Tần Vũ quay về. Tần Đức lập tức cho người thông báo
cho Tần Chính tại Ô Tuyết trấn.
Tại Tịch Dương trấn gia nhân của Tần gia lấy lại được
vẻ linh hoạt nói cười vui vẻ.
Vào lúc này tại Vị Ương cung trong hoàng cung ở Bá Sở
quận
- Truyền lệnh xuống, hai mươi vạn thiết kị của Hạng
gia lập tức xuất quân. Phàm gặp quân của Tần gia ở ngoài thành thì hoặc truy
sát hoặc bắt làm tù binh. Không cần phải e dè.
Từ đằng sau tấm rèm truyền ra thanh âm của Hạng Ương.
Lam tiên sinh nghi hoặc hỏi:
- Sư tôn, người nói chúng ta xuất quân tấn công quân đội
Tần gia?
- Không sai.
Hạng Ương điềm đạm nói. Lam tiên sinh lập tức khom người
nói:
- Sư tôn, đại quân của Tần gia đang ba hướng bao vây Bá
Sở quận. Vào lúc này binh lực của chúng ta phòng thủ còn không đủ, sao vẫn còn
điều động hai mươi vạn thiết kị? Việc này.....
- Tuyết Mưu, ngươi đã theo ta được bao lâu rồi.
Hạng Ương hỏi.
Lam Tuyết Mưu cung kính trả lời:
- Đệ tử đã theo sư tôn cũng gần một trăm năm rồi.
- Gần một trăm năm, lúc đầu ta nghĩ trong đám đệ tử
ngươi là người thông tuệ nhất. Chỉ tiếc hiện tại nhìn lại...ngươi thật sự khiến
ta thất vọng.
Hạng Ương cất tiếng than. Nghe thấy tiếng than từ
trong rèm phát ra trong tâm của Lam Tuyết Mưu như bị điện giật. Đột nhiên, Tuyết
Mưu chợt nhớ tới một điều đó là võ công của sư tôn.
- Có phải giữa sư tôn và Tần Đức đã có hiệp ước?
Lam Tuyết Mưu thận trọng hỏi. Hạng Ương phát ra một
tràng cười lớn:
- Kể ra ngươi cũng không đến nỗi ngu lắm. Dĩ nhiên là
giữa ta và Tần Đức có hiệp ước. Chỉ cần ta không đích thân ra tay thì đại quân
ba hướng của hắn cũng không được tấn công. Bọn ta hiện tại duy trì thế cân bằng.
Lam Tuyết Mưu nghi hoặc hỏi:
- Cân bằng? Không lẽ khó phá thế giằng co đến vậy sao?
- Đương nhiên không!
Thanh âm của Hạng Ương cất lên mãnh liệt:
- Dù cho thế nào giang sơn của Hạng gia là do ta và phụ
thân đánh được. Gần cả ngàn năm nay, ta lúc nào cũng nhìn giang sơn của Hạng
gia. Dù cho thế nào đi nữa cũng không ai có khả năng đoạt nó từ trong tay của
ta.
Tuyết Mưu lại nói:
- Như vậy có nghĩa là sư tôn đã có đối sách?
Hạng Ương bình tĩnh lại, thản nhiên cười và nói :
- Hiện tại ta chỉ cần thời gian, chỉ cần qua thời gian
này thôi. Tứ sư đệ của ta, người có tư chất nhất trong Hạng gia đã theo mệnh lệnh
của ta đến một nơi rất bí mật.
Lam Tuyết Mưu gật đầu đồng ý, tự nghĩ sư tôn hiện tại
đang còn ở tại Hạng gia dẫn dắt thì chuyển từ thế yếu sang mạnh có khó khăn gì.
- Trong vòng một năm, thủ lĩnh quân đội các phương của
Tần gia ta đều sẽ uy hiếp sinh mạng của chúng để bọn chúng phải dựa vào ta,
chuyện này đối với ta rất dễ dàng. Đương nhiên, lúc này phản công chỉ là ta
muôn nâng cao sĩ khí cho đại quân.
Hạng Ương thản nhiên nói. Tuyết Mưu ngầm gật đầu.
- Không sai, là sĩ khí.
Trong quân đội mà nói sĩ khí cực kì quan trọng. Trong
thời gian này, đại quân của Tần gia chiếm lấy ba quận trong bốn quận của Hạng
gia quá nhanh khiến cho sĩ khí của quân đội Hạng gia sụt giảm nghiêm trọng. Vì
vậy lúc này việc quan trọng nhất là phải khôi phục lại sĩ khí.
- Bất kể là Mộc gia hay là Thượng Quan gia đã từng đầu
phục Tần gia. Nhưng còn các tướng quân, hoặc là phó tướng ta không tin một trăm
phần trăm bọn chúng đều trung thành với Tần gia. Chính vì vậy ta lấy cái chết
uy hiếp bọn chúng. Hừm, tin chắc rằng bọn chúng quay lại đầu phục ta là chuyện
bình thường.
Thanh âm lạnh lẽo của Hạng Ương lại vang lên :
- Lúc này là thời điểm đặc biệt, ta phải dùng tới thủ
đoạn đặc biệt. Tần gia thế mạnh, ta phải làm loạn lòng quân và hạ sĩ khí bọn
chúng. Khi thời cơ đến đại quân của Hạng gia phản công, thủ lĩnh của bọn chúng
bị ta uy hiếp lúc đó lo gì mà không thắng chứ.
Lam Tuyết Mưu lúc này đã hoàn toàn hiểu rõ.
- Hiện tại phái thiết kị ra ngoài tấn công một vài
nhóm quân lẻ tẻ nhằm nâng cao sĩ khí của Hạng gia. Tần gia không đán tấn công
chỉ có thể phòng ngự. Ha ha...sư tôn quả nhiên cao minh.
Hạng Ương hiệp ước với Tần Đức chỉ là một kế hoãn binh
mà thôi, tiếp theo Hạng Ương làm tiêu hao lực lượng và uy hiếp tướng lĩnh của đối
phương. Đồng thời củng cố lực lượng chờ khi đối phương xuy yếu để lật ngược thế
cờ.
Cuối cùng Hạng Ương tại Sở vương triều vẫn là một đại
hoàng đế đáng sợ.
Hơn nữa, Hạng Ương đã có sự chuẩn bị sẵn. Giả như tấn
công thất bại thì con cháu của Hạng gia sớm cũng đã được an bài tại một nơi cực
kì bí mật cùng với tất cả tiền tài của Hạng gia. Còn nếu như Hạng Ương vẫn còn
sống thì việc Hạng gia một lần nữa đứng dậy không phải là chuyện khó.
- Được rồi, Tuyết Mưu cứ theo như lời ta nói mà làm.
Sai thiết kị của Hạng gia làm những chuyện nhỏ thế này thật đúng là giết gà
dùng dao mổ trâu.
Hạng Ương thản nhiên cười nói. Thiết kị Hạng gia tất cả
tuyệt đối đều là tinh anh, mỗi một người đều đã từng kinh qua các cuộc huyết
chiến. Hạng gia thiết kị dưới thời của Tây sở bá vương đã cực kì hiển hách. Sau
này do chính Hạng Ương huấn luyện không lúc nào buông lơi.
Trong Lôi Huyết quận bị Hạng gia thiết kị binh công
kích. Các đội quân lẻ tẻ bị đội quân Hạng gia thiết kị tiêu diệt. Làm quân đóng
trong Lôi Huyết quận phải được lệnh rút lui.
Nhất thời sĩ khí của quân Hạng gia đại tăng. Quân đội
Hạng gia đi từ thành này tới thành khác, đứng bên ngoài thành khiêu chiến. Tần
gia quân đội chỉ có thể treo miễn chiến bài làm cho quân đội Hạng gia càng thêm
ngông cuồng.
Quân của Tần gia mặc dù rất căm giận nhưng quân lệnh
như núi, không ai dám chống lại.
Tuy nhiên có một đạo quân dám đi từ thành này sang
thành khác. Đó chính là Liệt Hổ quân, năm vạn Liệt Hổ quân. Liệt Hổ quân tuy chỉ
có năm vạn nhưng đó lại chính là tinh anh của quân đội Tần gia.
Luận tố chất thì tướng sĩ Liệt Hổ quân cùng với Hạng
gia thiết kị đều kiên dũng như nhau. Tuy nhiên khả năng tấn công của liệt hổ
thì hơn xa tuấn mã. Tướng sĩ Liệt Hổ quân ai cũng cỡi liệt hổ điều này làm mạnh
càng thêm mạnh. Hơn nữa, chỉ cần năm vạn liệt hổ cùng gầm lên, khí thế tuyệt đối
có thể làm cho thiết kị mất cả đảm khí.
Năm vạn Liệt Hổ quân, thật sự khiến cho hai mươi vạn
thiết kị Hạng gia không dám tấn công.
Bất quá năm vạn Liệt Hổ quân có tài cũng bó tay. Vì quân
đội tại Lôi Huyết quận tất cả đều phải theo quân lệnh mà rút lui. Chỉ là không
ai biết là tình trạng này sẽ kéo dài tới bao giờ.
Tại Tích Dương trấn.
- Đại ca, nhị ca cạn chén.
Tần Vũ, Tần Phong và Tần Chính ba huynh đệ ngồi xung
quanh bàn đá tại đình viện uống rượu. Tần Chính sau khi nhận được tin Tần Vũ trở
về lập tức vui mừng từ Ô Tuyết trấn vội vàng tới Tích Dương trấn.
Nghĩ tới những năm Tần Vũ còn ở Vân Vụ sơn trang, cảnh
ba huynh đệ cùng trong suối ôn tuyền chơi đùa như hiện ra trước mắt. Hiện tại
đã trải qua nhiều năm cả ba người ai nấy đều đã có thành tựu. Tần Phong thống
lãnh toàn quân công phá Lôi Huyết quận. Hiện tại chỉ mới hai mươi tám tuổi
nhưng đã đạt cảnh giới tiên thiên hậu kì. Tần Chính, tương lai sẽ là đại gia chủ
của Tần gia thậm chí sau này có thể trở thành hoàng đế của vương triều mới. Tần
Vũ, tuy niên kỉ nhỏ nhất...
- Trước mắt đã nhìn thấy sẽ thống nhất Sở vương triều.
Ai ngờ đầu xuất hiện ra một lão gia đạt đến cảnh giới siêu cấp cao thủ Nguyên
Anh tiền kì.
Tần Phong uống hết chén rượu rồi ném mạnh chén xuống đất,
dáng vẻ cực kỳ tức giận. Tần Chính cũng than:
- Phụ vương có nói thực lực của Hạng Ương quá mạnh.
Cho dù phụ vương cùng Phong bá bá liên thủ cũng không tiếp được một chiêu của
ông ta.
Tần Phong nhìn Tần Vũ nói:
- Tiểu Vũ hãy nhớ kỹ, Tần gia chúng ta đặt tất cả hy vọng
trên người đệ. Đệ phải luôn nhớ là dù trong trường hợp nào, chúng ta cũng không
được thua. Chỉ cần đệ thất bại thì Tần gia chúng ta cũng coi như kết thúc. Vì vậy
đệ cần phải nhẫn, nhẫn nại, nhẫn nại cho tới khi nào đệ đủ lực để chiến đấu.
Tần Phong nhìn Tần Vũ tràn đầy hy vọng.
- Tiểu Vũ, đệ nhất định phải nhẫn nhịn.
Tần Chính cũng nhìn về Tần Vũ nói
- Đại ca, nhị ca...
Trong tâm của Tần Vũ lúc này đang suy nghĩ rất nhiều.
Tuy nhiên đối diện với đại ca, nhị ca hắn chỉ có thể gật đầu.
Đêm tối, trong phòng của Tần Đức
- Vương gia hiện tại quân của Hạng gia không úy kị cái
gì, cứ nhằm vào quân đội của chúng ta tấn công. Một vài thành trì hiện không đủ
lưong thực. Thậm chí ngay cả Liệt Hổ quân cũng phải đi vận chuyển lương thực.
Thật sự là...
Từ Nguyên than. Nhưng để cho Liệt Hổ quân vận chuyển
lương thực khiến cho Từ Nguyên không thể nhịn được.
Tần Đức nhìn qua song cửa sổ, lông mi khẽ nhíu lại.
- Từ Nguyên, tình thế hiện tại đối với chúng ta vô
cùng bất lợi tuy nhìn Hạng Ương uy hiếp đại quân của chúng ta nhưng ta thật sự
không dám làm cái gì. Nhưng mà...Hạng Ương là người nào chứ? Là người đã thiết
lập ra Sở vương triều, là người khiến cho Sở vương triều từ tam đại vương triều
thành một vương triều hùng mạnh.
Tần Đức thất vọng nói.
Tây Sở bá vương chết đi, Hạng gia khi đó trở thành mục
tiêu của rất nhiều người. Dưới tình huống đó, Hạng Ương có thể thống lĩnh Hạng
gia kiến lập Sở vương triều. Hơn nữa còn thống nhất tam đại vương triều thành một
Sở vương triều hùng mạnh. Những thủ đoạn của Hạng ương sử dụng thậm chí còn được
ghi chép lại lưu truyền cho đời sau. Trí tuệ của Hạng Ương, tuyệt đối không thể
coi thường.
Lão bất tử đó giảo hoạt phi thường, là người đứng đầu
của Hạng gia thủ đoạn thì không lường.
- Chúng ta không thể động thủ để Hạng Ương mượng cớ mà
thì triển thủ đoạn gì chúng ta thật sự cũng không biết. Hơn nữa cá nhân hắn...bản
thân thì quá mạnh là Nguyên Anh tiền kì, chúng ta không thể uy hiếp hắn được.
Tần Đức than dài. Từ Nguyên nói :
- Còn tiểu Vũ và Hắc Ưng, bọn họ không phải là có thể
đối phó với Kim Đan hậu kì sao. Bọn họ liên thủ nói không chừng là có thể đối
phó với Hạng Ương
Tần Đức nghe nói đến Tần Vũ tức thì cười vui sướng nói
:
- May mắn là Tần gia ta có Tần Vũ...nhưng tình hình hiện
tại là quan hệ sống chết của Tần gia. Bất quá.....hiện tại không thể để Vũ nhi
xuất thủ. Ngươi không phải là tu chân gia nên không thể biết được sự hơn kém giữa
hai cảnh giới như thế nào. Sự hơn kém này thật sự rất khó để bù đắp.
Trong ánh mắt của Tần Đức thập phần chắc chắn.
-Tại sao? Vương gia, chúng ta không thể lui nữa. Nếu
lui nữa thì chúng ta sẽ rất nguy hiểm. Ai biết được Hạng Ương hắn sẽ chuẩn bị
những thủ đoạn gì chứ.
Từ Nguyên đối với Hạng Ương rất e sợ. Một lão già sống
gần ngàn năm, không từ thủ đoạn gì lại thêm thực lực bản thân quá mạnh thật sự
khó đối phó.
Tần Đức chầm chậm nói :
- Mười năm, hoặc giả là hai mươi năm. Với tốc độ tu
luyện của Vũ nhi mà nói thì sau một trăm hai mươi năm nhất định chắc chắn là giết
chết được Hạng Ương. Lúc đó để cho Vũ nhi xuất thủ thì Tần gia chúng ta không
thể thất bại.
- Một trăm hai mươi năm ư? Một trăm hai mươi năm đủ để
phát sinh nhiều chuyện. VớI từng ấy năm đủ để cho Hạng Ương trở mình rồi.
Từ Nguyên lo lắng nói.
- Trở mình?
Tần Đức lãnh khốc nói :
- Hiện tại với thế cục như vậy Tần Đức ta không thể
không hạ mình. Nhưng Hạng Ương muốn trở mình thì ít nhất cũng phải giữ được thực
lực quân đội. Hạng Ương cá nhân đối với thủ lĩnh quân đội tối đa cũng chỉ có thể
uy hiệp được mà thôi, để gia tăng ảnh hưởng của mình trong quân đội và nâng cao
ảnh hưởng với Tần gia.
- Vương gia, với tâm địa của Hạng Ương nếu muốn ổn định
đại cuộc cho Hạng gia thì lão nhất định sẽ ám sát người của Tần gia.
Từ Nguyên lo lắng nói.
- Ám sát.
Tần Đức lạnh lùng cười nói :
- Hắn có thể giết nhiều người, ta cũng có thể chết
nhưng chỉ cần tiểu Vũ không chết thì sau đó nó sẽ giết Hạng Ương và Hạng gia
khi đó cũng sẽ tuyệt. Nếu hiện giờ chúng ta lấy được thiên hạ nhưng Hạng Ương
còn sống thì Tần gia chúng ta ngồi trên giang sơn cũng không yên đâu.
Từ Nguyên khẽ lắc đầu than, trong lòng không thể không
thừa nhận là nhẫn nhịn bây giờ là biện pháp tối ưu nhất.
Trong phòng của Tần Vũ.
Tần Vũ ngồi trên giường, hai mắt mở ra. Trong mắt dường
như bị che đậy bởi nước mắt.
- Phụ vương!
Linh thức của Tần Vũ lúc này đã hoàn toàn hiểu rõ,
trong ánh mắt của Tần Vũ lấp lánh tia sáng .
- Phụ vương người yên tâm. Bất luận như thế nào con
cũng sẽ không làm người thất vọng. Một trăm hai mươi năm, thật sự quá dài để xảy
ra nhiều chuyện. Con không thể chịu đựng sự thống khổ nếu mất phụ vương, mất
huynh đệ được.
Tần Vũ đột nhiên trở lại thái độ ung dung nói:
- Sư tôn, xin người hãy phù hộ cho con trong cuộc chiến
này.
Nguyên cả ngày, Tần Vũ tại Tích Dương trần rất vui. Ba
huynh đệ cùng với Tần Đức thường cùng nhau ngồi trò chuyện. Đã nhiều năm qua,
cha con họ hiếm khi nào mà đựơc vui như thế.
Sáng sớm, Tần Đức vừa bước ra khỏi cửa phòng thì đột
nhiên...
- Phụ vương, phụ vương tiểu Vũ không thấy đâu cả. Nó
chỉ để lại một cái hộp ngọc, con không thể mở được.
Tần Chính cầm cái hộp chạy tới.
- Không thấy!
Tần Đức biến sắc lập tức cầm lấy hộp ngọc. Ông nhìn
chăm chú vào cái hộp thấy nó đã bị phong tỏa bởi thủ pháp cấm chế. Chỉ cần là
tu chân giả thì đều có thể mở. Tất nhiên nếu không phải là tu chân giả thì căn
bản không thể nào mở ra được.
Tần Đức trong lòng chấn động cảm thấy có gì đó bất an
lập tức mở phong thư ra xem.
“Phụ vương, khi
người mở phong thư này ra thì chắc hài nhi đã đang ở Bá Sở quận rồi. Thiết nghĩ
Phụ vương chắc cũng biết tốc độ của hài nhi. Hài nhi bảo đảm trong cuộc chiến
này bất luận như thế nào, Hạng Ương chắc chắn phải chết. Tổ Long Quyết do Thủy
Hoàng lưu lại chỉ có ghi chép công pháp tu luyện Kim Đan kì. Nay con lưu lại ba
quyển bí tịch trong đó miêu tả cách thức tu luyện để đại thành cảnh giới của
Kim Đan, chỉ có điều công pháp của Hải Ngoại Tiên Đảo và công pháp tu chân
không giống nhau. Người cũng đừng lo lắng về chuyện này, hài nhi cũng chỉ có thể
làm như vậy thôi.
Vũ nhi lưu
bút!”
==========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét