Địch Long mắt đằng đằng sát khí
căm tức nhìn Đằng Sơn, Lâu Kha hai người.
- Đằng Sơn, Lâu Kha, có phải
ngươi không muốn cho bảy huynh đệ chúng ta sát tử tiểu tặc này sao?
Địch Long định lực thâm hậu,
nhưng sáu vị huynh đệ của hắn căm tức trừng mắt nhì hai người, chỉ cần một lời
không hợp lập tức sẽ sảy ra động thủ.
Lâu Kha khoa tay nói:
- Địch Long Điện hạ, lần trước
lão tổ ta cùng Thanh Long cung tranh đoạt đệ thất Ngọc kiếm, cuối cùng thất bại
bị Thanh Long cung chủ đoạt mất. Nay thay vì để Thanh Long cung ôm được hai thanh
Ngọc kiếm thì hãy chia cho ta một thôi mà.
- Một thanh thôi hả?
Những lời này bọn Địch Long đương
nhiên chỉ nói trong lòng, dù sao đối mặt với lão yêu ba mắt hung mãnh bọn họ
cũng không đủ tự tin lắm.
- Lão tổ nhà ta cứ nhớ chuyện cũ
hoài. Từ lúc biết tin Ngọc kiếm thứ tám thì đã ra tử lệnh, vô luận ra sao chỉ cần
tin tức đến tay thì lão tổ nhà ta có thể đạt được Ngọc kiếm thứ tám. Nay Tần Vũ
biết tin tức này....
Lâu Kha nói vậy, Địch Long bảy
huynh đệ đương nhiên biết hắn có ý gì. Địch Long cười lạnh đáp:
- Ngươi muốn biết tin tức của Ngọc
kiếm thứ tám, thì Tần Vũ nói bây giờ không phải lúc sao?
- Địch Long.
Tần Vũ nhìn Địch Long nói tiếp:
-Ngươi muốn ta nói bây giờ là ta
phải nói sao? Ngươi cho mình là kẻ quan trọng vậy sao? Hừm...
Tần Vũ hừ lạnh xong nói tiếp
- Ta đã sớm nói, nếu đá văng bảy
đứa các ngươi đi thì ta tự nhiên giao ra tin tức Ngọc kiếm thứ tám, bằng không
cho dù chết cũng không nói.
- Địch Long Điện hạ đã nghe rõ
chưa. Tần Vũ tính tình lỳ lợm lắm, lão tổ nhà ta đã có nghiêm lệnh...
Lâu Kha nhìn Địch Long. Địch Long
trong mắt lóe sáng hàn quang, không muốn nói thêm.
- Nếu ta cứ muốn giết cho được Tần
Vũ, thì ngươi tính sao?
Địch Long nhìn Lâu Kha, tựa hồ bất
chấp tất cả.
- Tính sao hả?
Lâu Kha nở nụ cười nói tiếp luôn:
- Lâu Kha ta nào phải đối thủ của
Địch Long Điện hạ, đương nhiên đâu có tính sao. Chỉ là, lão tổ ta sẽ vì vậy mà
mất hứng, hễ mà một khi lão tổ mất hứng, thì...
Ý uy hiếp này, Địch Long bảy
huynh đệ đều đã nghe rõ. Sáu huynh đệ phía sau Địch Long đều trợn trừng mắt
nhìn Lâu Kha, nhưng hắn ta lại thản nhiên mỉm cười.
- Ngươi hăm dọa ta hả?
Lâu Kha khoanh tay trước ngực,
thâm trầm quay về hộ pháp ra lệnh:
- Chư vị hộ pháp! Bây giờ có bảy
vị Điện hạ ở đây thì thực lực chúng ta không bằng, bảy vị Điện hạ muốn làm ra
điều gì, chúng ta căn bản cũng không cản được.
Hộ pháp của Lâu Kha cũng gật đầu
lia lịa.
- Bảy vị Điện hạ, các ngươi muốn
giết Tần Vũ thì cứ giết đi, chỉ là nếu một khi lão tổ nhà ta nổi giận thì ta
đây có muốn giúp cũng lực bất tòng tâm.
Nói xong, Lâu Kha quay về thủ hạ
quát:
- Bướt qua một bên, không được
làm trở ngại bảy vị Điện hạ.
- Tuân lệnh!
Lâu Kha cùng thủ hạ hộ pháp môn
bay thẳng lên không đứng cách đó cả trăm trượng.
- Địch Long Điện hạ! Công chủ nhà
ta cũng hạ lệnh, đối với thanh Ngọc kiếm thứ tám bằng mọi giá phải lấy được. Địch
Long Điện hạ ngươi nếu quả muốn giết bằng được Tần Vũ thì cứ tự nhiên, ta tự cảm
thấy không cản nổi rồi.
Đằng Sơn cũng làm ra vẻ rất lễ độ
nói tiếp:
- Lựa chọn như thế nào, Địch Long
Điện hạ chắc đã rõ rồi. Bất quá Cung chủ nhà ta một khi tức giận thì ngươi cũng
biết mà. Thanh Long mà giận lên có khả năng hủy thiên diệt địa.
- Chư vị hộ pháp, chúng ta đứng
qua một bên, không nên cản trở bảy vị Điện hạ.
- Tuân lệnh!
Bọn hộ pháp mỗi người cung kính ứng
tiếng trả lời, sau đó Đằng Sơn cũng mang theo bọn hộ pháp bay lên đứng cạnh Lâu
Kha, cùng lơ lửng trên không. Tất cả đám hộ pháp đều thâm trầm nhìn vào bảy vị
Điện hạ.
Giờ phút này, trên Hắc Thạch hải
đảo chỉ có Cửu Sát điện bảy vị Điện hạ và Tần Vũ.
Trong người Địch Long đang xảy ra
một trận tranh đấu, mắt lộ ra hàn quang, hiển nhiên trong lòng là một trận đấu
tranh kịch kiệt.
Đằng Sơn, Lâu Kha địa vị tại
Thanh Long cung và Bích Thủy phủ đều cao phi thường. Lời nói của bọn họ thậm
chí có thể đại diện cho Thanh Long Cung chủ và lão yêu ba mắt. Đối diện sự uy
hiếp của cả song phương, Địch Long không khỏi do dự.
- Đại ca, đã đến nước này thì giết
quách Tần Vũ đi.
Địch Tiến cất tiếng lạnh như
băng. Địch Long hai mắt sáng ngời, rồi sau đó giận dữ nói:
- Tần Vũ cướp Tàng Bảo điện của Cửu
Sát điện đó là thù lớn. Dù cho Thanh Long cung chủ cùng tam nhãn lão tổ đích
thân tới ta cũng không thể bỏ qua. Các huynh đệ, có sao cũng mặc cứ giết phứt Tần
Vũ đi.
- Tuân lệnh!
Địch Húc, Địch Dương, Địch Tiến,
Địch Phong, Địch Loan, Địch Năng sáu huynh đệ cùng kêu lên, thanh âm phá không
gian.
Nguyên lai Địch Long còn muốn từ
trên người Tần Vũ tra cho ra tin tức thanh Ngọc kiếm thứ tám để có thể đối địch
với đồng tử nhân, nhưng giờ phút này Địch Long giận quá ra lệnh giết tuốt.
Đằng Sơn cùng Lâu Kha đều nhướng
mày, tay đã gấp rút ra một Truyền Tấn lệnh.
- Cung chủ, nay Tần Vũ đã đoạt
Tàng Bảo điện của Cửu Sát điện, giờ Cửu Sát điện quyết giết Tần Vũ.
Đằng Sơn chỉ nói lại đại khái sự
tình cho Thanh Long Cung chủ, còn Thanh Long Cung chủ có phản ứng như thế nào
thì là chuyện của người.
Lâu Kha cũng vội vàng dùng Truyền
Tấn lệnh truyền tin tới Tam nhãn lão yêu.
- Lâu Kha! Coi vui quá há! Tần Vũ
dám vuốt râu rồng cướp Tàng Bảo điện cho vào không gian giới chỉ. Ta xem ra hắn
cũng tuyệt không phải là thứ thường.
Đằng Sơn đứng trên không, khích
bác bảy vị Điện hạ và Tần Vũ. Lâu Kha cũng thản nhiên nhìn như xem hát.
- Đằng Sơn! Ta xem bảy vị Điện hạ
đồng thời xuất thủ cũng không nhất định hạ thủ được Tần Vũ đâu.
Lâu Kha nhớ lại lúc Tần Vũ bị đuổi,
bảy Điện hạ không đuổi kịp Tần Vũ, hiển nhiên tốc độ Tần Vũ cũng cực nhanh.
- Động thủ rồi kìa.
Đằng Sơn nhãn tình sáng ngời, tập
trung hoàn toàn lên chiến trường.
- Giết!
Địch Long hét lớn một tiếng. Cùng
một lúc bảy huynh đệ hóa ra bảy đạo tàn ảnh, đồng thời hướng về Tần Vũ tấn
công.
- Chậm quá đi!
Tần Vũ giờ phút này cũng không
màng thân mang thương tích trực tiếp đối diện thế công cường mạnh của bảy huynh
đệ. Tần Vũ di động, chẳng những không lùi mà còn tiến tới. Cả người như quỷ mị
mạnh bạo phóng về Địch Long, khoảng cách giữa hai người vốn cũng đã gần nên
trong nháy mắt Tần Vũ cùng Địch Long mặt đối mặt.
- Bụp!
Địch Long một quyền đánh tới
trúng ngay vào ngực Tần Vũ. Địch Long không khỏi mừng rỡ. Nhưng lập tức hắn
phát hiện ra Tần Vũ trước mắt không hề chảy máu, đồng thời hình ảnh Tần Vũ chầm
chậm tiêu tan, đó là chính là tàn ảnh của Tần Vũ.
- Tam ca! Chớ đối quyền với hắn.
Địch Năng dùng địa linh thức truyền
âm hướng về Địch Dương mà nói. Nhưng cơ hồ cùng lúc đó...
- Bùng!
Tần Vũ cùng Địch Dương đã thẳng mặt
quyền đối quyền. Thân thể của Tần Vũ mạnh mẽ không thua thần thú nên Địch Dương
lập tức bị đánh bay lùi, tay phải hắn đã bị thương.
- Không cần ngươi nói đâu.
Địch Dương quay về Địch Năng truyền
âm gắt.
- Cũng không phải lỗi tại đệ mà.
Địch Năng cũng làm hết sức thôi.
Thân hình Tần Vũ hóa thành một đạo
ánh sáng vàng, Tần Vũ bất quá mới thi triển chỉ tám phần tốc độ, vì quá gần
nhau nên tốc độ này đã nhanh hơn bọn Địch Long. Dù sao bọn Địch Long bảy nguời
cũng không trở lại bản thể.
- Quần công? Cái mà ta không sợ
nhất chính là quần công.
Tần Vũ chẳng hề để ý. Tần Vũ quá
am hiểu về tốc độ, căn bản không hề lo đối phương vây công. Đối phương có bao
nhiêu người cũng không đủ giữ hắn. Mỗi một lần cùng hắn thẳng mặt giao thủ bất
quá chỉ một địch nhân mà thôi, Tần Vũ nào sợ gì.
- Hai Đổng Hư tiền kỳ đến, thì ta
sẽ cho các ngươi biết hối hận.
Tần Vũ thân hình như quỷ mị, luồn
qua lách lại giữa bảy huynh đệ. Bảy huynh đệ căn bản không thể cản trở Tần Vũ,
thời gian trôi qua mà bảy huynh đệ hoàn toàn không ghi được một điểm thương
tích nào cho Tần Vũ.
- Ha ha! Tốc độ chỉ như thế, nếu
ta muốn đào tẩu thì các ngươi chắc bắt không được ta đâu.
Tần Vũ cười to tiếng nói.
Bảy huynh đệ sắc mặt đều khó coi,
nhưng bọn không thể phủ nhận rằng tốc độ Tần Vũ đích xác quá nhanh, nếu quả Tần
Vũ thật sự muốn tính chuyện rời khỏi thì bọn họ hoàn tòan không có khả năng cản
trở.
- Đại ca, người này tốc độ quá
nhanh rồi, có điểm không ổn.
Địch Dương truyền âm nói. Địch
Húc cũng truyền âm nói:
- Đại ca! Tốc độ nhanh còn là việc
nhỏ. Nhưng nếu một khi để hắn trốn mất mà chúng ta bắt không được, nếu sự tình
mà truyền ra ... là chúng ta Cửu Sát điện dốc túi ván này mà cũng không thể bắt
được địch nhân, còn để địch nhân đem đi Tàng Bảo điện thì...
- Đại ca! Đã làm thì làm tới
cùng, chơi tới luôn chứ?
Địch Năng cũng truyền âm nói. Giờ
phút này mọi chủ ý đều do lão đại Địch Long quyết định.
- Chuẩn bị lập Lục Hợp Thiên Môn
trận vây khốn Tần Vũ lại, sau đó bắt nó như bắt rùa. Bây giờ lão Nhị đã chết,
như vậy thì Địch Phong, Địch Loan hai người các ngươi chuẩn bị tối đơn giản cửa
Thủy.
Địch Long dùng linh thức truyền
âm trực tiếp chỉ đạo các huynh đệ.
- Ta chủ Sanh môn. Địch Tiến,
ngươi chủ Tử môn.
Tử môn uy lực lớn nhất, người được
bố trí cũng cần công lực cực cao, sinh tử hai cửa vì vậy do Địch Long cùng Địch
Tiến chủ trì.
- Địch Húc, ngươi chủ Càn môn. Địch
Dương, ngươi chủ Khôn môn. Địch Năng, ngươi chủ Hỏa môn.
- Địch Loan, Địch Phong các ngươi
biết phương pháp bố trí Thủy môn chứ, chỉ tiếc lão Nhị đã chết, chỉ có thể nhờ
vào hai ngươi.
Thế nhị long vào giờ phút này
cũng không còn cách nào tốt hơn.
Nguyên lai trong Cửu Sát điện
chín huynh đệ thì Địch Long và Địch Tiến là Đổng Hư hậu kỳ, Đổng Hư trung kỳ có
năm tên, Đổng Hư tiền kỳ chỉ có hai. Bây giờ Địch Đồng và Địch Thanh đều đã chết,
nên bố trận chỉ có thể nhờ vào Địch Loan và Địch Phong.
- Đại ca yên tâm, ta lần này sẽ
không làm người thất vọng.... A!
Địch Loan dùng linh thức truyền
âm đáp, nhưng có một đạo kim quang xẹt tới đó chính là Tần Vũ.
- Đổng Hư tiền kỳ mà cũng can đảm
rượt giết ta à?
Tần Vũ dung linh thức nói vào
trong óc Địch Loan, đồng thời Tần Vũ lướt tới Địch Loan với tốc độ cực nhanh. Địch
Loan căn bản không thể tránh kịp, Địch Loan chỉ có thể cử song chưởng kháng cự
lại. Trong lúc một tiếng va chạm vào nhau, Địch Loan nhân cơ hội tá lực lui về
phía sau.
- Chết đi!
Tần Vũ lại vọt lên. Một quyền nhắm
đầu Địch Loan nện xuống. Nếu trúng đòn này Địch Loan chết chắc.
- Chíu!
Một ngọn phi kiếm bay tới.
Phi kiếm có thể tự do thay đổi
phương hướng nên Tần Vũ cũng không dám mặc phi kiếm sấn vô người, liền giơ tay
thành trảo một phát nắm được. Nhưng phi kiếm bạo phát ra năng lượng cực kỳ cường
đại, chấn vuột khỏi tay Tần Vũ.
Tần Vũ cũng không chú ý lắm, chỉ
nhìn Địch Long kẻ đánh lén mình nói:
- Địch Long! thứ như hai con
trùng nhỏ này cũng dám đến bắt ta, thiệt là chán sống rồi hả?
Địch Long giờ phút này cũng phải
nhíu mày. Hắn hiển nhiên phát hiện Địch Loan và Địch Phong khi đối diện với Tần
Vũ thì cơ hồ không có sức phản kháng, nếu không có hai bên giúp sức thì với tốc
độ của Tần Vũ hoàn toàn có thể bị giết chết tươi rồi.
- Lão thất, ngươi và lão ngũ đi
trước đi.
Địch Long hét lớn, đồng thời dùng
linh thức truyền âm nói:
- Lão ngũ, lão thất! Các ngươi
qua trăm dặm phía bắc Hắc Thạch đảo, chuẩn bị bắt đầu trận pháp.
- Địch Dương, ngươi chuẩn bị
qua...
Trong lúc Địch Long ra mệnh lệnh,
các Điện hạ đều đã có chuẩn bị rồi.
- Cửu Sát điện khoe mẽ là một
trong ba thế lực lớn của hải để, xem ra chỉ như thế.
Tần Vũ cười to nói, đồng thời tốc
độ dần dần gia tăng một tầng. Cả người như một đạo sáng vàng tinh tế như thoa
xuyên qua khung cửu, hai tay Tần Vũ chính là vũ khí.
Mang diễm sí quyền sáo, Tần Vũ
hai tay có thể chọi thẳng với cực phẩm linh khí.
Tần Vũ song thủ còn có thể biến
ra các loại vũ khí hoặc kiếm chỉ, hoặc đao chưởng, hoặc thiết quyền...
- Vút!
Thân hình Tần Vũ đột nhiên xuất
hiện tại phía trước Địch Húc, nhắm vào đầu Địch Húc bàn tay phải Tần Vũ một chưởng
phách xuống. Đến bậc này thì dù thượng phẩm linh khí đều có khả năng bị đánh bạt,
kể gì đầu Địch Húc.
Hai tay Địch Húc đột nhiên xuất
hiện một đoản bổng.
- Bùng!
Tần Vũ dáng xuống một chưởng, thế
như vạn quân đánh bật đoản bổng lên. Đoản bổng không hề bị ảnh hưởng, nhưng lực
lượng kinh khủng của Tần Vũ thông qua đoản bổng truyền tới song thủ của Địch
Húc, song thủ Địch Húc căn bản không đương nổi mãnh lực kinh khủng của Tần Vũ,
thân thể giống như đá rơi, bị Tần Vũ một chưởng phách bay tung.
- Ha ha, thử lần nữa nhé!
Tần Vũ cất tiếng cười to trong
chiến trường, trong khoảng chớp mắt đã rõ lập trường. Tần Vũ căn bản không chạy
mà thẳng mặt kháng cự Địch Long. Hắn gộp luôn ba người Địch Dương, Địch Húc, Địch
Năng đối mặt chiến đấu một phen mà thôi.
Tần Vũ cực nhanh đuổi tới sát
phía sau Địch Húc. Đột nhiên Địch Húc không để ý đến Tần Vũ mà cả người toàn bộ
ý lực hoàn toàn tập trung trong tay, ngay cả nhãn tình cũng nhìn tay mình, tinh
khí thần lập tức hoàn toàn tập trung nơi trên tay.
Tinh, khí, thần tương hợp là nội hợp.Thủ,
nhãn, thân tương thông là ngoại hợp. Nội ngoại tam hợp, tương thông xưng Lục hợp.
- Hỏa!
Địch Năng đột nhiên hét lớn một
tiếng, tinh khí thần lập tức cực kỳ tập trung. Thân hình thủ thế vừa co lại, đồng
thời trùm trên lên người Địch Năng là một đạo hình rồng bốc lửa, cùng lúc đồng
thời...
- Sinh!
- Tử!
- Càn!
- Khôn!
- Thủy!
Ngoài kia năm tiếng hét lớn cơ hồ
cùng lúc vang lên, đồng thời năm đạo long hình khí phóng lên cao, sáu đạo long
hình khí kình hình dáng bất đồng. Tần Vũ một quyền đánh trúng người Địch Húc,
nhưng lòng bị bất an nên vội thối lui lại.
Càn, Khôn, Sinh, Tử, Thủy, Hỏa
sáu cửa được lập là Lục Hợp Thiên Môn trận hoàn thành!
Lập tức trong phạm vi trăm dặm
hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.
===============================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét