều
là Động hư hậu kì, song luận linh thức ta thậm chí trội hơn hắn nhưng Tử sát
giao long so với Cù long thiên sinh mạnh hơn nhiều, muốn thắng hắn, khó.
Đằng đại nhân thật không biết làm
sao.
Tu vi linh thức hắn đã đạt đến Động
hư hậu kì đỉnh phong, hoàn toàn vượt qua Địch Tiến. Nhưng chân chính giao đấu,
Đằng đại nhân lại biết bản thân không phải đối thủ Địch Tiến.
- Chỉ có thể dùng trí đoạt lấy,
Phục Hào a, khối cực phẩm tinh thạch lần trước đưa ngươi không dễ cầm như thế.
Đằng đại nhân lập tức linh thức
truyền đến mấy vị hộ pháp dưới trướng hắn.
......
- Đệ bát ngọc kiếm, Tần Vũ động
chủ đó không ngờ biết được!
Lâu đại nhân bề ngang thân thể vượt
quá chiều cao, nằm trên ghế thịt mỡ như ba đào cuồn cuộn. Lâu đại nhân vuốt vuốt
ria mép, "xem ra, nên ra tay."
Vị Lâu đại nhân này lập tức cầm lấy
khối truyền tấn lệnh.
Giây lát sau, Lâu đại nhân gạt mồ
hôi lạnh trên trán:
- Ài, lão tổ vẫn nóng nảy như thế,
lần trước tranh đệ thất ngọc kiếm với cung chủ Thanh Long của Thanh long cung
cuối cùng thất bại. Lão tổ luôn canh cánh trong lòng a.
Lâu đại nhân mới vừa truyền tin
cho Tam nhãn lão yêu Bích Thủy phủ, Tam nhãn lão yêu nghiêm lệnh Lâu đại nhân
phải có được Tần Vũ, sau đó tìm ra đệ bát ngọc kiếm.
- Đằng Sơn chắc cũng ngầm ra tay.
Đồng tử trong mắt Lâu đại nhân
nháy mắt hoàn toàn biến thành hồng sắc, hiển lộ hết sức tà dị.
......
Trong hải để thế giới, Địch Loan,
Địch Tiến, Địch Thanh còn có Tần Vũ bốn người đang phi hành, nơi nào bốn người
qua nước biển lui tránh, sóng nước cuồn cuồn.
- Bay nhanh chút!
Địch Loan quát Tần Vũ.
- Thất điện hạ, đây đã là tốc độ
nhanh nhất của ta.
Tần Vũ bất lực trả lời.
Trước đây Địch Tiến ba người phi
hành thì án theo tốc độ phi hành của Địch Loan, dù sao tốc độ Địch Loan rất chậm.
Song lúc bốn người trở về tốc độ lại giảm phân nửa, tốc độ phi hành của Tần Vũ
quả thật quá chậm.
- Bất kì tên Nguyên anh hậu kì
nào đều có thể đuổi kịp tốc độ ngươi.
Địch Thanh sắc mặt trở nên khó
coi.
Tần Vũ tỏ vẻ vô tội:
- Tốc độ ta chậm, ta có thể làm
sao đây?
- Ngươi cố tình, theo bọn ta biết,
lúc ngươi giết Thanh huyền lão quy tốc độ rất nhanh.
Địch Thanh nhìn chằm chằm Tần Vũ
tức giận mắng, Tần Vũ đành chịu nói:
- Thất điện hạ, đó là thân pháp,
ta hiện tại ngự kiếm phi hành. Thân pháp ta nhanh nhưng ngự kiếm thì chậm.
Dáng vẻ lười nhác của Tần Vũ cuối
cùng khiến ba vị điện hạ nổi giận.
- Lên phi kiếm của ta, ta đưa
ngươi phi hành.
Địch Thanh quát.
- Không sợ ta đánh lén giết điện
hạ sao?
Tần Vũ cười nhìn Địch Thanh, Địch
Thanh tức thì biến sắc, hắn đã biết thực lực Tần Vũ, chí ít Tần Vũ kém hắn
không bao nhiêu. Nếu Tần Vũ đồng thời ngự một kiếm với hắn, đôi bên gần như thế,
Tần Vũ một khi đánh lén, vậy...
- Ta đưa ngươi phi hành.
Địch Tiến lạnh lùng lên tiếng.
Tần Vũ cũng vui vẻ ung dung nhảy
lên phi kiếm của Địch Tiến. Khi Tần Vũ vừa lên phi kiếm, thân thể Địch Tiến tức
khắc xuất hiện yêu nguyên lực hộ thể dày đặc, đồng thời tử sát hộ giáp hộ thân
cũng hiện ra.
- Xem ra, điện hạ cũng lo lắng ta
đánh lén a.
Tần Vũ cười nói.
Bất quá Tần Vũ tịnh không động thủ.
Lần trước khi giết Địch Đồng, Tần
Vũ đã biết lực phòng ngự tử sát hộ giáp kinh người ra sao. Huống chi thực lực Địch
Tiến này so với Địch Đồng mạnh hơn nhiều, bản thân không nắm chắc một đòn giết
chết Địch Tiến. Một khi không thể một đòn sát tử, bản thân bị buộc nghênh tiếp sự
trả thù đáng sợ của Địch Tiến.
Tần Vũ lên phi kiếm của Địch Tiến,
tốc độ bay tức thì nhanh gấp đôi.
Bay hơn một tháng, bốn người đến
Cự Giáp động phủ.
.........
- Ha ha, ba vị điện hạ, nói thật
Phục Hào động chủ rất quan tâm đối với chư vị, không ngờ đặc biệt kiến tạo một
tòa Tử Sát lâu dùng nghênh tiếp chư vị điện hạ.
Tần Vũ thưởng thức Tử Sát lâu đẹp
đẽ trước mặt, miệng thì ca tụng.
Phục Hào da thịt như ngọc, béo mập
rất khả ái.
Đôi mắt như trẻ con linh động đảo
một vòng, vội cung kính nói:
- Lần trước ba vị điện hạ đi gấp
không kịp thăm Tử Sát lâu này. Thị nữ của Tử Sát lâu toàn bộ ở bên ngoài, Phục
Hào biết chư vị điện hạ không thích thị nữ quấy nhiễu, nếu cần gì thì trực tiếp
ra lệnh chúng.
Địch Thanh, Địch Tiến và Địch
Loan ba người nhìn tiểu lâu hai tầng trước mắt, biểu lộ rất hài lòng.
Tiểu lâu hai tầng tuy xem ra
không xa hoa nhưng hết sức mới lạ, cấu tạo cũng đặc biệt hiển nhiên hao phí tâm
tư rất lớn.
- Ba vị điện hạ, Tử Sát lâu này
chính là nơi cư trú của các điện hạ Cửu Sát điện, ta không thể chiếm phòng
trong Tử Sát lâu, vậy ta tùy tiện đến nơi khác ở.
Tần Vũ cười xoay người,
- Phục Hào động chủ, giúp an bài
chỗ ở nhé.
Địch Loan lạnh lùng nhìn Tần Vũ
nói:
- Không cần, người ở cùng ta, nhị
ca và lục ca ở sát vách.
- Điện hạ? Ngài không sợ ta giết
ngài ư?
Tần Vũ cười nhìn Địch Loan.
Phục Hào nghe câu này, sắc mặt
hơi thay đổi, vội khom người cười nói:
- Chư vị điện hạ, ở đâu không còn
chuyện của Phục Hào, Phục Hào xin thối lui. Chư vị điện ha có việc gì cứ ra lệnh
cho những thị nữ.
- Lục đệ thích thanh tĩnh, lão thất,
để ta và hắn ở cùng chỗ tiện thể trông chừng hắn.
Địch Thanh lên tiếng.
Trên thực tế cao thủ đều không
thích ở cùng một chỗ với người khác, song lúc này không phải bình thường, Địch
Thanh chỉ có thể nhẫn nhịn. Trong lòng Tần Vũ cũng hơi động, nếu giết Địch
Thanh không phòng bị, Tần Vũ nắm chắc. Nhưng Địch Thanh có thể không phòng bị
sao?
Tần Vũ một chiêu giết không chết
Địch Thanh, Địch Tiến ở phòng bên khẳng định xuất thủ.
.........
Phục Hào quay trở về phòng hắn,
lau mồ hôi lạnh trên đầu:
- Mẹ nó, lần này có thể lớn chuyện,
Thanh Long cung Đằng đại nhân, Bích Thủy cung Lâu đại nhân tối nay chắc chắn đều
phải ra tay muốn đoạt Tần Vũ động chủ. Ở đó còn có ba vị điện hạ.
Nghĩ đến điều này, Phục Hào bất
giác nhíu mày:
- Đau đầu, đau đầu a, hy vọng đừng
liên lụy đến ta. Nếu không chết chắc, xem ra vật của Thanh Long cung và Bích Thủy
phủ không dễ cầm được.
Cả Cự Giáp động phủ duy có Phục
Hào rõ, đêm nay là một đêm không bình thường.
============================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét