Bên trong thành Quế Thủy của Minh
vương triều.
Quế Thủy thành nằm ở chân núi cạnh
sông, phía tây thành trì là núi non hùng vỹ, nằm giữa núi non và thành trì là một
dòng Ly Giang uyển chuyển mĩ lệ.
Lúc này Tần Vũ và Lập Nhi đang đi
trên một nhai đạo của Quế Thủy thành. Hai người thân mật, đùa vui nói chuyện về
kiến trúc phòng ốc, danh lam thắng cảnh mỗi nơi.
- Lập Nhi, muội có muốn nếm thử kẹo
đường hồ lô không?
Tần Vũ nhìn về phía xa nơi có bán
kẹo đường hồ lô, trong lòng máy động quay lại nhìn Lập Nhi cười nói.
Lập Nhi vui vẻ gật đầu.
Tần Vũ cười bước đến chỗ bán kẹo
đường hồ lô, lúc đó kẹo đường hồ lô chỉ còn có hai xiên, Tần Vũ đưa ra một lượng
bạc nói:
- Hai xiên kẹo hồ lô này tất cả
đưa cho ta, không cần thối lại.
Vị đại nương bán kẹo đường hồ lô
lập tức mắt tròn xoe: bạc trắng!
Nói chung bán kẹo đường hồ lô là
làm ăn nhỏ lẻ, phần lớn sử dụng tiền đồng. Dùng bạc trắng đến mua, hơn nữa còn
không cần thối lại, vị đại nương đó lần này thực sự là phát tài.
- Ai, đây là của công tử.
Đại nương nhiệt tình đưa ra hai
xiên kẹo đường hồ lô.
Tần Vũ tiếp lấy kẹo đường hồ lô
quay người bước đi, nhưng lúc này bỗng nhận ra dưới chân có trở lực, Tần Vũ cúi
đầu nhìn xuống, một tiểu nam hài khoảng bốn năm tuổi đang ôm lấy bắp chân Tần
Vũ, khuôn mặt bầu bĩnh đáng thương nhìn kẹo đường hồ lô trên tay Tần Vũ, nước bọt
còn lưu lại trên miệng.
- Ách...
Tần Vũ lúc này thực không biết tiểu
nam hài đó muốn làm gì.
- Đại ca ca, ta muốn ăn kẹo hồ
lô, ta có tiền, có thể trao đổi với huynh?
Tiểu nam hài mắt mở to rơm rớm nước
nhìn kẹo hồ lô, trong cánh tay nhỏ nhắn đang nắm hai xu tiền đồng.
- Tiểu Vũ, đừng nghịch.
Một thiếu nữ mộc mạc đi tới, hấp
tấp bế lấy tiểu nam hài, lập tức nói xin lỗi với Tần Vũ:
- Công tử, tiểu hài tử không biết
chuyện, xin công tử đừng giận.
Thiếu nữ đó vừa nãy đã cho tiểu
hài tử hai đồng tiền đi mua kẹo hồ lô, tự nhiên cũng chính mắt nhìn thấy Tần Vũ
tùy ý đưa ra bạc trắng để mua kẹo. Hơn nữa trông qua khí thế, thiếu nữ cũng khẳng
định, vị công tử trước mắt so với địa vị thành chủ cao hơn nhiều.
- Tần Vũ đại ca, sao vậy?
Lập Nhi cũng đã đi đến.
Tần Vũ quay đầu lại cười nói:
- Không có gì, là một tiểu hài tử
muốn ăn kẹo hồ lô. Ban đầu nghĩ ta và muội mỗi người một xiên, tính lại, muội
ăn một xiên, để một xiên cho tiểu hài tử này.
Tần Vũ cúi đầu cười nói, nhìn xuống
tiểu hài tử khả ái, lấy một xiên kẹo hồ lô đưa cho tiểu nam hài:
- Đệ cũng tên tiểu Vũ hả? Đến
đây.
Tiểu nam hài lập tức mắt sáng rực.
- Công tử, không cần đâu, tiểu
hài tử tham ăn...
Thiếu nữ đó hoang mang nói, vừa
nói vừa giữ lấy tiểu hài tử. Tiểu nam hài bị mẹ mình giữ lại lập tức đứng yên,
chỉ là trong cổ nuốt nước bọt ừng ực, mắt mở to nhìn chằm chằm cây kẹo hồ lô,
nước mắt từ từ ngấn lệ.
Tần Vũ liền cười:
- Không sao, tiểu Vũ, lại đây.
Tiểu nam hài quay đầu nhìn mẹ
mình, thấy mẹ không có cản, liền lập tức hưng phấn tiếp lấy kẹo hồ lô, nói:
- Đa tạ đại ca ca, hai đồng tiền
này của huynh.
- Không cần, kẹo hồ lô là tặng đệ.
Tần Vũ cười nói.
- Không được.
Tiểu nam hài ra vẻ người lớn.
- Mẹ đệ có nói, không được tùy ý
lấy đồ của người khác, thế là không đúng, đại ca ca, hãy cầm lấy. Hai đồng tiền
này có thể mua được nhiều thứ đó, có thể mua kẹo đường để ăn, cũng có thể mua
bánh bao thịt a.
- Không cần đâu.
Nói thật lòng, Tần Vũ thực sự
thích tiểu nam hài này.
- Không được.
Tiểu nam hài rất quật cường.
Thiếu nữ hiểu rõ tính cách của
các vương tôn công tử nói, sao có thể nhận lấy hai đồng tiền đó?
- Tiểu Vũ, đại ca ca nói tặng
con, tiền đồng con hãy giữ lại đi.
Thiếu phụ vội vàng nói.
Tiểu nam hài quật cường vừa nghe
thấy lời của mẫu thân, không cầm được mở to cặp mắt đen nhánh lóng lánh nghi hoặc
nhìn mẫu thân nó. Một lát sau hắn gật nhẹ đầu, thu lại hai đồng tiền.
Cùng lúc này, bạch bào thanh niên
nam tử cũng vừa đến Quế Thủy thành.
- Y sơn bàng thủy, thực là cảnh
trí tươi đẹp.
Chỉ hai ba bước bạch bào thanh
niên nam tử đã đến con đường nơi Tần Vũ và Lập Nhi đang đứng. Nhưng những người
đi trên đường căn bản không chú ý thấy sự xuất hiện đột ngột của bạch bào thanh
niên nam tử, tựa như nam tử đó vốn đã ở đó vậy.
Bạch bào thanh niên nam tử nhìn
thấy Tần Vũ và Lập Nhi ở cùng nhau, trong mắt liền có một tia lệ mang, lập tức
cười nói:
- Biểu muội!
Lập Nhi đang chơi đùa cùng tiểu
nam hài, nghe thấy vậy, thân thể liền chấn động, lập tức quay mình lại, mặt chấn
kinh:
- Biểu ca!
Tần Vũ cũng quay đầu lại.
Biểu muội? Biểu ca?
Tần Vũ nhìn bạch bào thanh niên
nam tử trước mắt, người trước mắt là biểu ca của Lập Nhi? Hắn biết Lập Nhi là
người của một tộc đặc thù nào đó, nếu mà vị bạch bào nam tử này thực là biểu ca
của Lập Nhi, chắc hẳn cũng thuộc tộc đó.
- Biểu muội, muội và Lan thúc tản
bộ tứ xứ, cũng đã lâu rồi không về? Di phu sớm đã tức giận rồi.
Bạch bào nam tử dịu dàng nhìn Lập
Nhi nói.
- Cha đã tức giận ư?
Lập Nhi kinh hãi.
- Đây là thủ dụ của di phu, muội
hãy tự xem đi.
Bạch bào thanh niên nam tử phẩy
tay một cái, một dải kim quang liền hướng Lập Nhi xạ tới. Lập Nhi giơ tay ra, một
quyển trục kim sắc xuất hiện trên tay Lập Nhi.
Lập Nhi xem xong, đồng thời khuôn
mặt nhè nhẹ tái nhợt đi.
- Biểu ca, nhất định phải lập tức
quay về ư?
Lập Nhi thật khó tiếp thụ được.
Bạch bào thanh niên nam tử nhíu
mày nói:
- Biểu muội, thủ dụ mà di phu ban
xuống, không chỉ đơn giản là một câu nói. Đã ban xuống thủ dụ, muội cũng nên biết
có lẽ là di phu thực sự rất tức giận, mệnh lệnh của di phu, có người nào dám chống?
Lập Nhi đứng yên bất an, nhíu chặt
lông mày phiền não.
- Ta đi tìm Lan thúc.
Lập Nhi mím môi nói.
Bạch bào thanh niên nam tử thoáng
nhíu mày, lập tức thở dài:
- Được rồi, biểu muội, đừng phí sức
nữa. Lan thúc, khẳng định người sẽ không nghe lời của di phu, chẳng lẽ muội muốn
để Lan thúc và di phu vì một chuyện nhỏ này mà chính diện đối kháng ư? Huống
chi, di phu thực lực cường hoành không thể so sánh, mà còn là vương gia của nhất
tộc bọn muội, mệnh lệnh của vương gia, có người dám chống lại sao?
- Lập Nhi, sao vậy? Rút cục đã
phát sinh chuyện gì?
Tần Vũ ở đó nghe lời nói của hai
người cũng cảm thấy sự tình tựa hồ như có điểm bất diệu.
Bạch bào thanh niên nam tử nhẹ
nhíu mày:
- Lập Nhi? Ngươi là ai? Tên Lập
Nhi là để ngươi muốn gọi là gọi sao!
- Biểu muội, muội thế nào lại ở
cùng một chỗ với một kẻ phàm nhân, không phải là Lan thúc cho phép chứ, hử?
Bạch bào thanh niên nam tử trong
mắt thoáng qua một tia nộ khí.
Trong lòng Tần Vũ kinh hãi. Nếu hắn
không nhìn sai, vừa rồi đã có một đạo thiểm điện lướt qua trong mắt của thanh
niên nam tử đó.
Thiểm điện trong mắt, có khả năng
ư?
- Nếu mà để di phu biết được muội
cùng đi với một kẻ phàm nhân, hậu quả thế nào muội cũng biết đấy, đừng trách
sao biểu ca không khuyến cáo muội.
Bạch bào thanh niên nam tử ánh mắt
lạnh lùng quét tới Tần Vũ.
Đây là loại ánh mắt gì, giống như
hoàng đế một quốc gia, từ phía trên oai vệ nhìn xuống tên khất cái ở bên đường.
- Không có. Ta cùng hắn chỉ vừa mới
quen, cảm thấy hắn có chút thú vị mà thôi.
Lập Nhi mỉm cười nói.
Thú vị?
Tần Vũ cảm thấy đột ngột trong
tâm hoàn toàn lạnh lẽo.
- Không đúng!
Tần Vũ không phải là kẻ ngốc.
Nhưng là người trong cuộc vừa chịu tác động, hắn liền phản ứng lại, hắn và Lập
Nhi quen biết đã lâu, sao có thể nói là 'vừa mới'.
- Ta giới thiệu, đây là biểu ca
Chu Hiển của ta, biểu ca ta rất là lợi hại, ít nhất so với ngươi cũng lợi hại
hơn nhiều.
Lập Nhi đối diện Tần Vũ cười nói.
- Biểu ca, còn đây là bằng hữu của
ta, Tần Vũ. Tuy hắn công lực thấp, nhưng con người lại rất tốt.
Lập Nhi đột nhiên giận dữ nói:
- Biểu ca, người không thể khi dễ
hắn, nếu không muội sẽ rất tức giận.
- Được, ta đương nhiên không thể
khi dễ hắn.
Chu Hiểu cười nhạt nói, ánh mắt
thanh lãnh nhẹ quét qua Tần Vũ, thực lực đó của Tần Vũ, hiển nhiên Chu Hiển
không chút xem trọng.
- Biểu muội, đừng lãng phí thời
gian nữa, di phu đã rất tức giận. Vừa nãy muội đã xem thủ dụ rồi đó, muội hãy lập
tức quay về, nếu không di phu nổi giận, giam hãm muội lại. Lúc đó ta có cầu xin
cũng vô dụng.
Chu Hiển quan tâm nói.
Lập Nhi cắn môi, lập tức đi về
phía Tần Vũ.
- Tần Vũ, ta phải đi về rồi, tái
kiến.
Chỉ vài câu nói đơn giản.
Nhưng lúc này, âm thanh của Lập
Nhi lại vang lên trong não của Tần Vũ.
- Tần Vũ đại ca, đừng nóng nảy,
muội hiện tại không thể để người khác biết mối quan hệ của chúng ta, nếu để kẻ
khác biết, huynh khẳng định sẽ chết!
Lập Nhi ngữ khí rất lo lắng.
Tần Vũ không phải hán tử thô lỗ,
vừa nghe đã hiểu nỗi khổ trong lòng Lập Nhi.
- Tần Vũ đại ca, phụ thân muội là
vương gia, muội không thể chống lại mệnh lệnh của người, hơn nữa...nếu để ai đó
biết muội thích huynh, không nói phụ thân, có nhiều kẻ khác có khả năng giết
huynh.
Tần Vũ trong lòng lặng thinh.
Rút cục là có chuyện gì?
Hắn nhớ lại những lời lần đầu Lan
thúc nói với hắn, ban đầu nghiêm lệnh hắn không được thích Lập Nhi, thích là sẽ
chết. Về sau này lại cho phép hắn và Lập Nhi đi cùng nhau.
Tần Vũ thực không biết nguyên
nhân tại sao ban đầu Lan thúc nói hắn nếu thích Lập Nhi thì sẽ chết. Nhưng bây
giờ Tần Vũ tựa hồ đã có một vài minh bạch.
- Bất quá Tần Vũ đại ca, muội bảo
chứng, muội quay về nhất định sẽ tìm cách để làm tốt mọi việc. Bất quản thế
nào, muội sẽ có thể sớm cùng huynh gặp lại, không một ai có thể ngăn cản chúng
ta. Nhưng hiện tại có không ít trở ngại, muội sẽ cố tìm ra biện pháp, huynh hãy
đợi muội. Huynh nghe này, đừng cùng muội linh thức truyền âm, biểu ca muội hắn
có thể dễ dàng nhận ra linh thức truyền âm của huynh.
Lập Nhi rất lo lắng nói.
Tần Vũ chỉ có thể nhẫn nại không
dùng linh thức truyền âm.
- Nếu không phải là Lan thúc thi
triển thần thông, có lẽ sự tình của huynh và muội đã bị người trong tộc biết rồi.
Có Lan thúc giúp đỡ, bọn ta có hi vọng ở bên nhau, muội sẽ nỗ lực, huynh cũng
phải nỗ lực, nếu mà huynh công lực càng cao, chúng ta khả năng ở bên nhau càng
lớn!
- Tần Vũ đại ca, hãy nhớ lấy, muội
vĩnh viễn sẽ không ở cùng người khác. Cho dù ở trong tộc muội không thể quyết định
chuyện gì, nhưng muội cũng không xuất giá, muội sẽ luôn đợi huynh.
Lúc này âm thanh của Chu Hiển
vang lên:
- Biểu muội, nên đi thôi. Di phu
đang đợi muội đó.
- Được, ta đi đây.
Lập Nhi quay đầu cười nói, lập tức
hướng lên không trung phẩy tay một cái, nhất thời trên bầu trời xuất hiện một lỗ
đen hắc sắc, phảng phất như không gian bị vỡ ra.
- Lập Nhi!
Tần Vũ đột nhiên cảm thấy trong
tim thắt lại, đau đớn, không kìm được bật tiếng nói.
Lập Nhi cả người bay lên, mắt
nhìn chặt Tần Vũ.
Tần Vũ cũng nhìn Lập Nhi.
- Tần Vũ đại ca, muội phải đi
đây, những ngày qua muội và huynh bên nhau vô cùng vui vẻ, trong tim thoải mái
hạnh phúc. Trước khi đi, muội muốn nói những điều sâu kín trong lòng, từ giờ sẽ
không nói ra câu này nữa:muội…muội…huynh…muội yêu huynh.
Thanh âm Lập Nhi nói rất từ từ, rất
nhẹ nhàng, như là ở bên tai.
Tần Vũ miệng mở lớn nhưng lại
không nói được câu nào.
Hắn cũng mong muốn đối diện Lập
Nhi mà nói 'huynh yêu muội', nhưng hắn không thể, hắn biết rằng Chu Hiển trước
mắt có thể dễ dàng biết được linh thức truyền âm của người khác.
Hắn không dám linh thức truyền
âm, cũng không dám nói.
Chỉ thấy Lập Nhi như một thiên sứ,
trên thân tỏa ra thanh sắc quang mang nhàn nhạt, trực tiếp bay vào trong lỗ đen
hắc sắc. Giây lát, lỗ đen đó cũng tiêu thất đi, Lập Nhi phảng phất như chưa từng
xuất hiện bao giờ.
- Đại ca ca, vị đại tỷ tỷ đó đâu?
Tiểu nam hài mồm ăn kẹo hồ lô
nghi hoặc hỏi Tần Vũ.
Phàm nhân tại đó không hiểu chuyện
gì, căn bản vừa rồi không thấy việc Lập Nhi phi thân li khai.
- Đại tỷ tỷ, tỷ ấy đã về nhà rồi.
Tần Vũ nhìn tiểu nam hài, cố gắng
nặn ra nụ cười nói.
Bấy giờ trong lòng Tần Vũ đau đớn,
nhưng sâu trong tim có một sự kiên định tuyệt đối! Bởi vì hắn biết Lập Nhi thực
yêu hắn, chỉ cần biết điều đó cũng đủ rồi.
- Tần Vũ phải không? Ngươi và biểu
muội của ta sao lại quen biết?
Chu Hiển lạnh nhạt cười nhẹ nói.
Chỉ cần từ việc vừa rồi Lập Nhi
nhấc tay phá không li khai, Tần Vũ liền hiểu ra, gia tộc thần bí đó thật quá lợi
hại, thậm chí với cả linh thức truyền âm cũng dễ dàng phát giác ra.
- Chỉ là may mắn gặp được, tính
khí Lập Nhi rất tốt, đúng rồi, Chu Hiển huynh, các vị nói gia tộc, rút cục đó
là gia tộc gì vậy?
Tần Vũ có dáng vẻ nghi hoặc.
Nhưng lúc này trong lòng Tần Vũ
thực ra đang gào thét tức giận. Lập Nhi bỏ đi như vậy, hắn có thể không thống
khổ, không phẫn nộ, không thương tâm được ư? Nhưng, hắn phải nhẫn nại!!! Cũng
phải ngụy trang dáng vẻ hiện tại.
Trong lòng đau đớn, trong lòng giận
dữ ai có thể biết đây?
- Lập Nhi, Chu Hiển?
Trên mặt Chu Hiển lộ ra một tia
trào phúng.
- Tiểu tử, ngươi là một phàm
nhân, Lập Nhi không phải là tên ngươi có thể gọi, danh tự của ta - Chu Hiển
cũng không phải là ngươi có thể gọi.
Trong lòng Tần Vũ giật mình.
- Ta không biết biểu muội thế nào
lại nguyện ý cùng ngươi tán gẫu, nhưng...với địa vị của biểu muội, ở cùng chỗ với
ngươi, ngươi nên cảm thấy kiêu ngạo. Bất quá...từ giờ trở đi, ngươi miệng không
được phép gọi “Lập Nhi” nữa, cũng không được phép gọi danh tự ta, biết không?
Chu Hiển nhẹ cười nói.
Tần Vũ cảm thấy trong tim phẫn nộ.
- Tức giận hả? Haiz, phàm nhân vẫn
là phàm nhân a. Cũng đúng, giống như nói với một con kiến nhiều lần, nó cũng
không thể lí giải được thế giới của nhân loại, ngươi...cũng vậy vô pháp lí giải
được ý tứ của ta.
Chu Hiển ánh mắt vẫn lạnh lùng như trước, ngữ
khí vẫn nhẹ nhàng.
- Lập Nhi, gọi thẳng danh tự biểu
muội, nói thật, ngươi làm ta đố kỵ đó. Đặc biệt ngươi lại là một phàm nhân,
càng khiến ta ghen tỵ hơn, bất quá, ta sẽ không tranh cãi với ngươi, nhưng...với
trí tuệ của ngươi thì không thể lí giải được sự tồn tại của ta. Tốt thôi, hãy
tính là ta ban ân cho ngươi, một phàm nhân cảm thụ sơ qua lực lượng băng sơn nhất
giác của ta.
Lúc đó, trong mắt Chu Hiển lại
lóe lên một đạo phích lịch!
Tần Vũ trong lòng chợt run: Chu
Hiển đã nổi sát ý.
===========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét