- Đại nhân, người cuối cùng cũng
quay lại rồi, nô gia chính là thủ lĩnh tầng thế giới thứ nhất của Vạn Thú phổ
hiện nay, tên là “Sóc Yến”.
Một bạch y nữ tử xinh đẹp mỹ miều
cung kính đứng đó, thanh âm của bạch y nữ tử vang lên trong đầu Tần Vũ.
Sóc Yến?
Tần Vũ gật đầu nói:
- Ta phát hiện hình như kẻ yếu nhất
trong tầng thế giới thứ nhất của Vạn Thú phổ là thất cấp thiên yêu, cửu cấp
thiên yêu có tới mấy trăm người, vì sao như thế?
Thân là chủ nhân Vạn Thú phổ, tuy
bây giờ còn chưa có cách nào khống chế tầng thế giới thứ hai và thứ ba của Vạn
Thú phổ nhưng Tần Vũ đã hoàn toàn rành rẽ tầng thế giới thứ nhất...
Linh thú của tầng thế giới thứ nhất
này yếu nhất cũng là thất cấp thiên yêu, mạnh nhất dĩ nhiên là cửu cấp thiên
yêu.
Cửu cấp thiên yêu có hai-ba trăm
người, bát cấp thiên yêu và thất cấp thiên yêu cũng có vài trăm. Cộng lại có gần
một ngàn linh thú, điều này làm Tần Vũ thập phần kỳ quái, vì sao yếu nhất đều
là thất cấp thiên yêu nhỉ?
- Đại nhân, năm xưa lúc bọn ta
cùng Nghịch Ương tiên đế tung hoành tiên ma yêu giới, trong tầng thế giới thứ
nhất có không ít nhị-tam cấp thiên yêu. Nhưng từ khi Nghịch Ương tiên đế chết
đi đến nay đã lâu lắm rồi, thời gian dài như thế, đại bộ phận linh thú có tư chất
tốt đã tu luyện đến cảnh giới yêu vương, bị truyền tống tới tầng thế giới thứ
hai. Bọn thuộc hạ... đều là người có tư chất kém.
Sóc Yến có chút xấu hổ.
Tần Vũ hơi ngạc nhiên.
Cuối cùng hắn đã rõ.
Nghịch Ương tiên đế chết đi đã rất
lâu, thời gian dài như thế đủ cho đám linh thú tu luyện tới cảnh giới yêu vương
rồi. Đây cũng là lý do vì sao kẻ yếu nhất trong tầng thế giới thứ nhất là thất
cấp thiên yêu.
- Các ngươi có tư chất kém? Không
lẽ nói... linh thú của tầng thế giới thứ hai còn nhiều hơn?
Tần Vũ hỏi.
Sóc Yến hoang mang:
- Đại nhân, sợ rằng chưa đạt tới
cảnh giới yêu vương thì không biết được tình huống trong tầng thế giới thứ hai.
Đúng, linh thú của tầng thế giới thứ hai tuyệt đối nhiều hơn tầng thế giới thứ
nhất nhiều. Như bọn thuộc hạ biết chỉ riêng linh thú được truyền tống từ tầng
thứ nhất lên tầng thứ hai đã hơn một ngàn người.
Tần Vũ chấn kinh trong lòng.
Đây là một thế lực cường đại đến
mức nào.
"Linh thú cửu cấp thiên yêu
không phải là thập nhị kiếp tán tu sao? Bản thân hiện tại có hai-ba trăm người,
bát cấp thiên yêu và thất cấp thiên yêu cũng có cả một đại đội."
Tần Vũ run rẩy trong lòng.
"Chẳng trách lúc trước đám
Ngao Phụng muốn tranh nhau Vạn Thú phổ. Bọn chúng là nhất cấp yêu vương, nếu có
được Vạn Thú phổ thì có thể mở tầng thứ hai, khống chế linh thú cửu cấp yêu
vương rồi.”
Tần Vũ giật thót trong lòng.
"Mỗi một Kiếm tiên Khôi lỗi
cửu cấp kim tiên của mình đã lợi hại đến thế."
"Nếu bọn Ngao Phụng có được
Vạn Thú phổ, không phải là có được không ít linh thú cửu cấp yêu vương sao? Vậy
thì dù mình sử dụng Kiếm tiên Khôi lỗi có lẽ cũng không có cách nào tranh đoạt
bảo bối với bọn họ."
"May mà ta ra tay sớm."
Tần Vũ thầm cảm thấy may mắn.
Tần Vũ căn bản không lo đám linh
thú này phản bội. Nếu linh thú muốn phản bội, chủ nhân lập tức biết ngay, chủ
nhân vừa động tâm đã có thể giết chết linh thú.
Linh thú nếu muốn được khôi phục
tự do chỉ có hai biện pháp.
Thứ nhất là tu luyện đến khi linh
hồn thoát ly khỏi đây, điều này hầu như là không có khả năng.
Biện pháp thứ hai là... chủ nhân
chết đi, với điều kiện là cái chết của chủ nhân không có quan hệ tới linh thú.
Có nhiều chủ nhân trước khi chết đều giết sạch toàn bộ linh thú.
Vì chủ nhân muốn giết linh thú của
mình chỉ cần một ý niệm.
Một ý nghĩ là hồn phi phách tán.
"Nghịch Ương tiên đế cũng tốt,
không có hung ác giết chết linh thú của mình. Nếu ông ấy giết rồi, mình phải tự
đi bắt linh thú, thế thì mệt lắm."
Tần Vũ thầm cao hứng.
Nghịch Ương tiên đế trước khi chết
không giết linh thú mà còn lưu lại tặng cho người tới sau.
Nhưng vào lúc này...
- Người ở tầng hai Cửu Trọng
Thiên mau mau lên tầng ba, nếu không chọn lựa vào phòng nào lập tức được xem là
“bỏ cuộc”. Ngươi sẽ bị cấm chế của Cửu Trọng Thiên giết ngay.
Một thanh âm lạnh băng truyền vào
trong tai Tần Vũ.
Tần Vũ kinh hãi, lập tức cùng Kiếm
tiên Lan Phong nhanh chóng bước lên tầng ba.
***
Giờ đây bảy người bọn Man Càn, Đỗ
Trung Quân đang đứng cung kính ở giữa tầng ba, bảy người này không dám có chút
bất kính nào vì trước mặt bọn họ có một nam tử đen gầy đang đứng.
Mục quang của nam tử đen gầy vừa
lướt qua chúng nhân, mọi người tại trường liền cảm thấy mình như một con thuyền
nhỏ giữa sóng to gió lớn, sinh mệnh không phải do bản thân nắm giữ nữa.
Theo tiếng bước chân, Tần Vũ và
Lan Phong tiến vào đại điện ở tầng ba.
Trên mặt nam tử đen gầy không có
lấy một tia tiếu dung, vô cùng lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy Tần Vũ lại mỉm cười
gật đầu. Lúc hắn nhìn Kiếm tiên Khôi lỗi, trên mặt tràn đầy kinh ngạc.
- Tiểu tử, đây là phân thân của
ngươi sao? Không đúng, công lực của ngươi yếu xìu thì sao mà phân thân mạnh như
thế được? Kỳ diệu quá, ta cũng không cảm ứng được khí tức của hắn, không lẽ
là...
Trong đầu Tần Vũ vang lên thanh
âm của nam tử đen gầy.
Nam tử đen gầy nhìn về phía Tần
Vũ, mục quang lại biến đổi:
- Không tưởng được, nếu theo lời
hai tên hỗn đản đó khẳng định là không nhìn ra, tiểu tử, ta vốn không bằng lòng
với việc ngươi thành chủ nhân Vạn Thú phổ, bất quá hiện tại... ta thập phần hài
lòng!
Mặt nam tử đen gầy cười tươi phảng
phất như hoa nở.
Tần Vũ nghe thấy lời của nam tử
đen gầy này lại thấy như trong mộng.
Vậy là có ý gì?
"Nhìn thấy Kiếm tiên Khôi lỗi
lại bảo là thập phần hài lòng về việc mình thành chủ nhân Vạn Thú phổ, đây là ý
gì?"
Trong lòng Tần Vũ căn bản nghĩ
không thông. Nhưng Tần Vũ có thể cảm thấy... nam tử đen gầy trước mặt quá khủng
bố, còn khủng bố hơn Kiếm tiên Khôi lỗi nhiều.
- Được rồi, “chín người” các
ngươi đều đã tới rồi.
Nam tử đen gầy cố ý nhấn mạnh chữ
“chín người”, đồng thời cười cười nhìn Tần Vũ một cái sau đó giữ bộ mặt lạnh
lùng nhìn mọi người.
Tần Vũ hiểu rõ trong lòng là nam
tử đen gầy này đã nhìn ra chân tướng của Kiếm tiên Khôi lỗi.
- Bây giờ xem thử trong các ngươi
ai là người vượt nhiều cấp nhất, mỗi căn phòng tối đa có thể vào ba lần.
Ngươi... là người đầu tiên. Nam tử đen gầy đưa tay chỉ Hoa Nhan.
Hoa Nhan giật mình.
Kỳ thực không ai muốn làm người đầu
tiên, nhưng đối mặt với mệnh lệnh của nam tử đen gầy thì ai dám phản kháng?
- Vâng, thưa tiền bối.
Hoa Nhan cung kính nói. Vì Hoa
Nhan nhìn thấy một tia nghiêm khắc trong mắt nam tử đen gầy hắn liền như có ma
xui quỷ khiến chọn căn phòng yếu nhất - phòng số một.
Kiếm khí trong căn phòng số một
này do Nghịch Ương tiên để bố trí năm xưa mang uy lực mạnh nhất của nhất cấp
kim tiên.
- Phòng số một. Hoa Nhan, ngươi
ngốc à?
Đỗ Trung Quân lên tiếng.
Hoa Nhan lắc đầu cười khổ:
- Nghịch Ương tiên đế tiền bối thập
phần phản cảm với sứ giả tiên giới. Ta sợ nếu chọn kiếm khí có uy lực mạnh sợ rằng
sẽ mất mạng. Ta đành phải chọn phòng số một thôi.
Bốp, bốp, bốp!
Nam tử đen gầy vỗ tay nói:
- Thông minh, Nghịch Ương hắn
đúng là thập phần phản cảm với sứ giả tiên giới. Cái chết của hắn năm xưa chính
là có dính líu tới mấy bọn Vũ hoàng của tiên giới đó.
Những người khác vừa nghe thấy lập
tức hiểu ra.
Cái chết của Nghịch Ương tiên đế
thì ra có nguyên nhân từ phía bọn tiên đế Vũ Hoàng, chẳng trách Nghịch Ương
tiên đế phản cảm với sứ giả tiên giới như thế.
- Tên tiểu gia hỏa của tiên giới!
Năm xưa Nghịch Ương có dặn dò ta: “Phàm gặp phải người của tiên giới hạ phàm
thì độ khó phải tăng lên ba lần”. Dù người vào phòng số một, ba đạo kiếm khí sẽ
đồng thời công kích ngươi, cẩn thận một chút.
Nam tử đen gầy tiết lộ một ít bí
mật.
Hoa Nhan vui mừng trong lòng, liền
khom người nói:
- Cảm ơn tiền bối.
Nếu nam tử đen gầy không tiết lộ
tin tức này, đợi đến khi vào trong phòng rồi, lúc hắn không phòng bị, ba đạo kiếm
khí đồng thời bắn về phía hắn, có khả năng hắn sẽ chết ngay tại trận.
- Đừng lải nhải nữa. Hôm nay tâm
tình của ta rất tốt... ha ha. Còn phải cảm tạ bọn Vũ Hoàng nữa. Nếu không phải
Nghịch Ương tiên đế chết đi, Vạn Thú phổ làm sao có chủ nhân hiện tại chứ?
Nam tử đen gầy cười híp cả mắt.
Tần Vũ ở bên cạnh trong lòng tràn
đầy nghi hoặc.
Nam tử đen gầy này hình như không
hề có điểm nào thương tiếc Nghịch Ương.
- Còn không mau vào đi!
Nam tử đen gầy đột nhiên quát lên
lạnh lùng, tiếng quát làm sắc mặt Hoa Nhan trắng bệch, đồng thời trong miệng
phun ra một ít máu. Chỉ một tiếng quát mà uy lực đạt tới mức đó làm trong lòng
mọi người thấy kinh hãi vô bì.
- Vâng, thưa tiền bối.
Hoa Nhan cũng không dám lãng phí
thời gian nữa, đi thẳng vào phòng số một.
Chỉ trong chốc lát...
Hoa Nhan sắc mặt trắng bệch từ
trong phòng đi ra, vừa rồi bị nam tử đen gầy quát một tiếng làm trọng thương,
trong khi đó lại phải đối diện với ba đạo Phá Thiên kiếm khí liên tục, không chết
đã là may mắn rồi.
- Mạng vẫn còn lớn.
Nam tử đen gầy cười phất tay.
Chỉ thấy trên tường của đại sảnh
xuất hiện một hàng chữ:
"Tiên giới, Hoa Nhan, vượt
không cấp, thành công!"
- Người thứ hai, Ngao Phụng.
Nam tử đen gầy đưa tay chỉ Ngao
Phụng.
Ngao Phụng khom người nói:
- Vâng, thưa tiền bối.
Nói rồi Ngao Phụng căn bản không
dám kéo dài thời gian, trực tiếp đi vào phòng số ba. Vừa rồi cảnh Hoa Nhan kéo
dài thời gian bị quát đến thụ thương mọi người đều nhớ rõ, ai dám dây dưa?
Chỉ nghe trong phòng có tiếng rồng
gầm truyền tới.
Trong chốc lát...
Ngao Phụng từ trong phòng đi ra,
mặt hơi tái, trên thân còn lấm tấm máu tươi.
Nam tử đen gầy vung tay, trên tường
đại sảnh xuất hiện một hàng chữ bên dưới “Hoa Nhan”
“Long tộc, Ngao Phụng, vượt hai cấp,
thành công!"
Giờ đây mọi người đều nín thở.
Liên tục hai người đều sống sót
đi ra. Mọi người đều hiểu rõ, bất kể vào lúc nào đều không được quá tham lam,
giữ mạng là trước hết rồi mới tính tới chuyện vượt qua bao nhiêu cấp để chọn
phòng.
- Người thứ ba, Dư Lương.
Nam tử đen gầy lại chỉ về phía Dư
Lương.
Trong lòng Dư Lương thập phần
nghi hoặc, sao nam tử đen gầy này lại biết tên mình? Hắn chưa từng nói đến tên
mình trước mặt nam tử đen gầy này mà.
Tuy nghi hoặc trong lòng nhưng
ngoài mặt Dư Lương lại thập phần cung kính đáp:
- Vâng, thưa tiền bối.
Sau đó đi thẳng vào phòng số hai.
Dư Lương chỉ là thập nhị kiếp tán
yêu, hắn vốn muốn vào phòng số một nhưng ba đạo kiếm khí của phòng số một đều
đã sử dụng hết để đối phó Hoa Nhan, vì thế hắn đành phải chọn phòng số hai.
Bọn Man Càn, Đỗ Trung Quân,
Phương Điền, Tông Quật, Tần Vũ yên lặng chờ đợi.
Càng về sau, căn cứ vào thành
tích của người khác mà chọn phòng để vào.
Một lúc sau, cửa phòng số hai mở
ra, Dư Lương y phục bị hủy hoàn toàn, máu me khắp người, trọng thương cực nặng,
đến cả năng lượng để chỉnh đốn bề ngoài cũng không còn. Dư Lương vừa bước ra
ngoài liền ngã nhào xuống đất.
"May chỉ có một đạo kiếm
khí, cũng may là mình có cực phẩm tiên khí, nếu thêm một đạo kiếm khí nữa thì
chết chắc."
Dư Lương nằm dài trên đất, bắt đầu
yên lặng khôi phục.
Nam tử đen gầy mỉm cười gật đầu,
sau đó vung tay lên.
Bên dưới Hoa Nhan, Ngao Phụng lại
xuất hiện một hàng chữ:
“Yêu tộc, Dư Lương, vượt hai cấp,
thành công!”
- Người tiếp theo, Man Càn!
Nam tử đen gầy lạnh nhạt nói.
Trên mặt Man Càn đầy tiếu dung, hắn
có lòng tin tuyệt đối, khom người nói:
- Vâng, thưa tiền bối!
Sau đó bước từng bước dài tới...
phòng số bảy.
Có kiếm khí với uy lực mạnh nhất
của thất cấp kim tiên.
Tuy uy lực mạnh nhất nhưng chỉ có
mỗi một đạo kiếm khí. Man Càn cho rằng mình đã dùng bảo bối kia, thêm vào hạ phẩm
thần khí của bản thân, muốn chống đỡ một đạo kiếm khí hoàn toàn nắm chắc.
Vì không phải bắt hắn giết một Kiếm
tiên thất cấp kim tiên, chỉ là chống lại một đạo kiếm khí mà thôi.
- Phòng số bảy!
Sắc mặt Đỗ Trung Quân biến đổi.
Hắn và Man Càn cùng là cảnh giới
nhất cấp yêu vương (ma vương), bản thân Đỗ Trung Quân cũng không có can đảm tiến
vào phòng số bảy. Vào phòng số sáu, hắn còn vài phần sống sót nhưng phòng số bảy
thì... không chắc.
Theo một tiếng rống kinh thiên, cửa
phòng số bảy mở ra.
Man Càn đầy tự tin bước ra, toàn
thân còn bao bọc bởi khí kình, nam tử đen gầy vung tay, trên tường lại xuất hiện
một hàng chữ:
“Yêu tộc, Man Càn, vượt sáu cấp,
thành công!”
Đột nhiên...
- Vừa rồi đã có bốn người vào
phòng, trong đó Hoa Nhan đứng cuối. Vì cuối cùng chỉ có ba người có thể vào các
tầng cung điện tương ứng, thế nên... Hoa Nhan, hiện tại ngươi phải rời Nghịch
Ương cảnh.
Nam tử đen gầy lạnh nhạt nói.
Mọi người tại trường đều giật
mình, chỉ thấy nam tử đen gầy vung tay, một đạo quang hoa hoàn toàn bao bọc lấy
Hoa Nhan đang kinh ngạc, sau đó... Hoa Nhan tự nhiên biến mất trước mắt mọi người.
Hoa Nhan đã bị truyền tống ra khỏi
Nghịch Ương cảnh. Man Càn, Ngao Phụng, Dư Lương. Ba người các ngươi tạm thời đứng
đầu, các ngươi lên tầng bốn trước đi. Nếu có người có thành tích cao hơn các
ngươi, ta sẽ truyền tống người thấp nhất ra ngoài.
Nam tử đen gầy vung tay, ba người
Man Càn, Ngao Phụng, Dư Lương lập tức biến mất trong đại sảnh ở tầng ba.
- Ngao Phụng tiền bối, ta và ngài
đều vượt hai cấp, chúng ta ai đứng nhì ai đứng thứ ba nhỉ?
Tiếng Dư Lương nói chuyện với
Ngao Phụng bỗng nhiên truyền từ tầng bốn xuống.
Thực tế thì cự ly giữa tầng bốn
và tầng ba cũng chỉ năm-sáu mét mà thôi.
- Ngao Phụng và Dư Lương tuy cùng
vượt hai cấp nhưng Ngao Phụng khiêu chiến phòng số ba còn Dư Lương khiêu chiến
phòng số hai. Vì thế... Ngao Phụng xếp thứ hai, Dư Lương xếp thứ ba.
Nam tử đen gầy lạnh nhạt nói,
thanh âm tự nhiên trên tầng bốn cũng nghe thấy.
Thanh âm đột nhiên từ tầng dưới truyền lên làm hai người
Dư Lương và Ngao Phụng sợ hãi không dám nói chuyện nữa.
======================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét