Bây giờ đã có bốn người vượt qua
khảo nghiệm, trong đó Man Càn tạm thời vượt sáu cấp thành công được xếp đầu,
Ngao Phụng xếp thứ hai, Dư Lương thứ ba. Ba người đứng đầu cuối cùng sẽ được
vào các tầng tương ứng chín, tám, bảy của “Cửu Trọng Thiên”.
Nhưng hiện tại còn có bốn người
Phương Điền, Tông Quật, Tần Vũ, Đỗ Trung Quân chưa tiến hành khảo nghiệm.
Cuối cùng ai sẽ thành một trong
ba người giành thắng lợi? Hiện tại còn khó nói lắm.
- Tiếp theo là Đỗ Trung Quân!
Nam tử đen gầy nhìn về phía Đỗ
Trung Quân.
Đỗ Trung Quân chấn động trong
lòng, lập tức cung kính nói:
- Vâng, thưa tiền bối.
“Hiệu quả của Huyết Linh phù
không bằng Chân Long Chi Linh, ta cũng không phải là siêu cấp thần thú, chỉ
phát huy hiệu quả có hạn. Ta cũng không có hạ phẩm thần khí như Man Càn... ta
chọn phòng nào đây?”
Suy nghĩ lướt qua trong đầu Đỗ
Trung Quân như chớp.
Hắn đã nghĩ về vấn đề này từ trước,
chọn phòng có độ khó cao thì bản thân rất có khả năng mất mạng. Chọn phòng có độ
khó thấp thì có khi chẳng được kiện thần khí nào.
- Con mẹ nó, liều vậy.
Huyết hồng quang mang loé lên
trong mắt Đỗ Trung Quân, sau đó hắn bước vào phòng số sáu.
Phòng số sáu chứa đạo Phá Thiên
kiếm khí với uy lực mạnh nhất của lục cấp kim tiên.
Đỗ Trung Quân có Huyết Linh phù,
Huyết Linh phù tuy có thể gia tăng rất nhiều công lực trong thời gian ngắn.
Nhưng mà... một khi dùng Huyết Linh phù rồi rất có khả năng rơi vào trạng thái
điên cuồng. Hơn nữa Đỗ Trung Quân cũng không có hạ phẩm thần khí, hắn dám chọn
phòng số sáu là đã liều mạng rồi.
- Tần Vũ huynh đệ, ngươi nói xem
tên Đỗ Trung Quân này có sống sót được không?
Tông Quật lên tiếng hỏi.
Tần Vũ suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:
- Khó nói lắm, không ai biết được
bảo bối này của Đỗ Trung Quân có uy lực lợi hại đến đâu. Nếu bảo bối của hắn
cũng giống như Chân Long Chi Linh của Phương Điền thì Đỗ Trung Quân tuyệt đối
có thể thành công dễ dàng.
- Phương Điền, ngươi đã dùng Chân
Long Chi Linh. Lần này ngươi là người mạnh nhất nhỉ.
Lan Phong cười nói với Phương Điền.
Mạnh nhất?
Phương Điền cười khổ trong lòng,
bản thân dùng Chân Long Chi Linh, lúc muốn tranh đoạt Vạn Thú phổ tranh đấu với
bọn Man Càn đã tiêu hao mất hai thành năng lượng, sau đó dùng một chiêu uy hiếp
bọn Man Càn sử dụng mất năm thành nữa. Vào lúc chuẩn bị đoạt Vạn Thú phổ lại bị
Lan Phong đột nhiên công kích, để chống lại chiêu đó hắn lại tiêu hao gần hai
thành năng lượng nữa.
Giờ đây quanh nguyên anh của
Phương Điền chỉ còn lại trên dưới một thành năng lượng của Chân Long Chi Linh.
Một thành?
Nếu còn đủ mười thành thì Phương
Điền hắn dám vào phòng số bảy, nhưng chỉ có một thành thì ngay cả phòng số sáu
cũng không dám vào.
- A a...
Đột nhiên một tiếng rống thống khổ
từ phòng số sáu truyền tới.
Đỗ Trung Quân làm sao rồi? Bọn Tần
Vũ, Phương Điền, Tông Quật nhìn về phía đó.
Trong phòng số sáu.
Đỗ Trung Quân vừa bước vào phòng
này đã nuốt ngay Huyết Linh phù, năng lượng trong thể nội bắt đầu tăng lên, hai
mắt biến thành huyết hồng sắc.
- Bình tĩnh, bình tĩnh.
Đỗ Trung Quân cảm thấy sát ý đang
điên cuồng dâng lên trong đầu nhưng không thể nào áp chế được bản thân.
Đột nhiên…
Một cỗ kiếm khí lăng lệ từ phía
trước bắn thẳng tới Đỗ Trung Quân. Cỗ kiếm khí lăng lệ đó dẫn động năng lượng
Huyết Ma ma đạo trong thể nội của Đỗ Trung Quân, hai mắt hắn lập tức biến thành
đỏ như máu, tán phát quang mang đầy quỷ dị.
Cùng với tiếng hống thống khổ, Đỗ
Trung Quân ra tay.
Một màn quang mang huyết hồng sắc
đầy quỷ dị tiếp xúc với kiếm khí.
-------------
Cửa phòng số sáu mở ra, Đỗ Trung
Quân giờ đây khí thế đã hạ xuống, toàn thân phảng phất như mềm oặt, nhưng hắn vẫn
còn có thể mỉm cười thể hiện sự tôn kính với nam tử đen gầy.
- Huyết Linh phù, thứ này mà cũng
dùng? Luận về sự giàu có thì còn lâu mới bằng Long tộc.
Nam tử đen gầy than một tiếng sau
đó vung tay, trên tường lại xuất hiện một hàng chữ
“Ma giới, Đỗ Trung Quân, vượt năm
cấp, thành công!”
Trên thân nam tử đen gầy đột nhiên bắn ra một
đạo quang hoa bao phủ Đỗ Trung Quân.
- Đỗ Trung Quân vượt năm cấp
thành công, tạm thời xếp thứ hai, Dư Lương rời Nghịch Ương cảnh.
Nam tử đen gầy bình thản nói.
Lập tức Đỗ Trung Quân bỗng nhiên
biến mất, bọn Tần Vũ nghe thấy trên tầng bốn hơi chấn động.
Tại trường chỉ còn lại Phương Điền,
Tông Quật, Tần Vũ với lại Lan Phong.
Giờ đây trong lòng Phương Điền và
Tông Quật rất phức tạp.
Theo bọn họ nhận định, công lực của
Tần Vũ quá yếu, căn bản ngay cả phòng số một cũng không có khả năng thành công.
Huống chi... kiếm khí trong phòng số một đã không còn, tức là Tần Vũ phải vào
phòng số hai.
Ngay cả Tông Quật cũng không hề
có lòng tin đối với Tần Vũ.
Theo nhận định của Phương Điền và
Tông Quật, kẻ cạnh tranh của bọn họ chính là Man Càn, Đỗ Trung Quân và Ngao Phụng.
- Người tiếp theo, Phương Điền.
Nam tử đen gầy nhìn Phương Điền.
- Vâng, thưa tiền bối.
Phương Điền liền khom người nói,
mục quang của Phương Điền nhìn về phía mấy căn phòng, trong lòng liền có quyết
định. Man Càn vượt sáu cấp, Đỗ Trung Quân vượt năm cấp, vậy mình cũng... vượt
năm cấp.
Phương Điền bước vào phòng số
năm.
Còn có một thành năng lượng của Chân
Long Chi Linh nên Phương Điền chỉ dám vào phòng số năm.
Tông Quật và Tần Vũ chờ đợi.
Qua một lúc, cửa... mở ra.
Sắc mặt Phương Điền hơi tái nhưng
không giấu nổi vẻ hưng phấn.
Theo Phương Điền nhận định, Tông
Quật không có bảo bối trân quý như Chân Long Chi Linh căn bản không có khả năng
vượt năm cấp như mình. Còn Tần Vũ? Chỉ có thực lực Đại Thành kỳ, bước vào bất cứ
phòng nào cũng chết.
Còn kẻ có thực lực mạnh nhất là
Lan Phong?
Phương Điền cũng không hề lo, khảo
nghiệm ở đây không phải là thực lực của ai mạnh mà là ai vượt được nhiều cấp.
Nam tử đen gầy vung tay, trên tường
lại xuất hiện một hàng chữ:
“Long tộc, Phương Điền, vượt năm
cấp, thành công”
Nam tử đen gầy nhìn Phương Điền gật
đầu nói:
- Phương Điền, ngươi vượt năm cấp
thành công giống như Đỗ Trung Quân, nhưng vì Đỗ Trung Quân vào phòng số sáu còn
người vào phòng số năm nên... tạm thời ngươi xếp thứ ba, còn Ngao Phụng phải rời
Nghịch Ương cảnh!
Khi quang hoa bao phủ, Phương Điền
cũng biến mất ở tầng ba để tới tầng bốn, còn Ngao Phụng trên tầng bốn tức thì bị
truyền tống ra khỏi Nghịch Ương cảnh.
Lúc này chỉ còn lại ba người Tông
Quật, Tần Vũ, Lan Phong. Thực tế thì chỉ có Tông Quật và Tần Vũ mà thôi.
- Bây giờ người tạm thời đứng thứ
ba vượt được năm cấp thành công, các tầng có chứa bảo vật chỉ có ba là tầng
chín, tầng tám và tầng bảy nên chỉ có ba người được chọn. Nếu các ngươi muốn đoạt
bảo vật thì ít nhất phải vượt năm cấp, thậm chí cao hơn.
Nam tử đen gầy nói mấy câu liên tục.
Sau đó nam tử đen gầy cười nhìn
Tông Quật nói:
- Tông Quật, đến phiên ngươi.
- Vâng, thưa tiền bối.
Trong mắt Tông Quật loé lên một
tia kiên định, sau đó bước từng bước dài tới... phòng số sáu!
- Tông tiền bối.
Tần Vũ kinh hãi nói.
Thân hình Tông Quật khẽ run nhưng
vẫn kiên định bước vào phòng số sáu.
Trong lòng Tần Vũ chấn kinh vô bờ.
Hắn biết thực lực của Tông Quật,
tuy xem là lợi hại nhưng mà... muốn chống đỡ một đạo kiếm khí mang uy lực mạnh
nhất của lục cấp kim tiên thì hầu như không có khả năng vì Tông Quật căn bản
không có bảo vật nào để đề cao lực công kích.
- Tần Vũ.
Nam tử đen gầy đột nhiên cười
nhìn Tần Vũ.
- Để ta tự giới thiệu, ta tên là Ốc
Lam. Ngươi có thể gọi ta là Ốc tiên sinh. Đừng lo, những lời chúng ta nói hiện
tại không ai nghe thấy đâu.
Tần Vũ nhìn nam tử đen gầy trước
mặt, trong lòng tràn đầy chấn kinh và nghi hoặc.
Ốc Lam?
Lúc này trong lòng Tần Vũ đang
nghĩ về rất nhiều thứ nhưng hắn nỗ lực trấn tĩnh tâm tình, cất tiếng hỏi:
- Ốc tiên sinh, ta có cảm giác Ốc
tiên sinh hình như đối với ta thập phần... có hứng thú. Hình như trước đây chúng
ta chưa từng gặp nhau, không biết là vì nguyên nhân gì?
- Đúng, ta rất có hứng thú với
ngươi. Vô cùng... hứng thú.
Ốc Lam tươi cười đầy xán lạn.
- Tần Vũ, ngươi có biết ta đã rất,
rất, rất lâu rồi chưa về quê hương không? Ốc Lam nói liên tục ba lần từ “rất
lâu”, trên mặt đầy u sầu.
Tần Vũ gật đầu nói:
- Ốc tiên sinh bị khốn trong Nghịch
Ương cảnh, không thể về nhà đúng không?
Căn cứ vào những gì Tần Vũ biết
được từ tầng một của Vạn Thú phổ, Nghịch Ương cảnh này đã tồn tại ở phàm nhân
giới rất lâu rồi, thấy nam tử đen gầy tên Ốc Lam ở trong Nghịch Ương cảnh thì
tám chín phần mười là do nguyên nhân này.
- Ồ không!
Ốc Lam lắc đầu cười
- Ở trong Nghịch Ương cảnh đâu có
bao lâu? Chưa tới mười vạn năm, đâu thể xem là lâu?
Tần Vũ ngây người.
Mười vạn năm không được xem là
lâu?
- Ta rời quê hương không biết bao
nhiêu lần mười vạn năm rồi. Một trăm, một ngàn, hay một vạn lần? Bản thân ta
cũng không biết nữa, thời gian đã lâu quá rồi...
Ốc Lam than.
Tần Vũ kinh hãi trong lòng.
Một ngàn lần, một vạn lần mười vạn
năm? Vậy là bao lâu?
- Lúc ta sống ở quê hương tuy chỉ
là một tên vô danh tiểu tốt nhưng ta thích cuộc sống ở đó. Vì ngày đó gặp phải
một chuyện đặc biệt nên ta đây thân bất do kỷ phải rời quê hương, kéo theo một
loạt sự tình dẫn tới việc ta gặp Nghịch Ương.
Ốc Lam nhớ lại quá khứ, Tần Vũ
thì đứng một bên yên lặng lắng nghe.
Ốc Lam đột nhiên bật cười.
- Nghịch Ương chết rồi, cái chết
vừa oan ức vừa... buồn cười.
Trên mặt Ốc Lam không kìm được
tràn đầy nét tiếu dung.
- Ốc tiên sinh, tiên sinh và Nghịch
Ương tiên đế không có lấy chút giao tình nào sao? Vì sao không thấy khó chịu vì
cái chết của Nghịch Ương tiên đế?
Tần Vũ hỏi.
- Giao tình?
Ốc Lam bật cười
- Chắc cũng có chút chút, bên
nhau lâu như thế sao không có chút cảm tình nào được chứ. Nhưng mà... ta khó mà
cảm kích hắn, hắn chết rồi ta còn thoải mái hơn. Nhưng hôm nay nhìn thấy
ngươi... ta rất cao hứng. Có lẽ hôm nay là ngày ta cao hứng nhất trong vô số
năm.
- Vì sao thế?
Tần Vũ hỏi ngược lại.
- Bí mật.
Ốc Lam cười đầy thần bí.
- Tạm thời ngươi còn chưa biết, đợi
đến khi thích hợp ngươi sẽ biết. Khi ta nhìn thấy “món đồ chơi” này.
Ốc Lam chỉ tay về phía Lan Phong
- Ta biết ngay một điều: rất có khả năng ta sẽ
được quay về nhà.
Lúc Tần Vũ thấy Ốc Lam chỉ “Lan
Phong” nói “món đồ chơi này” hắn biết rằng Ốc Lam đã nhìn ra Lan Phong chính là
một Khôi Lỗi.
- Được rồi, Tần Vũ, đừng nghĩ ngợi
lung tung nữa. Về sau chỉ cần ngươi cứ thế tu luyện, nhất định có một ngày ngươi
sẽ hiểu ẩn ý trong những lời ta nói hôm nay.
Ốc Lam cười bình thản.
Tần Vũ gật đầu.
Nghĩ không ra thì thôi.
- Ốc tiên sinh, Tông Quật vừa rồi
vào phòng, hiện tại ông ấy...
Tần Vũ có chút lo lắng cho Tông
Quật, vì Tông Quật và bản thân có giao tình rất sâu đậm. Hơn nữa Tông Quật cũng
có giao tình với Lan thúc.
Ốc Lam cười nhạt:
- Vào phòng số sáu với thực lực của
hắn thì chỉ đi tìm...
Vừa muốn nói “tìm chết” bỗng Ốc
Lam đột nhiên ngừng lại, mặt đờ ra.
Qua một lúc Ốc Lam mới lẩm bẩm đầy
vẻ khó tin:
- Sao lại thế được?
- Tần Vũ, có phải Tông Quật cũng
quen biết người lúc trước tặng món “đồ chơi” này cho ngươi không?
Ốc Lam lập tức tìm hiểu.
- Tiên sinh nói Lan thúc?
Tần Vũ gật đầu nói
- Đúng là Lan thúc và Tông Quật
có quen biết, hơn nữa Lan thúc còn tặng cho Tông Quật một món vũ khí.
- Chẳng trách, chẳng trách.
Ốc Lam đột nhiên hiểu ra.
Lúc này cửa phòng số sáu đã mở
ra, Tông Quật bước ra trên khoé miệng còn dính máu nhưng trong mắt tràn đầy thần
sắc hưng phấn, ông không đi về phía nam tử đen gầy Ốc Lam mà lại đi về phía Tần
Vũ trịnh trọng nói:
- Tần Vũ huynh đệ, khi nào gặp
Lan tiền bối thì thay ta nói lời cảm ơn ông ấy.
- Cái này...
Tần Vũ giật mình.
Nhưng Tần Vũ lập tức đoán ra.
Tông Quật có thể sống sót đi ra
hơn nữa câu đầu tiên là muốn cảm tạ Lan thúc, rất hiển nhiên việc Tông Quật có
thể sống sót có quan hệ tới Lan thúc. Đồng thời Tần Vũ nghĩ tới lúc Phí Phí và
Tiểu Hắc độ kiếp, trong Hắc bổng và Xuyên Vân thương cũng có một cỗ năng lượng
xuất ra.
Có lẽ trong hắc sắc chiến đao mà
Lan thúc tặng Tông Quật cũng chứa một cỗ năng lượng.
Tần Vũ thầm đoán.
Giờ khắc này trên tường lại xuất
hiện một hàng chữ:
“Bạo Loạn Tinh Hải, Tông Quật, vượt
sáu cấp, thành công”
Ốc Lam bình thản nói:
- Tông Quật vượt sáu cấp thành
công được xếp sau Man Càn, đứng thứ hai. Phương Điền của Long tộc rời Nghịch
Ương cảnh.
Sau đó quang hoa bao lấy Tông Quật,
Tông Quật được truyền tống thẳng lên tầng bốn, còn Phương Điền ở tầng bốn vốn
còn cho rằng mình có thể đoạt bảo bối lại bị truyền tống ra khỏi Nghịch Ương cảnh.
Đợi đến khi Tông Quật biến mất,
trên mặt Ốc Lam lại hiện lên tiếu dung.
- Tần Vũ, hiện tại đến lượt ngươi
rồi. Ngươi chọn phòng nào? Có món đồ làm phân thân này thì bảo vật trong tầng chín
khẳng định là thuộc về ngươi rồi.
Ốc Lam cười nói.
Tần Vũ cũng cười “khiêm tốn”.
Người tạm thời đứng đầu bây giờ
là Man Càn phải liều mạng mới vượt sáu cấp thành công.
Còn bản thân bất quá mới có thực
lực Đại Thành kỳ, tuỳ tiện chọn một căn phòng thì ít nhất phải vượt hơn mười cấp.
- Phải khiêm tốn một chút, chọn
phòng số bảy đi.
Tần Vũ cười nói, chỉ thấy thân
hình Kiếm tiên Lan Phong vừa động liền bay tới dán vào người Tần Vũ sau đó dung
nhập vào thể nội.
Một mình Tần Vũ bước vào phòng số
bảy.
Một Kiếm tiên Khôi Lỗi cửu cấp
kim tiên đi chống lại kiếm khí của thất cấp kim tiên?
Kết cục còn phải nghĩ không?
Chỉ phút chốc, Tần Vũ nhẹ nhàng
bước ra với nụ cười trên môi.
- Người đứng đầu ra rồi đây.
Có lẽ Ốc Lam cũng nhận định Tần
Vũ thắng quá dễ dàng, nét tiếu dung trên mặt rất xán lạn.
- Tần Vũ, chuẩn bị đi, ta sẽ đem
ngươi, Man Càn và Tông Quật phân biệt truyền tống tới tầng chín, tầng tám, tầng
bảy.
Đồng thời trên tường của tầng ba
xuất hiện một hàng chữ
“Phàm nhân giới, Tần Vũ, vượt mười
sáu cấp, thành công!”
========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét