Nếu có ai tại hiện tràng, thì sẽ
phát hiện, cả người Tần Vũ giống như lưu quang rơi xuống rất nhanh, thiên hỏa
cũng gần như đồng thời thổi tới Hoàng Tuyền lộ. Nhưng chỉ một cái chớp mắt,
toàn thân Tần Vũ nghiêng xéo quay ngược lên phía trên với tốc độ còn nhanh hơn
lúc rơi xuống.
Chỉ thấy một đạo hắc quang lóe
lên, tức thì, Tần Vũ đã đứng bên bờ sông thiên hỏa nham thạch.
An nhiên tĩnh tại!
Như quả là phàm nhân thì sẽ không
biết chuyện gì vừa xảy ra, nhưng nếu là Duyên Mặc, Nghiên Cơ nương nương bọn họ
đến đây thì sẽ thấy rõ sự tình gì vừa phát sinh.
Sự thật là.....
Lúc bắt đầu, thân thể Tần Vũ như
tảng đá trực tiếp từ một phía Hoàng Tuyền lộ rơi nhanh xuống, đồng thời cùng
lúc hắn bị rơi, một vài đạo thiên hỏa đã nhằm vị trí Tần Vũ phun tới. Tuy Tần
Vũ thoát khỏi sự công kích của thiên hỏa, nhưng Tần Vũ lại bị rơi xuống dòng
sông thiên hỏa nham thạch.
Dòng sông thiên hỏa nham thạch,
nóng sôi sùng sục, vô số đạo thiên hỏa bức xạ lên trời.
Không nói Tần Vũ, dù là Nghiên Cơ
nương nương, một khi bị rơi vào dòng chảy thiên hỏa nham thạch này thì cũng sẽ
chết ngay.
Thân thể Tần Vũ như ánh sao rơi
xuống, ánh mắt băng lãnh nhìn con sông thiên hỏa nham thạch đang sôi sùng sục,
không một chút sợ hãi.
Đột nhiên….
Tần Vũ thân hình đang rơi nhanh bỗng
dừng lại, trên hai tay cầm một sợi dây màu đen, nhưng đầu kia của sợi dây màu
đen này lại quấn lấy nhiều vòng một cách rất vững chắc quanh bờ Hoàng Tuyền lộ.
Chỉ thấy sợi dây màu đen đó nhanh
chóng thu ngắn lại với tốc độ cực nhanh.
Chỉ một chớp mắt thời gian, vì sợi
dây thu ngắn quá nhanh khiến đầu dây mà Tần Vũ đang nắm đã chạm đến bờ Hoàng
Tuyền lộ, thuận theo quán tính thu ngắn của sợi dây, Tần Vũ hai tay bám lấy trực
tiếp phi lên bờ.
Đó là quá trình thoát hiểm của Tần
Vũ.
Cuối cùng đã thành công đi qua Hoàng
Tuyền lộ, nhưng lúc này trong lòng Tần Vũ không có chút hoan hỉ nào. Hắn chỉ thấy
lo lắng.
- Lập Nhi!
Tần Vũ hai tay nắm chặt, trong
lòng lo lắng không thôi.
Trong lúc Tần Vũ đang lo lắng khủng
hoảng, bỗng trời xoay đất chuyển, vốn là Tần Vũ đang đứng bên bờ dòng sông
thiên hỏa nham thạch, thì lúc này Tần Vũ rất đột ngột lại biến mất khỏi nơi đó,
Tần Vũ thẫn thờ tỉnh lại.
- Đây. Đây là...
Tần Vũ nhìn xung quanh, vừa nãy
đang còn ở chỗ Hoàng Tuyền lộ, khắp nơi chỉ thấy thiên hỏa thiên lôi. Nhưng hiện
tại Tần Vũ lại đã đến một vùng thảo nguyên, gió trên thảo nguyên thổi vi vu,
toàn thân có cảm giác thật thư thái, tuy vậy….
- Gì vậy, sao lại có khả năng?
Tần Vũ lúc này mắt mở to nhìn sửng
sốt.
Dù hắn vốn rất bình tĩnh, nhưng
khi nhìn thấy người trước mắt thì cũng phải vô cùng chấn kinh.
Chỉ thấy phía trước Tần Vũ độ vài
chục thước, có một nam tử mặc hắc bào đang đứng. Đó chính là tam kiếp tán ma Hoắc
Xán!
- Hoắc Xán không phải đã chết rồi
ư, chính mắt ta đã thấy, lúc ở Hoàng Tuyền lộ, hắn bị thiên hỏa thiêu thành
tro, sao lại gặp ở đây thế này...
Tần Vũ không thể tin được, có cảm
giác hỗn loạn.
Hoắc Xán lúc này cũng tựa hồ đã
thấy Tần Vũ, đồng thời trên mặt cũng xuất hiện biểu tình như nhìn thấy quỷ vậy:
- Tần Vũ, là ngươi... ngươi vẫn
chưa chết?
- Ta, ta chết ư?
Tần Vũ mặt sửng sốt.
- Ta chính mắt thấy ngươi bị
thiên lôi đánh chết rồi mà, ngươi thế nào...
Hoắc Xán đầu óc mê hoặc.
- Duyên Lang, ngươi sao vẫn còn sống
vậy?
Thanh âm của Duyên Mặc từ xa vang
lên.
- Ta đương nhiên vẫn sống, ngươi
sao lại hỏi vậy?
Thanh âm nghi hoặc của Duyên Lang
truyền lại.
- A, Nghiên Cơ nương nương,
ngươi, ngươi...ta thấy ngươi đã bị rơi xuống dòng sông thiên hỏa nham thạch rồi
mà, sao lại...ngươi sao vẫn còn sống vậy?
Thân ảnh từng người xuất hiện
trên thảo nguyên.
- Tần Vũ đại ca.
Một âm thanh kinh hỉ vang lên. Tần
Vũ quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy khoác trên mình một bộ bạch
sắc chiến giáp, chân đi đôi ủng hồng sắc, Lập Nhi khuôn mặt hồng hào đầy vẻ
kích động đi tới, hai mắt đỏ hoe, đi được hai, ba bước đã không kìm được, vội
chạy tới ôm chặt Tần Vũ.
Cảm thụ thân thể trên ngực mình,
Tần Vũ lúc này hoàn toàn cảm thấy một niềm vui sướng.
Mất rồi lại gặp, đó thực là một
loại cảm giác vô cùng ấm áp, Tần Vũ không thể kìm được, càng thêm ôm chặt thân
thể Lập Nhi, Lập Nhi ngước đầu lên, ánh mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Tần Vũ, lúc
này mặc trên mình bộ chiến giáp, Lập Nhi toát lên một cỗ anh khí hiếm có.
- Tần Vũ đại ca, muội thấy thiên
hỏa cháy trên người huynh, muội đã nghĩ, đã nghĩ là...
Lập Nhi giương đôi mắt long lanh
nhìn Tần Vũ, hai mắt vẫn có vẻ khủng hoảng, phảng phất như là nhìn thấy lại cảnh
tưởng lúc đó, nước mắt không cầm được chảy ra.
Tần Vũ trong lòng rất cảm động.
Ma xui quỷ khiến thế nào Tần Vũ hạ
đầu xuống, nhẹ nhàng ôn nhu hôn lên khóe mắt đẫm lệ của Lập Nhi.
- Đừng khóc, dù thế nào huynh
cũng sẽ không sao, huynh sẽ không để muội phải lo lắng, yên tâm đi.
Tần Vũ hạ đầu xuống, nhìn thẳng
vào mắt của Lập Nhi đang dựa trên ngực mình, nhẹ nhàng kiên định nói.
Lập Nhi khuôn mặt bỗng hoàn toàn
đỏ hồng, lập tức dúi đầu vào ngực Tần Vũ căn bản không dám nhìn lên.
Tần Vũ liền thấy bối rối.
- Vừa nãy, ta...
Lúc này, Tần Vũ chỉ cảm thấy tim
mình đập vang như tiếng chuông, bên tai như có tiếng "thình thịch, thình
thịch", loại cảm giác tim đập nhanh này, đã từng có trước đây lúc hắn còn
bé tiến hành cực hạn huấn luyện mang phụ trọng vượt quãng đường dài mà sinh ra.
Nhìn Lập Nhi nằm trong lồng ngực
của mình, Tần Vũ mỉm cười, thấy yêu thương Lập Nhi vô hạn, không kìm được càng
thêm ôm chặt lấy người nàng.
- Sự việc là thế nào, Tần Vũ, ta
đã thấy ngươi bị thiên hỏa thiêu chết, hơn nữa ngươi còn kêu to cầu cứu ta, ta
tin chắc... ta tuyệt đối không nhìn lầm.
Y Đạt đi đến cạnh Tần Vũ, nhìn Tần
Vũ, khuôn mặt nghi hoặc nói.
Lập Nhi phảng phất giật mình thức
tỉnh, đột ngột từ ngực Tần Vũ lùi lại, chỉ là trên mặt vẫn có màu hồng thẹn
thùng.
Tần Vũ trong lòng thầm mắng Y Đạt,
nhưng giây lát Tần Vũ cũng thấy hoài nghi rút cục là đã phát sinh sự tình gì.
Nghe mọi người nói thế, dường như
tất cả đều đã thấy kẻ khác chết, nhưng...hiện tại mọi người vẫn sống rành rành
đây, đã có chuyện gì vậy?
- Tất cả phải chăng đều là ảo ảnh?
Tần Vũ trong lòng nghi hoặc,
nhưng hắn thật cũng khó tưởng tượng, ảo cảnh mà diễn ra nhưng thật vậy, từ nhiệt
độ của thiên hỏa lẫn khí tức của dung nham đều có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Trên thảo nguyên đã xuất hiện tám
người.
Tần Vũ, Duyên Mặc, Lập Nhi, Y Đạt,
Nghiên Cơ nương nương, Hoắc Xán, Thanh long Duyên Lang, Càn Hư lão đạo.
Nhưng Thủy Nhu chân nhân, Nhạc Diễm
chân nhân cùng với ba cao thủ của Long tộc thì lại không thấy.
- Nghịch Ương tiên đế đã nói là
vào trong Hoàng Tuyền lộ, cửu tử nhất sinh, tại sao bây giờ lại có nhiều người
sống như vậy, việc này có vẻ kỳ quái.
Thanh Long Duyên Lang nghi hoặc
nói, cửu tử nhất sinh, mọi người ban đầu đi vào có bao nhiêu người. Có thể sống
đến lúc này chỉ có tám người.
Vào thời khắc này không khí giữa
Càn Hư lão đạo, Hoắc Xán và Nghiên Cơ nương nương ba người bọn họ khá là vi diệu.
Càn Hư lão đạo, Thủy Nhu chân
nhân và Nhạc Diễm chân nhân là hung thủ đã giết Hoắc Lạn, đương nhiên đệ đệ của
hắn - Hoắc Xán đối với ba người đó thập phần cừu hận. Hiện tại bọn Thủy Nhu
chân nhân không có đây, Hoắc Xán tất nhiên nhắm tới Càn Hư lão đạo.
Nhưng lại ngại sự có mặt của
Nghiên Cơ nương nương. Hoắc Xán không dám cùng Càn Hư chân nhân liều mạng, một
khi liều mạng, có thể nói là không cách gì đấu với Nghiên Cơ nương nương.
Nhưng Nghiên Cơ nương nương trong
lòng cũng bất đắc dĩ, ả ta lúc ở Thanh Vũ tiên phủ đã bị trọng thương, ở Hoàng
Tuyền lộ cũng bị trúng công kích. Hiện thời công lực của Nghiên Cơ nương nương
không bằng một phần ba lúc trước, nhưng thậm chí có như vậy, cũng không phải là
Hoắc Xán hay Càn Hư lão đạo có thể đơn đả độc đấu với ả.
- Thủy Nhu chân nhân và Nhạc Diễm
chân nhân ở đâu rồi, không phải là bọn chúng đều đã chết tại Hoàng Tuyền lộ rồi
chứ?
Hoắc Xán nộ khí trùng trùng nói.
- Đôi gian phu dâm phụ đó, ta
không thể tìm bọn chúng báo thù, bọn chúng chết ở Hoàng Tuyền lộ ư, thật là quá
tốt với bọn chúng.
- Không, có thể là bọn họ đã ở lại
Đào Hoa nguyên cũng không chừng.
Càn Hư lão đạo nhìn Hoắc Xán nói.
- Ba vị thúc thúc ở đâu?
Thanh Long Duyên Lang trong lòng
đang nghi hoặc.
- Không lẽ họ đã thực sự đi vào Đào
Hoa nguyên?
Ban đầu nghe Nghịch Ương tiên đế
giải thích về sự tình liên quan đến Đào Hoa nguyên và Hoàng Tuyền lộ, lúc đó
Duyên Lang đã nghĩ tới ba vị thúc thúc của hắn, như hắn thấy, cả ba thúc thúc của
hắn đều đã đạt tới Độ Kiếp hậu kì vào Đào Hoa nguyên là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng bây giờ không thấy ba vị
thúc thúc ở đây, Thanh long Duyên Lang cảm thấy lo lắng.
Không có ba vị thúc thúc, thế lực
của Long tộc trong số những người may mắn sống sót trở nên yếu nhất.
- Chúc mừng, các vị đã can đảm chọn
Hoàng Tuyền lộ!
Thanh âm của Nghịch Ương tiên đế
mạnh mẽ to lớn truyền tới trên thảo nguyên, đồng thời mọi người liền ngừng nói
chuyện, để tập trung nghe lời của Nghịch Ương tiên đế.
- Ta biết các vị rất tò mò, tại
sao thấy có người đã chết rồi. Nhưng nay lại sống sót trước mặt mình.
Lời của Nghịch Ương tiên đế mang
vẻ chế nhạo.
Bọn Tần Vũ từng người đang nghe,
trong lòng bọn họ đều đã có phán đoán, chỉ là nghe đáp án của Nghịch Ương tiên
đế thì cuối cùng cũng có thể xác định.
- Ta nói cho các vị biết: Hoàng
Tuyền lộ là sinh lộ.
Nghịch Ương tiên đế tà ác nói.
Tất cả mọi người đều chấn động.
Không lẽ tất cả ai vào Hoàng Tuyền
lộ đều sẽ sống?
- Đúng, chính như các vị nghĩ, những
ai chọn vào Hoàng Tuyền lộ đều có thể an toàn đến nơi đây. Dòng sông thiên hỏa
nham thạch nhìn có vẻ lợi hại đó, dù là các vị có bị thiên lôi đánh trúng, hay
bị rơi vào dòng dung nham, đều sẽ an toàn xuyên qua. Cuối cùng tất cả sẽ đến thảo
nguyên này, không bị chút tổn thương nào.
Nghịch Ương tiên đế có vẻ rất đắc
ý.
- Nghịch Ương tiên đế không ngờ,
không ngờ lại trêu đùa bọn ta, hắn lúc trước nói cái gì là cửu tử nhất sinh,
cái gì là khả năng chết hết, nhưng hiện tại...
Hoắc Xán lúc này rất phẫn nộ.
- Thực là, thực là quá đáng lắm.
Những người khác đều không có gì
để nói.
Phóng đại sự nguy hiểm như vậy
lúc bắt đầu chọn lựa, thế nào mọi người chẳng quan tâm đến tính mệnh, quyết
không thể ngờ được Hoàng Tuyền lộ lại chính là nơi an toàn nhất, hơn nữa chỉ cần
đi vào Hoàng Tuyền lộ, nghĩa là tuyệt đối không thể chết, lại còn an nhiên đến
được thảo nguyên này.
Hốt nhiên trong lòng Tần Vũ máy động.
Nếu người chọn Hoàng Tuyền lộ thì
sống, vậy người vào Đào Hoa nguyên đó thì thế nào? Có thật là không nguy hiểm
gì như Nghịch Ương tiên đế nói không?
- Hoàng Tuyền lộ là sinh lộ,
nhưng Đào Hoa nguyên thực ra là tử địa. Phàm ai chọn vào Đào Hoa nguyên...sau
khi vào Đào Hoa nguyên, họ sẽ phát hiện ở đó mới là Hoàng tuyền chân chính,
haha...
Nghịch Ương tiên đế ha ha cười lớn.
Ai nấy đều rõ trong lòng.
Lừa gạt, hí lộng, xem nhân mạng
như trò đùa.
Nghịch Ương tiên đế này căn bản
không hề cố kị, hắn giống như chỉ đang chơi một trò chơi vui vẻ. Nói điều kiện
tưởng như là thật, cuối cùng lại phát hiện là giả, chân giả thật khó mà biết.
- Ba vị thúc thúc của ta.
Thanh Long sắc mặt đại biến.
Nếu mà ba vị thúc thúc của hắn tiến
vào trong Đào Hoa nguyên, vui vẻ chờ phi thăng rồi li khai hắn cũng cảm thấy an
tâm. Nhưng hiện tại Nghịch Ương tiên đế nói, phàm tiến nhập Đào Hoa nguyên thì
toàn bộ chết hết, hắn trong lòng không thể chịu được vừa phẫn nộ lại không cam
lòng.
- Sống rồi chết, chết rồi sống. Cả
đối diện với tử vong, đối diện với nguy hiểm, dũng khí cũng không có, thay vào
đó lại hài lòng với cuộc sống an nhàn thoải mái. Những kẻ như vậy sao có thể
tìm được bảo bối của ta, sống trên thế gian là làm lãng phí linh khí của thiên
địa, chết là đúng rồi.
Nghịch Ương tiên đế khinh bỉ nói.
Đối với ai sợ chết sợ nguy hiểm,
Nghịch Ương tiên đế hiển nhiên xem thường nhất.
Nhưng tiến nhập Hoàng Tuyền lộ, đại
biểu rằng những người đó có dũng khí đối diện với tử vong, đối diện với nguy hiểm,
dũng khí đó làm Nghịch Ương tiên đế hài lòng, do đó bọn họ tất cả an toàn đến
được thảo nguyên này.
- Nghịch Ương tiên đế!
Tần Vũ thầm gọi một tiếng, hắn
không biết nên nói Nghịch Ương tiên đế này là tốt hay xấu nữa.
- Tần Vũ đại ca, vị Nghịch Ương
tiên đế này thực lực thật rất mạnh, đặc biệt là ở trận pháp và ảo cảnh.
Khuôn mặt Lập Nhi vẫn còn vẻ hồng
thẹn thùng đó, lúc này Lập Nhi thầm nói trong lòng.
- Trước khi đi, Lan thúc có nói với
muội...xem ra là đúng.
Bấy giờ, tám người ở đó đều đang
mơ tưởng lấy được bảo bối.
- Các vị, chúc mừng các vị đến được
đây, đến lúc này, ta chính thức tuyên bố...các vị đều an toàn, đương nhiên ta
không cản các vị tàn sát lẫn nhau.
Âm thanh của Nghịch Ương tiên đế
vang lên trên không trung thảo nguyên.,
- Việc các vị cần phải làm, là
phân phối tiên bảo.
Lời của Nghịch Ương tiên đế liệu
có thể tin được không?
Có những lời cần phải tin, lời
trêu đùa thì không thể tin được. Nếu mà tin hết thì không khác gì những tên ngu
ngốc.
Mọi người sau khi vào trong tiên
phủ, kinh nghiệm nhận được kết luận như vậy.
- Từ chỗ hiện tại của các vị, phi
hành về hướng đông nam tám nghìn dặm, ở đó có một tòa ngọc thai lâu các, chính
là Tàng Bảo Các của Cửu Kiếm tiên phủ. Tiên bảo của Cửu Kiếm tiên phủ tất cả đều
ở bên trong, các vị hiện tại hãy đến đoạt bảo a, có thể lấy được bao nhiêu, đều
trông vào bổn sự của bản thân.
Cuối cùng Nghịch Ương tiên đế đã
công bố chỗ để bảo bối.
Tàng Bảo Các của Cửu Kiếm tiên phủ,
nằm ở chỗ cách tám nghìn dặm về phía đông nam?
Lúc này, tất cả mọi người đều
hoàn toàn ghi nhớ trong đầu tin tức đó.
- Từ đây tới Tàng Bảo Các tám
nghìn dặm đường đó tuyệt đối không có nguy hiểm, các vị đừng lo hãy yên tâm mà
phi hành, chúc các vị gặp vận may, haha...
Cùng với tiếng cười lớn, âm thanh
của Nghịch Ương tiên đế cuối cùng cũng biến mất tại trời đất.
Tám nghìn dặm đường không có nguy
hiểm nào?
Lời Nghịch Ương tiên đế nói có thể
hoàn toàn tin được không?
Tần Vũ, Lập Nhi, Nghiên Cơ nương
nương, Càn Hư lão đạo tám người họ nhìn nhau, lập tức tất cả đều nhắm hướng
đông nam bắt đầu phi hành. Chỉ thấy tốc độ phi hành của tám người rất chậm, từng
người đều có vẻ thận trọng, hiển nhiên không có ai làm như Nghịch Ương tiên đế
nói “đừng lo hãy yên tâm mà phi hành”
========================