Mục Trần đợi nửa ngày dưới đáy hồ, đến khi đám khán giả ở
xung quanh hồ nước tản đi hết mới lặng lẽ mò ra, đảo mắt quan sát chung quanh,
xác định Tô Linh Nhi đã chắc chắn bỏ đi cũng thở ra một hơi.
- Chỗ này có lẽ
không ở lại được nữa.
Mục Trần bất đắc
dĩ lắc đầu, hôm nay tuy rằng đẩy lui được Tô Linh Nhi, bất quá cũng càng chọc tức
nàng thêm, lần sau nàng hồi phục tinh thần lại e sẽ càng dữ dằn hơn, quay lại
truy sát chắc hắn cũng phải đau đầu lắm.
Hiện tại đã hoàn tất
dung hợp linh lực, ở lại hồ nước này tu luyện cũng không có ý nghĩa gì đặc biệt,
cũng nên tìm địa điểm tu luyện khác, chuẩn bị cho cuộc đột phá lên Dung Thiên cảnh!
Đối thủ hắn tiếp
xúc càng lúc càng lợi hại, Mục Trần càng nhận thấy rõ chênh lệch khổng lồ giữa
Thần Phách cảnh và Dung Thiên cảnh. Nếu bản thân hắn không có những thủ đoạn kỳ
lạ, căn bản không thể đánh bại những cường địch như thế.
Dù vậy hắn vẫn cảm
thấy nhiều lúc lực bất tòng tâm, thành ra càng mau chóng đột phá đến Dung Thiên
cảnh thì khi chạm trán đối thủ ở trình độ đó cũng thoải mái hơn nhiều.
Nếu tình hình hôm
nay hắn đã có thực lực Dung Thiên cảnh, có lẽ không cần dùng thủ đoạn như vậy bức
lui Tô Linh Nhi, dù rằng không phải dễ dàng đánh bại, nhưng Tô Linh Nhi muốn
chiếm thượng phong trước mặt hắn với cây roi linh cụ trung phẩm kia cũng là
chuyện khó vô cùng.
Dung Thiên cảnh,
thời phải thế rồi.