- Đại na di?
Tần Vũ đối với thần thông - chỉ đạt
tới thực lực của Kim tiên mới có thể sở hữu - này rất hiếu kỳ. Chỉ thấy lúc này
ba người Đỗ Trung Quân, Hoa Nhan, Ngao Phụng đứng thành hình tam giác vây Tần
Vũ vào giữa.
Từng cỗ năng lượng lưu động trên
cơ thể ba người, liền biến tam giác này thành một khu vực đặc biệt.
Đột nhiên...
Tần Vũ cảm thấy cả người chấn động,
một loại cảm giác kỳ lạ bùng lên trong đầu, cả người trong nháy mắt phảng phất
như dung hợp cùng thiên địa, nhưng chỉ trong phút chốc cảm giác đó liền biến mất.
- Đến rồi.
Thanh âm của Ngao Phụng vang lên.
Lúc này Tần Vũ mới phát hiện cảnh
sắc xung quanh hoàn toàn bất đồng, vừa rồi còn ở bên cạnh hành tinh quê hương của
mình "Tử Huyền tinh", nhưng hiện tại đã ở trên bầu trời một tinh cầu
màu vàng.
Nhìn sang bên phải, ở phía bên
trái Hoàng Thạch tinh chỉ có một tinh cầu khổng lồ, Tử Huyền tinh.
- Từ Tử Huyền tinh nhìn Hoàng Thạch
tinh, Hoàng Thạch tinh chỉ to bằng một nắm tay, nhưng từ Hoàng Thạch tinh nhìn
Tử Huyền tinh, cảm giác Tử Huyền tinh vẫn lớn như đang ở trước mặt.
Tần Vũ không khỏi kinh thán.
Cứ như mắt nhìn, khoảng cách từ
đây tới Tử Huyền tinh chỉ có trăm bước mà thôi.
Tử Huyền tinh thật quá lớn.
- Tần Vũ huynh đệ, trong vũ trụ,
hai tinh cầu nhìn thì giống như không xa, nhưng nếu ngươi muốn từ một tinh cầu
này bay tới một tinh cầu khác, sau khi ngươi phi hành mới phát hiện hai tinh cầu
cách xa nhau thế nào. Hơn nữa... trong vũ trụ còn có một việc vô cùng quái dị,
ngươi nếu như dùng mắt nhìn, tinh cầu đó ở một vị trí, nhưng đợi đến lúc ngươi
thông qua thuấn di tới gần sẽ phát hiện, phương hướng phát hiện lúc đầu là sai.
Hoa Nhan đem những tri thức này nói ra.
Tần Vũ trong lòng thầm cười.
Đạo lý này ta đương nhiên biết.
Án chiếu “Lôi Vệ” sư tôn giới thiệu, đó chính là nguyên lý quang tuyến chiết xạ
(chắc là sự khúc xạ ánh sáng), là bởi vì trong vũ trụ không gian... Thực tế Tần
Vũ cũng không hiểu lắm, nhưng hắn miễn cưỡng biết được một chút đại khái.
- Đường kính của Tử Huyền tinh tới
mười tỷ dặm, nhưng đường kính của Hoàng Thạch tinh chỉ khoảng một trăm triệu dặm.
Thể tích cả hai hơn nhau trăm vạn lần!
Đỗ Trung Quân cảm thán nói.
- Tinh cầu to như Tử Huyền tinh,
cũng thật là hiếm có.
Ba người Ngao Phụng, Đỗ Trung
Quân,Hoa Nhan nhìn về phía Tử Huyền tinh, nhìn Tử Huyền tinh khổng lồ đó, cũng
không khỏi đồng tình.
Trong phạm vi tầm nhìn, gần ba phần
bị Tử Huyền tinh choán lấy. Độ lớn của Tử Huyền tinh có thể tưởng tượng được.
- Đỗ huynh, Hoa Nhan huynh, chúng
ta nên tới Hoàng Thạch tinh bắt đầu bố trí trận pháp thôi, đợi đến lúc trận
pháp bố trí thành công cũng là lúc mời Lan Phong tới.
Ngao Phụng cười nói.
Nghĩ đến thần khí trên người Lan
Phong, Đỗ Trung Quân và Hoa Nhan chỉ gật đầu. Lập tức mang theo Tần Vũ, trực tiếp
bay tới Hoàng Thạch tinh.
Hoàng Thạch tinh rất quái dị, cấu
thành cả tinh cầu phần lớn là nham thạch, đó cũng là lý do mật độ Hoàng Thạch
tinh lớn vô cùng, tương tự trọng lực cũng cực lớn.
Trọng lực của Hoàng Thạch tinh, lớn
hơn Tử Huyền tinh khoảng hai mươi lần.
Trọng lực gấp hai mươi lần, nếu
như là phàm nhân có thể trong chớp mắt xương cốt nội tạng vỡ nát, chết ngay lập
tức. Nhưng bọn người Tần Vũ đâu phải là người bình thường. Trọng lực gấp hai
mươi lần, đối với mấy người này căn bản không có ảnh hưởng.
Đứng trên Hoàng Thạch tinh, Tần
Vũ ngẩng nhìn lên trời.
Bầu trời Hoàng Thạch tinh không
giống Tử Huyền tinh có nhiều thứ cản trở, bởi vậy ở trên Hoàng Thạch tinh có thể
thấy cả bầu trời sao rất rõ ràng, từng tinh cầu rực rỡ.
- Này, mấy người các ngươi để mặc
ta ở đây, thậm chí giải trừ năng lượng cấm cố trên người ta, không lo lắng ta bỏ
chạy ư?
Tần Vũ nói với ba người Ngao Phụng
đang chuyên tâm bố trận ở xa.
Lúc này mấy người Ngao Phụng đang
bố trí một mê trận cực lớn, kể cả đối với trận pháp rất quen thuộc, cũng phải cần
mười ngày nửa tháng mới có thể bố trí thành công. Nghe câu nói của Tần Vũ, Ngao
Phụng nhìn Tần Vũ cười nói:
- Có bổn sự thì chạy đi, ngươi hiện
tại cả thuấn di cũng không thể, nếu như dựa vào phi hành muốn tới Tử Huyền
tinh, không biết đến khi nào mới đến được.
Tần Vũ hơi mỉm cười, không nói gì
nữa.
Mấy ngày này, thái độ của ba người
Ngạo Phụng, Đỗ Trung Quân, Hoa Nham đối với hắn còn rất tốt, bình thường cũng
cười cười nói nói, thậm chí còn giải trừ năng lượng cấm cố trên người Tần Vũ.
Nhưng Tần Vũ hiểu rõ.
Mấy người này hiện tại đối với
mình tốt như vậy, chính là hy vọng mình có thể hợp tác hữu hảo, lừa Lan Phong tới.
Tần Vũ cũng chẳng nghĩ nhiều nữa,
cẩn thận thưởng thức cảnh sắc Hoàng Thạch tinh.
Bề mặt Hoàng Thạch tinh chỉ có một
ít hoàng sắc nham thạch, ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy vô số tinh cầu, thậm
chí cả hằng tinh cũng có thể thấy không ít, hằng tinh gần nhất thể tích xem ra
lại không bằng Tử Huyền tinh.
Trong không gian vũ trụ xa xôi,
sơ qua cũng thấy vài chục hằng tinh, còn có hàng loạt tinh cầu, các tinh cầu đó
ước chừng đều là tinh cầu không có người. Rốt cuộc trong vũ trụ số lượng tinh cầu
có người thật sự quá ít.
---------------
Từng ngày trôi qua trong yên
bình, thoáng chốc đã mười ba ngày.
Trên bề mặt Hoàng Thạch tinh có bốn
tòa thạch ốc, thạch ốc này chính là của bốn người Tần Vũ, lúc này ba người Tần
Vũ, Ngao Phụng, Hoa Nhan đang đứng cạnh thạch ốc, còn Đỗ Trung Quân đang ở bên
ngoài mấy nghìn mét.
- Đỗ huynh, ngươi nhìn thấy chúng
ta chứ?
Ngao Phụng nói lớn.
- Nhìn thấy.
Đỗ Trung Quân đáp lại.
Lúc này, mọi người chính là đang
kiểm tra hiệu quả Mê huyễn đại trận của người đến từ Yêu giới Long tộc này.
- Ngươi hiện tại tìm biện pháp đến
chỗ chúng ta, xem có thể thành công không.
Ngao Phụng lại lên tiếng.
- Được, ta bắt đầu đây.
Đỗ Trung Quân nói xong liền trực
tiếp tiến lên phía trước, còn Ngao Phụng, Hoa Nhan kể cả Tần Vũ đều cẩn thận
quan sát Đỗ Trung Quân, xem Đỗ Trung Quân có thể tiến tới hay không.
Ngao Phụng trên mặt có một chút tự
tin:
- Phạm vi đại trận này có chu vi
khoảng sáu dặm, Đỗ Trung Quân sẽ lập tức tiến vào trong đại trận... Đúng, hắn
đã tiến vào rồi.
Tần Vũ và Hoa Nhan cẩn thận nhìn
hình ảnh Đỗ Trung Quân.
Khi Đỗ Trung Quân vừa bước vào
trong phạm vi đại trận, cả người liền lập tức dừng lại:
- Ngao Phụng huynh, ta hiện tại
căn bản không nhìn thấy thạch ốc của các ngươi nữa, ta chỉ nhìn thấy một mảng
thảo nguyên.
Ngao Phụng gật đầu.
- Không sao. Đại trận này chỉ có
công hiệu vây khốn người, không có công hiệu làm bị thương người khác. Ngươi tiếp
tục tiến tới thử xem.
Mê trận này, chính là một bộ phận
của một siêu cấp đại trận trong Long tộc. Siêu cấp đại trận đó, phân thành mê
trận ở bên ngoài, huyễn trận ở bên trong, còn có sát trận tiềm phục. Mê trận chỉ
có công hiệu mê hoặc người mà thôi.
Tần Vũ thấy rõ Đỗ Trung Quân chỉ
liên tục đi lại trong phạm vi vòng tròn chu vi mười bước , làm thế nào cũng
không bước được ra khỏi vòng tròn đó.
Tần Vũ nhắm mắt lại, bắt đầu dùng
linh thức cảm ứng đại trận trước mặt, vừa nhắm mắt Tần Vũ liền cảm thấy phía
trước là một khu vực hỗn loạn, cả không gian ở đó đều bị vặn xoắn.
- “Mê trận thật lợi hại.”
Tần Vũ trong lòng kinh hãi.
Hắn hiểu rõ, cả không gian cũng
chịu ảnh hưởng như vậy, muốn tiến lại độ khó quả thực vô cùng lớn.
- Đỗ huynh, ngươi nhắm mắt lại,
ta tới đưa huynh ra.
Ngao Phụng cao giọng nói.
Đỗ Trung Quân lập tức nhắm mắt,
chỉ thấy Ngao Phụng thân hình chớp động, giống như đang đi dạo bước đi trong đại
trận, chỉ là bộ pháp của Ngao Phụng vô cùng kỳ quái, hắn đi mấy trăm bước mới lại
gần trung tâm đại trận, cứ như vậy liên tục bước đi, mất một lúc mới tới được vị
trí của Đỗ Trung Quân.
Nắm lấy tay Đỗ Trung Quân, Đỗ
Trung Quân lại tiếp tục không ngừng bước đi, không ngừng bước một vài bộ pháp
quái dị, một lúc lâu mới quay về trong thạch ốc.
- Được rồi. Đỗ huynh, đã thành
công ra khỏi rồi.
Ngao Phụng cười nhẹ nói.
Đỗ Trung Quân vừa ra ngoài liền
chấn kinh nhìn Ngao Phụng, kinh ngạc nói:
- Ngao Phụng huynh, sự lợi hại của
mê trận này đơn giản là vượt quá tưởng tượng a, ta không ngờ cả đệ nhất mê đồ
cũng không thoát ra được.
Ngao Phụng tự tin nói:
- Mê trận này chỉ là một phần
trong nghiên cứu trận pháp của ta, trận pháp hoàn chỉnh chính là mật trận trong
Long tộc. Nếu như hoàn toàn bố trí thành công, kể cả tiên đế cũng đừng mong vượt
qua. Mê trận này tuy chỉ là một bộ phận, nhưng cũng có thể cản trở một tiên đế
cao thủ một hai ngày, còn Lan Phong, ước chừng có thể kiềm chế hắn mười ngày nửa
tháng.
- Bội phục, bội phục.
Hoa Nhan cũng kinh ngạc nói.
Trăm nghe không bằng mắt thấy.
Long tộc ở Tiên ma yêu giới địa vị
đặc biệt, nếu như Tiên giới hoặc Ma giới hoàn toàn đoàn kết lại, thực lực tuyệt
đối có thể vượt qua Long tộc. Nhưng Tiên giới và Ma giới thực lực lớn như vậy,
làm sao có thể đoàn kết?
Nhưng Long tộc lại vô cùng đoàn kết,
cả Long tộc đều nghe lệnh Long hoàng, Long tộc đoàn kết như một, tại cả Tiên ma
yêu giới đều là bất khả xâm phạm. Không ai dám động đến Long tộc, điều này khiến
cho các bí ẩn của Long tộc, bên ngoài không thế lực nào biết.
- Tần Vũ, người có thể truyền tấn
cho Lan Phong sư thúc của ngươi rồi chứ? Ngươi nên nhớ câu nói lúc trước, chúng
ta cũng đã tuân thủ lời nói thả thân nhân của ngươi.
Ngao Phụng nhìn Tần Vũ.
Đại trận hoàn thành, chính là lúc
phải khiến Lan Phong tới.
Đợi lấy được thần khí từ trên tay
Lan Phong, tam đại sứ giả bọn chúng có thể trực tiếp quay về Tiên ma yêu giới.
Hoa Nhan và Đỗ Trung Quân cũng
nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ điềm nhiên cười nói:
- Các vị mấy ngày nay đối đãi ta
rất tốt, ta sao có thể nuốt lời?
Nói xong, Tần Vũ liền lấy ra truyền
tấn lệnh, ba người Ngao Phụng ánh mắt lập tức phát sáng.
Bọn chúng biết Tần Vũ đang truyền
tấn cho Lan Phong.
- Từ Hoàng Thạch tinh tới Tử Huyền
tinh, khoảng cách xa như vậy, truyền tấn lệnh có hiệu quả không?
Đỗ Trung Quân đột nhiên nói nhỏ với
Ngao Phụng.
Truyền tấn lệnh trên thực tế cự
ly truyện cũng có hạn chế.
Tại tiên ma yêu giới, bình thường
các cao thủ cách nhau cực xa truyền tấn, đều sử dụng vật phẩm cao hơn một cấp
so với truyền tấn lệnh. Còn truyền tấn lệnh? Cũng chỉ lưu truyền giữa các tu tiên
giả bình thường mà thôi.
- Không sao, Hoàng Thạch tinh và
Tử Huyền tinh còn là khá gần nhau, hơn nữa ta sớm đã thử truyền tấn với Phương
Điền, có thể truyền tấn được.
Ngao Phụng gật đầu khẳng định.
Nghe thấy Ngao Phụng đã thử truyền
tấn cùng Phương Điền, Đỗ Trung Quân mới yên tâm.
- Được rồi, ta đã thông tri cho
sư thúc của ta, nói với người tất cả mọi chuyện... Xem ra sư thúc ta có một
chút phẫn nộ.
Tần Vũ cười khổ nhìn ba người
Ngao Phụng.
- Nói rồi ư? Rất tốt!
Ngao Phụng đột nhiên xuất cước đá
vào bụng Tần Vũ, cả người Tần Vũ lập tức bị một cước đã bay, Ngao Phụng sắc mặt
đầy lạnh lùng:
- Hoa Nhan, giúp ta cấm cố tiểu tử
này. Mấy ngày này đối với hắn lễ mạo như vậy, hắn đã quên mình là ai rồi, còn
thực sự nghĩ rằng có thể tương xứng huynh đệ với chúng ta.
Một cước đó, đối với Tần Vũ cơ hồ
chẳng có bao nhiêu tổn thương.
- “Giờ mới đúng là hiện thực.”
Tần Vũ tự giễu.
- Các ngươi ngay từ đầu đã lo ta
không hợp tác không thông tri cho sư thúc ta, bởi vậy đối với ta lễ mạo như vậy,
hiện tại lại một cước đá ta đi xa.
Trên mặt Tần Vũ hiện một nụ cười
rất quái dị.
- Xem ra ngươi cũng không phải đồ
ngốc.
Đỗ Trung Quân cười nói
- Hiện tại Lan Phong đang tới,
chúng ta còn cần dùng ngươi làm gì?
Tần Vũ nói:
- Có một việc ta rất kỳ quái, mê
trận này lợi hại như vậy, chẳng lẽ không thể phá ư?
Ngao Phụng cười lạnh:
- Tiểu tử, có phải muốn phá trừ
mê trận, giúp sư thúc của ngươi? Nói cho ngươi cũng không có vấn đề. Phá mê trận,
phá từ bên ngoài, chỉ có thể dựa vào sức mạnh. Còn phá từ bên trong đơn giản một
chút, dùng sức mạnh phá một trận cơ là được. Nhưng... mỗi một trận cơ đều có cấm
chế do ta sắp đặt, nếu như công lực không vượt qua ta, đừng mong phá được.
- Ồ...
Tần Vũ đã hiểu rõ.
- Tần Vũ, ngươi không thấy ngươi
quá lắm chuyện sao? Cút vào trong thạch ốc của ngươi đi.
Đỗ Trung Quân đột nhiên hét lớn.
Mấy ngày này bọn chúng bực mình
muốn chết, lúc này liền dùng Tần Vũ trút giận.
- Được, được, ta cút, ta cút.
Tần Vũ cười tươi, giống như tản bộ
bước về thạch ốc của mình.
- Ngao Phụng huynh, Lan Phong
trong tay có thể có ba kiện bảo vật, với địa vị của Tần Vũ trong lòng Lan
Phong, chúng ta có thể lấy được bảo bối nào đây?
Tuy nhiên vừa lúc Tần Vũ bước vào
trong thạch ốc...
- Ngao Phụng, Đỗ Trung Quân, Hoa
Nhan, mau thả sư điệt của ta, nếu không tất cả các ngươi đều phải chết.
Một đạo âm thanh lạnh lùng không
ngừng vang lên trong không gian mấy nghìn dặm.
- Là Lan Phong.
Mấy người Ngao Phụng nhất loạt đứng
bật dậy, cẩn thận quan sát khắp chung quanh mê trận, bọn chúng muốn biết Lan
Phong là từ phương hướng nào tới.
- Tên Lan Phong này tốc độ nhanh
quá.
Hoa Nhan thấp giọng.
Ngao Phụng cũng gật đầu:
- Lan Phong này thực lực xác thực
vượt xa chúng ta, ước chừng hắn trực tiếp sử dụng Đại na di, trong phút chốc đã
tới Hoàng Thạch tinh, chỉ là không biết hắn hiện tại đang ở vị trí nào.
Ba người Hoa Nhan, Ngao Phụng, Đỗ
Trung Quân quay nhìn khắp các phía, muốn nhìn thấy thân ảnh của Lan Phong.
- Đừng tìm nữa, ta ở đây.
Khiến cho ba người Ngao Phụng sợ
đến mất hồn chính là... thanh âm của Lan Phong không ngờ vang lên từ phía sau bọn
chúng. Bọn chúng xoay người nhanh như chớp, vừa kịp nhìn thấy Lan Phong và Tần
Vũ từ trong thạch ốc đó đi ra.
- Làm sao có thể, làm sao có thể?
Ba người Ngao Phụng ngây ra, bọn
chúng thế nào cũng không hiểu Lan Phong làm sao từ trong thạch ốc bước ra.
Tần Vũ bước lên trước Lan Phong,
chăm chú nhìn ba người.
- Làm sao? Nghĩ không ra à?
Tần Vũ cười nhẹ nói
- Trong thạch ốc đó không chỉ có
Lan Phong, còn có người khác.
Tiếng của Tần Vũ vừa dứt, chỉ thấy
một bạch y mỹ nữ liền từ trong thạch ốc bước ra.
Bạch y mỹ nữ chính là thủ lĩnh của
“Vạn Thú phổ” đệ nhất tầng Sóc Yến, cùng với Sóc Yến, lần lượt từng cửu cấp
Thiên yêu linh thú cũng từ trong thạch ốc đi ra...
Ba người Ngao Phụng, Hoa Nhan và
Đỗ Trung Quân từ đầu đến cuối chỉ ngây ra nhìn.
Cửu cấp Thiên yêu, so với bọn
chúng chỉ kém một chút, nhưng hiện tại, trong thạch ốc đó đã đi ra hơn một trăm
cửu cấp Thiên yêu, bao nhiêu cửu cấp Thiên yêu chiếm cứ khắp nơi, ngần ấy cửu cấp
Thiên yêu đồng lọat lao lên là có thể giết sạch bọn chúng.
Bao nhiêu cửu cấp Thiên yêu, ánh
mắt nhìn chằm chằm bọn chúng, còn có Lan Phong lạnh lùng đáng sợ dẫn đầu, bọn
Hoa Nhan, ba kẻ đáng thương chỉ có thực lực nhất cấp Kim tiên trong lòng phát
run.
=====================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét