Bóng đêm bao phủ Bắc
Thương linh viện, Mục Trần đang yên tĩnh ngồi trên giường, trong tay hắn tràn
ngập bạch quang, viên châu ngọc bóng mượt mang theo một con bạch long vần vũ
bên trong, tiếng long ngâm trầm thấp khiến không khí xung quanh nó phải rung động.
Mục Trần nhìn vào
Bạch Long Linh Châu, ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc. Linh lực bên trong Bạch Long Linh
Châu cực kỳ hùng hậu, hắn có thể điều động sử dụng được một ít, nhưng hắn mơ hồ
nhận thấy dường như Bạch Long Linh Châu chẳng đơn giản chỉ có chừng đó tác dụng,
nhưng khi hắn muốn xâm nhập vào trong để quan sát kỹ hơn đều bị đầy ngược ra.
Trong đó ẩn chứa một sức mạnh ngăn cản hắn tiến vào.
Sức kháng cự đó
nhìn qua có vẻ yếu ớt, nhưng cảm giác đáng sợ. Mục Trần không dám lỗ mãng xông
vào, e rằng phản lực kia sẽ khiến hắn chịu khổ không ít.
- Dường như bên
trong Bạch Long Linh Châu có chứa một phong ấn.
Mục Trần cau mày lẩm
bẩm.
- Ngươi đoán đúng!
Cửu U Tước đột
nhiên lên tiếng.
- Ngươi biết
nguyên nhân?
Mục Trần mừng rỡ,
vội vàng hỏi lại.
- Bạch Long Linh
Châu này chắc chắn là vật truyền thừa của Bạch Long Chí Tôn kia, nhưng mà phong
ấn trong nó với năng lực hiện tại của ngươi không phá nổi đâu.
- Ngươi có thể phá
vỡ được không?