Hôm sau, buổi sáng sớm, Tô Huyên, Mục Trần và mấy người kia
rời khỏi Bạch Long thành, hướng thẳng đến Bạch Long Khâu. Dù rằng Bạch Long
thành là thành thị lớn nhất ở gần Bạch Long Khâu, nhưng trong Bạch Long Khâu
luôn có linh thú sinh sống rải rác, nên cũng có một khoảng cách khá xa. Bọn họ
cũng phải tranh thủ thời gian khởi hành từ sớm.
Khi bọn họ rời khỏi Bạch Long thành, bất ngờ
thấy được ảnh hưởng của tin tức linh tàng Chí Tôn kia lớn như thế nào.
Trên con đường
chính đi tới Bạch Long Khâu, cơ hồ là có cả đàn người chiếm lấy, ngay cả trên
không cũng đầy người bay qua, hướng đi duy nhất đều đến Bạch Long Khâu.
Mục Trần nhìn thấy
cảnh tượng kia cũng lắc đầu. Vốn còn nghĩ chỉ là một lần bí mật tầm bảo, không
ngờ lại có động tĩnh to lớn vô cùng.
- Chúng ta tranh
thủ thời gian đi, trước khi trời tối phải tìm được chỗ trú chân ở Bạch Long
Khâu, nếu không giữa đêm mà xông xáo lung tung dễ bị linh thú công kích.
Tô Huyên nhẹ giọng
nói.
Mục Trần cũng tán
thành, mọi người nhanh chóng tăng tốc, phóng đi về phía chân trời.
Khi họ hướng về mục
tiêu, không hay biết phía xa xôi sau lưng, có vài ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt lấy
nhóm người bọn họ.
Thẳng một đường
bay đi không hề ngừng lại, nhưng đến khi hoàng hôn gần buông xuống họ mới đến
được phụ cận Bạch Long Khâu.
Một vùng sơn mạch
trùng điệp liên miên vô tận, núi cao vạn trượng nhấp nhô xuyên thủng tầng
không. Đỉnh núi có mây mù lượn lờ, đủ loại thú rống kinh thiên vang gầm, khiến
cho linh khí thiên địa bạo động.
Cảnh núi non hùng
vĩ nguy nga là thế, nhưng cũng không thể che giấu được vẻ khốc liệt kinh hoàng
của vùng đất này. Vì mấy trăm năm trước từng xảy ra một trận đại chiến kinh
thiên động địa, vô số cường giả đã ngã xuống, hóa thành tro cốt buồn thảm.
- Không hổ là vùng
đất từng nuốt chửng một vị Chí Tôn a.
Mục Trần cất tiếng
cảm thán trước khí thế thảm thiết của Bạch Long Khâu.
- Địa điểm linh
tàng xuất thế nằm sâu hơn nữa trong Bạch Long Khâu. Ở đó linh thú sinh sống dày
đặc, không ít linh thú thiên giai. Ngoại trừ đám linh thú đó, chúng ta cần phải
tập trung chú ý đến những đoàn đội thám hiểm tiến vào Bạch Long Khâu. Những người
này không phải kẻ tầm thường, tâm ngoan thủ lạt, nếu đã chạm tới lợi ích của họ,
chúng chẳng màng chúng ta đến từ chỗ nào, xuống tay nhất định không lưu tình.
Tô Huyên trầm ngâm
cất tiếng trước Bạch Long Khâu sát khí nóng rực. Vùng đất này vốn không hiền
lành gì.
- Vì vậy lần này
tiến vào Bạch Long Khâu mọi người nhất thiết phải đồng tâm hiệp lực, không được
tự mình hành động.
Tô Huyên nói xong,
nhìn qua Tô Linh Nhi, trừng mắt:
- Biết chưa?
Tô Linh Nhi trề môi le lưỡi. Chẳng phải nhằm
vào nàng sao? Nàng kém tín nhiệm đến thế ư?
Ba người kia thấy
vậy cũng cười mà tiến.
- Khởi hành đi,
chuẩn bị tìm một chỗ dừng chân an toàn một chút.
Tô Huyên phẩy tay,
dẫn đầu đi trước, hướng về sơn mạch Bạch Long Khâu sát khí tràn ngập. Bốn người
kia cũng lập tức đuổi theo.
Đội ngũ năm người
tiến vào Bạch Long Khâu, cảm nhận rõ ràng một cỗ khí âm hàn lạnh buốt bao phủ.
Bởi vì sát khí này quá nồng đậm, nếu để nó nhập thể dễ dẫn đến ăn mòn cơ thể,
nên bình thường ai ai tiến vào cũng thúc giục linh lực bảo vệ mình.
Tiểu đội nhanh
chóng bay qua Bạch Long Khâu, dọc đường gặp không ít đội ngũ thám hiểm. Những kẻ
thường xuyên nếm máu nằm sương này khi vừa thấy đám người họ thì hai mắt sáng rực,
không hề che giấu ánh mắt tham lam quét tảo trên người Tô Huyên, Tô Linh Nhi,
Lê Thanh.
Ngày thường vốn ít
khi thấy gái đẹp, hiện giờ lại cùng lúc đến ba cô, mấy kẻ này tự nhiên thấy ngứa
ngáy.
Bất quá có ngứa cỡ
nào cũng không dám tùy tiện mà gãi. Mấy đội ngũ thám hiểm kia dù sao cũng không
mù, thấy rõ Tô Huyên đang dẫn đầu kia rất đáng ngại, cũng chẳng dám đắc tội rước
họa vào thân.
Cũng vì thế mà đội
ngũ của Tô Huyên có bị chú ý cũng không gặp phải phiền phức gì. Họ vẫn chỉ mới
tiếp cận bên ngoài Bạch Long Khâu, không có linh thú lợi hại gì, đến khi gần tối
họ cũng tìm được chỗ nghỉ khá tốt.
Một khoảng đất nhỏ
hẻo lánh khá trống trải, lửa trại bốc lên, ánh lửa le lói giữa rừng vắng xua
tan bóng đêm.
- Tối nay Quách
Hung gác đêm, mọi người cũng không được buông lỏng cảnh giới. Ở cái chỗ này mỗi
giây mỗi phút đều có thể xuất hiện nguy hiểm.
Ánh lửa chiếu sáng
gương mặt xinh đẹp dịu dàng của Tô Huyên, nhưng đã thêm nhiều phần nghiêm khắc.
Mục Trần và mấy
người kia đều tán thành, dọc đường đã gặp không ít đoàn đội thám hiểm thực lực
không tệ. Dù rằng thủ lĩnh của họ thực lực không bì kịp, nhưng nhân số lại
đông, mà mỗi người đều từng lăn lộn nhiều năm qua lưỡi đao làn đạn, lỡ như có xảy
ra giao tranh, phiền phức thế nào cũng chưa biết được.
Tô Huyên dặn dò bố
trí xong thì dẫn Tô Linh Nhi vào trong lều, Mục Trần và Quách Hung tán gẫu một
lát, cũng về lều của mình, tiếp tục mò mẫm cái Linh trận tử mua được. Qua một
đêm, hắn đã có vài thấu hiểu đến linh trận khắc trên đó, khoảng một thời gian
ngắn nữa hắn sẽ chân chính hiểu rõ phương pháp vận dụng.
Doanh trại dần dần
yên ắng, chỉ còn tiếng lửa tí tách bập bùng. Cách đó không xa, nơi một sườn
núi, vài bóng đen như u linh nhấp nhô thoắt ẩn thoắt hiện.
Đứng trước đám người
đó là một thanh niên áo trắng, Bạch Động cười gằn nhìn về hướng nọ, cất tiếng:
- Khâu lão, chuẩn
bị tốt hết chưa?
- Đã chuẩn bị thỏa
đáng.
Khâu lão đứng sau
liền trả lời.
- Vậy động thủ đi,
cứ theo kế hoạch mà làm. Nhớ đấy, đừng có làm mấy tiểu mỹ nhân của ta bị
thương.
Bạch Động liếm
môi, dâm dục đầy mặt.
- Dạ!
Sau lưng hắn, một
nhóm áo đen đồng thanh đáp lời, rồi những tiếng xé gió nho nhỏ vang lên, nhóm
người áo đen như u linh không nói không rằng phóng ra.
Bạch Động đứng
trên sườn núi gầm gừ trong miệng:
- Bắc Thương linh
viện, hừ! Đạo Long Ma vệ này đã cắt cổ không dưới 30 đệ tử của các ngươi, xem
ra họ lại sưu tập thêm vài cái đầu rồi... Để xem các ngươi trốn đi đâu!
Doanh trại yên
tĩnh, Quách Hung đang ngồi, ánh mắt cảnh giác đảo qua rừng rậm tối đen, tay lúc
nào cũng nắm chặt thanh trường đao của mình, linh lực cuồn cuộn quanh thân sẵn
sàng.
-Hử?
Đột nhiên đôi mắt
Quách Hung nghiêm lại, linh lực hùng hậu trong người bùng nổ, một tia sáng lóe
lên, bàn tay nắm chặt hắc đao phẩy một cái, đao phong sắc lẹm chém ra.
"Choang!"
Hắc đao bổ tới, một
tiếng kim thiết vang lên, rơi xuống một thanh trường mâu đen như mực, vỡ ra làm
hai nửa.
- Ai?
Quách Hung đứng phắt
dậy, hướng về rừng rậm tịch mịch tối mịt quát lớn.
Cửa lều tốc lên,
Tô tỷ muội, Lê Thanh, Mục Trần nhanh chóng chạy ra, họ đều đang trong trạng
thái tu luyện, tiếng kim thiết va chạm liền khiến họ tỉnh lại.
- Có người tập
kích, cẩn thận một chút!
Quách Hung lên tiếng
cảnh giới cho Tô Huyên.
"Vút vút
vút!"
Hắn vừa dứt lời,
vô số những hào quang sắc bén như mưa tên từ rừng sâu tối đen bắn ra, những
thanh trường mâu với linh lực hùng hồn nhọn hoắt bao trùm một khoảng không ập
xuống doanh trại.
- Hừ!
Tô Huyên phẫn nộ,
hàn khí ngập tràn phóng ra, bàn tay phất lên, linh lực ào ạt tuôn tràn hình
thành một cơn lốc linh lực khổng lồ.
"Rắc rắc!"
Cơn mưa hắc mâu bị
cuốn vào lốc xoáy nhanh chóng bị chấn vỡ, gãy vụn.
- Đạo chích phương
nào lén lút không dám thò mặt ra!
Tô Huyên lạnh lẽo
nhìn vào rừng sâu, lắc mình liền hóa thành một tia sáng bắn đi, sóng linh lực
phá tan màn đêm, không hề nương tay đánh tới.
"Đùng
đùng!"
Trong rừng rậm,
sóng khí thổi bùng, một khoảng rừng bị chấn nát. Tô Huyên vừa động liền biến mất
trong đêm. Đám chuột nhắt kia phải giải quyết nhanh gọn, tránh để cuộc sống
ngày ngày bất an.
Mục Trần và mấy
người thấy Tô Huyên đuổi theo kẻ ám toán liền ở lại thủ vững doanh trại. Với thực
lực Hóa Thiên cảnh trung kỳ, chẳng mấy ai đủ sức gây khó dễ cho nàng.
"Ầm!"
Thình lình ở một
nơi xa xa, có vài đạo dao động linh lực kinh người phóng lên, có hai đạo trình
độ mạnh mẽ đạt đến Hóa Thiên cảnh sơ kỳ!
Nhận thấy cường địch
lai phạm, Mục Trần khẽ biến sắc. Hai gã Hóa Thiên cảnh sơ kỳ? Ai ra tay với họ
lại đem ra đội hình cường hãn như thế?
- Chúng ta qua
giúp nàng một tay!
Lê Thanh lạnh mặt
khẽ nói, cũng nhanh chóng lắc mình phóng đi. Quách Hung cũng nhanh chân đi
theo, quay đầu nói với Mục Trần:
- Hai người các
ngươi tìm chỗ nào đó ẩn nấp một chút, chúng ta giải quyết sạch sẽ rồi lập tức
trở về!
Quách Hung và Lê
Thanh nhanh chóng xuyên qua rừng tối, hướng về nơi xuất hiện dao động linh lực
kia.
Mục Trần khẽ nhíu
mày. Tiểu đội của họ dù số lượng ít ỏi, nhưng thực lực lại cường hãn mạnh mẽ,
là kẻ nào dám ra tay?
Hơn nữa đội hình
cường hãn như thế, đối phương có lẽ cũng không phải là thế lực tầm thường.
- Mục Trần, chúng
ta làm gì bây giờ?
Tô Linh Nhi đến gần
hỏi Mục Trần.
- Đừng hoảng, yên
tĩnh chờ bọn họ trở về là được. Họ chắc sẽ không truy đuổi quá xa, nhanh về
thôi.
Mục Trần đáp lời.
Tô Linh Nhi gật đầu,
bàn tay không tự giác nắm lấy vạt áo của Mục Trần. Cái chỗ Bạch Long Khâu này
thật nguy hiểm, lúc không có Tô Huyên bên cạnh, tự dưng nàng phải biến Mục Trần
thành chỗ dựa.
Mục Trần cũng đề
cao cảnh giác, ánh mắt lợi hại quét tảo tứ phương, linh lực luôn vận chuyển
trong cơ thể, tùy lúc đối phó tình hình.
"Vù!"
Thình lình một tiếng
phá không dồn dập vang lên, kình phong bén nhọn xé toang không gian.
Mục Trần trợn mắt,
tay vòng qua ôm eo Tô Linh Nhi, điểm chân nhảy lùi hơn mười trượng.
"Uỳnh!"
Một thanh trường
mâu to bự màu đen cắm phập lên mặt đá nơi họ vừa đứng khi nãy, sâu vào đến nửa
mét, run lên bần bật.
Mục Trần nhìn chằm
chằm vào hắc mâu xuyên vào đá, trong lòng cả kinh. Hắn ngẩng lên khi nghe tiếng
xé gió nhỏ vang vọng, bốn bóng người xuất hiện trên đại thụ, sát khí âm hàn,
ánh mắt lạnh lẽo tập trung vào họ.
- Bốn gã Dung
Thiên cảnh hậu kỳ?
Mục Trần đảo mắt
lướt qua bốn bóng đen, trong lòng chấn động. Đối phương là thế lực nào? Lại đem
ra một đội hình chăm sóc từng người "kỹ lưỡng" đến vậy.
Bất giác nhìn qua
phương hướng mấy người kia truy đuổi kẻ ám toán, trong lòng nặng nề. Điệu hổ ly
sơn ư?
Có vẻ mục tiêu của
đối phương là hai người chúng ta!
=========================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét