6 thg 8, 2013

Tinh Thần Biến - Chương 55: Gia nhân đoàn tụ

- Đã khởi sự rồi, sao nhanh quá vậy ? Hiện tại tình thế như thế nào? Bọn sơn tặc tại hắc thủy sơn mạch giải quyết ra sao? Còn phía Thựơng Quan gia có thật lòng hợp tác với ta không?

Tần Vũ hỏi Lý tổng quản không kịp thở.

Tần Đức khởi sự sớm như vậy hiển nhiên làm cho Tần Vũ cực kì kinh ngạc, căn bản hắn không thể ngờ. Thuở trước Tần Vũ hết sức lo lắng về sự nghiệp thống nhất Sở vương triều của Tần gia, dẫu sao Hạng gia thực lực quá mạnh, Tần gia hắn còn bị sơn tặc uy hiếp.

- Tam điện hạ xin cứ an tâm. Vương gia khởi sự tất chuẩn bị mọi việc chu đáo. Ngay từ khi hạ lệnh chúng ta quân đội hầu như không bị tổn thất gì, hiện tại đã chiếm được mười quận của Sở vương triều rồi.

Lý tổng quản vung tay nói. Ông ta còn chưa biết là Trấn Dương quận đã bị công phá, tin tức này vẫn chưa truyền về.

Tần Vũ thất kinh

- Cái gì, mười quận?

Tần Vũ không thể tưởng tượng trong một thời gian ngắn phụ vương hắn đã giải quyết xong Mộc gia và Thượng Quan gia.


- Ha ha, tam điện hạ. Vương gia bày mưu lập kế có nhiều việc điện hạ không thể biết. Ba mươi vạn sơn tặc tại hắc thủy sơn mạch đã sớm bí mật hiệu trung với Tần gia chúng ta. Còn Thượng Quan gia muốn ám toán Tần gia, ngược lại bị vương gia dùng thủ đoạn nhất cử khống chế được Bắc vực lưỡng quận. Nam vực tam quận... ta không rõ như thế nào lại về phe vương gia một cách kì diệu.

Trong lòng Tần Vũ bất chợt mơ hồ hiểu rõ quá trình chiến tranh.

- Bắc vực lưỡng quận, ám toán?

Tần Vũ biết phụ vương hắn khống chế được Bắc vực lưỡng quận đại khái sử dụng một số thủ đoạn như ám sát, hãm hại ...

Tần Vũ nhíu mày, trong mắt thoáng qua một tia sáng

- Lý thúc, phụ vương con hiện tại đang ở đâu? Còn đại ca, nhị ca?

Tần Vũ rất muốn gặp lại thân nhân của mình sau bao ngày xa cách, huống chi hắn bây giờ đã có thể giúp đỡ.

Lý tổng quản hơi suy nghĩ một chút nói:

- Vương gia đang ở trong Tích Dương trấn gần Hắc Thủy sơn mạch. Đại điện hạ thì đang lĩnh binh tại Lôi Huyết quận. Nhị điện hạ ở tại Ô Tuyết trấn bên cạnh Tích Dương trấn.

- Tích dương trấn ?

Mắt của Tần Vũ vụt sáng.

Tần Vũ năm mười ba tuổi đã rời khỏi Vân Vụ sơn trang, bắt đầu tiếp nhận nhiệm vụ sát thủ thường cùng Tiểu Hắc bôn ba khắp nơi trong Sở vương triều. Vì vậy đối với rất nhiều thành thị thậm chí là các tiểu trấn đều quen thuộc. Vừa nhắc tới Tích Dương trấn Tần Vũ bất chợt muốn lập tức lên đường ngay.

**********

Trong đình viện của Tích Dương trấn.

- Vương gia, nếu như Hạng Ương thật sự hạ độc thủ vương gia không phải mất đi tính mạng sao. Bất kể như thế nào, vương gia không nên đem tính mạng của mình ra làm trò đùa được

Từ Nguyên với giọng đầy oán trách nhìn Tần Đức nói

Dù sao thấy Tần Đức vẫn còn sống, Từ Nguyên ngầm thở phào nhẹ nhõm.

Tần Đức lưu lại cẩm nang, trong đó nói rõ một khi Tần Đức chết đi mọi việc của Tần gia nên xử lý như thế nào. Đọc qua nội dung của cẩm nang, Từ Nguyên đã cảm thấy bất diệu. May mắn Tần Đức cuối cùng còn sống từ trên không bay xuống.

- Từ Nguyên, đối với một cao thủ Nguyên anh tiền kì ta căn bản không thể tránh né. Trong phàm nhân giới, ta đạt đến Kim đan kì giống như ngọn đèn trong đêm tối, hắn có thể tìm ta rất nhanh.

Tần Đức cười nhạt nói.

Từ Nguyên có thể minh bạch ý tứ Tần Đức nhưng vẫn nói:

- Vương gia, Hạng Ương thật sự lợi hại vậy sao? Cả người và Phong Ngọc Tử thượng tiên cũng không thể đối phó ?

Từ Nguyên mặc dù thông minh hơn người nhưng đối với tu chân giới lại không hiểu nhiều.

Tần Đức bất giác cười khổ:

- Dù ta và Phong Ngọc Tử có hợp lại cũng không thể làm cho Hạng Ương bị tổn hao một sợi lông. Nguyên anh tiền kì a. Khoảng cách thực lực quá lớn!

Tần Đức thầm lo làm sao đối phó với Hạng Ương.

Nếu như không thể giải quyết được Hạng Ương dù Tần gia có thể đoạt được thiên hạ, cũng rất có thể vì Hạng Ương bạo nộ mà giết sạch người của Tần gia.

- Chỉ có thể cho quân đội tạm ngừng tấn công. Nếu không giải quyết được vấn đề khó khăn này, tái công kích chỉ dẫn tới sự nổi giận lão quỷ Hạng Ương.

Tần Đức nhíu chặt mày. Ngay khi Hạng Ương vừa rời khỏi, Tần Đức đã cho người thông báo các nơi: “đình chỉ tấn công”

Hạng Ương !

Siêu cấp cao thủ Nguyên anh tiền kì, giải quyết thế nào đây ?

Tần Đức đau đầu suy nghĩ. Tu chân giả song phương khoảng cách thực lực quá lớn, âm mưu quỷ kế đều vô dụng.

- Vương gia, Ngũ Đức hồi nãy đến đây?

Một thanh âm trong trẻo truyền đến. Tần Đức ngẩng đầu nhìn lên thấy Phong Ngọc Tử đạp phi kiếm từ trên không bay vào trong sân, trong mắt Phong Ngọc Tử có chút lo lắng.

- Ngũ Đức? Nếu chỉ có mình hắn thì quá tốt. Nhưng lão tổ tông của Hạng gia cũng đi chung với hắn.

Tần Đức lắc đầu cười nói.

Phong Ngọc Tử nghe tới tên của Hạng Ương, khẽ nhíu hàng mi:

- Hạng Ương? Hoàng đế đầu tiên của Hạng gia? Nếu như quả y còn sống cũng tu luyện gần ngàn năm, thực lực có lẽ gần bằng với Ngũ Đức.

- Gần bằng? Nếu chỉ gần bằng thì ta đâu cần phải phiền não như vậy. Là Nguyên Anh tiền kỳ a.

Tần Đức nói.

- Cái gì? Trời ạ, Nguyên Anh tiền kì, sao có thể như thế được? Khoảng cách quá lớn đi.

Phong Ngọc Tử hoàn toàn biến sắc. Một Nguyên Anh tiền kì có thể đối phó với ba bốn Kim đan hậu kì, ông bất quá chỉ là Kim đan trung kì, Tần Đức Kim đan tiền kì. Căn bản không thể so sánh.

- Hạng gia bỗng nhiên xuất hiện một siêu cấp cao thủ, như vậy kế hoạch của chúng ta sẽ ra sao?

Đối với kế hoạch của Tần Đức, Phong Ngọc Tử không hiểu nhiều, ông chỉ biết một điều: “Nguyên anh tiền kì cao thủ không thể dùng chiến thuật biển người giết chết, ông và Tần Đức cũng không có khả năng giết”
 
Tần Đức thất vọng cười lớn

- Phong huynh, không cần phải suy nghĩ nhiều, ngồi xuống chúng ta cùng chơi một ván rồi bàn tiếp.

Tần Đức thông thường gặp vấn đề đau đầu không cách giải quyết đều đặt nó qua một bên, thư giãn nghỉ ngơi trước rồi tiếp tục suy nghĩ.

Phong Ngọc Tử gật gật đầu nói:

- Vậy ta cùng vương gia phân cao thấp một ván.

Lúc này, Tần Đức và Phong Ngọc Tử cùng ngồi xuống bắt đầu yên tâm chơi cờ vây.

**********

Lôi Huyết quận, trong phòng nơi Tần Phong cư ngụ.

- Tướng quân, vương gia có lệnh, chỉ giữ vững thành trì không được xuất thành tấn công

Một tên binh sĩ truyền lệnh báo cáo. Tần Phong nghe mệnh lệnh không kìm được hỏi :

- Vậy đến khi nào mới khai chiến ?

Truyền lệnh binh nói:

- Vương gia nói tạm thời không đánh trừ khi vương gia lại hạ lệnh.

Tần Phong khẽ nhíu mày phất tay cho tên binh sĩ lui xuống, trong lòng bắt đầu suy nghĩ

- Phụ vương hạ mệnh lệnh như vậy, không phải khiến chúng ta không tiếp tục khai chiến sao. Hơn nữa không đưa ra thời hạn cụ thể nào, cuộc chiến thắng lợi trước mắt, tại sao phụ vương lại...

- Tướng quân, vương gia có mệnh lệnh gì à?

Một trung niên nam tử độ khoảng tứ tuần tiến vào.

Tần Phong gật đầu nói:

- Không sai, phụ vương ta hạ mệnh lệnh, chỉ cần thủ vững thành trì không được xuất thành công kích, hơn nữa thời hạn không xác định.

Trung niên nam tử khẽ nhăn mày nhưng lại không nói tiếng nào.

- Tây Môn huynh, tạm thời mười vạn đại quân ta giao cho huynh. Huynh hãy nhớ kỹ, chỉ cần thủ thành tuyệt đối không được xuất thành tấn công. Ta cần phải đích thân tới gặp phụ vương xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Tần Phong từ lúc tiếp nhận mệnh lệnh cảm thấy không an tâm.

Tần Phong không lo lắng mình rời khỏi sẽ xảy ra việc gì, dẫu sao muốn tiếp tục khai chiến, phụ vương hắn nhất định cho người truyền lệnh khi đó hắn ở Tích Dương trấn tự nhiên nhận được mệnh lệnh.

- Điện hạ, người phải đi sao?

Tây Môn Tín nghi hoặc hỏi.

Tần Phong gật gật đầu trả lời:

- Ta phải đi ngay bây giờ, đây là lệnh bài của ta. Hãy nhớ kiên thủ thành trì, ta tin vào tài năng của huynh. Về phương diện phòng thủ ta đúng là không bằng huynh.

Tần Phong cười nói, giao việc phòng thủ cho một người lão luyện như Tây Môn Tín, hắn hoàn toàn yên tâm.

Tần Đức và Phong Ngọc Tử liên tục đánh cờ suốt trong sáu bảy canh giờ, dường như quên cả thời gian.

Từ Nguyên đứng bên cạnh xem không hề nói tiếng nào. Hắn biết Tần Đức và Phong Ngọc Tử không phải phàm nhân dù không ăn cũng không sao nên chừa từng quấy rầy Tần Đức và Phong Ngọc Tử, trái lại Từ Nguyên đã ăn xong một lần.

Tần Đức cầm quân trắng trên tay suy nghĩ rất lâu vẫn chưa thể đặt xuống. Phong Ngọc Tử chỉ nhìn chứ không hề thúc giục. Một lúc lâu sau đột nhiên trên mặt Tần Đức có chút vui mừng đặt quân cờ trắng 'cạch' xuống.

- Phong huynh, ta nghĩ huynh...... ý

Tần Đức và Phong Ngọc Tử hai người đứng bật dậy nhìn về hướng Đông.

- Cao thủ, cao thủ vượt chúng ta rất xa.

Sắc mặt Tần Đức cực kỳ nghiêm túc. Xuất hiện một tên Hạng Ương ông đã đau đầu, bây giờ ở phía xa đang có hai đạo khí tức cường hoành bay tới nhanh chóng. Cảm nhận tốc độ cũng thấy kinh người.

Sắc diện của Phong Ngọc Tử cũng đanh lại.

"Vù Vù…."

Một đạo hắc sắc tàn ảnh, lại còn có một đạo đạm ngân sắc tàn ảnh từ trên không hạ xuống giống như lưu tinh, gần như sát na đã đến trong đình viện. Dung mạo của hai thần bí cao thủ cũng hiện ra.
 
Tần Đức thoáng ngây người.

Phong Ngọc Tử và Từ Nguyên cũng ngẩn người.

Cả ba người rất khó tin nhìn thanh niên xuất hiện trước mắt. Khí tức rất quen thuộc, ánh mắt rất quen thuộc thậm chí cả hắc ưng bên cạnh cũng rất quen thuộc.

- Phụ vương!

Tần Vũ nghẹn ngào cuối cùng cũng kêu lên một tiếng. Trong Hồng hoang ròng rã hơn mười tháng, xuyên qua hơn mười vạn dặm khổ tu cuối cùng cũng đã quay về, cuối cùng cũng đã được nhìn thấy phụ vương. Tiếng kêu khiến cho toàn thân Tần Đức chợt chấn động.

Trong mắt Tần Đức vừa khó tin vừa kích động vui mừng điên cuồng.

Căn bản không thể khiến người ta tin rằng ánh mắt một người lại có nhiều hàm nghĩa như thế.

- Vũ...Vũ nhi!

Tần Đức run rẩy gọi.

- Là con, con còn sống ? Ta không phải đang nằm mộng chứ ?

Tần Đức không thể tin vào việc này. Hôm đó tâm tạng Tần Vũ chỗ yếu hại bị xuyên thủng ngay trước mặt ông, hiện tại lại còn sống sờ sờ ở đây. Nhưng Tần đức cũng nghĩ nhi tử mình thật sự còn sống.

Tần Vũ liên tục gật đầu, trong mắt hơi ươn ướt:

- Phụ vương, con còn sống, con vẫn còn sống!

Phụ tử hai người chỉ chăm chú nhìn nhau, không ai nói câu nào. Tất cả tình cảm đều được gửi qua ánh mắt.

Khí tức mỗi người tùy theo cảm ngộ tu vi dần dần biến hóa, bất qua biến hóa không lớn. Phong Ngọc Tử cũng phát hiện người giống hệt Tần Vũ đứng trước mắt khí tức cũng tương cận Tần Vũ, chỉ là so với Tần Vũ lúc trước khí tức càng trầm ổn đồng thời ẩn chứa khí thế lăng lệ hơn.

Còn Tần Đức thật sự không cần hoài nghi, ánh mắt Tần Vũ, ánh mắt hai người giao nhau Tần Đức đã xác định chắc chắn. Còn có cảm ứng huyết mạch giữa cha con, trong lòng Tần Đức trăm phần trăm khẳng định người trước mắt chính là nhi tử của mình.

Tuy nhiên ông ta thật sự không hiểu tại sao nhi tử mình vẫn còn sống.

Nhưng cần phải truy cứu sao ? Nhi tử của mình còn sống đã là rất may mắn, Tần Đức đã cảm tạ thiên địa cần gì phải tìm hiểu vì sao Tần Vũ sống lại ?

**********

Dù đang đêm khuya, Tần Đức cũng lập tức kêu thuộc hạ chuẩn bị yến tiệc thịnh soạn. Từ lúc độ kiếp trở về tới giờ, chưa bao giờ Tần Đức lại cảm thấy vui sướng như lúc này. Tần Đức đột ngột hưng phấn muốn chuẩn bị yến tiệc khiến các đầu bếp thủ hạ người nào cũng đỏ lửa ngất trời.

Đêm khuya, cả Tích Dương trấn lại ánh lửa nơi nơi, trong đình viện Tần Đức, Từ Nguyên, Phong Ngọc Tử, Tần Vũ bốn người ngồi cạnh bàn đá, từng món thức ăn được mang lên đặt đầy bàn mới tạm dừng lại.

Cách bàn tiệc không xa, một con dê nướng lớn được chuẩn bị cho tiểu Hắc.

- Tiểu hắc, thì ra đệ vốn dĩ thích thức ăn nấu chín a. Trước đây ta cứ nghĩ đệ chỉ thích ăn dã thú.

Tần Vũ dùng linh thức truyền âm nói với tiểu Hắc. Ban nãy khi trên bàn họ bắt đầu đặt thức ăn, tiểu Hắc chợt dùng linh thức truyền âm nói Tần vũ là hắn muốn ăn thịt dê nướng.

Tần Vũ đương nhiên nói lại phụ vương, Tần Đức có thể cảm nhận tiểu Hắc rất mạnh, thầm cảm thán sự lợi hại của hắn, nghe Tần Vũ nói vội kêu người chuẩn bị dê nướng.

- Trách ta sao? Đại ca, trước chưa độ kiếp, linh trí không quá cao, sau khi độ kiếp lại khổ tu trên đường trở về. Chân hỏa của huynh và thiểm điện của đệ nếu muốn nướng dã thú xem chừng chỉ một chút đã hóa thành tro bụi.

Tiểu Hắc bất lực nói.

Độ qua Tứ cửu thiên kiếp, linh trí tiểu Hắc xấp xỉ như con người, tự nhiên có rất nhiều suy nghĩ.
 
- Vũ nhi, thật sự không thể tưởng tượng quang trụ giống như thiên kiếp đó lại là phép truyền tống. Con tu luyện trong Hồng hoang lâu như vậy sớm vượt qua tứ cửu thiên kiếp, phụ vương cảm giác thực lực của con chẳng những hơn ta mà Phong bá bá cũng vượt quá.

Tần Đức cảm thán nói

Tần Vũ cười đáp:

- Tại Hồng Hoang, yêu thú vô số, con giết yêu thú luyện hóa kim đan mới tiến bộ nhanh như thế. Hiện tại thực lực của con đối phó với cao thủ Kim đan hậu kì không thành vấn đề.

Tần Vũ nói vẫn còn khiêm tốn. Hắn và tiểu Hắc không thể nhìn bề ngoài phán định thực lực. Lúc trước Tần Vũ Tinh vân tiền kì, tiểu Hắc Kim đan tiền kì, một người một ưng bạo phát tuyệt chiêu sát tử hai con hắc phong báo Kim đan hậu kì, sau đó luyện hóa hai Kim đan hậu kì, Tần Vũ và tiểu Hắc đều tiến thêm một bước.

Hôm nay Tần Vũ Tinh vân trung kì, tiểu Hắc Kim đan trung kì, muốn đối phó Kim đan hậu kì quả thật rất dễ dàng.

Tần Vũ vừa dứt lời, ở ngoài đình viện tiếng vó ngựa vang vọng.

- Phụ vương!

Một thanh âm quen thuộc vang lên, đại môn đình viện mở ra.

Tần Phong vội vã lên đường cuối cùng cũng tới Tích Dương trấn, hắn chạy thẳng đến đình viện

- Phụ vưong, người sao lại hạ lệnh....A, tiểu Vũ!

Tần Phong nhìn Tần Vũ, cả người như bị lôi điện đánh trúng ngơ ngẩn.

========================

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét