Biết Man Càn đã quay về, trong
lòng bọn Ngao Phụng. Hoa Nhan, Đỗ Trung Quân vừa hâm mộ vừa thấy không cam
lòng. Nhưng chỉ phút chốc bọn chúng đã bình phục tâm tình, toàn bộ tâm tư dồn
lên người Tần Vũ.
- Ngươi nói toàn bộ ba kiện thần
khí đều không ở trên người?
Ngao Phụng hỏi lại.
- Ta nói không có là không có,
không tin thì cứ đi hỏi.
Tần Vũ có chút phẫn nộ.
Ngao Phụng gật đầu nói:
- Được, ngươi nói không có... vậy
ta sẽ đi hỏi một phen, nếu phát hiện ngươi lừa ta thì ta sẽ giết một trong ba
thân nhân này của ngươi.
Nói rồi Ngao Phụng lấy truyền tấn
lệnh ra.
- Ngươi muốn hỏi ai thế?
Tần Vũ lên tiếng.
Trong lòng Tần Vũ lúc này có chút
lo lắng, tuy hắn đã diễn kịch trước mặt Man Càn và Tông Quật là đem thần khí
đưa hết cho Lan Phong, nhưng Tần Vũ lo lắng nếu như Ngao Phụng hỏi Tông Quật,
Tông Quật không có đáp đúng như những gì đã thấy thì bản thân sẽ rất thảm.
- Điểm này ngươi không cần quan
tâm, ta tự có biện pháp.
Ngao Phụng cười nhạt.
Tần Vũ nhìn Ngao Phụng nói chuyện
với người khác thông qua truyền tấn lệnh, trong lòng thấy thấp thỏm. Hắn biết
quan hệ giữa Ngao Phụng và Tông Quật không tốt lắm, Tông Quật không nhất định sẽ
nói thật.
Tần Vũ dấu tay sau lưng, lấy ra một
khối truyền tấn lệnh.
Hắn chuẩn bị báo trước cho Tông
Quật.
- Tần Vũ, ngươi làm gì đấy?
Thanh âm của Hoa Nhan vang lên
- Vì sao lúc này lại lấy truyền tấn lệnh ra?
Từ đầu tới cuối tiên thức của Hoa
Nhan luôn tán phát ra chú ý quan sát mọi động tĩnh.
Mục quang của Tần Vũ nhìn về phía
Hoa Nhan, nhìn thấy Hoa Nhan tựa như cười mà không phải cười, hắn đành thu hồi
truyền tấn lệnh.
- Tần Vũ, tốt nhất là ngươi nên
thật thà một chút. Nếu ngươi thông báo cho Lan Phong sư thúc, còn có người gọi
là Lan thúc nữa thì đừng trách bọn ta độc ác.
Đỗ Trung Quân giận dữ nói, Dư
Lương cũng trừng mắt nhìn Tần Vũ.
Bọn Đỗ Trung Quân còn cho rằng Tần
Vũ định ngầm thông báo cho Lan Phong.
Điều bốn người bọn Đỗ Trung Quân
sợ nhất là gì? Bọn chúng sợ nhất là Lan Phong hay người còn lợi hại hơn cả Lan
Phong là Lan thúc tới đây. Bọn chúng biết với thực lực của Lan Phong, một khi
Lan Phong ra tay thì bốn người không có cả hy vọng sống sót.
- Ngao Phụng, hỏi xong chưa?
Tần Vũ thôi thúc.
- Đợi thêm chút nữa.
Ngao Phụng mỉm cười nói với Tần
Vũ, sau đó yên lặng chờ đợi.
Chỉ một chốc…
Ngao Phụng lại thông qua truyền tấn
lệnh nói chuyện, sau khi thu truyền tấn lệnh lại Ngao Phụng gật đầu nói với Tần
Vũ:
- Những lời ngươi nói là thật, được,
bọn ta tin ngươi .
- Đợi một chút!
Lúc này Dư Lương bỗng lên tiếng.
Ba người Ngao Phụng, Hoa Nhan, Đỗ
Trung Quân nhìn về phía Dư Lương.
Dư Lương cười trào phúng nói:
- Ta biết thân phận của mình, đối
với thần khí không hề có lòng tham. Chiến y phòng ngự trên người Tần Vũ huynh đệ
chắc chắn là một cực phẩm tiên khí. Ngao Phụng huynh, các người còn nhớ những lời
lúc trước chứ?
Trong lòng ba người bọn Ngao Phụng,
Hoa Nhan, Đỗ Trung Quân có chút không thoải mái.
Bản thân ba người mạo hiểm chưa hề
lấy được chút đồ gì. Tên Dư Lương này hiển nhiên là muốn lấy một bộ cực phẩm
tiên khí chiến y sau đó bỏ đi. Bất quá, quả đúng là lúc trước bọn họ đã đáp ứng
thì không thể nuốt lời.
Bọn Ngao Phụng nhìn về phía Tần
Vũ.
- Cực phẩm tiên khí chiến y?
Tần Vũ cười lạnh nhìn bốn người
- Các người muốn cực phẩm tiên
khí chiến y trên người ta? Nhưng ít nhất cũng phải thể hiện thành ý, nếu không
làm sao ta đưa cho các ngươi được?
Một kiện cực phẩm tiên khí chiến
y đối với người vừa có thu hoạch lớn ở tầng chín Cửu Trọng Thiên như Tần Vũ mà
nói căn bản không đáng gì.
Nhưng... bất luận ra sao cũng phải
để bản thân chiếm thượng phong.
- Thành ý? Đơn giản thôi, bọn ta
thả một người trước thì đã đủ thành ý chưa?
Đỗ Trung Quân cười nhạt sau đó
vung tay giải trừ cấm chế trong thể nội Tần Chính. Đồng thời Đỗ Trung Quân cười
nhìn về phía Tần Vũ.
Tần Chính bất quá chỉ mới là tiên
thiên cảnh giới mà thôi, có bố trí cấm chế hay không đối với bọn Đỗ Trung Quân
mà nói cũng không có gì khác biệt.
Có lẽ chỉ cần bọn Đỗ Trung Quân
phát tán công lực ra thì khí kình cũng đủ để giết chết Tần Chính rồi.
- Chậm đã!
Mục quang Tần Vũ lướt qua bốn người.
- Ta biết các ngươi muốn lấy thần
khí trong tay sư thúc ta. Các ngươi cũng muốn thông qua ta để uy hiếp sư thúc.
Ta đáp ứng... sẽ ngoan ngoãn nghe lời các ngươi. Nhưng trước hết phải thả phụ
vương cùng với đại ca, nhị ca của ta đã.
Hoa Nhan liền lên tiếng:
- Không được, nếu ngươi nuốt lời
thì bọn ta...
- Nếu các ngươi không bằng lòng
thả thân nhân của ta, một khi ta bằng lòng để các ngươi bắt rồi thì... các
ngươi có thả thân nhân ra không? Hừ, Hoa Nhan, Ngao Phụng, Đỗ Trung Quân, Dư
Lương, bốn người các ngươi nghe đây. Hiện tại chỉ có hai đường để chọn, một là
các ngươi thả thân nhân của ta ra, ta bằng lòng để các ngươi bắt. Hai là tất cả
ngọc đá cùng tan.
Trong tay Tần Vũ xuất hiện truyền
tấn lệnh.
- Ta đếm đến ba, nếu các ngươi
còn chưa chọn thì trưởng bối sư môn của ta nhận được tin tức sẽ lập tức đại na
di tới đây. Đến lúc đó...
Khuôn mặt Tần Vũ tràn đầy lạnh lẽo.
- Phụ vương, đại ca, nhị ca, các
người đừng trách ta.
Mục quang Tần Vũ nhìn về phía Tần
Đức, Tần Chính, Tần Phong.
Mục quang Tần Đức lại ẩn chứa sự
tán dương:
- Vũ nhi, như thế mới là con cháu
Tần gia ta chứ, chết có là gì!
Tần Phong và Tần Chính cũng kiên
định nhìn Tần Vũ, sau đó cười lạnh nhìn bọn Ngao Phụng.
Bốn người bọn Ngao Phụng giật
mình.
Sau đó bốn người nhìn nhau đồng
thời thầm truyền âm trao đổi.
Nhìn bốn người nói chuyện, Tần Vũ
lại đang thầm chửi hai đại thần thú Mặc Kỳ Lân và Sử Tín. Hai đại thần thú này
lúc trước được Tần Vũ phái đi chiếu cố thân nhân của mình, lúc bình thường bọn
chúng đều sống trong hoàng cung.
Nhưng lúc bọn Ngao Phụng tới, Mặc
Kỳ Lân và Sử Tín đều cảm thấy khí tức to lớn của bọn Ngao Phụng lại chạy đi trốn.
- Chủ nhân, không thể trách bọn
ta được. Bọn chúng quá mạnh đi, bọn ta có ra tay cũng chỉ đâm đầu vào chỗ chết
mà thôi. Bọn ta tìm cách sống sót để chuẩn bị báo tin cho chủ nhân mà.
Mặc Kỳ Lân hoang mang trong lòng
truyền tấn nói.
Sử Tín cũng hoang mang nói:
- Chủ nhân, bọn ta không phải sợ
chết mà là chết như thế không đáng chút nào.
Linh thú và chủ nhân có thể thông
qua tâm niệm để nói chuyện.
- Được rồi, chuyện này tạm để đó.
Tần Vũ cũng biết nỗi khổ của hai
đại linh thú.
- Xem xét xong chưa? Ta bắt đầu đếm
đây, một!
Thanh âm của Tần Vũ vang lên.
Bọn Ngao Phụng giật mình.
- Hai!
Thanh âm của Tần Vũ cao lên,
trong mắt xuất hiện một tia nghiêm khắc.
- Ngừng lại. Bọn ta đáp ứng.
Hoa Nhan nói ngay.
Bọn Hoa Nhan đã nghĩ thông rồi,
thân nhân của Tần Vũ đem uy hiếp hắn còn được còn để uy hiếp Lan Phong thì vô dụng.
Vì thế bọn chúng chỉ cần khống chế Tần Vũ là được.
- Rất tốt, các ngươi thả thân
nhân của ta ra, ta sẽ đưa tay chịu trói.
Tần Vũ thu hồi truyền tấn lệnh.
Nhìn thấy Tần Vũ đưa tay cho bọn
Ngao Phụng trói, mấy người Tần Đức có chút lo lắng.
- Hoa Nhan huynh, Ngao Phụng
huynh, Đỗ huynh, ta cáo từ trước.
Dư Lương mỉm cười, lúc này hắn đã
lấy được kiện cực phẩm tiên khí chiến y.
- Không tiễn.
Ngao Phụng lạnh nhạt nói, Hoa
Nhan và Đỗ Trung Quân cũng chỉ gật đầu, biểu tình trên mặt không được tốt.
Dư Lương cũng không giận, hoá
thành một đạo tàn ảnh bay thẳng về phía Hồng Hoang.
- Tần Vũ ngươi đừng có phản
kháng, nếu không ta sẽ lập tức giết ngươi.
Đỗ Trung Quân đưa một tay chụp lấy
Tần Vũ, năng lượng Huyết Ma ma đạo to lớn hoàn toàn bao phủ thân thể Tần Vũ, rất
hiển nhiên là một khi Tần Vũ phản kháng hắn sẽ giết Tần Vũ ngay.
- Con mẹ nó, công pháp tu luyện của
tên Tần Vũ này đúng là quái dị, cấm chế của ta không phong ấn được công lực của
hắn.
Đỗ Trung Quân nói với Hoa Nhan ở
bên cạnh.
Hoa Nhan cũng gật đầu:
- Thể nội tên Tần Vũ này đúng là
kỳ quái. Hiện tại chỉ có thể dùng biện pháp dở nhất để cầm cố hắn.
Tần Vũ cười lạnh trong lòng.
“Dùng cấm chế để phong ấn nguyên anh làm sao có tác dụng với
“hằng tinh” trong thể nội của mình được.”
Bọn Hoa Nhan chỉ có thể dùng “biện
pháp dở nhất” để giam giữ Tần Vũ, đó chính là dùng năng lượng cường đại hình
thành nên một cái hộ tráo chung quanh thân thể Tần Vũ. Cái hộ tráo này có tác dụng
bảo vệ Tần Vũ đồng thời cũng ngăn trở năng lượng trong thể nội Tần Vũ phát ra.
“Hiện tại đang ở hoàng cung, tạm
thời chưa giết ba tên các ngươi. Đợi khi ra khỏi khu vực hoàng cung thì chính
là lúc ba tên các ngươi phải chết.”
Trong lòng Tần Vũ tràn đầy sát ý.
Có điều lúc này vẫn chưa thích hợp
để động thủ.
Giết ba cao thủ nhất cấp kim
tiên, chỉ cần có một đạo năng lượng tán phát ra có lẽ sẽ là một đả kích lớn với
toàn bộ hoàng cung của Tần vương triều.
- Ngao Phụng huynh, chúng ta bây
giờ đi tới Hoàng Thạch tinh ư?
Hoa Nhan nhìn Ngao Phụng.
Ngao Phụng gật đầu nói:
- Bọn Lan Phong thập phần rành rẽ
tinh cầu này, tới Hoàng Thạch tinh bên cạnh an toàn hơn một chút. Nơi đó không
có người sinh sống, bọn ta cũng có thể thoải mái bố trí đại trận, đợi khi mọi
thứ chuẩn bị xong thì hãy gọi Lan Phong tới.
Trong lòng Tần Vũ giờ đây chấn
kinh.
- Hoàng Thạch tinh là ở đâu?
Tần Vũ lên tiếng hỏi.
Ngao Phụng cười nói:
- Tần Vũ tiểu huynh đệ, ngươi lớn
chừng này rồi nhưng chắc chưa bao giờ rời tinh cầu này? Ha ha, nói thật nhé,
trong phàm nhân giới thì số tinh cầu lớn hơn tinh cầu của các ngươi không nhiều
đâu. Hoàng Thạch tinh chính là một tinh cầu không có người ở gần với tinh cầu của
các ngươi nhất.
Tần Vũ đã từng biết được nhiều
tri thức về vũ trụ từ “Lôi Vệ”.
Hắn biết rõ, tinh cầu không có
người ở còn nhiều hơn tinh cầu có người ở nhiều. Tinh cầu mà mình đang sống
đích xác là một tinh cầu rất lớn.
- Tinh cầu của các ngươi lớn
nhưng cự ly cách các tinh cầu khác lại càng xa. Từ tinh cầu của các ngươi tới
Hoàng Thạch tinh tuy cự ly lớn nhưng có ba người bọn ta giúp đỡ ngươi thì đơn
giản đi nhiều lắm.
Ngao Phụng cười bình thản. Cự ly
xa như thế, ngay cả tiên thức của Lan Phong cũng không phát hiện nổi đâu.
- Đương nhiên, trừ phi Lan Phong
đã đạt tới cấp huyền tiên thì có thể phát hiện được.
Hoa Nhan nói thêm.
- Đừng lãng phí thời gian nữa, xuất
phát.
Đỗ Trung Quân hét lên.
Tần Vũ lúc này lại thay đổi quyết
định, tạm thời ngừng xuất thủ vì lúc ba người bọn Ngao Phụng rời khỏi tinh cầu
này sẽ do mình nắm quyền sinh sát, hơn nữa bản thân chưa từng rời khỏi tinh cầu
này bao giờ.
- Đi thôi!
Ngao Phụng dẫn đầu, hai người Hoa
Nhan và Đỗ Trung Quân mang theo Tần Vũ bay thẳng lên không. Lần đầu tiên Tần Vũ
trực tiếp bay lên trời...
-----------------
Hai người Tần Phong, Tần Chính
cùng với Tần Đức ngẩng đầu nhìn mấy người bọn Tần Vũ biến mất trên trời cao,
không nói được lời nào.
- Phụ hoàng.
Tần Chính lên tiếng.
Tần Đức chậm rãi nói:
- Chính nhi, từ hôm nay trở đi,
phàm là tử đệ trực hệ của Tần gia, mỗi đời cần phải có ba người sống trong Tinh
Thần các. Qua một thời gian sẽ để người khác tới thay thế. Dù bản thân chúng ta
chết đi cũng phải bảo tồn huyết mạch của Tần gia không được đứt đoạn. Cái cảm
giác bị uy hiếp này, đúng là... rất khó chịu.
- Vâng, thưa phụ hoàng.
Tần Chính tuân mệnh, Tần Phong lại
nhìn lên trời.
Giờ đây trên trời đã không còn
hình bóng mấy người bọn Tần Vũ nữa rồi.
---------------
Vào lúc này đoàn người Ngao Phụng,
Hoa Nhan, Đỗ Trung Quân cùng với Tần Vũ đã bay lên nơi cao nhất của bầu trời,
chỉ thấy trước mắt là lôi điện vô tận, còn có kình phong cuồng bạo đến cực điểm.
- Đám lôi điện và gió vứt đi này mà
cũng muốn ngăn cản?
Ngao Phụng cười nhạt, chỉ thấy
trên thân Ngao Phụng phát ra đạo đạo quang hoa.
Năng lượng mạnh mẽ gạt lôi điện,
cuồng phong sang hai bên, đoàn người Ngao Phụng dễ dàng đi xuyên qua đám lôi điện
cuồng phong vô tận, tiếp tục bay lên trên. Bay chừng ba thời thần.
Từ từ...
Trong mắt Tần Vũ là hư không vô
biên, ở đằng xa trong hư không là từng tinh thể to lớn, chói mắt nhất là một hằng
tinh gần với Tần Vũ nhất. Tần Vũ biết ngay đó chính là tinh cầu được mọi người
gọi là Thái Dương (Mặt Trời).
- Tần Vũ huynh đệ, lần đầu tiên
đi ra không gian cảm giác có phải là rất tốt?
Ngao Phụng mỉm cười bắt chuyện với
Tần Vũ.
Tần Vũ vui vẻ gật đầu.
Giờ đây trong lòng Tần Vũ rất nhẹ
nhõm, hiện tại đã rời khỏi Tiềm Long đại lục, đến khu vực ngoài không gian. Ở
nơi này Tần Vũ muốn giết ba tên kia thì rất dễ dàng.
Huống chi, Tần Vũ còn muốn tới
Hoàng Thạch tinh xem thử, nếu để bản thân tự bay thì phải bay đến lúc nào chứ?
- Tinh cầu không ngừng phát tán
cái nóng vô tận kia gọi là Hằng tinh. Ngàn vạn lần đừng tới gần Hằng tinh, hoả
diễm bên ngoài của nó đã rất khủng bố rồi, bên trong còn là thiên hoả, thậm chí
vào sâu nữa còn là Lam Thỉ thiên hoả, còn ở hạch tâm thì ngay cả tiên đế cao thủ
cũng không dám tiến vào.
Hoa Nhan giới thiệu cho Tần Vũ.
Trong lòng Tần Vũ thấy kinh ngạc.
Cách gọi của người ở tiên ma yêu
giới lại giống với người ở tinh cầu mà Lôi Vệ sinh sống.
- Trong vũ trụ không gian có rất
nhiều nguy hiểm, ví như vân thạch trôi nổi trong vũ trụ, hố đen, ... vì thế việc
phi hành trong vũ trụ không gian vô cùng nguy hiểm.
Ngao Phụng lên tiếng.
Đối với sự nguy hiểm của vũ trụ,
Tần Vũ tự nhiên biết rõ.
“Lôi Vệ” - sư tôn chân chính của
hắn - để lại cho hắn nhiều thư tịch giảng giải rất nhiều tri thức của vũ trụ.
Có khả năng là nhận thức về vũ trụ của Tần Vũ còn rành rẽ hơn bọn Ngao Phụng.
- A, đẹp quá.
Tần Vũ xoay người nhìn tinh cầu của
mình.
- Tần Vũ huynh đệ, tinh cầu nơi
các ngươi sinh sống được gọi là “Tử Huyền tinh”. Nhìn từ chính diện thì tinh cầu
của các ngươi rất đẹp, toàn là mặt nước vô biên. Nhìn từ phía ngược lại thì một
bên là tử sắc, một bên bạch sắc.
Hoa Nhan nói.
Tần Vũ gật đầu.
Khu vực tử sắc chính là “cực địa
Viêm vực”, còn nơi mang bạch sắc chính là “cực địa Hàn vực”.
“Tử Huyền tinh”, trong lòng Tần Vũ
ghi nhớ cái tên này, đây chính là tinh cầu quê hương của hắn.
- Ngao Phụng huynh, Đỗ huynh, ba
người chúng ta liên thủ thi triển đại na di đi thẳng tới Hoàng Thạch tinh đi.
Hoa Nhan nói với hai người Ngao
Phụng, Đỗ Trung Quân. Thực lực của bọn họ mới là nhất cấp kim tiên, chỉ mới miễn
cưỡng thi triển được đại na di.
Tuy Hoàng Thạch tinh là tinh cầu
gần với Tử Huyền tinh nhất, nhưng để mang Tần Vũ tới đó thì phải ba người liên
thủ mới có thể nắm chắc.
==========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét