Các thanh sắc khí cuốn quanh, chằng
chịt, che phủ cả phương viên trăm dặm. Phạm vi của trận pháp đối với người phàm
thật rất lớn, nhưng đối với Tần Vũ hay cỡ cao thủ như Địch Long mà nói thì coi
nó nhỏ như con thỏ.
- Trận pháp.
Tần Vũ thấy trước mắt là Lục Hợp
Thiên Môn trận thì trong óc lập tức nhớ lại từng đọc bộ sách tu chân trong đó
có chương về trận pháp.
- Lục Hợp Thiên Môn trận, rắc rối
to rồi.
Tần Vũ miệng lẩm bẩm, đồng thời cả
người như một tia sáng phóng thẳng lên cao, trong tay đột ngột xuất hiện Diễm
Sí kiếm đâm thẳng vào quầng ánh sáng.
Giống như đâm vào vải bố vừa cứng
vừa dai trơn tuột như thân bạch tuột, Tần Vũ một kiếm hoàn toàn bị quầng sáng
hóa giải nhẹ nhàng.
- Đúng là Lục Hợp Thiên Môn trận.
Tần Vũ trong lòng xác định. Đụng
đầu vô rễ cây đa rồi.
Lục Hợp Thiên Môn trận là một loại
trận thế giam người, không phải trận pháp cấp huyền kỳ, nhưng Lục Hợp Thiên Môn
trận phong tỏa các phương hướng, lên trời không được, xuống đất cũng vô phương.
Tần Vũ chỉ có thể ở di động trong phạm vi Lục Hợp Thiên Môn trận thôi.
- Tần Vũ, tốc độ của ngươi không
phải nhanh lắm sao?
Thanh âm của Địch Long nghe rung
cả đại trận. Giờ phút này Địch Long đứng lơ lửng trên không ở trong vòng đại trận
nhìn Tần Vũ, giống như mèo vờn chuột. Các vị Điện hạ cũng ở phía sau Địch Long.
Bảy huynh đệ xem Tần Vũ như là
món đồ đã nắm chắc trong tay.
- Ha ha...
Địch Long sắc mặt dữ tợn, điên cuồng
cười ha hả, rồi sau đó căm tức nhìn Tần Vũ nói:
- Tần Vũ, bây giờ ngươi lên trời
không lối, xuống đất không cửa, ta xem ngươi chạy thoát bằng cách nào.
- Huynh đệ, động thủ!
Địch Long hét lớn một tiếng. Tất
cả các Điện hạ đều phóng người xuống để giết Tần Vũ, trừ Địch Loan hai tay trọng
thương đã sớm rời trận.
- Đao của ta phải nhường cho các
vị huynh đệ rồi.
Địch Loan trong lòng căm tức vô
cùng. Hắn mong làm khổ Tần Vũ một phen, nhưng song chưởng hắn bị trọng quyền của
Tần Vũ đập gãy xương nên lực công kích đã đại giảm. Hắn biết thực lực bản thân
cho nên đã lui ra khỏi trận.
Lục Hợp Thiên Môn trận thật kỳ diệu,
người bố trận có thể dễ dàng ra vào, người khác không thể ra vô như vậy.
- Lão thất yên tâm, một đao của
ngươi ta thế cho.
Gần hắn vài vị Điện hạ đồng thời ứng
tiếng, mỗi người sát khí đằng đằng nhắm giết Tần Vũ. Phạm vi của đại trận
phương viên không quá trăm dặm, sáu vị Điện hạ như đan thoi không dứt công kích
Tần Vũ.
Tần Vũ giờ phút này triển khai
thân pháp tối đa. Địch Tiến cùng Địch Long hai vị Điện hạ thì Tần Vũ không dám
đụng thẳng, chỉ có thể tìm chỗ yếu đánh lén. Tần Vũ không trực tiếp đối địch
trong một trượng.
- Ha ha ...
Thân hình Tần Vũ đột ngột xuất hiện
tại trước mặt Địch Phong. Địch Phong lập tức kinh hãi.
Tần Vũ một quyền đánh ra thì
không khí chung quanh đầu quyền lập tức nổ tung. Diễm Sí quyền sáo hoàn mỹ kết
hợp tại mu bàn tay Tần Vũ, quyền chỉ phá không khí đánh thẳng vào mặt Địch Phong,
khí thế kinh người.
Một quyền xuất, thiên địa băng!
Địch Phong mặc dù kinh hoảng,
nhưng hắn hiểu chuyện gì sẻ xảy ra kế đó một khi tránh đòn, dẫu một chút hy vọng
sống sót củng không có.
Liều mạng!
Địch Phong hai mắt đỏ lên, song
chưởng tung ra đỡ đòn, đồng thời Tử Sát hộ giáp hiện ra, nguyên lực hộ thể mạnh
mẽ không dứt ngang dọc bảo vệ ngoài thân. Chỉ thấy một quyền rung trời lở đất của
Tần Vũ đụng với song chưởng Địch Phong.
Tiếng xương gãy vang lên, song
chưởng Địch Phong bị đánh nát, xương vụn và máu thịt văng tung tóe.
- Ngũ đệ!
Tiếng gào của Địch Long vang lên,
nhưng tốc độ Tần Vũ quá nhanh, huynh đệ hắn căn bản cứu không kịp. Trong mắt Địch
Phong hiện lên một tia điên cuồng, sau khi song chưởng bị đập nát thì thân thể
mượn sức quyền Tần Vũ bay lùi về phía sau.
Hắn lùi thật nhanh, quyền Tần Vũ
còn nhanh hơn.
- Bùng!
Tần Vũ đầu quyền đập nát song chưởng,
lại lao theo đánh trúng vào ngực Địch Phong.
Địch Phong bị đánh bắn đi nhanh
hơn tốc độ bay lùi. Tích tắc sau, Địch Tiến, Địch Long, Địch Dương, Địch Húc, Địch
Phong năm người cơ hồ đồng thời nhào tới. Tần Vũ đối diện năm huynh đệ đang giận
điên nên chỉ có thể bay lui.
- Ngũ đệ!
Địch Long nâng người Địch Phong
lên, trên mặt đầy khẩn trương.
Địch Phong nghiến răng nói:
- Đại ca! Đệ không sao đâu. Chỉ
là song chưởng đã bị phế rồi, từ nay về sau công kích chỉ có thể dựa vào linh
khí thôi. Tần Vũ kia dù tay quyền lợi hại nhưng bị song chưởng ta hóa giải phần
nào sức công kích, thêm sức bay lùi và cộng với Tử Sát hộ giáp nên thân thể ta
thương thế không nghiêm trọng.
Mất song chưởng, nhưng lúc này Địch
Phong không hề than thở.
- Đại ca! Người nhất định hết sức
báo thù cho ta. Mối thù chặt tay đành nhờ đại ca, nhất định phải giết chết Tần
Vũ. Ta ra khỏi trận trước.
Địch Phong không hề uể oải, nói
xong bay nhanh thẳng ra khỏi trận. Địch Phong song chưởng bị nát, trong lòng hết
sức căm thù Tần Vũ.
Địch Long giờ phút này càng tăng
oán hận đối Tần Vũ. Năm huynh đệ càng ra sức vây giết, Tần Vũ càng lẹ lách né
liên tục, chẳng ra vẻ quan tâm hơn.
- Địch Long.
Tần Vũ vừa lách qua một bên vừa
nói:
- Ngươi cũng biết hai tiểu trùng
Đổng Hư tiền kỳ kia căn bản không phải đối thủ của ta. Địch Loan kia coi như
còn có chút thông minh nên vừa mới bắt đầu đã tránh ra, Địch Phong hắn không
đi, đó là muốn chết! Ngươi là đại ca cũng là một con trùng hồ đồ.
Địch Long khí giận ngút trời. Từ
lúc bố trí Lục Hợp Thiên Môn trận xong, huynh đệ hắn đều xem Tần Vũ như bắt rùa
trong chậu, sau đó giết đi cho khoái chí. Địch Loan cũng vì bị Tần Vũ đánh trọng
thương trước nên mới bất lực lùi ra ngoài.
Các Điện hạ đầu óc nóng lên, căn
bản quên mất nếu không vì bị vây tại Lục Hợp Thiên Môn trận thì Tần Vũ cũng
không háo sát đến vậy.
- Giết!
Địch Long hai mắt giận đỏ ngầu,
nanh vuốt lòi ra tua tủa, cắm đầu nhắm Tần Vũ mà lao đến. Hắn cùng bốn vị Điện
hạ mỗi người đều thi triển hết thủ đoạn, linh khí bay lượn đánh từ xa, người
thì nhào vô giáp lá cà đánh hết sức mình.
Phía ngoài, Đằng Sơn cùng Lâu Kha
vẫn đứng yên, phía sau mỗi người, những hộ pháp nhìn trận chiến không âm thanh
đang xảy ra giữa hư không.
Chỉ thấy trong Lục Hợp Thiên Môn
trận Tần Vũ một người độc đấu năm Đại điện hạ. Tần Vũ giống như tia sáng vàng,
năm vị Điện hạ cũng học khôn ra rồi, ba vị Đổng Hư trung kỳ Điện hạ cùng tiến
cùng thoái.
Địch Long một lộ, Địch Tiến một lộ,
Địch Húc, Địch Dương và Địch Hùng ba người một lộ, cả ba lộ cùng công kích làm
cho Tần Vũ chống lại không xuể.
- Lâu Kha! Đầu ngươi không phải
linh hoạt lắm sao? Ngươi nhắm Tần Vũ chịu nổi bao lâu?
Đằng Sơn cười hỏi. Giờ phút này Đằng
Sơn đối với khả năng sống còn của Tần Vũ căn bản không chút hy vọng.
Dù tốc độ Tần Vũ cực nhanh, nhưng
phi hành không dứt như thế thì tiêu hao không ít năng lực tinh thần.
- Bao lâu hả? Nếu Cửu Sát điện
năm vị Điện hạ không dứt rượt kiểu ngu si này, ta phỏng chừng bọn họ bắt cũng
không được nói gì đến giết Tần Vũ.
Lâu Kha bộ dáng đầy tự tin. Đằng
Sơn ngược lại không đồng ý nói:
- Lâu Kha, Lục Hợp Thiên Môn trận
thế nào, có phải ngươi không biết? Hoàn toàn phong tỏa thế giới trong ngoài,
ngay cả thiên địa linh khí cũng ra vào không nổi. Tần Vũ tốc độ có nhanh, nhưng
kiểu chiến đấu kịch liệt như thế tiêu hao năng lượng rất nhiều. Nếu thời gian
trận đấu kéo dài thì thiên địa linh khí sẽ bị hấp thu sạch, bọn họ chỉ có thể dựa
vào nội lực thôi.
Đằng Sơn đầy tự tin nói:
- Tiêu hao nội lực, thì chỉ trong
vòng ba ngày Tần Vũ đi cũng không nổi nữa. Còn năm vị điện hạ hả? Một là bọn họ
có giữ đan dược, dùng đan dược bổ sung nguyên lực, hai là làm người bố trận, bọn
họ có thể ra phía ngoài trận phục hồi lại. Còn Tần Vũ công lực không khôi phục,
cứ như một đi không về, cuối cùng cũng vì công lực kiệt quệ mà bị bắt.
- Lầm to!
Lâu Kha cười nói. Đằng Sơn nhướng
mày hỏi:
- Lầm sao được? Ta không nghĩ ra
Tần Vũ làm sao thoát được?
Lâu Kha ha hả cười to rồi đi đến
nói:
- Đằng Sơn, óc ngươi đông cứng rồi.
Đúng là dưới tình huống bình thường thì Tần Vũ tránh không khỏi số chết, chỉ vì
ngươi đã quên mất rằng Lão tổ nhà ta và Cung chủ nhà ngươi bây giờ đang thi
nhau chạy tới, cần gì ba ngày? Lão tổ, chừng trong vòng một ngày có thể tới ...
- Ha ha, ta biết rồi.
Đằng Sơn giật mình hiểu ra nói:
- Thanh Long Cung chủ nhà ta cùng
Tam nhãn lão tổ nhà ngươi, bọn họ một khi tới đây rồi, nếu Tần Vũ quả chưa chết,
thì việc sống chết của Tần Vũ không còn do người của Cửu Sát điện quyết định nữa
rồi. Lục Hợp Thiên Môn trận có sức phòng ngự rất lợi hại, muốn phá được thì phải
có sức công kích thắng được sáu người bố trận hợp lại. Chỉ có điều Cung chủ muốn
phá trận tuyệt đối là quá dễ dàng.
Tần Vũ là đại diện cho thanh Ngọc
kiếm thứ tám và đại diện cho Tàng Bảo điện.
Một khi Thanh Long cung chủ và
Tam nhãn lão yêu chạy tới, hễ thấy Tần Vũ bị năm vị Điện hạ vây giết thì khẳng
định cùng xuất thủ phá trận, sau đó trực tiếp tóm lấy Tần Vũ.
Tốc độ Tần Vũ dù qua mặt Địch
Long, Địch Tiến nhưng so ra không bén gót nổi Không Minh tiền kỳ thần thú Thanh
Long cùng Đổng Hư hậu kỳ thần thú Tam nhãn Bích Tình Thiềm (cóc ba mắt đồng tử
xanh), nên từ chối là sai lầm không phải nhỏ.
Bích Tình Thiềm dù chỉ là Đổng Hư
hậu kì nhưng vì là thần thú nếu thật sự phát cuồng thì không để ý thương tích một
mình có thể đánh hạ các huynh đệ Cửu Sát điện, không phải tương đương mà là
đánh bại. Thần thú Tam nhãn Bích Tình Thiềm thật có khả năng này.
Con mắt thứ ba có sức công kích mạnh
đáng sợ, thậm chí Thanh Long đạt được Không Minh tiền kỳ cũng không dám trực tiếp
ngạnh đỡ cú công kích từ con mắt thứ ba của Tam nhãn Bích Tình Thiềm. Đó là
nguyên nhân vì sao Thanh Long Cung chủ cùng Tam nhãn lão yêu được mọi người liệt
hạng cao thủ.
Thanh Long bản thân là thần thú,
lại là Không Minh tiền kỳ nên thực lực tuyệt đối so nổi Độ Kiếp kỳ tu tiên giả.
Tại hải ngoại tu chân giới căn bản
không có Độ Kiếp kỳ tu tiên giả, nên Thanh Long tự xưng hải ngoại tu chân giới
đệ nhất cao thủ cũng kể như là bình thường.
- Tần Vũ, dù thực lực cũng giỏi lắm,
nhưng... hoàn không có tư cách so sánh ba thế lực lớn. Không có đủ thực lực mà
đắc Tàng Bảo điện, biết sự tình Ngọc kiếm thứ tám và chao ôi có không gian giới
chỉ đựng đủ Tàng Bảo điện, nhiêu đó đủ quyết định số mạng thằng ngốc Tần Vũ.
Đằng Sơn thở dài than. Lâu Kha
cũng gật đầu. Có được bảo bối cũng cần có đủ thực lực để ép kẻ khác sợ, nếu
không bảo bối chỉ có thể hấp dẫn kẻ mạnh tới cướp đoạt mà thôi.
Thực lực Tần Vũ tại hải ngoại tu
chân giới dù cũng tính là thượng đẳng cao thủ, nhưng ngay cả Cửu Sát điện Địch
Long, Địch Tiến đều không bằng, chỉ hơn Địch Quang, Địch Húc, Địch Hùng một
chút mà thôi. Nói đến so sánh với Thanh Long Cung chủ, Tam nhãn lão yêu, thì tự
nhiên thực lực yếu kém hơn quá nhiều.
Ví dụ như Tần Vũ, lúc trước trách
vấn Địch Long vì sao muốn giết mình? Địch Long trả lời giết ngươi là vinh hạnh
cho ngươi lắm, ngươi đáng ra phải cảm ơn! Đây là ý của kẻ mạnh tại tu chân thế
giới. Địch Long trả lời mặc dù có tính cuồng ngạo, nhưng cũng nói lên một vài
quy tắc tu chân giới.
Ví dụ như Đằng Sơn, dù tính ra
không phải siêu cấp cường giả, tại Cửu Sát điện trước mặt các vị Điện hạ mà Đằng
Sơn dám giết Địch Thanh, nhưng Cửu sát Điện chỉ dám trách Thanh Long cung,
không dám đòi hỏi Thanh Long Cung chủ phải giết Đằng Sơn.
Bởi vì sau lưng Đằng Sơn có hải
ngoại tu chân giới đệ nhất cao thủ Thanh Long Cung chủ!
Nếu ngày đó bọn họ giết Đằng Sơn,
nói không chừng khi nóng lên Thanh Long Cung chủ có thể diệt cả Cửu Sát điện.
Vừa đang lúc Lâu Kha và Đằng Sơn
đàm luận với nhau, đột nhiên...
- Diễn Huyền kiếm quyết - Hiểu
Mang Thủy Hiện!
Tần Vũ hét lớn âm thanh không dứt
vang dội. Một đạo kiếm quang giống như mặt trời chói mắt phá trường không hướng
về Địch Dương bắn tới.
Địch Dương hoảng hốt quơ kiếm
phòng thủ, một bên là Địch Húc, Địch Hùng hai người cũng hoang mang chống đỡ.
Nhưng khi một thức Hiểu Mang Thủy Hiện được triển khai thì bọn người Địch Dương
chỉ thấy trước mắt giống như mặt trời chói mắt, đồng thời các đạo bóng kiếm
cũng mơ hồ không thể xác định được, căn bản không thể xác định được bóng kiếm
công kích chuẩn xác nơi nào. Địch Dương ba người không khỏi khẩn trương.
- Che chỗ yếu hại lại!
Thanh âm Địch Long trực tiếp chuyền
đến trong óc ba người Địch Dương.
Địch Dương, Địch Húc, Địch Hùng
ba người nhất thời tỉnh ngộ. Vô luận Tần Vũ kiếm pháp ma mị cỡ nào nhưng nó chỉ
dùng để đả thương người. Hễ đả thương người phải công kích trên thân thể, chỗ yếu
được bảo vệ rồi còn cần sợ cái gì nữa?
Sáng rỡ bóng loàng, đạo bóng kiếm
cực nhanh phóng tới. Giống như phía trên hai ba đạo kiếm ảnh, phía dưới hai ba
đạo kiếm ảnh, trái hai ba đạo kiếm ảnh, phải hai ba đạo kiếm ảnh.
Một kiếm giống như hóa mấy kiếm.
Tần Vũ một kiếm đánh bật trường bổng
Địch Húc bay đi, khiến bọn người Địch Dương không khỏi sợ khiếp.
- Mọi người cẩn thận, đại loại Tần
Vũ thiện dùng phi kiếm kiếm quyết tu tiên giả.
Địch Long vội vàng đề tỉnh các
huynh đệ.
Tần Vũ lườm hắn rồi không dứt
lách tránh. Hắn không muốn tùy tiện công kích, vừa rồi một kiếm đó thuộc về Diễm
Ảo kiếm quyết một thức trong những thức lợi hại, vì thế tiêu hao công lực cũng
cực lớn. Tần Vũ lúc này cố gắng hấp thu thiên địa linh khí bổ sung.
- Phí Phí! Còn bao lâu nữa ngươi
mới tới được đây?
Tần Vũ một tay Truyền Tấn lệnh hỏi.
- Nhanh mà đại ca, chút gặp liền.
Hầu Phí cũng đang chạy tới hướng
này.
Tần Vũ hấp thu thiên địa linh khí
xong, đột nhiên phát hiện ... thiên địa linh khí ít một cách đáng sợ.
- Sao lại thế này?
Tần Vũ dùng linh thức tản ra kiểm
tra, kinh ngạc phát hiện thiên địa linh khí phía trong và phía ngoài Lục Hợp
Thiên Môn trận bị trận pháp ngăn cách, căn bản không lưu thông được. Ngoài kia
năm vị điện hạ cũng đang liều mạng hấp thu thiên địa linh khí, hiển nhiên muốn
tiêu hao phần thiên địa linh khí trong trận pháp .
Tần Vũ nhất thời cảm thấy không ổn.
Địch Phong và Địch Loan dễ dàng
đi ra ngoài, có thể biết được người bố trận có thể xuất nhập trận một cách dễ
dàng. Cũng là nói anh em Địch Long có thể đi ra ngoài bổ sung công lực, còn hắn
không có biện pháp bổ sung công lực. Trong không gian giới chỉ của hắn dù có
Xích Huyết động phủ Hộ pháp nguyên anh lúc trước, nhưng luyện hóa nguyên anh
không đơn giản giống hấp thu thiên địa linh khí.
- Đại ca, ta tới!
Hầu Phí đột nhiên Truyền tấn khẩn
cấp cho Tần Vũ, một lúc sau...
Một tiếng nổ vang, chỉ thấy một
viên hầu đột ngột xuất hiện tại phía trước Địch Phong, đồng thời một hắc bổng
mang theo sức mạnh vạn quân trực tiếp múa lên phá không khí, vì tốc độ quá
nhanh nên thậm chí không khí không kịp sinh ra âm thanh.
Địch Phong hai mắt trợn trừng. Hắc
bổng đã tới trước mắt vốn không kịp phản ứng.
- Bùng!
Đúng đỉnh đầu đánh xuống, đầu Địch
Phong nhất thời bị nổ tung, lực lượng hắc bổng kinh khủng đến nổi thân thể Địch
Phong đều bị đánh nát, xương cốt tan nát, máu thịt bay tung tóe đầy trời. Cách
chỗ Địch Phong không xa, Địch Loan dĩ nhiên sợ đến chết cứng.
Trong Lục Hợp Thiên Môn trận năm
vị điện hạ cũng sửng sốt đến si ngốc nhìn.
Đằng Sơn, Lâu Kha cùng các hộ
pháp phía sau mỗi người đều kinh ngạc sợ hãi. Đầu bọn họ nhất thời hoàn toàn trống
rỗng. Kể cả Tần Vũ trong Lục Hợp Thiên Môn trận cũng bị Hầu Phí xuất tràng biểu
diễn làm cho sững sờ.
=============================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét