- Là Mục Trần!
Mọi người lập tức
nhận ra tên thiếu niên đang cười khanh khách trên tòa kiến trúc cao ngất kia.
Đám thành viên Lạc
Thần hội vui mừng ra mặt, mấy ngày nay hắn biến mất làm họ cũng bán tín bán
nghi, nhưng cuối cùng Mục Trần đã xuất hiện.
- Ra thì chui ra,
còn bày đặt. Hừ! Để xem ngươi đối phó cục diện này thế nào, cái tiếng tăm vất vả
kiếm được trước kia bữa nay dẹp đi là vừa.
Từ Thanh Thanh cay
độc nguyền rủa.
Từ Hoang nheo mắt
nhìn Mục Trần, thần sắc hắn ta chẳng có gì hoảng hốt, nhưng gương mặt có vẻ hơi
mệt mỏi.
- Hắn.... đã làm
gì?
Từ Hoang nhíu mày,
thì thào lẩm bẩm.
Trên quảng trường,
Hạc Yêu lạnh lùng nhìn về hướng Mục Trần, thản nhiên nói:
- Rốt cục cũng chịu
bò ra đây sao?
- Có qua không có
lại thì thất lễ, Yêu môn lúc trước đến thăm viếng Lạc Thần hội chúng ta, dĩ
nhiên ta phải đến hoàn lễ.
Mục Trần ra vẻ
khách khí cười nói.
- Ồ? Ngươi nghĩ thế
nào?
- Thật ra cũng đơn
giản, bảo cái đám loi choi hôm trước đến Lạc Thần hội quậy phá ra xin lỗi trước
mặt mọi người, mặt khác kính mong Hạc học trưởng khai trừ Dương Hoằng khỏi Yêu
môn đi, người này tâm thuật bất chính, nếu ở lại Yêu môn, chỉ sợ không có phúc.
Mục Trần cười khẩy.
Mục Trần vừa dứt lời,
đám đông lập tức xôn xao bàn tán.
- Ngươi đừng mơ!
Sau lưng Hạc Yêu,
đám người Trần Hậu tái mặt quát lên, Dương Hoằng cũng lạnh mặt. Hắn đã phải giải
tán Phi Long hội để gia nhập dựa vào Yêu môn, bây giờ mà bị đuổi đi, thật mặt
mũi mất hết, cái yêu cầu của Mục Trần quả nhiên tàn nhẫn.
Hạc Yêu lạnh lùng
nhìn Mục Trần, khóe miệng nhếch lên khinh thường:
- Đầu ngươi đập vào
đá à? Dám ra điều kiện với Yêu môn cơ đấy! Một tên tân sinh mà thôi, Trần Hậu đến
Lạc Thần hội chẳng qua là học trưởng dạy dỗ vài thông lệ trong linh viện cho
đám đàn em, các ngươi không biết cảm kích còn đuổi họ về, ta còn chưa tính sổ
thế mà lại còn được nước lấn tới chủ động tìm tới cửa?
Đám người Lạc Thần
hội nghe hắn nói mà phùng má trợn mắt, không ngờ Hạc Yêu đường đường là cường
giả đỉnh cao lại vô sỉ như thế.
Mục Trần cười:
- Vậy ngươi đang
tính cái gì? Dám đến Lạc Thần hội của ta làm xiếc khỉ à? Dạy dỗ thông lệ? Ngươi
có tư cách sao?
Không gian bất chợt
tĩnh lặng như tờ, không ít người trân trân nhìn Mục Trần, khóe miệng giật giật.
Tên kia quả nhiên không đơn giản, nói chuyện trước mặt Hạc Yêu lợi hại như thế,
chẳng hề kiêng dè nể mặt gì cả.
Hạc Yêu biến sắc,
âm trầm. Linh lực dao động quanh thân càng thêm cuồng bạo. Chợt hắn cười lớn, rồi
ngồi xuống ghế trở lại:
- Có quyết đoán! Nếu
đã vậy, ta đây báo cho ngươi biết, yêu cầu của ngươi không một cái nào được đồng
ý. Vả lại hôm nay xin lỗi không phải là Yêu môn, mà là Lạc Thần hội các ngươi.
Hắn cười gằn nhìn
Mục Trần:
- Nếu không chịu,
hôm nay các ngươi đi tới đây, ta cho lết trở về!
Nói xong, hắn dựa
vào ghế, vẻ mặt nham hiểm. Hắn muốn xem Mục Trần có năng lực gì mà dám ngông cuồng
buông lời tự cao tự đại trước cửa Yêu môn của hắn.
Xem lại trong Lạc
Thần hội, có lẽ miễn cưỡng chỉ có Mục Trần và người con gái tên Lạc Li kia là đủ
sức, nhưng bằng lực hai người muốn khiến Hạc Yêu tọa trấn Yêu môn phải kinh sợ,
thì ý nghĩ đó có hơi kỳ lạ.
Hạc Yêu dứt lời, mọi
ánh mắt lại đổ dồ về phía Mục Trần. Hạc Yêu đã dứt khoát không chấp nhận bất cứ
yêu cầu nào, nghĩa là kế tiếp có thể xem thủ đoạn của Mục Trần ra sao. . .
Mục Trần chỉ nhàn
nhạt nhìn Hạc Yêu, cười nhẹ. Nụ cười của hắn chợt mang theo nguy hiểm nồng đậm.
- Nếu đã vậy.....
Tiếng thì thào
theo không khí khuếch tán ra, đôi mắt hắn chậm rãi nhắm lại.
Mọi người kinh
nghi bất định nhìn Mục Trần, chẳng hiểu hắn định làm cái gì.
Hạc Yêu thì lạnh
lùng hờ hững, nhưng đám thành viên Yêu môn thì lại cảnh giác cao độ, biểu hiện
của Mục Trần thật sự rất kỳ quái, chẳng biết hắn có thủ đoạn gì lợi hại?
Không khí bất chợt
cô đặc lại.
Im lặng, nôn nao
lan tỏa trong khu vực, nhưng hồi lâu sau mọi người kinh ngạc khi chờ đợi mà Mục
Trần vẫn không có hành động gì...
Ai nấy chưng hửng
nhìn nhau, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
- Hắn đang làm cái
gì a?
Tô Linh Nhi cũng mờ
mịt khó hiểu, thấp giọng hỏi Tô Huyên.
Tô Huyên nhíu mày,
đôi mắt nhìn chằm chằm Mục Trần, mơ hồ cảm giác vài dao động kỳ lạ, mà dường
như nó không xuất phát từ quanh người Mục Trần.
Nàng đưa mắt nhìn
về hướng nọ, dao động đó dường như ở bên phía tổng bộ Yêu môn.
"Đùng!"
Thình lình một tiếng
chấn động nhỏ phá vỡ bầu không khí yên tĩnh. Mọi người lập tức nhìn qua. Cách
chỗ Mục Trần không xa đột nhiên nứt ra những khe không gian, một tòa tháp xuất
hiện.
Hào quang từ tháp
lâu tỏa sáng, dường như là linh lực quang chậm rãi phát tán trên không.
"Đùng!"
Ở chỗ này chui ra
một tòa tháp, thì đằng kia, lại có thêm một tòa tháp khác chui ra.
"Đùng!"
"Đùng!"
Những tiếng động
đáng sợ vang lên không ngừng, chỉ chốc lát mọi người đã thấy quanh đó xuất hiện
mười tòa tháp cao ngất sụp đổ.
Ánh sáng chói lóa
dị thường tỏa ra, vây quanh lấy tổng bộ Yêu môn.
- Đó là cái gì?
Kinh dị nhìn mười
tòa tháp từ đâu xuất hiện, ánh mắt mọi người đầy nghi hoặc.
Rồi từng tòa tháp
kia toát ra linh lực cuồng bạo cực kỳ.
- Đó là. . .
Tô Huyên, Từ Hoang
là những đệ tử thực lực hàng đầu, nhìn những luồng sáng lan tràn, quỹ đạo linh
lực khiến họ trừng mắt thốt lên:
- Linh trận?
- Tất cả đều là
linh trận.
Tô Huyên hít hà một
hơi kinh thán.
- Linh trận?
Tô Linh Nhi cả
kinh, thất thanh:
- Tất cả đều là
linh trận? Không thể nào! Mục Trần sao có khả năng bố trí nhiều linh trận như vậy?
Cần bao nhiêu linh ấn mới khống chế được a?
Xem quy mô linh trận
kia, ít nhất cũng phải là linh trận cấp 3. Nhưng mà muốn cùng lúc bố trí mười
linh trận cấp 3, ít nhất phải là Linh Trận sư cấp 5! Mục Trần hẳn nhiên không
thể đạt đến cảnh giới đó được, vì Linh Trận sư cấp 5 cường hãn đáng sợ chẳng
khác nào cường giả Thông Thiên cảnh! Nếu thật như vậy, chẳng phải hắn đã trở
thành đệ nhất đệ tử Bắc Thương linh viện?
- Không đúng lắm.
. . dường như những thứ này đều chỉ là sồ hinh minh khắc linh trận....
Tô Huyên nhíu mày,
nhìn Mục Trần vẫn đang nhắm chặt hai mắt. Đám linh trận kia dường như được khắc
trên mấy tòa tháp, thì ra mấy ngày nay hắn biến mất, vốn chẳng đi đâu xa, chỉ một
mực trốn ở đây để chuẩn bị minh khắc trận đồ. Đến lúc cần sử dụng hắn chỉ cần
thúc giục linh ấn điều khiển, thì hoàn toàn đủ khả năng kích hoạt đám linh trận
kia.
Mười đạo linh trận
cấp 3 cùng lúc khởi động, uy lực sẽ khủng bố vô cùng.
Chẳng qua. . . Mục
Trần thật có thể điều khiển mười đạo linh trận cấp 3 cùng lúc sao?
- Tên kia đúng là
có bản lĩnh...
Từ Hoang cũng nhìn
vào những linh trận đang thành hình chung quanh tổng bộ Yêu môn, thần sắc
nghiêm trọng:
- Mấy ngày nay hắn
biết mất, căn bản chẳng phải là tránh né cái gì, mà tiềm phục ở phụ cận tổng bộ
Yêu môn để khắc những trận đồ kia... từ đầu hắn đã có chủ ý này.
- Sồ hình minh khắc
linh trận thì có ích lợi gì, thực lực hắn bao nhiêu chứ? Muốn ngưng tụ ra mười
đạo linh trận cấp 3 sở cần bao nhiêu linh ấn, không phải đang nằm mơ sao?
Từ Thanh Thanh bị
cảnh tượng trước mắt chấn kinh, nhưng vẫn mạnh miệng phản bác.
Từ Hoang cũng khẽ
gật gù, ánh mắt chăm chú nhìn Mục Trần, chẳng lẽ tên kia đã đạt trình độ ấy rồi
sao?
Biến hóa thình
lình hẳn nhiên khiến quảng trường xôn xao, đám người Yêu môn thì mặt xanh mặt
vàng, lộ rõ bất an.
Mười vòng sáng to
lớn chung quang như thế, áp lực dĩ nhiên phải lớn.
Linh trận cấp 3,
bình thường chỉ có thể đối phó uy hiếp cường giả Dung Thiên cảnh, nhưng cùng
lúc xuất hiện mười linh trận cấp 3, tuyệt đối cường giả Hóa Thiên cảnh sơ kỳ
cũng chạy không nổi.
Trước mặt bọn họ,
Hạc Yêu cũng nghiêm trọng nhìn những quang đoàn lơ lửng trên cao kia. Không ngờ
tên tân sinh hắn không coi vào đâu lại có thể bố trí mấy thứ này mà hắn lại
không hề phát hiện ra được....
- Hừ, ta không tin
bằng thực lực Dung Thiên cảnh trung kỳ của ngươi có thể điều khiển chừng đó
linh trận cấp 3!
Hắn vẫn lạnh lùng
cười.
"Oang
oang!"
Linh lực cường đại
dao động quanh thân Mục Trần, hắn vẫn nhắm chặt hai mắt, hoàn toàn cách biệt với
ngoại giới, chìm đắm trong trạng thái Tâm Trận hoàn mỹ thao tác.
Hiện giờ hắn đã hiểu
sâu hơn trạng thái Tâm Trận, đôi mắt không hề nhìn thấy bên ngoài, nhưng khung
cảnh xung quanh vẫn như được khắc vào lòng hắn, thậm chí cả cơn gió vô hình hay
linh khí dao động trong thiên địa cũng được hắn nắm rõ.
Nhưng dù vậy, trạng
thái Tâm Trận vẫn chưa thể giúp hắn ngưng tụ đủ số lượng linh ấn cho mục đích
điều khiển kích hoạt mười linh trận kia...
Lượng linh lực của
hắn hiện tại không đủ cho hắn làm việc ấy.
Thế nhưng. . .
Khóe môi khẽ nhếch,
hào quang trong tay áo lóe lên, một viên châu màu trắng mượt mà hiện ra trong
tay, bên trong nó dường như có bạch long uốn lượn vần vũ.
Thứ này chính là Bạch
Long Linh Châu mà hắn đoạt được trong linh tàng Bạch Long Chí Tôn.
Linh lực ẩn chứa
trong Bạch Long Linh Châu cực kỳ khổng lồ, mượn lượng năng lượng đó, chắc chắn
hắn có thể ngưng tụ ra được số lượng linh ấn cần thiết!
======================
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét