- Đại ca!
Tần Vũ đang ngồi liền đứng bật dậy, trong ánh mắt tràn
đầy sự hưng phấn và kích động.
Tuy nhiên, lúc này sự chấn động của Tần Phong còn lớn
hơn nhiều so với Tần Vũ, khi vừa mới biết Tần Vũ chết, Tần Phong đã đau lòng thống
khổ suốt một thời gian dài, lần này đại chiến Tần Phong cũng ôm lòng vì tam đệ
của mình mà báo thù. Không ngờ lúc này tam đệ của y lại vẫn sống nhăn đứng trước
mặt.
- Tiểu Vũ...
Tần Phong thật sự không biết phải nói gì.
- Phong nhi, mau ngồi xuống đi. Việc của Vũ nhi lát nữa
con sẽ biết. Đừng nhìn nữa, là tam đệ của con, tam đệ của con vẫn còn sống mạnh
khỏe đó.
Tần Đức cười lên sung sướng, đã lâu rồi ông chưa từng
cười thoải mái đến như vậy.
Tần Phong gật mạnh đầu, khẽ nói:
- Chỉ cần tam đệ không chết đã là việc rất
đáng mừng rồi!
Tần Phong tức thì ngồi xuống. Năm người ngồi xong, Tần
Đức mới nói:
- Vũ nhi, con tiếp tục kể chuyện của con khi ở Hồng
Hoang đi.
Lúc nãy Tần Vũ đã nói đến việc bị quang trụ đánh trúng
rơi vào Hồng Hoang, còn việc sau đó thì chưa kịp nói.
Tần Vũ cười đáp:
- Lúc đầu, sau khi bị đẩy tới chỗ ở của sư tôn trong Hồng
Hoang, con mới bắt đầu yên tâm tu luyện, sau đó lại cảm thấy Tứ Cửu Thiên Kiếp
cũng đang tới gần. Bất quá... Tiểu Hắc còn vượt qua Tứ Cửu Thiên Kiếp trước cả
con.
Tần Vũ mỉm cười nhìn Tiểu Hắc.
Mấy người Tần Đức, Tần Phong, Phong Ngọc Tử, Từ Nguyên
đều nhìn về phía Tiểu Hắc, trong mắt đầy vẻ kinh dị.
Tần Vũ năm bảy tuổi đã thu một con ưng nhỏ. Việc đó mấy
người Tần Đức đều biết, bọn họ tất nhiên cũng có thể tính ra thời gian tu luyện
của Tiểu Hắc. Những yêu thú linh trí thấp ,tu luyện so với nhân loại thì khó
khăn hơn nhiều, mới hơn chục tuổi mà đạt tới cảnh giới Tứ Cửu Thiên Kiếp, cơ hồ
là việc khiến người nghe phải kinh hãi.
- Tiểu Vũ!
Phong Ngọc Tử than:
- Hắc Ưng của con ban đầu ta cũng không cách nào xác định
rõ thuộc chủng loại nào, hiện giờ nó có thể tiến vào Kim Đan cảnh giới nhanh
như vậy, xem ra con Hắc Ưng này nhất định là một loại yêu thú mười phần đặc biệt.
Tiểu Hắc vẫy vẫy hai cánh, bộ dạng cực kỳ cao hứng, bất
quá Tiểu Hắc không thể dùng linh thức truyền âm với những người còn lại.
- Ha ha... Tiểu Vũ đệ cùng với con Hắc Ưng đó đều kinh
nhân mà. Ta lúc còn ít tuổi như vậy đạt đến Tiên Thiên hậu kỳ đã là ghê gớm lắm
rồi, còn đệ hiện tại chưa tới hai mươi tuổi đã vượt qua Tứ Cửu Thiên Kiếp, lại
còn Tiểu Hắc nữa. Một người một ưng này thật là... quái thai, quái thai!!!
Tần Phong uống rượu rồi ha ha cười nói.
Tần Đức cũng uống một chén rượu, nhìn Tần Phong nói:
- Phong nhi, tam đệ con đã dễ dàng vượt qua Tứ Cửu
Thiên Kiếp, hiện tại Vũ nhi có thể đánh bại cả cao thủ Kim Đan kỳ. Không lâu
trước đây, ta và Phong huynh dùng linh thức phát hiện được Vũ nhi và Hắc Ưng ,
tốc độ của nó rất nhanh, so với ta ngự kiếm phi hành còn nhanh hơn không chỉ mười
lần.!!
Tần Vũ tu luyện Tinh Thần Biến, tinh thần lực đi từ
ngoại tinh vân đến nội tinh vân hình thành nên một vòng tuần hoàn luân chuyển.
Tinh thần lực như con thoi không ngừng luân chuyển qua da thịt gân cốt, cũng
chính là quá trình không ngừng tôi luyện, cải thiện gân cốt. Thân thể Tần Vũ có
thể so sánh với linh khí.!
Không cần dùng phi kiếm, khi đạt đến Tinh Vân trung kỳ
thì Tần Vũ đã phi hành nhanh hơn Tần Đức rồi. Một khi chân đạp phi kiếm, tốc độ
càng nhanh, còn nếu sử dụng Nhân Khí Hợp Nhất thì vượt quá Tần Đức mấy chục lần
cũng là chuyện bình thường.
Tốc độ phi hành của tu chân giả phản ánh một phần thực
lực. Tốc độ của Tần Vũ nhanh như vậy khiến Tần Đức và Phong Ngọc Tử đều tin vào
thực lực của y.
- Phụ vương, người nói thế con hổ thẹn muốn chết mất,
tiểu Vũ có thể đánh bại Kim Đan hậu kỳ, còn con mới chỉ là Tiên Thiên hậu kỳ, bảo
con sao có thể làm đại ca đây.
Tần Phong ngoài miệng nói vậy, thực tế lại cực kỳ cao
hứng.
Ở bên cạnh, Từ Nguyên nói:
- Được lắm, các cậu người nào cũng khiêm nhường! Tần
Phong cậu trẻ như vậy đã đạt đến Tiên Thiên hậu kì mà vẫn hổ thẹn, vậy lão già
ta đây còn chưa đạt đến Tiên Thiên cảnh giới chẳng phải đau lòng lắm ư?
Mọi người ở đó nghe Từ Nguyên nói đều không kìm được
cười ầm lên.
Từ Nguyên về phương diện võ thuật tư chất quả thật
bình thường, nhiều năm như vậy cũng chưa đạt tới cảnh giới Tiên Thiên.
- Được rồi, Vũ nhi kể tiếp đi, sau đó con ở Hồng Hoang
còn phát sinh việc gì nữa??
Tần Đức cười hỏi, những người khác cũng nhìn Tần Vũ, đối
với Hồng Hoang thần bí ai cũng đều rất hiếu kì. Thâm nhập vào sâu tới mười vạn
dặm tuy chưa phải là nơi sâu nhất trong Hồng Hoang, nhưng trong quá khứ chưa mấy
vị thượng tiên dám làm.
Tần Vũ uống cạn chén rượu rồi tự tin nói tiếp:
- Thiên Kiếp của con và Tiểu Hắc thì chỉ có lần Thiên
Kiếp của Tiểu Hắc là nguy hiểm thôi, chủ yếu là vì trong rừng hôm đó có gần
ngàn con Thanh Hỏa lang. Thanh Hỏa lang đó tuy không con nào đạt tới cảnh giới
Kim Đan kỳ nhưng yếu nhất cũng là Tiên Thiên tiền kì, hơn nữa số lượng lại quá
nhiều, không ngờ gần ngàn con Thanh Hỏa lang lại vây công bọn con đúng vào lúc
Tiểu Hắc chịu Tứ Cửu Thiên Kiếp.
Tất cả nghe vậy đều ngưng ăn uống..
Bị gần ngàn yêu thú đạt Tiên Thiên cảnh giới vây công,
hơn nữa Tần Vũ lúc đó chưa vượt Thiên Kiếp, thực lực chỉ ở mức cao nhất của cảnh
giới Tiên Thiên. Tuy nhìn Tần Vũ lúc này sống sót, khỏe mạnh nhưng trong lòng vẫn
lo lắng thay cho Tần Vũ lúc đó.
- Đại ca, việc đệ có truyền thừa kí ức không nên nói
ra.
Trong đầu của Tần Vũ chợt truyền lại thanh âm của Tiểu
Hắc
Tần Vũ cười, dùng linh thức truyền âm nói:
- Yên tâm, ta sẽ biết điều gì nên nói mà.
Tần Vũ tiếp tục kể lại sự việc khi đó:
- May mắn là lúc đó con có Diễm Sí kiếm và Diễm Sí quyền
sáo mới liều giữ được mạng. Sau khi Tiểu Hắc vượt qua Tứ Cửu Thiên Kiếp thực lực
tăng vọt, giết một hơi không ít hỏa lang, bọn Thanh Hỏa lang đó mới hoảng sợ bỏ
đi.
Tần Đức và mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm,
nhưng bọn họ biết Tần Vũ nói thì đơn giản chứ tình hình tại chỗ khi đó chắc chắn
là thảm khốc vô cùng. Nói cho cùng thì gần ngàn con Thanh Hỏa lang bao vây, chắc
chắn bốn phương tám hướng sẽ tràn ngập Thanh Hỏa lang.
Sau một hồi lâu, cuối cùng Tần Vũ cũng kể xong tóm tắt
về chuyến đi trong Hồng Hoang. Đương nhiên việc Lôi Vệ sư tôn đến không gian vũ
trụ riêng biệt cũng như về bí pháp Tinh Thần Biến Tần Vũ khồng hề nhắc tới.
- Thần thú Long Nham sư! Thần thú Hồng Loan!
Phong Ngọc Tử hít một hơi dài.
Nghe Tần Vũ kể về đoạn cuối, thậm chí bọn họ có thể từ
lời nói của Tần Vũ mà cảm nhận được sự lợi hại của hai con thần thú. Thần thú
chính vậy mới là thần thú, trời sinh lợi hại. Thần thú mới sinh thì không hẳn
đã mạnh, nhưng đây là thần thú Nguyên Anh kỳ, đối với bọn Phong Ngọc Tử mà nói
thì là những sinh vật tuyệt đối vô địch.
- Ít nhất cũng là Nguyên Anh kỳ à. Hơn nữa còn là Long
Nham sư có lực phòng ngự và công kích siêu việt, lại thêm một con Hồng Loan
không kém gì phượng hoàng nữa. Hai con đại thần thú này cho dù là Nguyên Anh kỳ
thì cũng tuyệt đối hơn đứt tu chân giả Đỗng Hư kỳ.
Phong Ngọc Tử biết rõ về đám yêu thú đó.
Tần Đức và mọi người đều im lặng.
Tu chân giả Đỗng Hư kì?
Điều đó quả thật vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ.
Từ Nguyên Anh kỳ đến Đổng Hư kỳ phải vượt qua Lục Cửu đại Thiên Kiếp, giữa
Nguyên Anh kỳ và Đỗng Hư kỳ là một hố sâu ngăn cách. Một Hạng Ương chỉ mới
Nguyên Anh tiền kỳ trong mắt Tần Đức và Phong Ngọc Tử đã là vô địch rồi.
Đỗng Hư kỳ tu chân giả, trước mặt cao thủ như vậy Tần
Đức và Phong Ngọc Tử giống như đứa bé trước người khổng lồ vậy.
- Còn tốt, còn tốt.
Tần Đức phải sợ hãi thay cho con trai mình khi đó.
Tần Vũ đành nói:
- Không có cách nào khác, bọn chúng thực sự quá mạnh,
may mắn là cuối cùng Hồng Loan xuất hiện đại chiến với Long Nham sư. Nếu không
con và Tiểu Hắc chắc đã bị long Nham sư ăn thịt. Long nham sư... thật sự quá mạnh.
Tần Vũ nhớ lại tình cảnh lúc đó, vẫn còn cảm thấy sợ
hãi.
- Đâu chỉ mạnh, lực phòng ngự của Long Nham sư so với
rồng ở cùng đẳng cấp còn mạnh hơn một chút. Nguyên Anh kỳ long nham sư thì cho
dù là tu chân giả Đỗng Hư kỳ cũng còn phải cần đến thượng phẩm phi kiếm mới có
thể công phá khả năng phòng ngự. Nếu là tu chân giả đạt Nguyên Anh kỳ thì dù có
dùng thượng phẩm phi kiếm cũng không thể làm Long Nham sư bị thương chút nào.
Còn như với Hồng Loan, phi kiếm còn chưa tiếp cận được đã bị hỏa diễm hộ thể của
Hồng Loan trực tiếp đốt chảy mất.
Phong Ngọc Tử hơi lộ vẻ kích động nói.
Mọi người đều trầm mặc.
Thần thú như vậy, ngay cả đám người Phong Ngọc Tử khổ
tu Kim Đan kỳ lúc này nói tới cũng đều phải ngưỡng mộ.
- Nhưng cũng tốt, những thần thú đó lại không rời khỏi
Hồng Hoang, còn lo lắng gì nữa.
Phong Ngọc Tử nhìn vẻ mặt mọi người, vội lên tiếng an ủi,
nhưng Phong Ngọc Tử chợt như nhớ điều gì lắc đầu cười nói:
- Thảo nào, thảo nào, Hồng Hoang có những yêu thú như
vậy, cho dù là tu chân giả ở Tiên Đảo Hải Ngoại cũng chẳng có mấy người dám
thâm nhập Hồng Hoang, chỉ dám loanh quanh ở bên ngoài mà thôi.!!
Còn chưa đến nơi thâm sâu trong Hồng Hoang mà đã xuất
hiện tới hai con thần thú ít nhất là Nguyên Anh kỳ, vậy thì tại chỗ sâu nhất của
Hồng Hoang còn có những sự vật nào nữa đây?
- Tới nơi thâm sâu của Hồng Hoang? Chắc cao thủ Đại
Thành kỳ cũng chẳng dám?
Tần Vũ thầm nghĩ, y từ trong bút ký thư tịch của Lôi Vệ
biết được sự khủng bố của nơi thâm sâu trong Hồng Hoang, cho dù là Lôi Vệ có thực
lực gần đạt tới cảnh giới Đại Thành kỳ thì khi tới gần nơi thâm sâu của Hồng
Hoang cũng không dám tiến vào gần hơn nữa.
Sau khi bàn luận về chuyến đi của Tần Vũ ở Hồng Hoang,
mọi người lại nói về quá trình Tần gia gây chiến với Hạng gia...., rất lâu sau,
khi mọi người đã ăn uống rất nhiều, thì lúc này trời đã bắt đầu sáng dần, thì
ra là bình minh đang lên.
Nhưng bữa tiệc nửa đêm đó vẫn chưa kết thúc.
- Phụ vương, lần này người hạ lệnh chúng ta không được
tấn công mà chỉ cố thủ thành trì là vì lý do gì? Chúng ta hiện tại đã chiếm được
mười một quận, giờ đây chỉ cần ba hướng đều tấn công thì phá Bá Sở quận chỉ là
việc cất nhẹ tay là làm được.
Đến lúc này Tần Phong mới nhớ tới mục đích mình tới
đây.
Tần Đức nghe xong chỉ cười khổ.
Từ Nguyên liền nói:
- Tần Phong, tại ngươi không biết, hôm qua Hạng Ương của
Hạng gia đã đến đây.
- Hạng Ương?
Tần Vũ và Tần Phong gần như đồng thời kêu lên, Tần Vũ
nói tiếp:
- Không phải là hoàng đế đầu tiên thực sự khai sáng Sở
vương triều, Hạng Ương chứ?
Tần Phong cũng nhìn Tần Đức và Từ Nguyên, trong lòng
vô cùng kinh dị.
- Đúng vậy, chính là ông ta.
Tần Đức gật đầu nói
- Hơn nữa ông ta còn đạt tới cảnh giới Nguyên Anh tiền
kỳ.
Tần Vũ hơi biến sắc, lòng thầm suy nghĩ.
- Hạng Ương đó đã đạt tới Nguyên Anh tiền kỳ. Nhớ lại
lúc trước khi mình đạt tới Tinh Vân tiền kỳ đã có thể giết được Hắc phong báo ở
Kim Đan hậu kỳ. Lúc này mình đã tiến thêm một bước, đạt tới cảnh giới Tinh Vân
trung kì, về lý thì có thể cùng với Hạng Ương so cao thấp.
Chỉ là từ Kim Đan hậu kỳ tới Nguyên Anh tiền kỳ không
chỉ đơn giản dựa vào lực lượng của bản thân mà có sự khác biệt về cảnh giới cảm
ngộ đối với thiên đạo. Sự khác biệt về cảnh giới đó không dễ bổ khuyết, Tần Vũ
lúc này cũng không dám chắc chắn.
- Nếu như ta cùng với Tiểu Hắc liên thủ, cộng thêm với
các tuyệt chiêu thì nói không chừng có thể thành công.
Tần Vũ thầm tính.
Tần Đức lại nói tiếp:
- Lão Hạng Ương đó hết sức ngang ngược, ngang nhiên
đòi Tần gia chúng ta phải trực tiếp lùi về ba quận phía đông.
Tần Đức cười nhạt
- Hừ, ông ta chỉ là một tu chân giả mà lại muốn dùng
vũ lực tuyệt đối khiến ta khuất phục sao, làm gì có chuyện đó chứ?
Tần Phong đứng bật dậy nói:
- Sợ gì chứ, đại quân chúng ta ba hướng đánh tới, một
mình ông ta cho dù có mạnh thì cũng vô dụng.
Tần Đức lại thở dài:
- Đúng, ông ta không thể cản được đại quân, nhưng...
ông ta có thể diệt toàn bộ người của Tần gia."
Tần Phong nghe vậy lập tức nghẹn lời, một cao thủ
Nguyên Anh tiền kỳ nếu như thực sự nổi điên thì muốn giết hết toàn bộ người của
Tần gia cũng không phải là chuyện khó.
- Vì vậy... ta chỉ có thể thỏa hiệp. Đồng thời dùng đại
quân uy hiếp ông ta, nếu ông ta động tới người của Tần gia, thì ta dù cho cả
nhà bị giết cũng có thể diệt toàn thể Hạng gia, như vậy mới có thể khiến lão
già đó úy kỵ.
Tần Đức thở dài nói.
Tần Phong lúc này mới hiểu rõ được cái khó của phụ
vương.
- Diệt hết người của Tần gia, trước đây thì có thể,
nhưng hiện giờ thì không được nữa rồi.
Thanh âm lạnh lẽo của Tần Vũ cất lên.
Tần Đức, Phong Ngọc Tử, Tần Phong, Từ Nguyên tất cả đều
nhìn Tần Vũ, họ có chút không dám tin tưởng những lời bá đạo vừa rồi lại nghiễm
nhiên từ miệng Tần Vũ thốt ra, nhưng khí thế lăng lệ trên người và hàn quang
trong mắt Tần Vũ lúc này đã nói lên quyết tâm của y.
- Tiểu Vũ, con không phải là đối thủ của ông ta!
Phong Ngọc Tử nói
- Tuy con có thể giết được cao thủ Kim Đan hậu kỳ,
nhưng giữa cao thủ Kim Đan hậu kỳ và Nguyên Anh tiền kỳ có sự khác biệt rất lớn,
sự khác biệt về cảnh giới đó khó có thể dùng lực lượng mà bổ khuyết. Người ta
tu luyện gần ngàn năm, còn con bất quá mới gần hai mươi năm, về cảnh giới sao
có thể so được?
Tần Vũ hiểu những gì Phong Ngọc Tử nói nhưng vẫn im lặng
không nói gì.
Tần Vũ cũng không biết cảnh giới của mình đang ở đâu,
nhưng y biết rõ một điều, mỗi giờ mỗi phút năng lượng của Lưu Tinh Lệ đều từ từ
thấm dần vào linh hồn của mình, cảnh giới tu vi của Tần Vũ cơ hồ giờ nào phút
nào cũng không ngừng từ từ nâng cao.
Tuy từ từ nhưng hơn ở chỗ không lúc nào ngừng lại.
- Vũ nhi, con không cần phải lo lắng. Chúng ta rất giỏi
nhẫn nhịn, khi con không có ở đây thì ta không có cách nào, nhưng hiện giờ con
trở về thì ta đã có cách rồi. Trước hết con phải nhẫn nại, con mới hai mươi tuổi
mà đã đạt đến cảnh giới này, với tốc độ tu luyện đó con cứ tu luyện thêm một
hai chục năm nữa. Đến khi mười phần chắc chắn thì sẽ lập tức động thủ không chậm
trễ.
Tần Đức biết trong ba đứa con trai của mình thì Tần Vũ
rất nóng nảy, một khi đã quyết định thì căn bản là không có cách nào thuyết phục
được, ông chỉ có thể dùng cách này để khuyên giải.
Tần Vũ gật gật đầu nhưng vẫn không nói gì, y không muốn
làm cho phụ vương phải lo lắng.
- Tiểu Hắc, ngươi cùng ta liên thủ có chắc đối phó được
với tu chân giả Nguyên Anh tiền kỳ không?
Tần Vũ dùng linh thức truyền âm nói.
- Gặp phải thần thú như Long Nham sư mà còn không chết,
đại ca sao có thể bị một tu chân giả Nguyên Anh tiền kỳ dọa được...
Linh thức truyền âm của Tiểu Hắc vang lên trong đầu, Tần
Vũ nghe vậy không kiềm được nở nụ cười.
Hiển nhiên, Tần Vũ lúc này đã quyết định.
=======================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét