Dưới Ngự thư phòng hoàng cung có
xây dựng một mật thất khổng lồ, “Lôi Sơn cư” mà Tần Vũ lưu lại cho Tần Chính
đang ở bên trong.
Gần như cùng lúc Minh Lương chân
nhân đột ngột xuất hiện trước mặt Tần Chính, phản ứng đầu tiên của Tần Chính là
đập vào chiếc bàn lớn trong Ngự thư phòng, cả người Tần Chính giống như rơi xuống,
trực tiếp rơi vào trong một mật đạo bên cạnh chiếc bàn, địa đạo lập tức đóng lại.
Thân là hoàng đế, đương nhiên phải
đề phòng bị người ta ám sát, bởi vậy thông đạo này mới được xây dựng.
Một cái đập tay, người rơi. Gần
như đồng thời, một tiếng hống trầm của Ô Không Huyết, nhân ảnh vừa rơi xuống,
sóng không gian đó liền lan tới vị trí vừa rồi của Tần Chính, kinh hiểm vô
cùng.
Tần Chính tuy không thể tính là mạnh,
nhưng cũng là cao thủ đạt tới Tiên Thiên cảnh giới. Hơn nữa hắn thân là hoàng đế
một nước, tố chất tâm lý thậm chí so với một tán tu còn mạnh hơn nhiều. Phá
Thiên đồ bị đoạt, hắn căn bản không quản là ai đoạt được, liền lập tức trốn vào
trong Lôi Sơn cư dưới lòng đất.
Tần Chính chạy thoát.
Nhưng gần hai mươi tán ma tại trường
không một ai chú ý đến chuyện đó, sự chú ý của bọn chúng đều tập trung lên Minh
Lương chân nhân.
- Minh Lương, Phá Thiên đồ này là
của chúng ta, buông Phá Thiên đồ xuống, ta tha cho ngươi đi.
Ô Không Huyết thanh âm nhẹ nhàng,
nhưng khí lực khủng bố không ngừng lấy hắn làm trung tâm chấn động chu vi mấy dặm
không gian chung quanh.
Thập nhị kiếp tán ma, toàn lực
công kích thậm chí có thể khiến không gian của phàm nhân giới xuất hiện vết nứt,
bây giờ chỉ là khiến không gian chấn động, đương nhiên dễ dàng.
Minh Lương chân nhân thấy không
thể thuấn di, cũng không nói nhiều, chỉ là hừ lạnh một tiếng, liền hóa thành một
đạo lưu quang trực tiếp hướng về phía nam lao đi.
- Để Phá Thiên đồ lại.
Ô Không Huyết hét lớn một tiếng,
vang khắp cả kinh thành, đồng thời bản thân Ô Không Huyết liền phát động công
kích khủng bố đến cực điểm, chỉ thấy một đạo huyết hồng sắc lưu quang từ trong
tay Ô Không Huyết bắn ra, vọt tới trước Minh Lương chân nhân, muốn ngăn cản
Minh Lương chân nhân chạy thoát.
Lúc đó, trên bầu trời kinh thành
đã xuất hiện huyết hồng sắc vân vụ, hiển nhiên lúc này Ô Không Huyết đã bạo
phát thực lực mạnh nhất.
- Hừ. Dựa vào ngươi, nằm mơ.
Minh Lương chân nhân đoạt được
Phá Thiên đồ, làm sao có thể đem Phá Thiên đồ dâng ra. Ô Không Huyết liều mạng
cản trở như vậy, hắn muốn chạy thoát căn bản không thể, chỉ là... Minh Lương
chân nhân làm sao có thể sợ Ô Không Huyết, lập tức vung tay, một điểm quang
mang bắn tới Ô Không Huyết.
Cùng nhau chính diện giao đấu, né
tránh, đánh lén, pháp bảo oanh kích, phù triện loạn bay...
Trong một lúc các vụ nổ liên tiếp,
Minh Lương chân nhân và Ô Không Huyết thực lực thế nào? Bọn họ đều là siêu cấp
cao thủ thập nhị kiếp, khi toàn lực chém giết, một kinh thành nhỏ bé làm sao có
thể may mắn tồn tại. Chỉ thấy các vụ nổ liên tiếp, huyết sắc vân vụ đầy trời.
Huyết hồng sắc vân vụ nồng đậm
dày đặc. Huyết tinh khí tức đã khiến phàm nhân bình thường ngửi vào cảm thấy
kinh sợ buồn nôn. Bây giờ huyết tinh vân vụ dày đặc bao phủ bầu trời kinh
thành, làm cho toàn bộ người trong kinh thành đều cảm thấy chóang váng, đồng thời
cũng có cảm giác ngày tận thế tới.
- A, thiên phạt, thiên phạt.
Một thư sinh kinh hoàng sợ hãi bỏ
chạy. Không cẩn thận liền loạng choạng ngã xuống, nhưng trên đường của kinh
thành gần như tất cả mọi người đều liều mạng bỏ chạy, rất nhanh chóng liền khiến
cho thư sinh vẫn còn sống đó bị đạp chết, xương cốt bị đạp nát. Xương trắng đâm
ra khỏi thịt, thảm thương không nỡ nhìn. Nhưng tựa hồ không một người nào chú ý
đến điều này.
Bởi vì... hôm nay là ngày tận thế!
Chuyện này cơ hồ tại mỗi nơi đều
đang diễn ra.
- Bang!
Minh Lương chân nhân tránh khỏi một
kích của Ô Không Huyết, một kích này đánh xuống đường đi của kinh thành, lập tức
giống như thái dương phóng xạ hoàng toàn quang mang. Một kích này, lấy địa điểm
bị đánh trúng làm trung tâm, hướng khắp bốn phương tám hướng trải rộng ra mấy
trăm thước, mọi thứ trong vòng mấy trăm thước đều hóa thành bụi phấn. Trong
vòng mấy dặm, nhà cửa sụp đổ, đè chết vô số phàm nhân, máu nhuộm đỏ cả kinh
thành.
- Tiểu Anh, Tiểu Anh à. Mau quay
lại.
Một phụ nhân lo lắng hét lên.
Ai nói chiến tranh giữa các vương
triều khủng bố nhất, kể cả chiến tranh, phàm nhân còn có cơ hội chạy thoát hoặc
là còn có cơ hội kháng cự, liều mạng.
Nhưng thập nhị kiếp tán ma và thập
nhị kiếp tán tiên điên cuồng giao đấu như vậy, căn bản chính là tận thế. Phàm
nhân chỉ có thể điên cuồng bỏ chạy, bọn họ căn bản không có một chút năng lực
phản kháng, bọn họ chỉ có thể hy vọng, vụ nổ đó không rơi xuống đầu bọn họ.
Hai đạo quang ảnh cực tốc di chuyển.
Chớp mắt từ phía đông kinh thành
bay tới phía tây kinh thành. Trên đường đi, không khí bùng nổ, hai đại siêu cấp
cao thủ hoàn toàn xuất ra chân hỏa, hai người đều không nguyện ý lùi bước. Ô
Không Huyết bất chấp tất cả chỉ muốn đoạt được Phá Thiên đồ, Minh Lương chân
nhân cũng liều mạng bảo vệ một tấm Phá Thiên đồ này.
Kinh thành Tần vương triều, dưới
sự tranh đầu của hai siêu cấp cao thủ, rên siết, ai oán.
Tường thành vỡ nát, nhà cửa đổ vỡ,
cung điện nổ tung, thân thể loạn bay, tiên huyết đầy đất, tiếng khóc than vọng
khắp....
Thảm.
Không kể là người nghèo, hay là
vương tôn quý tộc. Trước sức mạnh tuyệt đối, sức mạnh không thể kháng cự trước
mặt, bọn họ chỉ là đều giống nhau cầu mong ông trời phù hộ, cầu mong công kích
của hai siêu cấp cao thủ không rơi xuống chung quanh bọn họ.
***
Trong Lôi Sơn cư, Tần Chính sắc mặt
hoang mang, trong tay hắn đang có ba hộ pháp, một Đổng Hư trung kỳ, hai Đổng Hư
tiền kỳ. Còn Đổng Hư hậu kỳ Dương hộ pháp vừa rồi đã bị giết bởi một tiếng hống
trầm của Ô Không Huyết, hắn vô lực phản kháng.
Nếu như Tần Chính hơi chậm một
chút, hoặc là nói tố chất tâm lý của hắn thấp một chút, ước chừng cũng đã có kết
cục tương tự. Còn trong Lôi Sơn cư ba hộ pháp vẫn luôn cư ngụ ở đó.
- Hoàng thượng, thuộc hạ dùng
linh thức kiểm tra, với Ngự thư phòng làm trung tâm, đại khái gần như sáu phần
hoàng cung hoàn toàn hóa thành bụi phấn sau tiếng hống đó. Còn bốn phần...
trong sự giao chiến của hai đại cao thủ cũng đã vỡ nát.
Đổng Hư trung kỳ hộ pháp cung
kính nói.
Tần Chính sắc mặt biến đổi.
- Ý của ngươi là, trong hoàng
cung trừ trẫm ra, những người khác đều chết hết?
Tần Chính căn bản không thể tiếp
thu kết quả này.
Lương hộ vệ vội nói:
- Hoàng thượng, tịnh không phải mọi
người đều chết. Mọi người trong phạm vi bao phủ của tiếng hống trầm của siêu cấp
tán ma đó, ngoại trừ bệ hạ đều chết hết. Bốn phần hoàng cung còn lại, tuy bị
kình lực của hai đại cao thủ tàn phá, nhưng sau khi tán ma đó phát ra tiếng hống,
những phi tần, hoàng tử, công chúa còn sống đều đã trốn vào mật thật dưới lòng
đất.
Trong lòng Tần Chính nhẹ nhõm một
chút.
- Nhưng hoàng thượng, điều này
không đại biểu cho cái gì. Hai siêu cấp tán tu đó thực lực quá cường đại, chỉ
là công kích vô ý rơi xuống, trong phạm vị mấy chục thước, kể cả trốn dưới đất
cũng vẫn bị nổ giết.
Lương Thâm lại nói.
Tần Chính tức giận:
- Ngươi nói, hiện tại hoàng tử của
trẫm may mắn sống sót mấy người?
Lương Thâm cung kính nói:
- Trong bốn phần hoàng cung,
nguyên bổn có mười ba hoàng tử, nhưng hiện tại... còn sống sáu người. Sáu người
này bây giờ đều trốn trong mật thất dưới lòng đất, chỉ là bọn họ không có Lôi
Sơn cư bảo hộ, một khi bị công kích của hai siêu cấp tán tu lan tới, ước chừng
cũng sẽ mất mạng.
Hai thập nhị kiếp tán tu.
Kể cả một kích tùy tiện rơi xuống,
trong phạm vi mấy chục thước chắc chắn phải chết, kể cả dưới đất. Còn trong phạm
vi mấy trăm thước, trên mặt đất cũng là chết chắc, trong mấy nghìn thước kiến
trúc đổ vỡ.
Nhưng Tần Chính, bởi vì ở trong
lòng đất, đồng thời có Lôi Sơn cư bảo hộ, trừ phi hai siêu cấp tán tu có ý muốn
giết hắn. Nếu không những công kích đó không có khả năng đánh vỡ Lôi Sơn cư.
- Sáu... đợi trường chiến đấu này
kết thúc, không biết có thể còn lại mấy người.
Tần Chính trong lòng vô cùng bất
lực và thống hận.
- Hoàng hậu bọn họ đâu?
Tần Chính truy vấn.
Hậu cung ba nghìn người đều ở
trong một phu vực, căn cứ phán đoán của Tần Chính, khu vực này chính là ở trong
phạm vi công kích của tiếng hống trầm thuộc siêu cấp tán tu đó. Rất có khả
năng... toàn bộ nương nương, phi tần đều đã chết, chỉ là Tần Chính quả thực rất
khó tiếp thu, bởi vậy hắn mới hỏi Lương Thâm.
Lương Thâm bất lực lắc đầu.
- Uyển phi. Linh phi...
Nhớ lại những phi tần thân thuộc,
Tần Chính liền cảm thấy đau lòng.
- A...
Tần Chính hét lên một tiếng, cả
người run lên, hai tay nắm chặt, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, máu tươi
từng giọt chảy xuống.
- Hoàng thượng. Còn một phi tần
còn sống, là Cung phi nương nương cùng ngũ hoàng tử, lúc đó Cung phi nương
nương và ngũ hoàng tử đều trốn trong mật thất dưới lòng đất, bọn họ bây giờ đều
còn sống.
Lương Thâm đột nhiên nói.
Tần Chính lặng người.
- Còn một người?
Tần Chính lúc này liền nhớ lại. Tối
hôm qua mình tới thăm chính là Cung phi, Cung phi còn nói hôm nay muốn tới thăm
nhi tử của mình. Không ngờ Cung phi thoát được một kiếp nạn.
Đương nhiên, liệu có thể tiếp tục
sống sót không còn khó nói.
Cuối cùng... hai siêu cấp cao thủ
vẫn còn đang điên cuồng giao đấu.
Qua một lúc lâu.
- Hoàng thượng, bầu trời kinh
thành đã khôi phục lại yên tĩnh, các tán tu cao thủ đó dường như đều đi rồi.
Lương Thâm đột nhiên nói. Minh
Lương chân nhân và Ô Không Huyết thực lực, tốc độ kinh nhân biết bao. Chỉ trong
phút chốc đã chém giết ra ngoài mấy nghìn dặm về phía nam.
***
Ô Không Huyết vì đề phòng Minh
Lương chân nhân thi triển thuấn di chạy thoát, bởi vậy trên đường đi không ngừng
phát ra khủng bố khí lực chấn động không gian. Chỉ là nơi hai người bay qua,
nhà cửa đều hóa thành bụi phấn, bất kể là phàm nhân, hay là tu chân huyết nhục
đều nát vụn.
Một con đường máu.
Đây là lần đầu tiên hai người Ô
Không Huyết và Minh Lương chân nhân liều mạng giao đấu như vậy.
Hai người làm sao có thể quan tâm
tới những phàm nhân bị liên quan, từ kinh thành Tần vương triều bắt đầu giao đấu,
lập tức di chuyển về phía nam. Suốt trên đường giao đấu, tổng cộng đã vượt qua
mấy chục thành trì, tuy phần lớn thành trì không thê thảm như kinh thành Tần
vương triều, nhưng nhà cửa cũng cũng gần như bị phá hủy hoàn toàn, nhân khẩu tổn
thất ít nhất một nửa.
Từ kinh thành Tần vương triều, đến
Lam Sơn thành của Minh vương triều.
Con đường mấy vạn dặm giao đấu,
chính là một con đường máu, phàm nhân tử thương đạt tới mấy nghìn vạn người. So
với tổn thất nhân khẩu của một trường chiến tranh còn nhiều hơn nhiều. Đặc biệt
thành trì bị phá hủy mấy chục tòa, tổn thất kinh tế đạt đến mức không tưởng.
- Ha ha... Ô Không Huyết, lần này
Phá Thiên đồ chính là thuộc về chúng ta rồi, các người đừng nằm mơ nữa.
Thập nhất kiếp tán tiên Xích
Dương chân nhân của Tử Dương môn ngông cuồng cười nói, nhân mã của tu tiên giả ẩn
tàng trong bóng tối cuối cùng đã hiện thân.
Có thập nhị kiếp tán tu Minh
Lương chân nhân, cùng với bốn vị thập nhất kiếp tán tiên, phân biệt là Minh Thiện
chân nhân, Lam Băng chân nhân, Tử Dương môn Xích Dương chân nhân, Lam Ương môn
Tuyết Vũ Ương. Trong bốn người, thực lực của Lam Ương môn Tuyết Vũ Ương là mạnh
nhất.
Minh Lương chân nhân đấu với Ô
Không Huyết.
Lam Ương môn Tuyết Vũ Ương đấu với
Vu Hắc.
Xích Dương chân nhân đấu với Hỏa
Ma.
Lam Băng chân nhân đấu với Liên
Nguyệt nương nương.
Minh Thiện chân nhân suất lĩnh mười
vị bát kiếp, cửu kiếp, thập kiếp tán tu khác cùng với hơn mười tán tu của đối
phương giao đấu.
Trường giao đấu mạnh nhất ở phàm
nhân giới của ma đạo và tiên đạo đơn giản là kinh thiên động địa. Từ kinh thành
Tần vương triều đánh tới cực nam của Minh vương triều là Lam Sơn thành, sau đó
tiếp tục đánh tới vô biên hải vực, không trung phía trên mặt biển, nhân mã hai
phía chẳng quan tâm đến gì cả.
Minh Lương chân nhân trên mặt hiện
vẻ độc ác, tay phải giơ ngang, đầu ngón tay trỏ xuất hiện một quang điểm chói mắt.
Quang điểm đó sáng chói giống như mặt trời, lúc này ánh sáng của mặt trời dường
như đều bị quang điểm này đẩy lùi.
Ô Không Huyết sắc mặt biến đổi.
- Mạng cũng không cần nữa rồi.
Ô Không Huyết biết sự lợi hại của
một chiêu này của Minh Lương chân nhân, chỉ là chiêu này công kích địch một
nghìn, tự tổn thương mình tám trăm. Không phải lúc liều mạng, Minh Lương chân
nhân cũng không sử dụng.
Quả thật, nếu như không đánh lui
Ô Không Huyết, Minh Lương chân nhân căn bản không thể chạy thoát.
- Điểm tinh... Phá không!
Một điểm quang mang lao tới.
Không gian giống như bị quang điểm
đó xuyên qua thành một tiểu động, đồng thời quang điểm này tiếp tục bắn tới Ô
Không Huyết. Quang điểm đi qua, không gian hoàn toàn bị xé rách.
Lực hấp dẫn khủng bố từ trong vết
nứt không gian truyền tới, hơn nữa quang điểm này tốc độ thật quá nhanh. Ô
Không Huyết sắc mặt đại biến, nghiến răng, sắc mặt chớp mắt đỏ rực, da thịt
toàn thân cũng đỏ như sôi lên, cả người biến thành một đạo huyết quang tránh
đi.
- Đi.
Minh Lương chân nhân hét nhỏ một
tiếng, thân hình loáng đi, tới nơi không gian ổn định, lập tức trực tiếp thi
triển thuấn di biến mất.
Minh Lương chân nhân đã chạy
thoát, các tán tiên khác đương nhiên đều không ham chiến nữa, từng người đều
tránh đi và thi triển thuấn di biến mất.
Phía ma đạo và phía tiên đạo, thập
nhất kiếp tán tu cơ hồ đều thụ thương hoặc nặng hoặc nhẹ, còn bát kiếp, cửu kiếp,
thập kiếp tán tu, dưới sự liều mạng của nhân mã hai bên, đều có vài cao thủ bị
giết trong trận chiến này.
Mấy người Ô Không Huyết, Liên
Nguyệt nương nương, Hỏa Ma, Vu Hắc sắc mặt đều âm trầm
- Lũ tiểu nhân.
Hỏa Ma nộ khí xung thiên.
Ô Không Huyết lạnh lùng nói:
- Quay về Đằng Long đại lục, bất
kể thế nào, lần này chịu thiệt thòi chúng ta nhất định phải đòi lại. Hừ, Minh
Lương...
Ô Không Huyết đã khi nào chịu thiệt
thòi lớn như vậy, Phá Thiên đồ tưởng đã tới tay không ngờ giữa đường bị kẻ khác
đoạt mất, hắn làm sao không tức giận?
- Đi.
Ô Không Huyết ra lệnh một tiếng,
các tán ma đều lập tức thi triển thuấn di, dùng tốc độ nhanh nhất lao tới Kim Mộc
đảo.
Nhưng vừa lúc bọn họ biến mất.
Lại có mấy thân hình xuất hiện tại
không trung phía trên mặt biển - nơi vừa rồi vẫn còn đang chém giết, người dẫn
đầu chính là hạch tâm khu vực chưởng khống giả của Hồng Hoang, cũng là vương giả
của Hồng Hoang - Dư Lương.
======================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét